Chương 15. Vượt qua núi Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Vượt qua núi Quỷ

Chích chích, cao huýt.... cao huýt... huýt.... huýt.

Tiếng chim kêu, vượn hót vang động cả cánh rừng. Ở tít trên ngọn cây phía xa, một đàn vượn đang chuyền cành. Những cô vượn cái tru cái mỏ huýt líu lô, để cho các chàng vượn đực ngây ngô ngồi ngắm như những kẻ si tình.

Đằng đông, phía chân trời đã bắt đầu hửng sáng, báo hiệu một ngày mới.

Hoàng Chân thức giấc, hắn ngồi dậy nhìn quanh thấy Bảo lão vẫn còn đang cuộn mình dưới đám lá cây ngủ say sưa. Thỉnh thoảng lão lại chép chép miệng như đang mơ thấy một bữa đánh chén no nê nào đó.

Gỡ bỏ đám lá cây trên mình đã đẫm sương đêm, hắn vươn vai đứng dậy, vặn người vài cái rồi đến bên mép hồ khỏa nước rửa mặt. Đêm qua, hắn ngủ không ngon giấc, có lẽ vì chưa ngủ giữa rừng hoang bao giờ nên hắn loay hoay cả đêm để canh đống lửa, sợ nó tắt.

Mặc dù trước khi đi ngủ, hắn đã vứt thêm lá tươi vào đống lửa để tạo khói và bôi đám lá nát lên người, nhưng vẫn không đủ đuổi đám côn trùng vo ve loạn xạ bên tai. Vì vậy, đến nửa đêm, hắn phải liều đến gần mấy bụi cây bên hồ, bẻ thêm mấy cành lá rậm rạp rồi chui vào giữa, hòng ngăn đám côn trùng quấy nhiễu.

Thỉnh thoảng gần mép hồ có tiếng con gì đó sột soạt hoặc kêu hừ hừ khiến hắn giật mình chồm dậy, tay lăm lăm con dao mẻ và cây nứa nhọn. Cứ vậy cả đêm, khiến sáng ra trông hắn phờ phạc như con nghiện.

Bảo lão vẫn ngủ như chết, lão đã thành thói quen mặc kệ xung quanh khi đi ngủ. Ngủ giữa rừng hoang vu như thế này vốn không làm cho lão sợ hãi, có lẽ kinh nghiệm nhiều năm đi rừng và muôn lần cận kề cái chết đã làm lão chai sạn. Thỉnh thoảng, lão lại trở mình nói lảm nhảm vài câu gì đó "ủng oảng" như chó kêu.

Trời đã dần sáng hơn làm tan đi đám sương mờ trên mặt hồ, so với hôm qua, mực nước trong hồ có vẻ rút đi một ít làm lộ ra đám sỏi cuội lổn nhổn, đây là tính chất của loại hồ trên núi. Khi có mưa, nước hồ lên rất nhanh, nhưng cũng rút xuống rất nhanh.

Sau khi rửa mặt xong, hắn đứng lặng một chỗ nhìn về phía bên kia hồ. Nhật Hạ quả là một cái hồ lớn, đứng bên này không nhìn rõ bờ bên kia, chỉ thấy thấp thoáng bóng những ngọn núi xa tít trong mây mờ. Khung cảnh hoang sơ, vô cùng kỳ vĩ khiến cho hắn thấy xúc động. Ở thế giới trước kia của hắn, không bao giờ có được những giây phút như vậy.

Quay về bên đống lửa, hắn thấy Bảo lão đã ngồi dậy, tiếng vượn hót vang động đánh thức giấc mộng của lão. Lão ngồi trong đám cành cây, thò cái đầu lên nhìn quanh trông xa giống hệt một con đười ươi với cái đầu bù xù như tổ quạ.

"Tối qua ngủ ngon không?". Lão hỏi.

"Dạ, tối qua cháu không ngủ được". Hắn trả lời.

"Ừ, cứ đi vài lần là quen thôi". Bảo lão động viên.

Lão đứng dậy, chui ra khỏi đám cành cây rậm rạp rồi đến bên mép hồ múc nước rửa hai cái mắt và miệng một cách rất qua loa. Sau đó, lão đến bên hắn ngồi xuống lục cái gùi rồi bốc một nắm gạo rang cho vào mồm nhai tòm tọp. Sau khi đã uống thêm một ngụm nước, lão nói:

"Hôm nay, chúng ta sẽ vòng theo mép hồ sang rặng núi bên kia là đến gần chân núi Quỷ. Từ đó, chúng ta đi vòng dưới chân núi về phía tây nam, sang đến bên kia núi là đã ở dưới chân dãy Tuyết Sơn rồi".

"Núi Quỷ, sao lại có cái tên nghe rùng rợn vậy, thúc?". Hắn lạ lùng hỏi.

"À, người ta bảo đấy là nơi ở của Quỷ. Từ xưa đến nay, bộ lạc chúng ta chưa ai dám vào đó bao giờ". Lão trả lời thản nhiên.

"Nơi ở của Quỷ ư? Vậy ở đây có Quỷ thật không ạ?". Hắn phân vân không biết thế giới này có Quỷ thật hay chỉ là mấy con thú kỳ lạ nào đó còn tồn tại từ thời nguyên thủy.

"Ta không biết, nghe mọi người nói vậy chứ có ai dám lên núi xem Quỷ bao giờ. Chỉ nghe nói trong vùng núi này, thỉnh thoảng bốc lên nhiều đám sương mù có mùi thối thum thủm. Buổi tối, đứng từ xa còn nhìn thấy nhiều ánh mắt quỷ đỏ rực như ánh lửa. Cây cối thì thưa thớt, cành lá cong queo và khô khốc, đến thú rừng, chim chóc cũng không có một con, dường như chúng sợ hãi một thứ gì đó. Ngày xưa, cha ta kể rằng có nhiều người vào trong núi Quỷ đều chết mất xác, không còn ai trở về". Lão trầm ngâm.

"Cháu nghĩ, có thể là do một nguyên nhân tự nhiên nào đó mà chúng ta chưa biết. Vậy nếu chúng ta đi vòng qua núi Quỷ thì sẽ mất bao nhiêu ngày hả thúc?". Hắn hỏi tiếp.

"Khoảng 3 ngày. Sau đó, chúng ta mất thêm nửa ngày nữa sẽ tới cánh rừng chè cổ đại trên đỉnh Tuyết Sơn". Lão trả lời sau khi lẩm nhẩm tính toán.

"Như vậy nếu nhanh, chúng ta sẽ mất bốn ngày rưỡi. Thêm khoảng một, hai ngày ở lại là mất 11 ngày mới có thể trở về được, phải không ạ?". Hắn hỏi.

"Đúng". Bão lão khẳng định:

"Bây giờ chúng ta chuẩn bị lên đường thôi kẻo muộn".

Lão nhanh nhẹn nhấc cái gùi lên vai, sau khi cầm lấy cây gậy và con dao, lão xăm xăm đi trước, mặc kệ cho hắn còn chưa kịp ăn sáng.

Vội vàng bốc một nắm gạo rang cho vào mồm, hắn xốc cái gùi lên vai, tay dao tay gậy chạy theo lão như một con vịt con lạch bạch theo mẹ.

Bảo lão nghênh ngang đi trước, thỉnh thoảng lão lại dừng lại ngó nghiêng như để định hướng lối đi. Cũng may, bọn họ đi men theo mép hồ nên không phải vạch lá tìm đường như trước.

Khi mặt trời đã lên chừng con sào, họ đã đi được khá xa. Thỉnh thoảng, một con rắn to như cổ tay, dài cỡ 4 - 5 thước đang nằm phơi nắng bên mép hồ giật mình vì bóng người, tháo chạy vào rừng đánh "roẹt".

Đến một con suối khá lớn, nước chảy đục ngầu và tương đối xiết, Bảo lão dừng lại. Lão đến gần một cây to xem xét, sau khi đã xác định được vết dao lần trước, bọn họ bắt đầu men theo bờ suối và băng qua các tảng đá đi về hướng nam.

Dọc bờ suối, những con nhái bén, chẫu chàng nhìn thấy bọn họ, hoảng hốt nhảy bòm bõm xuống nước.

Thỉnh thoảng, họ lại nhìn thấy một con rết lớn như ngón chân cái dài chừng bốn chục phân, bò loằng ngoằng trên đám lá rụng ven bờ. Bảo lão liền cầm gậy vụt lấy vụt để vào đầu nó, sau đó lão xách đuôi con rết lên rồi bỏ vào cái gùi, mặt mỉm cười vẻ mãn nguyện.

"Tối nay có tí thịt ăn rồi". Lão phấn khởi nói.

Suốt chặng đường ven bờ suối đến chân dãy núi Quỷ, lão đã hạ gục được 4 con rết lớn và 3 con ếch bầu to bằng bàn tay.

Con suối chảy ngoằn nghèo, uốn khúc giữa hai hàng cây rậm rạp ven bờ, bọn họ đi đến trưa thì gặp một khúc quanh lớn. Đây là khúc quanh do con suối chuyển dòng gây ra, bờ suối mở rộng ra mấy chục thước, khá bằng phẳng với đá cuội lô nhô. Những dòng nước uốn lượn qua các tảng đá nghe róc rách, đứng ở khúc quanh có thể nhìn thấy dãy núi Quỷ xa xa cao chừng 200 - 300 thước, một màu xanh ngắt.

Bảo lão đứng giữa khúc quanh, lão vẫy hắn đến gần rồi giơ tay, chỉ về núi Quỷ và nói:

"Chúng ta nghỉ trưa ở đây thôi, ăn xong chúng ta không men theo bờ suối nữa mà đi chéo về phía kia, vòng qua núi Quỷ về phía nam".

Hắn đứng nhìn theo hướng tay lão chỉ, rồi im lặng quay người tìm một tảng đá to dưới bóng cây để nghỉ ngơi. Bỗng có ánh lấp lánh dưới lòng suối làm hắn chú ý, hắn đi đến bên tảng đá, nhẹ nhàng đặt cái gùi xuống rồi lội đến bên vật lấp lánh đó nhặt lên xem xét.

Đó là một hòn đá to bằng nắm tay có mặt đen bóng phản chiếu ánh sáng mặt trời, hắn xoay xoay hòn đá rồi cúi người đập hòn đá vào một tảng đá lớn. "Cách" hòn đá vỡ một góc, những mảnh vỡ đen sì rơi lả tả xuống mặt nước.

"Đá Quỷ". Bảo lão thốt lên, lão đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào. Khi thấy hắn cầm hòn đá lên xem, lão tò mò đứng phía sau quan sát. Màu đen lấp lánh của hòn đá phản chiếu ánh mặt trời làm lão lóa mắt, trong trí nhớ của lão lập tức hiện về lời kể ma quỷ của cha lão dạo nào làm cho lão run rẩy.

"Đây là đá Quỷ ư?". Hắn cầm hòn đá giơ về phía lão.

Bảo lão lùi lại, lão rùng mình hoảng hốt trước hòn đá màu đen đầy ma quái trước mắt.

"Vứt xuống, vứt xuống đi". Lão rối rít.

"Đó là máu thịt của Quỷ đó". Lão run cầm cập.

"Máu thịt của Quỷ? Sao cháu chẳng thấy giống gì cả". Hắn cười nói, mắt liếc về phía lão vẻ chế nhạo, không ngờ Bảo lão can đảm như thế mà lại sợ một hòn đá đen.

"Đúng là máu thịt Quỷ đó, từ bé ta đã nghe kể về nó. Khắp trong bản, ai cũng sợ. Nghe nói đó là máu thịt của Quỷ chảy ra, ai giữ nó thì đến đêm, Quỷ sẽ tìm về giết cả nhà, da thịt bị lột ra, thân thể sẽ bị hút sạch máu". Lão vừa run vừa nói, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

"Ha ha... Thúc có biết nó là cái gì không? Hắn vừa cười vừa tung hòn đá trong tay, đây là than đá đó, thúc hiểu không? Không phải máu Quỷ gì cả, cũng không phải sợ nó". Hắn đưa hòn đá về phía lão.

Bảo lão vội vàng chạy tót ra nấp sau một tảng đá. Lão hoảng quá nên bị trượt chân, té quay giữa dòng nước, hai chân hai tay chổng lên trời. Sau khi lồm cồm bò dậy, lão hoảng loạn co rúm người lại.

"Ngươi không biết gì cả, đó là máu thịt của Quỷ, chỉ cần đốt trên đống lửa, nó sẽ đỏ rực và bốc mùi rất khó chịu. Ngươi mà không vứt nó sẽ chết thảm đó". Lão líu cả lưỡi.

"Hứ. Thúc đừng sợ, đây là than đá mà, không phải máu thịt Quỷ đâu". Hắn thấy tức cười sự nhát gan của lão, ai đời cọp beo không sợ mà lại đi sợ một hòn đá.

Hắn cũng không biết rằng, tại trái đất trước kia than đá được phát hiện ra từ rất lâu trước công nguyên, nhưng mãi đến tận thế kỷ 18, khi cuộc cách mạng công nghiệp tại nước Anh ra đời cùng với sự phát triển của máy hơi nước thì than đá mới được sử dụng rộng rãi.

Thậm chí tại Việt Nam, thời vua Tự Đức (1829 - 1883). Người ta còn chưa biết than đá dùng để làm gì. Có câu chuyện kể rằng, một viên quan cho người đào được một khối than đá lớn, thấy đen óng ánh bèn dâng lên hoàng cung, nhưng cả triều đình không biết cục đá này dùng để làm gì. Vua Tự Đức khi đó còn cho rằng hòn đá này do máu của Quỷ sinh ra sẽ đem lại sự xui xẻo cho nhà vua, do đó đem vứt đi.

Kể ra thì cũng oan cho Bảo lão, than đá tại thế giới này vẫn là thứ mà hầu như tất cả mọi người vừa nhìn thấy là đã sợ hãi, chưa nói đến chuyện đem ra sử dụng.

Bảo lão vẫn còn run lẩy bẩy, lão thò đầu ra khỏi tảng đá hỏi:

"Than đá à, than đá là cái gì?".

"Cái này là do thực vật, cây cối từ hàng trăm triệu năm trước bị chôn sâu trong lòng đất, lâu ngày hóa thành than đá chứ không phải máu Quỷ gì cả". Hắn giải thích.

Bảo lão ngạc nhiên, từ trước đến giờ lão chưa bao giờ nghe nói đến cây cối bị chôn dưới lòng đất hàng trăm triệu năm lại hóa thành than đá. Lão đứng dậy, rụt rè đến gần hắn nhìn chòng chọc vào hòn đá đen bóng kỳ lạ kia.

"Có thật là do cây cối hóa thành không?". Lão hỏi.

"Tất nhiên. Nếu gặp may, ta có thể nhặt được một hai hòn vẫn còn nguyên vết lá cây đó. Thậm chí, nếu nhìn kỹ hòn đá này, ta còn có thể thấy cả các thớ gỗ đã hóa đá". Hắn giải thích.

"Vậy không phải do máu Quỷ sinh ra sao?". Lão rụt rè hỏi.

"Không phải, chắc đây là hòn đá từ núi Quỷ trôi xuống theo khe suối. Nếu vậy, núi Quỷ chắc là có mỏ than đá lộ thiên". Hắn giải thích thêm.

"Khi thúc nói núi Quỷ có sương mù bốc lên mùi thum thủm, lại thêm cây cối gầy héo, khô khốc, cháu đã nghi ở đó có hiện tượng lạ do tự nhiên sinh ra". Hắn thốt lên.

"Chắc chắn không phải Quỷ chứ?". Bảo lão vẫn chưa hết băn khoăn.

"Chắc chắn vậy, chúng ta kiếm chỗ nghỉ ăn trưa rồi cháu sẽ kể cho thúc nghe về sự hình thành than đá". Hắn nói xong bèn đi về phía tảng đá dưới tán cây.

Trong thâm tâm, hắn quyết định sẽ đem các kiến thức khoa học ra để kể cho lão, mặc dù có thể lão không hiểu.

Bảo lão vội vàng đi theo. Đến tảng đá, bọn họ ngồi xuống lấy gạo rang, nước uống ra vừa ăn vừa nói chuyện.

"Cách đây hàng trăm triệu năm về trước, nơi này có thể là một vùng đầm lầy hoặc bờ biển với rất nhiều cây cối to lớn rậm rạp. Các cây cối này bị chết đi, đổ xuống tạo thành một lớp xác thực vật rất dày. Việc tích tụ xác cây cối được tích lũy trong một thời gian rất dài cho đến khi có một hiện tượng tự nhiên nào đó như biến động địa chất, hoặc núi lửa phun trào khiến cho các cánh rừng này bị vùi sâu vào trong lòng đất hoặc lòng biển".

Thấy Bảo lão chăm chú lắng nghe, hắn lại nói tiếp:

"Do sự phân hủy xác thực vật xảy ra ở trong tình trạng thiếu khí và dưới tác động của áp suất, nhiệt độ cao nên dần dần, lớp xác thực vật này biến thành các mỏ than bùn... Qua thời gian lâu hơn nữa thì trở thành than nâu hoặc than đá".

"Về sau, do một nguyên nhân nào đó như các mảng địa chất xô dịch nhau khiến cho các mỏ than này trồi lên gần mặt đất. Ở vị trí này, chúng rất dễ bắt lửa do bị sét đánh, hoặc do nhiệt lượng tích lũy qua năm tháng, đến một ngưỡng nào đó gây cháy ngầm".

"Khi xảy ra hiện tượng trên, hơi nước và các loại khí được sinh ra như khí cácbon (CO), khí lưu huỳnh (SO2) sẽ thoát lên trên mặt đất gây ra hiện tượng sương khói, kèm theo mùi thối thum thủm khiến cho động vật chết hàng loạt vì ngộ độc. Đó là lý do trên các mỏ than bị cháy ngầm thường không có sinh vật nào sống".

"Đồng thời, do các khí đó thoát ra kèm theo nhiệt độ khu vực mỏ tăng cao dẫn đến cây cối bị thiếu nước và giảm hô hấp, không phát triển được. Thúc có nhìn thấy trên núi Quỷ có nhiều vùng cây cối lưa thưa và lá vàng đúng không?". Hắn hỏi và giơ tay chỉ.

Bảo lão ngơ ngác nhìn theo hướng tay hắn, giây lát sau lão hỏi:

"Tại sao ngươi biết được việc này?". Lão giương mắt nhìn hắn, ý dò xét.

"Ha.. ha. Trước kia, cháu đã đọc một quyển sách nói như vậy". Hắn trả lời.

"Hả, ngươi biết chữ ư?". Lão ngạc nhiên lẩm bẩm:

"Từ trước tới nay, phàm người có học đều là con nhà giàu có, quan lại thế lực, còn đám thường dân như ta mà biết chữ thì đếm trên đầu ngón tay cũng không thấy. Té ra ngươi cũng không đơn giản, chắc ngươi là người có lai lịch. Nhưng tại sao ngươi lại không nhớ được gốc gác của mình mà lại biết nhiều thứ lạ như vậy?".

"À, cháu cũng không nhớ tại sao". Hắn cười xòa.

Đây là lần đầu tiên, hắn đem kiến thức khoa học ra giải thích, một phần là do hưng phấn, một phần là để trấn an cơn sợ hãi của lão.

"Các mỏ than này nếu lộ thiên thì khi mưa lũ, chúng rất dễ bị lở và bị nước lũ cuốn trôi về các con sông, suối như thế này". Hắn giảng giải rồi kết luận.

"Quan trọng nhất là chúng có giá trị rất lớn, có thể dùng để đun nấu, nung gốm, luyện thép, làm năng lượng cho các máy hơi nước và các nhà máy điện... Ngoài ra chúng còn có thể dùng để chế tạo nhiều vật liệu giá trị khác như nhựa, dầu hỏa, hóa chất..." Hắn nói một hơi.

Bảo lão há hốc mồm ra nghe như con khỉ trong chuồng thú chờ người ta cho ăn. Đối với đun nấu và nung gốm thì lão còn hiểu, chứ nói đến năng lượng hay nhà máy điện thì lão chẳng hiểu cái gì sất. Thậm chí mấy từ ngữ này, lão cũng lần đầu nghe thấy nên tưởng hắn nói tiếng ngoại ngữ.

Uống một ngụm nước, hắn nói tiếp:

"Cháu nghĩ rằng, chúng ta nên vượt qua dãy núi Quỷ này chứ không cần đi vòng nữa, có thể sẽ nhanh hơn được một ít, nhưng quan trọng là cháu muốn khảo sát các dấu hiệu của mỏ than ở đâu, chúng có lộ thiên không".

"Chắc chắn không xảy ra vấn đề gì chứ?". Bảo lão vẫn lo lắng.

"Ồ, không, thúc yên tâm, trong rừng cháu sẽ nghe lời thúc. Nhưng việc này, thúc nên tin vào sự hiểu biết của cháu". Hắn góp ý.

"Thôi được, ta cũng liều một lần xem sao". Bảo lão ngậm ngừng sau khi cân nhắc vài giây.

Một lúc sau, bọn họ lại lên đường, nhưng lần này, họ đi thẳng theo con suối đến chân núi rồi xiên rừng trèo lên.

Dãy núi Quỷ là một dãy núi không quá cao, địa hình thoai thoải nên khá thuận lợi khi leo trèo. Đến chiều, họ đã tới được giữa dãy núi, từ đây có thể nhìn thấy dãy Tuyết Sơn rất gần.

Sau khi xác định được phương hướng và địa thế dãy núi, Bảo lão rất mừng, xem ra vượt qua núi Quỷ rút ngắn được rất nhiều thời gian. Cứ thế này, đến trưa mai, bọn họ có thể đến được chân núi Tuyết Sơn. Nhưng lão vẫn chưa hết lo lắng về lời nguyền mà cha lão đã kể ngày xưa.

Trên đường vượt núi, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, thậm chí chỗ nào lá cây khô vàng, chỗ nào đất có vết đen cũng được hắn quan sát cẩn thận. Mặc dù trận mưa vừa rồi đã làm lá cây xanh tươi lên không ít nhưng vẫn không che dấu hết được những khoảng rừng còi cọc do thiếu nước.

Sau khi đã leo lên đến một đỉnh núi, bọn họ quyết định dừng chân. Bảo lão tìm một chỗ đất trống để ngủ, lão đi chặt mấy cành cây về nhóm lửa, giây lát sau, ngọn lửa đã bốc lên tỏa ra một làn khói mờ bay theo gió.

Lão lục cái gùi lấy 4 con rết và 3 con ếch ra, xiên vào que rồi hơ trên đống lửa, một lúc sau, lão đưa cái que lên mũi ngửi ngửi, mùi thịt nướng bốc ra làm lão chảy cả nước dãi.

Chờ cho hắn đi khảo sát trở về, lão bày mấy xiên thịt nướng trên nắm lá cây rồi hí hửng cầm một con rết đại lên ngắm nghía. Sau đó, lão cho con rết lên miệng cắn cái roạt để tước sạch vỏ và hai hàng chân rồi nhai ngấu nghiến ngon lành.

"Ăn đi, ngon hơn thịt gà đó". Lão chỉ vào mấy con rết còn lại bảo hắn.

"Dạ, mấy con rết này, cháu ăn không quen, để cháu ăn thử con ếch này xem". Hắn trả lời trong khi tay xách con ếch lên lột da, rồi bẻ hai cái đùi cho vào mồm nhai.

"Khá ngon, thịt rất mềm đó thúc". Hắn nhăn nhở cười, hàm răng lem nhem vì muội than dính vào.

"Con này ăn ngon hơn". Bảo lão vui mừng vì hắn không ăn tranh mất mấy con rết của lão.

"Đúng là ở đây có dấu vết của mỏ than lộ thiên, không biết có lớn không?". Hắn vừa ăn vừa nói:

"Cháu hy vọng sẽ đến lúc khai thác mỏ than này để lấy chất đốt, sẽ rất hữu ích".

"Củi trên rừng thiếu gì, cần gì phải đến đây mà lấy than". Bảo lão cằn nhằn.

"Thúc không biết giá trị của nó đâu? Nếu có nó, chúng ta có thể luyện ra được sắt cực tốt".

"Hả, ngươi cũng biết cách luyện sắt?". Bảo lão tròn mắt hỏi.

Nghĩ đến cái hang đầy những dao kiếm treo lủng lẳng làm lão thấy hưng phấn vô cùng. Từ xưa đến nay, trong bản của lão không có ai biết cách luyện sắt cả, bọn họ toàn phải đi mua với giá đắt đỏ nên đồ dùng bằng sắt là cả một gia tài lớn đối với họ. Nếu có một cái hang đầy đồ sắt thì thực sự là phát tài lớn.

"Không, nhưng cháu biết phương pháp". Hắn trả lời.

"Hừ, thế mà cũng khoe". Bảo lão mất hứng, lão thở dài đánh sượt.

"Nhưng thúc yên tâm, có loại than đá này, đảm bảo cháu sẽ luyện ra sắt tốt nhất. Lúc đó, chúng ta sẽ sản xuất ra các loại công cụ sắt để bán, giá trị sẽ rất lớn".

"Hả, thật không?". Bảo lão vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn ánh mắt hắn, lão biết không cần hỏi nữa, ánh mắt hắn khẳng định tất cả.

Đến tối khuya, sau khi bẻ thêm ít cành lá làm chỗ lót, bọn họ đã chìm vào giấc ngủ trong màn đêm của núi Quỷ.

Bên cạnh họ, đống lửa vẫn cháy, nổ tí tách.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro