Chương 140. Chiến cuộc mở màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140. Chiến cuộc mở màn

Đèo tù trưởng nghe Lò tù trưởng nói thế thì vui vẻ đồng ý:

"Lò huynh nói thế cũng đúng, tráng binh của Đèo Ca ta lâu rồi cũng chưa đánh nhau! Để chúng đánh trận đầu xem bản lĩnh thế nào?".

Lò tù trưởng thấy Đèo tù trưởng đồng ý thì thở dài nói bâng quơ không đâu vào đâu:

"Chỉ tiếc là Lò Gia Bản của ta đã bị bọn phản loạn đốt cháy hết, nếu không tha hồ nhiều ván gỗ...!".

Tất nhiên Lò tù trưởng không dám nói nhiều ván gỗ là để làm quan tài cho quân của Đèo tù trưởng.

Đèo tù trưởng nghe Lò tù trưởng than thở thì không hiểu thâm ý bên trong lại tưởng là Lò tù trưởng tiếc của nên an ủi:

"Lò huynh cứ yên tâm, sau khi chiếm lại Lò Gia Bản, chúng ta sẽ cho tráng binh chặt nhiều gỗ hơn để dùng..."

Sầm tù trưởng cũng quay sang khuyên Lò tù trưởng:

"Trưởng cữu đừng quá buồn rầu, chỉ cần đánh tan quân phản loạn là chúng ta lại có thể làm lại từ đầu, đệ tin là lần này chúng ta sẽ chiến thắng!"

4 ngày sau, đại quân bắt đầu đi vào lãnh địa cũ của Lò tù trưởng. Sầm tù trưởng quyết định cho toàn quân nghỉ tạm 2 ngày để củng cố đội hình đội ngũ, chờ các xe lương phía sau tới kịp, sau đó tất cả tăng tốc tiến về Lò Gia Bản.

Trong cuộc chiến tiêu diệt quân phản loạn lần này, cả 3 tù trưởng đều hy vọng giành giật lại vùng kiểm soát đã mất, nhất là vị trí Lò Gia Bản.

Bởi vì Lò Gia Bản có vị trí gần như trung tâm của lãnh địa. Nơi đây là đầu mối quan trọng của nhiều ngả đường, trong đó có con đường qua Nam Sơn cổ thành tới Tây Long Quận và đại thành Giang Bắc.

Đây còn là nơi màu mỡ cho trồng cây lương thực, chăn thả gia súc và các nhu yếu phẩm, rất nhiều tù trưởng vùng sâu vùng xa đều lệ thuộc vào nơi này.

Sau khi chiếm được vị trí quan trọng này rồi, 3 tù trưởng mới bàn tính kế hoạch khác. Trọng điểm trong đó là phong tỏa đường tới núi Hắc Lĩnh hòng ngăn quân phản loạn bỏ chạy về căn cứ.

Nếu làm xong được điều đó, quân của các tù trưởng sẽ bắt đầu bước tiếp theo. Đó là càn quét các khu rừng quanh hồ Nhật Hạ và núi Quỷ.

Cùng lúc đó, tại một hang đá bí mật nằm cách xa tiểu trấn Phượng Hoàng có 6 người đang ngồi họp. Đó là Hoàng Chân, Bảo lão, Mông lão, Trình chỉ huy và hai anh em Mông Đại, Mông Nhị.

Sau khi xảy ra sự việc của Cao đoàn trưởng thì triều đình lại cử tới một tên đoàn trưởng khác.

Vì không muốn lộ nhiều chuyện bí mật nên Ban lãnh đạo tiểu trấn đã quyết định tìm thêm nơi kín đáo nhằm đảm bảo an toàn trong trường hợp khẩn cấp.

Đội thủ vệ được chia làm hai, đội bảo vệ bí mật do Trình Đạt chỉ huy, số còn lại tiếp tục làm nhiệm vụ trị an tiểu trấn.

Trải qua những sự kiện vừa rồi, Trình Đạt trực tiếp trở thành thành viên nòng cốt của Ban lãnh đạo.

Cuộc họp đang đến hồi cao trào, chính là bàn cách chống lại liên quân các tù trưởng do Sầm tù trưởng dẫn đầu.

Mông Đại đang báo cáo về tình hình chuẩn bị, giọng hắn oang oang vang lên:

"Thưa Ban lãnh đạo... tình hình nghĩa binh đã chuẩn bị đầy đủ, từ việc bố trí các điểm tiếp tế, bẫy rập... đến phương án du chiến... Hiện tại các huynh đệ đang hết sức chờ mong trận chiến này, chúng ta hoàn toàn có khả năng đánh tan viện quân của Lò lão khọm".

Kể ra đám Mông Đại, Mông Nhị làm sao không tự tin cho được, suốt mấy tháng trời bọn chúng đã tập luyện rất kỹ, nhất là chúng vừa được trang bị thêm dao, nỏ mới, áo giáp và hàng tấn lương khô cất giấu khắp rừng.

Ngoài ra còn bẫy rập mà chúng đã giăng ra, chỉ cần dẫn dụ đám tráng binh của Lò tù trưởng chạy vô nữa là xong.

Mông Đại hoàn toàn cảm thấy tự tin, thực tế chứng minh từ khi gã được trang bị siêu nỏ mới, lần nào cũng toàn thắng.

Cảm giác áp bức đối thủ đến mức không thể đánh trả khiến gã luôn luôn hưng phấn ở trong lòng.

Gã nhớ đến hồi mới trốn khỏi mỏ đá Bạch Hạc, Trấn chủ và đám nghĩa quân phải chui lủi vào tận núi Quỷ rồi bị tráng binh truy quét, bao vây.

Qua thời gian, cùng với sự nỗ lực của mọi người và sự chỉ huy tài tình của Hoàng trấn chủ, nghĩa binh mới dần thoát khỏi ác mộng bị người ta đuổi giết mà trở nên ngoan cường, hùng mạnh hơn.

Gã nhớ đến trận chiến trước, các toán tráng binh của Lò gia bị nghĩa binh của gã áp bức đến mức không dám thò mặt ra ngoài. Rồi cảnh tượng Lò Gia Bản bị cháy, Lò tù trưởng và gia tộc phải bỏ chạy trối chết.

Tất cả hiện lên trong đầu gã, kích thích gã, làm gã luôn cảm thấy hưng phấn mỗi khi được đem nghĩa binh đi đánh nhau.

Nhất là hiện nay, nghĩa binh do gã chỉ huy đã vượt quá 250 tên, tất cả được chia làm 2 toán chủ lực do gã và nhị đệ dẫn đầu. Mỗi toán có 50 trường nỏ, 10 trung nỏ và 50 tên đao thủ hỗ trợ.

Ngoài ra còn 30 tên làm nhiệm vụ trinh sát, liên lạc và tiếp tế. Nhờ có sự chuẩn bị này, nghĩa quân có thể quần thảo hàng tháng trời trong rừng mà không cần quay về sơn trại tiếp lương.

Đó là chưa kể đến lực lượng thủ vệ của Trình Đạt, nếu tất cả cùng tham chiến thì lực lượng đạt tới phải hơn 350 người.

Hoàng Chân còn dặn thêm Mông Đại:

"Nhớ kỹ, phải luôn vận dụng chiến thuật đánh du kích, không cần cứng đối cứng với địch. Quân số của chúng ta ít nên nếu gặp nguy hiểm là dễ gặp thiệt hại".

Mông Đại nghe vậy bèn vỗ ngực "bồm bộp" đầy tự tin nói:

"Trấn chủ yên tâm, với số trang bị này thì bọn tráng binh đừng hòng tiến gần được chúng ta. Chỉ sợ sau này, chúng nhìn thấy quân ta là chạy mất ý chứ".

"Được rồi, hành động đi. Nhớ thắng lợi trở về...!"

Hoàng Chân dặn xong bèn đưa mắt nhìn đám Bảo lão, Mông lão... tất cả đều thấy được sự đồng tình trong mắt của mọi người.

Mông Đại, Mông Nhị cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Hơn ai hết trong đám nghĩa binh, cả hai tên đều biết ý nghĩa của cuộc chiến này quan trọng như thế nào.

Đối với nghĩa binh, việc chiếm đóng Lò Gia Bản không có ý nghĩa gì bằng việc có thể khống chế toàn bộ tài nguyên và lãnh thổ.

Do đó, mặc dù Lò Gia Bản có vị trí trọng yếu nhưng nghĩa binh không cần thiết phải lập cứ điểm tại đây. Du đấu trong rừng có khả năng khống chế cục diện tốt hơn nhiều so với ngồi im một xó.

Đối với chiến cuộc lần này, Mông Đại đầy tự tin vào thắng lợi. Trận đánh trước đây là minh chứng, Lò tù trưởng cùng với lực lượng đông đảo tráng binh cũng phải rụt cổ trước uy lực của trường nỏ.

Sáng hôm sau, toàn bộ nghĩa binh bắt đầu xuất phát. Theo tin tức trinh sát đưa về thì đoàn quân của Sầm tù trưởng đã bắt đầu vượt qua biên giới tiến về Lò Gia Bản.

Trên đường tiến quân, thỉnh thoảng đến một điểm xác định, Mông Đại lại thò tay vào một hốc cây hoặc khe đá nào đó rồi nhặt lên một ống nứa nhỏ. Bên trong ống nứa có một tờ giấy ghi rõ vị trí, tốc độ và hướng đường của Sầm tù trưởng.

Đây là kết quả của những lần học tập. Nhờ việc này mà đám trinh sát của nghĩa binh có thể gửi thông tin về chỉ huy một cách đơn giản mà không cần phải đi lại quá nhiều, trừ khi có việc khẩn cấp.

Sau khi đã xác định được thông tin, đám nghĩa binh của Mông Đại, Mông Nhị bắt đầu chia nhau ra phục kích tại các con đường độc đạo.

Hai ngày sau, toán nghĩa binh của Mông Nhị mai phục trên một hẻm núi vô danh cách Lò Gia Bản một ngày đường, đây là con đường duy nhất đám Sầm tù trưởng phải qua.

Con đường này nằm giữa hai dãy núi, sườn có độ dốc khá lớn nên dễ tấn công từ trên cao xuống, đồng thời lại gây cản trở cho kẻ tấn công lên.

Nhất là hai bên đều có cây to cùng vô số bụi cây nhỏ che khuất nên là một địa điểm giấu mình rất tốt.

Mông Nhị ngẩng đầu nhìn qua kẽ lá rừng rậm rạp, gã chăm chú nhìn tên tráng binh trinh sát của đối phương đang thúc ngựa chạy trên đường.

Cách mặt đường chừng 100 thước trên sườn núi, hơn trăm tên nghĩa binh đang nằm ép mình sát đất như con gián. Đầu của chúng nghển cao nhìn qua các kẽ lá, tay của chúng lăm lăm đao nỏ.

Tên tráng binh trinh sát thúc ngựa chạy, thỉnh thoảng gã lại dừng ngựa giữa đường nhìn ngó xung quanh như muốn phát giác điều gì. Một lúc sau không thấy động tĩnh nào, gã lại thúc ngựa chạy tiếp.

Mông Nhị im lặng dõi theo tên trinh sát, mục tiêu này không khiến gã hào hứng mà chú ý của gã là đoàn quân phía sau của Sầm tù trưởng. Chỉ cần thật bí mật không đánh động đến đám trinh sát thì sẽ không bị lộ.

Tên trinh sát chạy lên phía trước một quãng xa rồi bất ngờ quay lại, gã nhớn nhác nhìn quanh quẩn chỗ đám Mông Nhị đang phục kích rồi cho ngựa đứng lại.

Đám nghĩa binh Mông Nhị đều nín thở không dám cử động, nếu lúc này có tên nào bị ong đốt đít chắc cũng phải nghiến răng nằm im.

Tên tráng binh nhăn mặt đứng nhìn một lúc rồi hô lên:

"Bọn phản loạn rình mò kia, chúng mày đã bị phát hiện rồi, đầu hàng đi sẽ được khoan hồng..."

Vừa hô gã vừa rút cây đao bên hông lên rồi chỉ vào rừng cây có đám Mông Nhị đang ẩn nấp.

Nhưng trước hành động của tên tráng binh, rừng cây vẫn yên lặng như tờ, trên đỉnh ngọn cây còn có con chim đang véo von hót.

Tên tráng binh lại quay mặt về phía rừng bên kia hô lên. Nhưng mặc gã hô như thế nào thì núi rừng vẫn yên lặng. Tên tráng binh bèn lắc đầu cười trừ rồi phi ngựa chạy đi.

Chừng nửa tiếng sau, con đường qua hẻm núi bỗng rung động bởi tiếng bước chân rầm rập từ phía xa.

Mông Nhị ngước mắt nhìn xem thì thấy một đoàn tráng binh đông nghịt đang cầm cờ quạt kèn trống inh ỏi kéo tới.

Đám tráng binh này đi tới đâu là chim bay dáo dác, chẫu chàng nhái bén ễnh ương nhảy tán loạn không ngớt.

Cầm đầu đoàn người là một gã trung niên có hai mắt đục ngầu như mắt cá ngão Sông Đà. Gã cưỡi ngựa có vẻ vênh vang, trên lưng đeo một cái thớt tròn dày cộm, đằng sau có mấy chục tên tráng binh cũng đeo thớt gỗ chạy theo.

Sau đó là một toán cung nỏ hùng hổ với một tên thanh niên vạm vỡ rất nổi bật ngồi trên lưng ngựa, tay gã cầm một cây lang nha bổng đen sì, đầu bổng lởm chởm gai nhọn như răng chó sói trông thật khủng khiếp.

Tiếp theo nữa là một đoàn đao thủ, giáo thủ đông đúc, cờ quạt phất phới. Ở giữa còn có 1 lão già và một tên trung niên cưỡi ngựa đang thong thả vừa đi vừa tán chuyện, chính là Sầm tù trưởng và Lò tù trưởng.

Mông Nhị khẽ chau mày, gã phát hiện ra tên đi đầu chính là Lò Tôn đại nhân của Lò Gia. Trong mắt Mông Nhị ánh lên vẻ khinh thường, gã không thèm nhìn tiếp mà dời sự chú ý đến gã thanh niên vạm vỡ như con đười ươi đi sau.

"Tên này rất nguy hiểm, nhưng quan trọng là 2 lão kia!". Mông Nhị thầm nhủ ở trong lòng.

Bọn nghĩa binh kiên nhẫn chờ đợi, vừa lúc 2 người Lò tù trưởng, Sầm tù trưởng vừa đi đến khe núi thì Mông Nhị khẽ nói với mấy tên nghĩa binh bên cạnh:

"Chú ý, tập trung bắn vào 2 lão ở giữa..."

Nói xong, Mông Nhị đứng phắt dậy hô lớn:

"Tất cả... bắn"

Tiếng của Mông Nhị vừa hô xong thì trên sườn núi, bọn nghĩa binh nhất tề đứng dậy giương nỏ bắn như điên xuống đoàn người, nhất là tập trung vào 2 người cưỡi ngựa đi giữa.

Từ chỗ phục kích đến mục tiêu khoảng chừng 100 thước nên trường nỏ của nghĩa binh phát huy hết uy lực.

Hai nữa là từ trên cao bắn xuống nên đạn bay vèo vèo đập vào mặt đá nghe chói tai, tia lửa bắn lên tung tóe.

Ngay lập tức, hơn chục tên tráng binh đứng gần Sầm tù trưởng đau đớn kêu lên rồi đổ ập xuống như đốn củi, những tên khác vội nháo nhác lao lên che chắn cho hai tù trưởng.

Kể ra đám Mông Nhị có nhanh nhưng phản ứng của mấy tên hộ vệ đứng cạnh Sầm tù trưởng còn nhanh hơn.

Ngay khi nghe thấy tiếng quát cùng hàng chục cái nỏ chĩa xuống là mấy tên hộ vệ đã vội vàng lao vào lấy thân mình che chắn.

Hai tên cầm cờ đứng trước sau Sầm tù trưởng cũng vội vàng phất cờ ra che khuất mục tiêu khiến cho nỏ thủ không ngắm được chính xác.

Mặc dù vậy, trường nỏ vẫn liên tục nã đạn, phải nói tốc độ bắn của trường nỏ rất nhanh khiến cho bọn tráng binh không kịp xoay xở.

"Phập... phập.... phập...".

Chục cái trung nỏ cũng tham gia vào cuộc chiến, những viên đạn hạng nặng được bắn ra như thần chết đòi mạng, liên tiếp hộ vệ của Sầm tù trưởng ngã gục trong vũng máu.

Hai con ngựa trúng đạn vội lồng lên bỏ chạy hất bay 2 tù trưởng xuống đất.

Hai con ngựa điên cuồng chạy đến đâu, tráng binh ở đó bị ngựa đạp ngã lổng chổng, tiếng la hét vang lên hỗn loạn.

Con ngựa của Sầm tù trưởng bị trúng đạn chi chít nên chỉ chạy được trăm bước đã gục ngã, nó kéo theo cả đám tráng binh đứng chắn ngã theo. Còn con ngựa của Lò tù trưởng thì chạy mất hút.

Vì bị tập kích bất ngờ, trung quân của Sầm tù trưởng trở nên rối loạn. Đám tráng binh hoảng hốt kêu gào ầm ĩ.

Hàng chục tên tráng binh vội vứt cờ quạt, kèn trống chạy dáo dác ra bốn phía. Tên lao vào gốc cây, tên núp sau tảng đá, có tên còn ôm xác đồng đội vừa mới chết lên che chắn.

Ở trên sườn núi, Mông Nhị vẫn chăm chú theo dõi diễn biến, thỉnh thoảng gã lại gào lên chỉ đạo nỏ thủ tập trung bắn vào một mục tiêu nào đó.

Dưới làn mưa đạn bất ngờ, bọn tráng binh hoảng hốt nằm sát đất không dám ngó đầu lên.

Trước vũ khí khủng bố của nghĩa binh, bọn tráng binh cảm thấy kinh hãi. Chúng ngơ ngác nhìn đồng đội ngã xuống một cách bí ẩn, không thấy tên nhọn, không thấy lao bay nhưng nhiều tên bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng giữa ngực hoặc trên mặt, sau đó máu bắn tung lên như tia nước.

"Ổn định đội hình, phản công lại, liều chết xông lên". Có tiếng của Sầm tù trưởng quát to.

Bọn tráng binh nhìn lại thì thấy Sầm tù trưởng đang nấp sau một tảng đá đại, mặt Sầm tù trưởng be bét máu, không rõ vì trúng đạn hay máu ai bắn vào. Xung quanh Sầm tù trưởng là năm sáu tên hộ vộ đang xúm xít che chắn.

Toán tráng binh đi phía trước thấy ầm ĩ thì quay lại. Đích thân Sầm Du, con trai Sầm tù trưởng cầm lang nha bổng dẫn toán cung nỏ chạy về ứng cứu.

Đoàn tráng binh phía sau thấy vậy cũng chạy ào lên, trong chốc lát, đường rừng chật hẹp bỗng dồn ứ cả ngàn tên tráng binh.

Nhờ có 2 phía chạy tới hỗ trợ nên bọn tráng binh đang hoảng hốt cũng kịp định thần. Với sự quát tháo ầm ĩ của Sầm tù trưởng, hai tên hộ vệ cầm đao thúc ép đám tráng binh phản công, tên nào bỏ chạy lập tức bị chém chết.

Vì tầm bắn trường nỏ khá giới hạn nên những tên tráng binh ở xa không bị tấn công, hai nữa là bọn tráng binh thấy trên sườn núi chỉ có chừng 60 tên nỏ thủ đối phương nên chúng dần bình tĩnh.

Chỉ một chốc sau, tráng binh dưới chân núi xung phong ào ào về phía đám nghĩa binh đang đứng bắn.

Cả ngàn tên tráng binh từ ba hướng ùn ùn leo núi tiến về phía đám nghĩa binh, những tên ở xa nhất còn định trèo lên đỉnh núi rồi vòng xuống hòng bao vây.

Nhưng sườn núi có độ dốc lên đến 35 độ, nhiều nơi khá nguy hiểm không phải dễ leo trèo. Do đó bọn tráng binh leo được một chút đã tỏ ra lúng túng, nhiều tên phải chen chúc trong một lối đi chật hẹp, tiếng thở dốc vang lên hồng hộc.

Một tên toán trưởng hăng máu đi đầu, đao trên tay của gã vung lên loang loáng, trên đường gã chạy qua, cây bụi bị phạt sạch tận gốc, lá cành bay tung tóe.

Lập tức mấy chục tên tráng binh vội vã đi theo tạo thành một đội hình tấn công. Đội tráng binh này xung phong lên sườn núi, mở đường cho những đội khác xông lên.

"Nhằm vào mấy tên đi đầu mà bắn!".

Tiếng của Mông Nhị vang lên, đồng thời trung nỏ trong tay gã liên tục nã đạn vào những tên hung hăng nhất, bóng người ngã lăn xuống chân núi như sung rụng.

Giây lát, hầu như tất cả nỏ thủ nghĩa quân tập trung ngắm vào mấy tên hung hãn đi đầu mà nã đạn.

Tội nghiệp cho mấy tên này, vì chưa có kinh nghiệm chiến đấu gì, leo núi mà cứ thẳng người mà tiến nên nhanh chóng trở thành xác chết.

Đạn bắn trúng người đối phương nghe "phập phập" tạo thành từng lỗ thủng sâu hoắm. Máu bắn tung tóe cả lên trời, nhuộm đỏ cả vạt cỏ lẫn sỏi cuội dưới đất.

Liên tiếp có tráng binh ngã xuống nhưng số lượng chúng quá đông, hết lớp này đến lớp khác xung phong nên chỉ một lúc sau đã có hàng trăm tên leo lên vách núi tiến gần đám Mông Nhị.

"Cung nỏ thủ ngắm bắn..."

Có tiếng của tên Sầm Du gào lên, toán cung nỏ của gã đã chạy kịp về cứu viện. 100 tay cung thủ của Sầm Du lập tức giàn hàng ngang dưới chân núi thành hình chữ nhất rồi bắn tên như mưa lên đám nghĩa binh.

50 tên nỏ thủ còn lại tổ chức leo lên núi rồi tiến ngang sang, dự định tạo thành thế kìm kẹp.

Đối với đấu tên thế này, Sầm Du cảm thấy vô cùng tin tưởng, quân số của gã nhiều gấp 3 lần nỏ thủ đối phương, hơn nữa có nhiều tên thiện xạ.

Mặc dù tên bay ngược lên cao, uy lực cũng giảm sút nhưng không vì thế mà bớt nguy hiểm.

Tên bay như châu chấu lạc đàn nhìn hoa cả mắt. Tên cắm vào thân cây, bay vào bụi rậm "phầm phập... vèo vèo".

Dưới sự yểm trợ của cung nỏ thủ, bọn tráng binh của Sầm tù trưởng nỗ lực leo lên bất chấp nguy hiểm. Hàng trăm tên bò trên sườn núi trông như một đàn kiến khổng lồ.

Cũng may quân nỏ thủ nghĩa binh đều có đao thủ dùng khiên che hoặc nấp sau gốc cây, tên nào chẳng may bị bắn trúng cũng không hề hấn gì bởi vì trên người đứa nào cũng có áo giáp phòng hộ.

Sầm Du đứng một chỗ nhìn lên núi, gã rút cung tên sau lưng ra rồi ngắm bắn, lập tức một mũi tên bay "vèo" đi.

Đầu mũi tên được bịt sắt đen nhánh, nó bay thành hình cầu vồng rồi bắn thẳng vào một mục tiêu.

Mông Nhị đang mải bắn giết, gã cậy mình nấp sau gốc cây nên chẳng sợ hãi.

Bỗng Mông Nhị thấy một mũi tên xé gió bay tới, mặc dù thế tiến của mũi tên không mạnh nhưng độ nguy hiểm của nó khiến gã hoảng hốt.

Mông Nhị vội vàng thụt đầu vào sau gốc cây, mũi tên bắn sượt qua khiến gã rách một bên vành tai.

Máu chảy ra nhưng Mông Nhị không cảm thấy đau, gã liếc mắt nhìn xuống chân núi thì thấy một gã thanh niên lực lưỡng đang cầm cung bắn lên.

"Hừ...". Mông Nhị chau mày, không ngờ đối phương lại có kẻ lợi hại như vậy, nếu gã không kịp tụt đầu vào chắc là đã bị bắn trúng mặt rồi (!?)

Một luồng chiến ý xông lên trong đầu gã! Mịe kiếp, muốn đấu cung nỏ với anh hả? Để xem ai mạnh hơn ai?

Mông Nhị lập tức nâng trọng nỏ trên tay lên, trọng nỏ của gã là loại hạng nặng đến hơn 5 cân, bắn đầu đạn loại to cỡ 12 ly 7 nên rất mạnh, tầm bắn uy hiếp lên đến 200 thước.

Gã tỳ nỏ vào thân cây làm điểm tựa rồi bóp cò, giây lát viên đạn bay thẳng về phía gã thanh niên đô con đang giương cung.

"Phăng... véo...".

Giây lát cây nỏ bật lên thì viên đạn cũng được bắn ra, nó xoay tít vòng tròn trong không khí rồi xé gió lướt tới.

Ở dưới chân núi, Sầm Du vừa bắn trượt mục tiêu, gã chỉ huy bọn phản loạn vừa thấy tên của gã bay tới đã kịp thụt đầu sau gốc cây né tránh.

Sầm Du cảm thấy tiếc rẻ, gã thò tay sau lưng rút một mũi tên khác rồi lắp cung định tìm kiếm mục tiêu khác.

Bỗng Sầm Du nhìn thấy gã chỉ huy quân phản loạn lại thò đầu ra, cây nỏ trong tay gã đang chĩa về phía mình khẽ rung mạnh một cái, cảm giác nguy hiểm tăng cao trong lòng gã.

Ngay lập tức, Sầm Du giơ cao cây cung đang lắp tên lên che mặt. Một tiếng "păng" rít lên, gã chỉ kịp thấy tay trái tê rần rồi chiếc cung gãy ra làm đôi.

Sầm Du chỉ kịp lộn người sang bên trái, một vật đen sì nhanh như chớp giật đánh văng cây cung của gã rồi bay lướt qua thái dương làm tóc gã tung bay một mảng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro