Chương 141. Đèo tù trưởng lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141. Đèo tù trưởng lo lắng

Sầm Du vội vàng đứng lên, gã thấy đối phương lại tiếp tục nhắm vào mình thì hoảng hồn nhảy sang bên rồi nấp sau một tảng đá đại.

"Choeng".

Ngay khi gã vừa kịp nấp thì phía trên tảng đá có tiếng vang nghe rợn tai, tảng đá bị đánh sứt một mảnh bằng bàn tay, tia lửa bắn tung tóe.

"Mịe kiếp, nguy hiểm quá". Sầm Du thầm nghĩ.

Nhờ có bản năng nhanh nhạy đã cứu gã một mạng, sau đó gã chột dạ không dám thò đầu ra quan sát tiếp.

Trong khi hai cao thủ đang so đấu thì ở lưng chừng núi trận chiến vẫn diễn ra ác liệt, hàng trăm tên tráng binh liều chết leo lên sườn núi.

Trên núi, nghĩa binh bắn đạn xuống như mưa khiến cho tráng binh ngã hết lớp này đến lớp khác.

Quân nghĩa binh tạo thành một đội hình chiến đấu quen thuộc, một tên đao thủ cầm khiên chắn đằng trước, một nỏ thủ nấp đằng sau. Vài nơi bọn nỏ thủ còn ẩn sau cả thân cây.

Những tên đao thủ có nhiệm vụ vừa che chắn, vừa kéo dây nỏ lên đạn cho nỏ thủ. Vì thế tốc độ bắn của chúng lên đến 1,5 - 2 giây một phát, nhanh gấp 4 lần cung của tráng binh.

Tốc độ của nỏ lại mạnh hơn, tầm nhìn từ trên cao xuống lại có lợi thế nên hơn chục phút trôi qua, tráng binh dù cố xung phong vẫn không thể nào leo lên được.

Hai nữa là có đám tráng binh nào lên gần đến nơi thì lại có một chùm đạn mấy chục viên bi sắt được trọng nỏ của đối phương bắn ra. Chùm đạn này đi thành hình giẻ quạt, nó càn quét tất cả những thứ gặp phải trong phạm vi 30 - 40 thước.

Toán cung nỏ của Sầm Du phải rất cật lực bắn như điên mới làm giảm áp lực lên bọn tráng binh. Sau một hồi trấn định lại, chúng bèn tổ chức phản công tiếp.

Lúc này thì nỏ thủ của Sầm Du ở phía trái đã leo lên đến độ cao ngang với nỏ thủ của nghĩa binh, sau đó chúng tiến ngang sang hòng tìm cách đấu nỏ với đối phương.

Tên nỏ bắn tung tóe cùng với cung tên của tráng binh kết hợp bay "vèo vèo" xung quanh khu vực nghĩa binh đang chiếm lĩnh. Tên cắm vào thân cây, bay vào khiên chắn khiến cho nghĩa binh bất ngờ bị đánh ngang sườn.

Cùng lúc đó, một toán tráng binh khác từ phía phải cũng men theo vách núi mà tiến ngang vào, nghĩa binh của Mông Nhị có nguy cơ phải đánh 3 phía cùng một lúc.

Sau khi phát hiện ra, Mông Nhị kịp thời hô nghĩa binh tổ chức phản công vào đám cung nỏ, hàng chục tên nghĩa binh chuyển sang đấu tay đôi với kẻ thù.

"Păng... păng.... véo véo". Tên đạn bắn đan xen nhau giữa không trung làm cho không khí sôi sục, lá cây rách nát bay như bươm bướm.

Dưới uy lực của trường nỏ nghĩa binh, toán cung nỏ của Sầm Du dần bị bắn tơi tả, kể cả giáp da trâu dày cộm cũng không đỡ nổi.

Lý do là cung thủ muốn bắn được phải đứng lên phơi mình trước làn đạn, còn nỏ thủ muốn lên cò, cũng phải đứng dậy để đạp dây nỏ.

Mà đối phương thì luôn ẩn nấp và lợi dụng vật che chắn, tốc độ nhả đạn của đối phương lại nhanh đến mức khủng bố.

Vào thời đại này, không phải quốc gia nào cũng có vũ khí lạnh hiện đại như nghĩa binh, đấy là thành quả của rất nhiều trí tuệ và thử nghiệm do Hoàng Chân sáng chế.

Chỉ một chốc, toán cung nỏ của Sầm Du đã bị loại khỏi vòng chiến đấu một nửa, tên nào cũng sợ hãi chui rúc vào một vài chỗ ẩn nấp. Nhưng cũng nhờ sự hy sinh đó mà đám tráng binh tiến lên được lên cao hơn.

Hổ dữ không đánh lại bầy cáo, đó là câu nói của các bậc tiền nhân. Mặc dù nỏ thủ của Mông Nhị hiện đại nhưng trước lực lượng quá đông đảo tráng binh không sợ chết xông lên thì cuối cùng, chiến trường cũng phải thay đổi.

Mông Nhị lao ra khỏi gốc cây, trung nỏ trong tay gã chĩa thẳng vào mặt một tên tráng binh đến gần nhất rồi bóp cò.

"Păng...". Tiếng đạn rít lên trong gió.

Giữa mặt tên tráng binh đang đứng cách Mông Nhị khoảng 5 thước nở ra một đóa hoa máu, gã bật ngửa người ra sau rồi ngã lăn xuống sườn núi giãy đành đạch.

"Rút, vừa chạy vừa bắn...". Mông Nhị không do dự hô to.

Ngay lập tức gã xách nỏ chạy giật lùi, những tên nghĩa binh còn lại cũng vội vàng lùi dần lên đỉnh núi, bọn đao thủ cũng xách khiên rút theo tạo thành một đội hình che chắn bảo vệ lẫn nhau.

"Phập... phập... vèo". Vài mũi tên nhọn hoắt từ phía dưới bắn lên trúng vào thân cây, nhưng đám Mông Nhị đã lùi ra xa.

Ở đỉnh núi có một lối nhỏ, đám nghĩa binh vội vàng bỏ chạy theo con đường này, vừa chạy chúng vừa tập trung bắn ngã hàng chục tên tráng binh đuổi theo.

Chỉ một chốc sau, bóng bọn chúng biến mất trong rừng, để lại hàng trăm tên tráng binh đang đứng thở hổn hển.

"Thưa tù trưởng, bọn chúng chạy mất rồi ạ...!".

Một tên tráng binh hớt hải chạy đến tảng đá có Sầm tù trưởng đang ẩn nấp báo cáo.

Sầm tù trưởng mặt đen như đít nồi, một dòng máu đỏ túa ra trên cái trán sưng vù. Gã hầm hầm căm tức nhìn lên sườn núi giờ đã trống không không còn bóng quân phản loạn, Sầm tù trưởng rít lên nghe chói tai:

"Mịe kiếp, sao chúng mày không đuổi theo?".

Dứt lời gã tung cước đạp tên tráng binh ngã quay ra đất. Tên tráng binh bị ăn cước hoảng quá vội mếu máo:

"Bẩm tù trưởng, ở trên núi có lối mòn rất nhỏ, quân ta đuổi theo bị ngã xuống rất nhiều ạ... Hiện tại các huynh đệ đang khênh xác chết xuống..."

"Hừ, chưa đánh được chúng tý gì mà đã thiệt hại thế này! Kiểm kê xem chết bao nhiêu?". Sầm tù trưởng quát to.

"Dạ...". Tên tráng binh sợ hãi chạy đi.

Sầm tù trưởng phẫn nộ đứng giữa đường nhìn lên núi, lão biết giờ này chẳng thể làm gì được quân phản loạn, nếu cố đuổi theo chỉ hít được rắm của đối phương thả ra thôi.

Một lúc sau, Lò tù trưởng và Đèo tù trưởng cũng hớt hải chạy đến. Lò tù trưởng trên người sây xát bẩn thỉu, quần áo rách đôi chỗ.

Ngay khi phát hiện bị tập kích, nhờ có kinh nghiệm xương máu nên Lò tù trưởng vội vàng nép dưới bụng ngựa nên không trúng đạn.

Nhưng con ngựa hoảng loạn chạy lồng lên lại khiến Lò tù trưởng ngã văng ra đất. Lò tù trưởng lăn qua mấy tảng đá khiến quần áo rách toạc, đầu thì bị va đập sưng vù.

Còn Đèo tù trưởng đi phía sau nên không biết, khi nghe thấy phía trên hỗn loạn vội chạy lên nhưng lúc đó tráng binh đứng đông nghịt che hết cả lối đi nên mãi mới đến được.

Chỉ có Sầm tù trưởng là chật vật nhất. Lúc bị phục kích, một viên đạn đã bay vào mặt gã, may mà gã phản ứng nhanh kịp né đầu nên đạn sượt qua thái dương làm toác một lớp thịt, máu tươi từ chỗ ấy chảy ra trông ghê sợ.

Ngoài ra Sầm tù trưởng bị thêm một vết đạn ở bắp tay, máu tươi chảy ròng ròng, may chỉ bị ở phần mềm, chỉ cần gắp đạn ra là bình phục.

Ngoài ra, con ngựa gã cưỡi cũng tự bỏ chạy khiến Sầm tù trưởng ngã xây xẩm mặt mày, gã va vào mấy tảng đá khiến người thâm tím vài chỗ, quần áo cũng bị rách nát như xơ mướp.

Cũng may Sầm tù trưởng sức khỏe tốt, thương thế nhẹ không là cái gì, lại thêm hộ vệ liều chết che chắn nên thoát nạn.

Sầm tù trưởng chán nản nhìn xác hàng chục tráng binh được khênh đi, gã thở dài một cái rồi lầm bầm:

"Mịe kiếp, đúng là nguy hiểm thật! Giờ mới chứng kiến vũ khí của chúng đáng sợ như thế nào? Thế mà trước kia ta còn tưởng Lò huynh thổi phồng nên rất coi thường chúng!".

Buổi tối hôm ấy, trong căn lều dã chiến dựng tạm giữa rừng, Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng cùng Lò tù trưởng ngồi trầm lặng uống trà.

Vẻ hãi hùng vẫn còn trên nét mặt của Lò tù trưởng, nếu hôm nay không phải lão nhanh nhạy mà đứng đờ ra thì chắc chắn đã chết rồi.

Mặc dù Lò tù trưởng đã biết vũ khí của quân phản loạn khủng bố, nhưng phải tận mắt chứng kiến mới thấy hết sự đáng sợ của nó.

Không hình, không tiếng, tốc độ bắn nhanh như vũ bão, uy lực cực mạnh... vv, là hàng loạt từ ngữ được bọn tráng binh miêu tả.

Sầm tù trưởng mặt cũng xanh như đít gà, trên đầu gã được quấn một vòng bông băng trắng toát. Một bên tay gã vừa được mổ xẻ gắp đạn xong cũng được treo lên cổ bằng một đoạn dây.

Trong 3 người, chỉ có Đèo tù trưởng là bình tĩnh, bởi vì lão chưa từng nếm thử vũ khí của đối phương.

Nhưng căn lều cấp cứu gần đấy liên tục vọng ra tiếng kêu gào đau đớn của bọn thương binh phải mổ xẻ, gắp đạn, băng bó... vv, làm Đèo tù trưởng thấy hơi rợn người.

Nguy hiểm nhất là thứ đồ chơi này không giống như mũi tên, bắn trúng người có thể tự rút ra. Thứ này găm vào người, chỉ có nước mổ xẻ.

Nhưng mổ xẻ cũng không phải an toàn, nhất là nó lại nằm trong ổ bụng hoặc khoang ngực. Nhiều tráng binh bị thương mất mạng vì những trường hợp như thế này.

Trong thâm tâm, Đèo tù trưởng cảm thấy may mắn vì đoàn tráng binh của lão đi sau nên không chết một tên nào.

Ở trước mặt 3 tù trưởng là một đống đầu đạn cỡ 6,5 ly được Sầm tù trưởng cho quân nhặt về, gã cầm một viên đạn lên ngắm nghía rồi nói:

"Thứ này tuy nhỏ nhưng nguy hiểm thật vì không thể phát giác ra nó bay đến lúc nào?".

Các tù trưởng Im lặng nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Một lúc sau, Đèo tù trưởng hỏi Sầm tù trưởng:

"Sầm đệ, tình hình thiệt hại thế nào?".

Sầm tù trưởng cười khổ nói:

"Chết 156 tên, bị thương chừng 200 tên".

Đèo tù trưởng thoáng giật mình, không thể tưởng được chỉ hai chục phút tập kích của mấy chục tên phản loạn lại có thể gây thiệt hại nặng như vậy.

Qua tường thuật, Đèo tù trưởng cũng biết quân phản loạn chẳng có thiệt hại gì, có chăng chỉ là mất mát mấy trăm đầu đạn thôi.

Sầm tù trưởng vẫn chầm chậm nói tiếp:

"Cũng là do tráng binh của ta chưa có kinh nghiệm chiến đấu, xung phong gì mà cứ thẳng người như phỗng. Hai nữa là chen chúc quá đông vào một chỗ khiến cho bọn chúng chẳng cần ngắm gì vẫn... bắn trúng!".

Nói xong Sầm tù trưởng thở dài.

Đèo tù trưởng thoáng trầm ngâm. Nói thật trước kia Đèo tù trưởng cũng đem quân đến núi Quỷ nhưng không phải chiến đấu. Khi nghe tin Cầm Đại chiến tướng bị thiệt hại nặng, Đèo tù trưởng lại cho rằng đấy là do quân phản loạn dùng bẫy rập và xô đổ chiến lũy gây ra.

Không tưởng được, quân phản loạn giờ đã phát triển mạnh mẽ đến thế, chỉ cần vài chục tên phục kích đã làm chết hàng trăm người. Đúng là trước kia đã coi thường Lò tù trưởng, coi thường cả bọn phản loạn.

Đèo tù trưởng càng nghĩ càng thấy lo lắng bèn quay sang hỏi Lò tù trưởng:

"Lò huynh, vũ khí của bọn phản loạn là thứ gì mà sao khủng bố đến vậy? Theo như ta được biết, kể cả Đại lãnh chúa lẫn quân đội của Long Quốc cũng không có thứ đầu này".

"Hừ, đúng vậy. Vũ khí của chúng rất quái dị, trông xa chẳng khác gì loại nỏ mà tráng binh vẫn dùng. Bên ta đã thử lắp thứ này vào nỏ nhưng không bắn được vì nó cứ rơi ra đất, không thể bắn xa nổi".

Lò tù trưởng không nhanh không chậm trả lời, sau đó lão nói thêm:

"Trước kia ta đã bảo các vị mà chẳng ai chịu tin, giờ tận mắt chứng kiến mới biết nhé!".

Tất nhiên cả 3 tù trưởng đều không biết, loại nỏ mà nghĩa quân sử dụng đúng là loại nỏ thường nhưng rãnh nỏ được sản xuất theo kiểu nòng súng hai mảnh, bên trong có rãnh xoắn, điều này cho phép đầu đạn xoay tròn khi bắn ra, từ đó làm ổn định đường bay.

Hơn nữa do quay tròn cũng làm sức công phá của đầu đạn tăng lên, điều này cũng giống như mũi khoan, không quay tròn thì không khoan được.

Còn nếu để đầu đạn vào rãnh nỏ bình thường thì khi bóp lẫy, dây nỏ sẽ bật vào đầu đạn khiến văng xa chục thước mà thôi.

Sầm tù trưởng ngồi nghe bỗng lên tiếng:

"Đấy là do lúc đầu Lò huynh nói quân phản loạn có 2000 tên làm mọi người tưởng thật. Sau khi biết chúng nó chỉ có vài chục, mọi người đều cười cho rằng huynh nhát gan, cố ý thổi phồng sự nguy hiểm của chúng, từ đấy chẳng ai tin nữa...!"

"Hừ...". Lò tù trưởng ngồi im không nói gì mà chỉ cười gượng. Mịe kiếp, không thổi chúng có 2000 tên thì lấy ai đem quân đánh giúp ta?

Trong thâm tâm, Lò tù trưởng hơi bi ai, thế quái nào mà bọn phản loạn nguy hiểm lại xuất hiện trên đất ta mà không phải ở chỗ khác, thế mới chán.

Đèo tù trưởng lại lo lắng hỏi:

"Qua sự việc vừa rồi, chúng ta nên làm thế nào? Lò huynh có kinh nghiệm gì không?".

Lò tù trưởng liếc mắt về phía Đèo tù trưởng rồi ư hử nói:

"Hừ, cũng không phải không có cách. Cũng may chúng còn ít người nên phải nhanh chóng diệt, chứ để đến lúc chúng có hàng ngàn tên thì chúng ta chỉ còn nước... chạy".

Thấy hai vị tù trưởng im lặng, Lò tù trưởng bèn nói tiếp:

"Nếu chúng ta ỷ vào quân đông mà hấp tấp tiến lên thì chỉ có đi nhặt xác! Nhất là tráng binh của Đèo huynh, quân lính gì mà vũ khí lởm khởm, đến cái khố cũng rách nát, hở cả chym ra. Thế này mà ra trận thì chỉ tổ làm bia cho bọn phản loạn... tập bắn!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro