Chương 142. Hình tượng của tráng binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142. Hình tượng của tráng binh

Đèo tù trưởng nghe Lò tù trưởng nói thì gắng gượng cười chua chát, nhưng cười mãi cũng mỏi cơ mồm nên Đèo tù trưởng đành kìm nén bực bội mà hỏi tiếp:

"Vậy theo ý Lò huynh nên đánh như thế nào mới đảm bảo thắng lợi?".

Lò tù trưởng trầm ngâm một lúc bèn trả lời:

"Trước mắt, chúng ta nên cảnh giác. Trước khi tiến quân phải cho trinh sát dò xét kỹ các ngả đường phòng chúng tập kích lần nữa. Thứ hai là các đoàn quân phải luôn đi tập trung với nhau không được tách rời ra, dễ tạo điều kiện cho đối phương tiêu diệt. Ba là khi phát hiện ra chúng ở đâu phải lập tức dồn tất cả binh lính tới đó, trước hết bao vây, sau dần tiêu diệt...".

Nói xong Lò tù trưởng gọi với ra ngoài lều:

"Lò Tôn, mang cái khiên gỗ vào đây?".

Lò Tôn đại nhân đang nằm trên bãi đá ngoài lều thấy Lò tù trưởng gọi thì lập tức mang cái khiên dày cộm vào.

Lò tù trưởng chỉ cái khiên gỗ nói:

"Lúc trước Lò Côn ta cầm cự được với chúng là nhờ cái này. Quân phản loạn có đặc điểm là chúng ỷ vào vũ khí tầm xa nên không giỏi cận chiến, nếu chúng ta dùng khiên che chắn rồi từ từ tiếp cận, chắc chắn chúng sẽ phải thua chạy...";

"... Do đó, từ giờ trở đi, mỗi khi phát hiện quân phản loạn ở đâu, chúng ta trước hết cho bao vây, không cần đánh ngay. Sau đó lợi dụng ưu thế số đông dần dần dồn chúng vào một chỗ rồi cho đao thủ cầm khiên xông tới, đảm bảo một lần hành động là tiêu diệt hết bọn chúng".

Rồi Lò tù trưởng nói thêm:

"Cũng nhờ chiến thuật này, Lần trước thằng Lò Tôn đã giết được một số tên, nhưng do thiếu tráng binh bao vây nên để chúng chạy mất!".

"Hả..., thật sao? Chiến thuật có vẻ rất được?".

Nghe Lò tù trưởng nói xong, lập tức hai mắt của Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng trở nên sáng rực.

Hai hôm sau, đoàn quân của Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng mới tiếp tục lên đường.

Sau hai ngày nghỉ ngơi chữa thương và ổn định tâm lý khiến đoàn quân trở nên trầm lặng, không còn sôi nổi và hừng hực như trước.

Trên đường hành quân, các tù trưởng phải huy động hết số trinh sát dò đường và khám xét kỹ lưỡng tất cả những chỗ khả nghi nên tốc độ trở nên chậm lại, đáng lẽ đi hết một ngày bỗng trở thành gấp đôi.

Sầm tù trưởng còn sợ quân phản loạn đánh úp xe lương nên cho tráng binh vây quanh đông nghịt. Đằng sau xe lương còn có mấy tốp thương binh băng bó tập tễnh, mặt mũi đau đớn nhăn nhó.

Lò Tôn đại nhân đích thân dẫn đầu toán trinh sát. Gã rất cẩn thận, mỗi khi cảm thấy nghi ngờ là Lò đại nhân lại cho hơn chục tên trinh sát chạy đi, phạm vi dò xét lên đến mấy chục dặm vuông.

Chỉ cần một tên trinh sát mất tích hoặc bị tấn công là lập tức cả đoàn quân sẽ dừng lại để triển khai đội hình phòng thủ hoặc tấn công. Nhưng may mắn là suốt 2 ngày hành quân không thấy quân phản loạn phục kích nữa.

Trước một ngã ba về phía Lò Gia Bản có một cây đại thụ rất to, cành lá xum xuê che kín cả ánh mặt trời. Lò Tôn đại nhân cùng một đội trinh sát đang đứng dưới gốc cây nhìn chăm chăm vào một hình khắc to tướng.

Hình khắc này nếu đặt ở thời hiện đại thì ai cũng biết, nó là một mũi tên chỉ hướng và ghi chú hai ngả đường cần đến.

Nhờ có các hình khắc trên thân cây mà đám nghĩa binh có thể rong ruổi khắp rừng mà không sợ lạc. Nhưng đối với đoàn quân của Lò đại nhân thì nó là một ký hiệu đáng ngờ, bởi vì không ai biết đó là gì?

Lò Tôn đại nhân cau mày hỏi một tên tráng binh:

"A Bựa, ngươi biết hình khắc này là gì không? Sao trước kia ta không thấy nó nhỉ?".

Tên tráng binh được hỏi cũng ngân ngẩn cả người, gã chau mày như cố nhớ gì đó rồi mới nói:

"Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhớ là trước kia không có hình khắc này, chẳng lẽ do bọn phản loạn mới khắc lên?".

"Hừ, chắc vậy. Chúng khắc lên cây để làm gì nhỉ?". Lò Tôn đại nhân chau mày tự hỏi.

Cả đám tráng binh đều đau khổ suy nghĩ xem hình khắc có ý nghĩa gì, một lúc sau mới có một tên reo lên:

"Tiểu nhân nghĩ ra rồi, chắc bọn phản loạn khắc hình tượng của chúng lên thân cây để đánh dấu lãnh địa...!".

"Chắc thế... chắc thế". Lò Tôn cùng đám trinh sát đều gật gù đồng tình.

"Ngươi trèo lên cây dùng đao cạo sạch dấu vết của chúng rồi khắc hình tượng của quân ta lên đấy!".

Lò Tôn đại nhân ra lệnh cho tên tráng binh vừa nói.

"Vâng, thưa đại nhân".

Tên tráng binh vâng dạ rồi gã bắt đầu vung đao tiến lên. Chỉ một chốc sau gã đã khắc xong một bức hình to tướng.

"Đại nhân, tiểu nhân khắc xong rồi ạ". Tên tráng binh hớn hở.

"Được... Vậy ngươi khắc cái ziề mà ta nhìn mãi không hiểu?".

Lò đại nhân hỏi, đám tráng binh xung quanh cũng xoa cằm nhìn mãi không biết tên tráng binh khắc cái gì?

Tên tráng binh thoáng xấu hổ gãi đầu nói:

"Bẩm đại nhân... tiểu nhân nghĩ mãi không biết khắc cái gì? Bỗng tiểu nhân nhớ đến vợ tiểu nhân đã xa vắng lâu ngày nên tiểu nhân khắc... cái ấy của vợ tiểu nhân lên cho đỡ nhớ ạ".

"Hả, cái ziề?". Lò Tôn cùng đám tráng binh bật thốt lên thất thanh.

"Mịe kiếp, cái ấy của vợ ngươi mà cũng khắc lên được sao? Thế này thì khác gì bảo hình tượng của chúng ta là cái... lòng!".

Lò Tôn đại nhân tức quá chửi ầm ĩ làm tên tráng binh xanh cả mặt.

"Quân bay, tìm cái cọc đóng vào cái ấy của vợ nó cho toét ra cho ta!". Lò đại nhân chỉ tay vào đám tráng binh ra lệnh.

Tên tráng binh vừa khắc vội vàng quỳ xuống van xin:

"Đại nhân, đừng... Cái đó là của vợ tiểu nhân, để tiểu nhân đóng chứ không ai được đóng vào...!"

"Hừ, được rồi... Lần sau nhớ đừng khắc bậy bạ nghe không? Làm hỏng hình tượng của chúng ta!". Lò đại nhân quát.

"Vâng...". Tên tráng binh lủi thủi đi.

"Chờ đã?". Lò đại nhân quát, tên tráng binh vội đứng lại nhìn Lò đại nhân ngơ ngác, không hiểu Lò đại nhân còn dặn thêm gì nữa?

"Ngươi lấy thêm một cái cọc nữa mà đóng vào!". Lò đại nhân ra lệnh.

Tên tráng binh ngỡ ngàng hỏi:

"Bẩm đại nhân, đóng một cái là được rồi, tại sao phải đóng thêm cái nữa ạ?".

Lò đại nhân nghe tên lính hỏi thì chau mày quát ầm ầm:

"Ngu thế, có zậy cũng phải hỏi. Nếu ngươi mà chết trận thì vợ ngươi có thằng khác đóng thay, hiểu không?".

Nói xong, Lò đại nhân ngước cặp mắt cá ngão lên trời cười sằng sặc, cả đám tráng binh xung quanh cũng cười theo ha hả.

Chiều hôm ấy, đám trinh sát của Lò đại nhân bắt đầu tiến gần đến Lò Gia Bản.

Từ xa nhìn lại thấy bản xơ xác, hàng trăm căn nhà chỉ còn trơ cột gỗ cháy nham nhở, từng dãy tường rào bị đổ gục, Lò đại nhân cảm thấy xúc động trong lòng.

Sau khi cho trính sát tiến vào điều tra không thấy bóng quân phản loạn, Lò đại nhân mới bình tĩnh cho người báo đoàn quân phía sau, đồng thời dẫn đầu đám tráng binh tiến vào.

Cả đám người đưa mắt nhìn quanh. Sau mùa mưa hầu hết các cánh đồng quanh bản đã mọc đầy cỏ dại, cảnh tượng thật là hoang vu cô quạnh.

Qua điều tra sơ bộ, Lò đại nhân biết hiện vẫn còn hai chục gia đình quay trở về nơi cũ, bọn họ dựng lại nhà cửa, trồng lại hoa màu nên đó đây vẫn có mấy làn khói bếp lượn lờ.

Lò đại nhân để ý thấy thỉnh thoảng qua kẽ lá trên mấy căn nhà lợp tạm có vài ánh mắt dân bản nhìn ra, nhưng họ không còn hồ hởi, vui vẻ như ngày xưa mà nhìn về phía Lò đại nhân cùng đám tráng binh đầy e ngại.

Dân bản toàn là những đối tượng mẹ góa con côi, nam phụ lão ấu không nơi nương tựa, không thể chạy trốn xa được. Qua lần bản bị đốt cháy họ lại tìm về sinh sống.

Lò đại nhân nhìn về phía căn nhà to nhất bản, là nơi xưa kia gã từng sống huy hoàng ở đó. Chỉ thấy cỏ mọc um tùm bên những cây cột cháy đen sì, từng đàn châu chấu bay vù vù mỗi khi có người đến gần.

Lò đại nhân nhảy xuống ngựa vốc một nắm đất đưa lên mũi ngửi, mùi đất ướt cùng với mùi gỗ cháy vẫn còn đọng lại làm Lò đại nhân cảm khái.

Bỗng có tên tráng binh chạy đến ghé vào tai Lò đại nhân thì thào:

"Đại nhân, tiểu nhân phát hiện ở căn nhà đằng kia có con mẹ góa chồng trông tơ lắm, đại nhân ngài xem...?".

"Hả, cái ziề?". Mắt Lò đại nhân tuy đục ngầu nhưng vẫn sáng lên, gã mỉm cười nói:

"Ừa, tốt. Để ta tới xem, đã lâu rồi chưa giúp đỡ được đứa nào!".

Nói xong Lò đại nhân quay người dặn quân lính:

"Chúng bay, tản ra cảnh giới! Nhớ kỹ, đối với dân bản không được làm điều gì ảnh hưởng đến hình tượng của chúng ta, rõ không?".

"Dạ, vâng... thưa đại nhân".

Đám tráng binh nghe Lò đại nhân dặn thì dạ ran.

Lò đại nhân dặn xong thì quay người cười sằng sặc, một lúc sau bóng gã khuất dần về phía sau căn nhà tên tráng binh vừa chỉ.

Ngày hôm sau, các đoàn tráng binh của Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng được lệnh vào rừng đốn gỗ xây dựng lại hàng rào phòng thủ và làm khiên chắn.

Ý định của 3 tù trưởng là biến nơi đây thành một cứ điểm, một pháo đài kiên cố để làm bàn đạp đánh dẹp quân phản loạn.

Các dãy nhà kho, lều dã chiến mọc lên san sát. Hàng rào quanh bản cũng được nhanh chóng dựng lên, chỉ trong 1 tuần là Lò Gia Bản đã không còn cảnh hoang vắng như trước.

Từng toán tráng binh rầm rập đi qua đi lại, suốt 1 tuần không bị tập kích làm đám Sầm tù trưởng yên tâm triển khai lực lượng.

Hàng dặm vuông rừng quanh Lò Gia Bản đã bị chặt trụi, từng lớp hàng rào được xây dựng, điều này khiến cho Lò Gia Bản trở thành một cứ điểm kiên cố.

Để đáp ứng được quy mô và yêu cầu mới nên Lò tù trưởng quyết định cho mở rộng Lò Gia Bản, vì thế lớp hàng rào được mở trước kia khiến diện tích của bản tăng lên gấp 3 lần.

Tráng binh còn dựng thêm 8 chòi canh trải đều trên 4 cạnh hàng rào, những chòi canh này là con bài cảnh giới và báo động hữu hiệu phòng quân phản loạn đánh lén.

Sầm tù trưởng còn tổ chức một đội chuyên đẽo khiên gỗ, từng cái khiên dày cộm còn tươi roi rói hoàn thành. Mặc dù cái khiên nặng chịch nhưng bọn tráng binh vẫn mãn nguyện, ít nhất làm chúng yên tâm không sợ bị bắn chết.

Mỗi ngày bọn tráng binh làm ra 200 cái khiên, cái nào cũng to tướng, dày cộp như cái thớt. Toàn loại gỗ tốt cỡ đinh lim sến táu, mỗi tên tráng binh lần lượt được trang bị một cái.

Ngoài khiên chắn, quân tráng binh còn vót cả mũi tên, lao nhọn và bê vác gỗ đá chất đầy cạnh hàng rào, những thứ này là vật liệu hữu hiệu dùng để phòng thủ cứ điểm.

Người ta nói, bị rắn cắn một lần sợ cả đời. Do tâm lý bị ám ảnh từ trước nên đám tráng binh từ ngày được trang bị luôn đi ngủ mà ôm cái khiên dày cộp, có lẽ chúng lo sợ quân phản loạn bất ngờ tập kích.

Trong căn nhà mới dựng giữa Lò Gia Bản, Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng và Lò tù trưởng đang ngồi nghĩ kế đánh quân phản loạn thì một tên tráng binh hớt hải chạy tới bẩm báo:

"Bẩm các tù trưởng, quân phản loạn đã xuất hiện ngoài bản, chúng đã bắn chết 3 lính canh của ta".

"Cái ziề, lại có chuyện ấy sao?". Cả 3 tù trưởng cùng giật mình đứng phắt lên.

"Quân bay. Báo động toàn quân, chuẩn bị chiến đấu!".

Sầm tù trưởng quát lên nghe chói tai.

"Phòng thủ chặt chẽ, trước hết bình tĩnh quan sát xem chúng định làm gì?".

Lò tù trưởng vội hô theo.

"Đội khiên thủ chuẩn bị, sẵn sàng xuất chiến".

Đèo tù trưởng cũng gào tướng lên.

Ngay lập tức, các toán quân trong Lò Gia Bản rùng rùng chuyển động, tiếng kèn hiệu "to tòe toe..." vang lên chói tai.

Từng toán tráng binh vội vàng lao lên bậc thang cạnh tường rào nhìn ra ngoài, tiếng bước chân "rầm rập" rung chuyển cả đất trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro