Chương 143. Tái chiến với Lò Tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 143. Tái chiến với Lò Tôn

Ở phía ngoài hàng rào Lò Gia Bản, một đội hình hơn 100 quân phản loạn đang dàn hàng ngang mà đứng. Chúng tạo thành tổ hợp 2 tên một, cách hàng rào chừng 100 thước.

Một tên có vẻ như là chỉ huy đang đứng sau cùng, điệu bộ của gã trông rất thảnh thơi như đang đi dạo. Gã chống tay lên một cây chùy đen sì cắm xuống đất, miệng còn huýt sáo một điệu nhạc dân tộc nào đó.

Mỗi khi có tên tráng binh nào thò mặt lên hàng rào nhìn ra ngoài là lập tức lại có tiếng dây nỏ bật "pành.. pành..." mấy phát.

Do lúc đầu mất cảnh giác nên gần chục tên tráng binh bị đạn bắn trúng mặt. Chúng lăn lộn ngã vật xuống đất, mặt bê bết máu trông thật khủng khiếp. Hai tên quân y vội vàng chạy đến cứu chữa, tiếng đau đớn rên rỉ vang lên thê thảm.

"Không được thò đầu nhìn ra ngoài mà phải nhìn qua khe hở của hàng rào!".

Có tiếng của Lò tù trưởng vang lên phía sau.

Bọn tráng binh đang thập thò vội vàng hé mắt nhìn ra, qua khe hở của hai cây gỗ hàng rào, chúng phát hiện ra quân phản loạn đang biến chúng thành bia tập bắn.

"Các đội tráng binh chuẩn bị, nâng khiên lên, mở cửa hàng rào ra... sẵn sàng tiến lên!".

Tiếng của Lò tù trưởng tiếp tục vang lên phía sau.

"Đội cung nỏ vào vị trí".

Có tiếng của gã Sầm Du cũng vang lên.

Ngay lập tức, gần trăm tên cung nỏ vội vã chạy tới gần sát hàng rào, chúng đồng loạt chĩa cung nỏ ra ngoài thành một góc 30 độ, đầu nỏ ngóc lên trời, những mũi tên nhọn hoắt được bọc thép lấp loáng.

Nhiều tên vẫn còn quấn bông băng trắng xóa trên đầu nhưng vẻ mặt chúng toát lên sự kiên cường dũng cảm.

"Két... két...". Cánh cổng hàng rào chậm rãi mở ra, từng toán tráng binh tay cầm khiên chắn, tay kia lăm lăm đao, giáo tiến lên.

"Cung nỏ thủ, bắn...".

Tiếng của gã Sầm Du vang lên.

Lập tức toán cung nỏ nhất tề buông tay, bóp lẫy. Tiếng dây cung, dây nỏ bật lên "pưng... pưng..." nghe như đánh đàn.

Hàng loạt mũi tên, mũi nỏ tới tấp bay qua hàng rào như cầu vồng, sau đó chúng đồng loạt rơi xuống như mưa vào quân phản loạn đang xếp hình tập bắn bên ngoài.

"Phập, phập... phập... phập".

Nhưng quân phản loạn bên ngoài cũng không phải tay vừa, chúng nhất loạt nâng khiên lên che chắn, còn bọn nỏ thủ cũng ngồi thụp xuống nấp đằng sau khiên.

Giây lát, nhiều khiên chắn cắm đầy mũi tên các loại. Bọn tráng binh nhìn ra thì thấy đối phương vẫn vô sự, nhiều tên phản loạn còn nhếch mép, bĩu môi, nhổ nước bọt, xì mũi...

Mặc kệ, tên nỏ trong bản vẫn liên tiếp bắn ra như mưa. Chỉ một chốc, bãi đất ngoài hàng rào dầy đặc tên nỏ cắm như lông nhím.

"Xung phong...". Có tiếng của Lò đại nhân hô lên.

Cánh cổng Lò Gia Bản đã hoàn toàn mở ra, các toán tráng binh liên tiếp xông lên, trong đó người ta thấy có bóng Lò Tôn đại nhân đang chạy cùng với toán tráng binh của Lò Gia.

Đội tráng binh đầu tiên xông lên, chúng dàn thành hàng ngang tạo thành hình chữ nhất, khiên gỗ của chúng nâng lên che trước mặt, người lom khom cúi xuống để thu gọn cơ thể, tay kia chúng cầm đao sẵn sàng.

Quan trọng là đội này không chạy ào ào như trước mà chậm rãi tiến lên một cách có kỷ luật, chứng tỏ mấy ngày nay chúng đã được tập dượt.

Các đội khác nối đuôi nhau tiến ra khỏi bản, xếp thành hàng ngang hướng về quân phản loạn.

Lò Tôn đại nhân cũng một tay cầm khiên, tay kia cầm đao đi theo sau đám tráng binh, vừa đi Lò đại nhân vừa hô:

"Ổn định đội hình, từ từ xông lên, dồn chúng về bên phải".

Theo tiếng hô của Lò đại nhân, từng đội, từng đội tráng binh chia thành nhiều lớp tiến về phía trước. Chỉ một chốc ngoài bản đã dàn được hơn chục lớp, số tráng binh lên đến hơn 500 tên.

Nấp sau hàng cọc gỗ che chắn, Lò tù trưởng cùng Sầm tù trưởng và Đèo tù trưởng cũng hé mắt nhìn ra, Lò tù trưởng nói:

"Đèo huynh, các toán quân của Sầm đệ đã ra hết phía ngoài để dồn ép bọn phản loạn về phía phải. Đèo huynh lập tức chỉ huy tráng binh đi cổng sau vòng ra sau lưng chúng. Nhớ đừng tấn công vội, chúng ta dùng khiên che chắn rồi chậm rãi bao vây, chỉ cần đừng vội vã khiến chúng hoảng loạn chạy mất là thành công!".

"Được".

Đèo tù trưởng nghe Lò tù trưởng nói thì gật đầu. Lần hành động này Đèo tù trưởng tận mắt thấy bố trí của Lò tù trưởng thì tỏ vẻ yên tâm vì chưa thấy tên tráng binh nào bị bắn gục.

Điều đó chứng tỏ khiên chắn của Lò tù trưởng đã phát huy tác dụng. Mịe kiếp, không có vũ khí tốt thì sao chứ, chỉ cần mấy tấm gỗ dày là vũ khí của quân phản loạn cũng phải vô dụng thôi.

Đèo tù trưởng vội vàng dẫn theo tráng binh của mình mở cổng sau luồn ra ngoài, sau đó cho tráng binh tăng tốc chạy về phía lưng đối phương.

Ở bãi đất bên ngoài Lò Gia Bản, Mông Đại đang chỉ huy nghĩa binh tập bắn. Gã cũng đoán được Lò đại nhân sẽ giở trò cũ, nhưng gã không nao núng.

Chẳng lẽ bắn không được thì không biết chạy? Mông Đại thầm nghĩ.

Trong thâm tâm gã vô cùng tự tin như ăn kẹo kéo, lần chiến đấu này chính là để cho nghĩa binh rèn luyện thôi.

Lần này Mông Đại kéo quân đến đây chính là để khiêu khích, hai nữa là thăm dù sức mạnh đối phương chứ gã không có chủ ý đánh lớn.

Gã chỉ cần bao vây, cho nghĩa binh tập bắn... khiến đám Sầm tù trưởng nổi giận mất bình tĩnh, từ đó dễ bị sập bẫy.

Vì mất nhiều thời gian trong việc lập trận địa liên hoàn nên Mông Đại không đến sớm được. Nhưng gã cũng biết Mông Nhị đã thành công tập kích, gây ra thiệt hại không nhỏ cho đám Sầm tù trưởng.

Gã không thể thua kém Mông Nhị, dù không chiến thắng được đối phương ngay cũng phải cho chúng nếm tí trái đắng. Ít nhất là sau trận chiến này, quyền khống chế tài nguyên và lãnh thổ vẫn ở trong tay nghĩa binh.

"Bắn... ".

Mông Đại hô lên, cây chùy sắt trong tay gã nện mạnh xuống đất đánh "rầm" làm giun dế phía dưới bẹp dúm.

Lập tức bọn nghĩa binh thi nhau nã đạn, tiếng đạn rít lên trong không trung rồi găm vào khiên gỗ của tráng binh nghe "phập... phập" liên tiếp như bắp rang.

Uy lực của trọng nỏ được phát huy tối đa, đạn sắt hạng nặng cắm vào khiên gỗ khiến bọn tráng binh cảm thấy lung lay, thân thể hơi chấn động.

Nhưng khiên gỗ cực dày khiến đạn sắt không thể xuyên qua, đám tráng binh vẫn không hề hấn. Chúng từ từ tiến tới, khoảng cách giữa tráng binh và đối phương ngày càng thu hẹp.

80 thước, 70 thước, 60 thước...

Chiến thuật này có vẻ giống lần trước, chỉ khác nhau là khiên chắn của tráng binh gọn gàng hơn chứ không cồng kềnh như tấm phản, vì thế kẻ khênh không bị nặng nhọc.

Đến chừng 60 thước thì đội hình tráng binh của Lò đại nhân biến đổi, 5 hàng tiến về phía trước, 8 hàng còn lại chia làm 2 cánh tỏa ra hai bên rồi tiến chéo lên.

Mục đích là muốn tạo thành một hình chữ U ngược, bao vây toàn bộ quân phản loạn vào giữa.

Không thể nói chiến thuật này của Lò tù trưởng không có tác dụng, trước khả năng bị 3 mặt dồn ép, Mông Đại phải thay đổi cách đánh.

Gã lập tức ra lệnh:

"Chậm rãi rút lui, vừa lùi vừa bắn, nhằm vào chân chúng".

Theo lệnh của Mông Đại, bọn nghĩa binh nhất tề nâng nỏ lùi lại, vừa lùi chúng vừa ngắm vào chân và đùi đối phương.

Ở khoảng cách gần đến 40 thước, hàng trăm viên đạn thi nhau bay vào chân, vào đùi bọn tráng binh, nhất là chúng lại đứng thành nhiều hàng, trượt hàng trước thì cũng trúng hàng sau.

"Phập phập... păng păng...".

Tiếng dây nỏ bật lên liên tiếp cùng tiếng đầu đạn găm vào đất, đâm vào khiên chắn hay va vào xương ống của bọn tráng binh nghe như bắp rang bơ.

Dù bọn nghĩa binh bắn kém đến mấy thì 5 viên cũng phải trúng một, nhất là tốc độ bắn của chúng rất nhanh. Giây lát thoáng qua, 5 hàng tráng binh đã bị ngã lổng chổng.

"A... a... a ...a, đau quá...".

Nhiều tên tráng binh bị bắn trúng đùi vội ôm chân ngã quỵ, cái khiên của chúng văng đâu mất. Chúng đau đớn rên la rồi lăn lộn ra đất, chỉ chớp mắt các hàng tráng binh bỗng trở nên hỗn loạn.

Đạn sắt vẫn liên tục bắn về phía người ngã lẫn kẻ che khiên, một số tên vừa buông khiên ngã xuống bỗng chốc ăn thêm dăm đầu đạn bỏ mạng.

"Hạ khiên xuống che chắn...!". Có tiếng của Lò Tôn đại nhân quát to.

Lập tức những tên còn lại vội vàng hạ khiên xuống sát đất rồi ngồi thụp xuống, rụt cả đầu vào. Chúng còn phải che chắn cho bọn bị ngã, đội hình tráng binh hơi bị khựng lại một chút rồi lại từ từ tiến lên.

Kẻ tiến người lùi, chẳng mấy chốc hai bên đã rời xa hàng rào 200 thước. Một bên vừa lùi vừa tập bắn, một bên vừa tiến vừa lom khom sát đất.

Hai bên tạo thành một trận chiến không biết miêu tả thế nào, chắc là độc nhất vô nhị trong lịch sử chiến tranh. Bởi vì chỉ có một bên tấn công nhưng liên tục rút lui, còn bên kia thì liên tục tiến lên, nhưng vừa đi vừa phòng thủ.

Không có cảnh gươm đao chan chát, người ngã ngựa tiêu, tiếng kêu la đau đớn.

Không có cảnh thương vung giáo chọc, đầu bay chân tay gãy, máu me loang lổ khắp chiến trường.

Ở trong Lò Gia Bản, Sầm Du trèo lên hàng rào quan sát. Ở khoảng cách này, quân phản loạn muốn bắn vào gã đã không thể.

Máu nóng trong người gã bốc lên. Mịe kiếp, thế này mà cũng gọi là đánh trận sao? Thế này cũng gọi là chiến đấu?

Mặc dù chưa từng tham gia trận chiến lớn nào nhưng Sầm Du không phải kẻ nhát gan, ngược lại gã là người khá liều lĩnh và gan dạ.

Đã từng trải qua hàng trăm trận đấu tay đôi, đánh bại hàng trăm đối thủ nên Sầm Du rất tự tin vào thực lực của mình. Ở quanh vùng đất này, ít kẻ có thể chống lại cây lang nha bổng của gã.

Vì thế thấy quân lính hai bên đánh nhau kiểu lò dò làm Sầm Du bực bội, chiến ý sôi sục khiến gã khó kìm nén.

Sầm Du quan sát một lúc bèn phát hiện, tên chỉ huy đối phương là kẻ cầm một cây chùy sắt, gã cũng khá đô con và mạnh mẽ không kém gã. Lập tức, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Sầm Du.

Gã tự nhủ: "Chỉ cần giết chết tên chỉ huy là bọn phản loạn như rắn mất đầu, chưa đánh đã tan, không cần phải đánh nhau thế này (!?)".

Thế là Sầm Du vội vàng cầm cây lang nha bổng đen sì rồi leo lên lưng ngựa chiến phi thẳng ra ngoài hàng rào.

Toán cung nỏ thấy chủ tướng xung phong cũng vội vã chạy theo, chỉ hơn trăm bước, bọn chúng đã gia nhập trận địa.

Lúc này bọn nghĩa binh đã đến sát mé rừng, sau lưng chúng là những gốc cây thưa cùng vô vàn bụi rậm. Chỉ cần thả thêm vài lượt đạn nữa là chúng có thể chạy tút hút lút con mẹ hàng lươn.

Mông Đại bỗng thấy một tên thanh niên đô con hùng hổ phi ngựa từ phía sau xông lên, con ngựa lướt qua các lớp tráng binh rồi lao thẳng về phía gã.

Đằng sau còn trăm tên cung nỏ chạy theo, đám này vừa chạy vừa liên tục bắn về phía nghĩa binh.

"Bắn... nhằm vào tên cưỡi ngựa".

Mông Đại vội hét lên, bọn nghĩa binh nhất tề quay nỏ bắn như điên vào con ngựa lẫn Sầm Du.

Nhưng trường nỏ dù có mạnh cũng chưa thể hạ gục ngay con súc sinh lực lưỡng, nó mang theo đầy vết đạn xông thẳng tới.

Sầm Du nấp sau đầu ngựa, tay trái gã nâng cái khiên sắt, loại to dày chuyên dành cho chiến tướng.

Đạn bắn tới tấp vào cái khiên sắt nghe "choang choang" liên tục, tia lửa tóe ra bốn phía. Nhưng cái khiên sắt kiên cố đã che kín mặt và ngực Sầm Du khiến gã chỉ cảm thấy chùn tay.

Con ngựa lướt đi như gió tới sát đội hình của nghĩa quân. Trong con mắt của Sầm Du, hình ảnh tên phản loạn đầu tiên đã trước mặt.

Tên đao thủ nghĩa binh thấy Sầm Du lao tới thì gã vội vàng lao ra ứng chiến, nhiệm vụ của gã chính là cản đường đối phương bảo vệ cho nỏ thủ.

Tay cầm cây lang nha bổng của Sầm Du bỗng vung lên, gã táng một cú vô cùng khủng bố xuống đầu tên đao thủ nghĩa binh, một tiếng "bành" vang lên chói tai.

Ngay khi cây lang nha bổng giáng xuống, tên đao thủ cũng kịp giơ chiếc khiên lên đỡ, đồng thời gã lộn người sang một bên tránh vó ngựa đạp vào.

Mặc dù gã đỡ được một đòn nhưng cái khiên gỗ dày cộp không chịu nổi cú đập dã man, nó vỡ tan thành từng mảnh rồi văng tứ tung.

Tên đao thủ nghĩa binh hoảng hồn, cú đập mặc dù không trực tiếp vào gã nhưng cũng khiến tay trái gã tê rần, hổ khẩu tóe máu. May mà tên nỏ thủ đứng sau đã chạy xa, nếu không cả hai đều nguy hiểm.

Không còn khiên che chắn, tên nghĩa binh vội vàng cầm đao múa loạn xạ gạt được mấy mũi tên của đối phương bắn ra, sau đó gã lùi thẳng vào rừng.

Đà tiến tới của Sầm Du vẫn chưa kết thúc, con ngựa chở gã tiếp tục lao tới Mông Đại, cây lang nha bổng lại giơ lên.

Đối diện với Sầm Du, Mông Đại bị một màn làm cho hết hồn, gã không ngờ đối phương lại có kẻ hung hãn như vậy.

Tên này không những không sợ chết, hơn nữa còn muốn một đòn tiêu diệt gã.

Chiến ý trong lòng Mông Đại trỗi dậy, đã lâu lắm rồi cây chùy của gã mới có dịp được sử dụng, Mông Đại cảm thấy tinh thần sôi sục.

Gã tiến lên một bước, hai tay cầm chắc cây chùy nặng chịch chờ đối phương.

Sầm Du cũng vừa phi ngựa tới, tay trái gã nâng khiên, tay phải tức tốc cầm cây lang nha bổng đập xuống.

Cú đập của gã cực mạnh làm gió rít lên, cỏ cây dưới đất cũng bị cuốn theo như một cơn cuồng phong bão lũ, hơi lạnh tỏa ra mù mịt.

Giây lát, cái đầu lởm chởm đầy răng sói của cây lang nha bổng bay vụt tới mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro