Chương 144. Đối đầu nảy lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144. Đối đầu nảy lửa

Tưởng chừng sau cú đập này của Sầm Du, vũ khí của đối phương không bay mất như sao xẹt thì cũng cong oằn như số 8.

Nhưng tiếng vũ khí va chạm chói tai không xảy ra, chỉ có một tiếng "huỵch" rất nhỏ.

Khi cây lang nha bổng lởm chởm lao đến thì Mông Đại rất bình tĩnh, gã kịp thời lăn người sang trái rồi phi cây chùy mấy chục ký vào khớp chân trước con ngựa.

Đùa sao? Chỉ có thằng ngu mới đòi cứng đối cứng với đối phương, mà Mông Đại không phải thằng ngu!

Gã biết rằng tên đô con kia rất nguy hiểm, sức mạnh mà gã thể hiện ra không phải loại như Mông Đại có thể tải được.

Sầm Du vốn là loại thanh niên trưởng thành, cơ thể gã đã phát triển hết mức nên gân bắp cuồn cuộn.

Gã lại có ưu thế từ trên cao đánh xuống cộng với gia tốc của con ngựa cộng hưởng thành một sức mạnh khủng khiếp.

Trong khi Mông Đại là loại thanh niên mới phát triển, cơ thể còn chưa nẩy nở hết nên gã tự lượng được sức mình, quyết định vận dụng kỹ thuật cá nhân.

Gã lộn một cú rất điêu luyện, đồng thời trong lúc ngã gã còn ném được cây chùy làm gãy chân ngựa.

Cây lang nha bổng của đối phương xoẹt qua đầu gã cực nhanh nhưng không trúng, dù vậy vẫn làm gã bay một túm tóc.

Con ngựa đang điên cuồng chạy nhanh bỗng khụy chân trước hất Sầm Du bay lên trời như pháo thăng thiên ra xa hơn 10 thước.

Sầm Du bay trên không trung như đằng vân dã vũ rồi va thẳng vào một thân cây.

Nhưng phản ứng của gã rất nhanh, trước khi va đập gã đã kịp chống tay làm thân thể chuyển hướng, sau đó lộn xuống đất.

Cú va đập làm Sầm Du ê ẩm nhưng sức khỏe của gã vốn tốt, vài cú va như vậy chưa là gì.

Sầm Du còn chưa kịp ngồi dậy thì "phập... phập... phập...". Mặt đất và không khí xung quanh gã bị xáo động bởi vô số vết đạn bắn, hầu như tất cả nỏ thủ nghĩa binh đều ngắm vào gã.

"Ai cha, nguy hiểm thật". Sầm Du kêu lên, gã đã từng nếm thử uy lực trọng nỏ của đối phương nên biết rõ, không né kịp là có thể mất mạng.

Lúc trước gã ỷ vào chiếc khiên sắt và con ngựa chiến khỏe mạnh mới tính liều một nước. Giờ rơi vào nguy hiểm, vũ khí của gã lại văng đâu mất nên gã không thể tiếp tục liều.

Sầm Du lộn nhiều vòng trên mặt đất rồi té sau một thân cây, nhờ thân cây che chắn nên gã thoát chết.

Mặc dù vậy, gã vẫn ăn một phát đạn sượt vai. Viên đạn tạo ra một vết rách sâu hoắm, máu tứa ra đỏ lòm.

Nhưng nhờ có hành động cảm tử của Sầm Du đã khiến đội hình ổn định của nghĩa quân trở nên rối loạn, Lò Tôn đại nhân đã chớp được thời cơ.

"Tất cả xung phong lên... giết".

Lò Tôn đại nhân gào to, gã lập tức cầm khiên lao lên.

"Xung phong... giết... giết...".

Bọn tráng binh phía sau cũng lập tức hò hét ầm ĩ rồi xông lên.

Hàng trăm tên tráng binh chớp lấy cơ hội vội tổng tấn công, chúng nhanh như chớp chạy về phía mục tiêu.

Khoảng cách 40 thước nhanh chóng bị rút ngắn.

Mông Đại vừa nhặt được cây chùy dưới đất, gã thấy Sầm Du không còn vũ khí thì định tới đuổi giết, nhưng thấy tráng binh xung phong đông nghịt làm gã thoáng giật mình.

Tình huống bất ngờ này không nằm trong dự kiến của gã, bởi vì từ trước đến nay gã vẫn luôn tự tin làm chủ tình hình, kể cả lúc bỏ chạy.

Nhưng bây giờ gã có hai lựa chọn.

Một, gã có thể giết Sầm Du, nhưng sau đó gã và các huynh đệ sẽ trở thành mục tiêu chém giết của đối phương.

Hai là đội hình của gã phải rút chạy càng nhanh càng tốt.

Mông Đại không cần đắn đo, gã gầm lên:

"Rút... chạy... té...".

Lập tức bọn nghĩa binh vắt chân lên cổ bỏ chạy, thậm chí đến thở cũng không kịp. Bóng chúng thoắt ẩn, thoắt hiện trong đám cây rừng.

Bọn tráng binh ào đến rất nhanh, nhưng cái khiên quá nặng trở thành vật cản trở khiến chúng không thể nâng cao tốc độ.

Đùa sao, khiên của tráng binh dày 10 phân, to hơn cả thớt đại, trọng lượng ít nhất cũng 15 ký.

Cầm thứ đó mà chạy nước rút không khác gì đeo thêm quả tạ, mà quan trọng là nó làm mất cân bằng cơ thể, không ai xách một thứ nặng như vậy mà chạy ổn định được, không ngã ra đất đã là may lắm.

Lò đại nhân lập tức thấy tình thế bất ổn của tráng binh. Bản thân gã xách khiên chạy cũng thấy cố gắng, mà quân phản loạn càng chạy càng xa.

"Vứt tất cả khiên xuống, cầm đao đuổi theo... không có chúng thoát... giết...".

Lò đại nhân lại gầm to.

Đám tráng binh chạy đầu vội đồng loạt vứt khiên xuống đất rồi co cẳng đuổi theo như điên, tay chúng khua đao loạn xị, lá rừng, cành cây bị chém trụi.

Bọn tráng binh khác cũng làm theo, nhờ giảm tải cả chục cân nên tốc độ của tráng binh tăng vọt, lúc này khoảng cách của hai bên đã gia tăng đến 150 thước.

"Kẻ nào bắt được tên cầm đầu thưởng 100 lượng bạc, giết được nó thưởng 50 lượng...".

Lò đại nhân vừa chỉ vào Mông Đại vừa gào to.

Bọn tráng binh nghe thấy tiếng gào của Lò đại nhân càng gắng sức đuổi theo khiến cảnh tượng trong rừng vô cùng hỗn loạn. Hàng trăm người la hét, chửi bới khiến cho chim trên cây nháo nhác, các bụi rậm bị đạp nát nhừ, chẫu chàng nhái bén tử thương vô số.

Bọn nghĩa binh chạy rất nhanh, hầu như chúng không có thời gian dừng bắn, bởi vì chỉ cần chậm vài giây là sẽ bị hàng chục tên tráng binh quây kín, lúc đó coi như... chết.

Quân đao thủ nghĩa binh cũng vứt cả khiên mà té. Đối với chúng, Hoàng trấn chủ đã dặn, tính mạng là trên hết, trang bị chỉ là phụ. Nếu cần phải vứt bỏ vũ khí để giữ mạng cũng phải làm.

Tất nhiên, bọn nghĩa binh không phải kẻ ngu. Chúng có thể vứt đi lương thực, cởi bỏ khiên giáp, có thể cởi truồng mà chạy nhưng vũ khí thì dù có chết cũng không rời tay.

"Đuổi theo tên cầm chùy kia, nó chính là thằng chỉ huy đấy...".

Tiếng của một tên tráng binh nào đó hô lên, lập tức toàn bộ tráng binh tập trung đuổi giết Mông Đại, cả cánh rừng như sôi sùng sục.

Mông Đại vừa chạy vừa phi thân qua các bụi rậm, điệu bộ gã khá nhàn nhã như đi dạo.

Thực ra do gã mặc áo giáp bên trong nên người khá cứng đờ, khi chạy cứ phải thẳng lưng khiến cho kẻ khác tưởng gã nhàn nhã lắm.

Cũng may sức khỏe của gã tốt nên vừa chạy vừa ôm cái chùy nặng chịch vẫn không tỏ ra quá mệt.

"Choeng".

Một mũi tên từ phía sau bắn trúng lưng Mông Đại, nhưng nó lại nẩy bật trở ra rồi rơi xuống đất, việc này làm đám tráng binh đang đuổi theo há hốc cả mồm.

Mông Đại vẫn thong thả chạy, mũi tên vừa rồi chỉ khiến gã chột dạ chứ không uy hiếp được gã.

Quay đầu nhìn ra phía sau, Mông Đại thấy một tên tráng binh đuổi sát đến nơi bèn nhảy lên vít một thân cây nhỏ rồi thả tay khiến cái cây bật ra đằng sau đánh "vù".

Tên tráng binh hăm hở lao tới, không ai biết rằng gã vốn là thợ săn từng bị hổ đuổi chạy mấy ngày trời.

Nói về chạy thi, gã mà nhận hạng hai thì không ai dám nhận hạng nhất.

Nhờ sự tự tin và phần thưởng che mắt, tên tráng binh tăng tốc độ mấy lần mới đuổi kịp Mông Đại.

Gã vung cây đao trong tay định chém vào lưng đối thủ, bỗng "choét" một tiếng.

Một cái cây nhỏ bằng cổ tay từ phía trước lao tới. Cái cây như một khúc gậy phang thẳng vào mặt gã khiến gã choáng váng.

Gã chỉ kịp nhìn thấy trên mặt tên chỉ huy đối phương xuất hiện nụ cười khinh thường rồi gã lập tức ngất xỉu.

Bọn Mông Đại bỏ chạy như điên về phía bắc, càng ngày càng xa những kẻ đuổi theo.

Bọn tráng binh đuổi theo cũng dần dần thưa thớt, cuối cùng chúng đành dừng lại.

Nghĩa binh chạy thoát là do chúng thường xuyên tập chạy nên vài tiếng đồng hồ không là gì.

Còn tráng binh của các tù trưởng vốn toàn loại bán thành phẩm, chúng đa phần là thợ săn hoặc dân bản bị bắt đi lính nên chẳng mấy nhiệt tình.

Mặc dù phần thưởng mà Lò đại nhân ban ra đầy cám dỗ nhưng bọn tráng binh không phải kẻ ngu. Chúng biết rằng cố đuổi giết đối phương chưa chắc đã thành công, mà để đối phương phản công lại thì chắc gì chúng đã sống.

Vì thế chỉ nửa canh giờ sau, trong rừng toàn tiếng hò hét của tráng binh rất to, nhưng tiếng chân chạy "rầm rập" thì chẳng mấy, hàng trăm tên tráng binh mệt mỏi đành quay về Lò Gia Bản.

Đèo tù trưởng dẫn tráng binh chạy đến thì quân phản loạn đã mất dạng. Không kịp đuổi theo, Đèo tù trưởng bèn dẫn tráng binh quay về.

Tối hôm ấy, cả 3 tù trưởng và toàn thể tráng binh cùng ăn mừng chiến thắng và đúc rút kinh nghiệm.

Mặc dù bị chết trận 22 tên, bị thương 40 và không giết được quân phản loạn nào nhưng tráng binh cũng lập được thành tích là khiến đối phương bỏ chạy vỡ mật.

Mấy ngày sau đó, Lò Gia Bản ngập tràn trong không khí hừng hực. Từng tốp tráng binh ngồi với nhau trao đổi kinh nghiệm chiến đấu, nhất là tráng binh của Đèo tù trưởng thường ngồi nghe há hốc cả mồm.

Sầm Du thường được bọn tráng binh khen ngợi đến tận mây xanh, gã là tấm gương điển hình cho sự dũng cảm và lòng gan dạ, là mục tiêu phấn đấu của hai ngàn tên tráng binh.

Lò Tôn đại nhân cũng được khen ngợi hết lời vì bản lĩnh chỉ huy trận chiến. Thiệt hại của tráng binh được đánh giá là do thiếu hụt vũ khí uy lực mà thôi.

Các tù trưởng cũng thường xuyên bận họp, tiếng tranh luận râm ran vọng ra cả ngoài lều. Nghe nói, chiến thuật mới để đánh quân phản loạn do Lò Tôn đại nhân và Sầm Du đưa ra đã được các tù trưởng đồng ý.

A Bựa là một tên tráng binh trung thành với Lò tù trưởng. Khi Lò Gia Bản thất thủ, gã là một trong số mấy chục tên bỏ chạy theo chủ.

Bây giờ gã ở trong đội trinh sát, hàng ngày gã phải rong ruổi khắp các nẻo rừng để dò xét động tĩnh.

Đêm nay A Bựa phải thức, gã có nhiệm vụ phối hợp canh gác cùng với tráng binh của Sầm tù trưởng và Đèo tù trưởng.

A Bựa ngồi trên bậc thang phía trong hàng rào, gã đưa mắt nhìn ra bãi đất trống ngoài bản.

Ở cách hàng rào 20 thước được xếp nhiều đống củi lớn, mỗi đống củi lại cách nhau 30 thước.

Mỗi đêm tráng binh đều phải đốt các đống củi này lên để soi sáng, phòng ngừa quân phản loạn tập kích.

A Bựa nhìn lên màn đêm đen kịt, ánh sáng của đống lửa ngoài hàng rào chỉ đủ soi sáng một khoảng vài trăm thước vuông. Nhưng đối với bọn canh gác như gã là đủ, quân phản loạn chỉ cần đi vào các vùng sáng đó là bị phát hiện ra ngay.

A Bựa ngáp dài một cái rồi đưa tay lên dụi mắt, chỉ cần vài phút nữa thôi là gã sẽ được về lều ngủ một giấc, trời cũng gần sáng rồi.

Gã chỉ được ngủ thêm một canh giờ rồi phải dậy tiếp tục công việc trinh sát thường ngày.

Bỗng có tiếng kêu "chít chít" ở ngoài hàng rào, A Bựa giật mình vội thò đầu ra nhìn xuống.

Trong ánh sáng mờ mờ, gã bỗng thấy một khuôn mặt dữ tợn tiến đến sát mình.

Tóc gáy A Bựa dựng lên, gã chưa kịp phản ứng thì bị một cánh tay vít lấy cổ kéo xuống, đồng thời yết hầu của gã cũng bị một vật nhọn sắc đâm vào.

Máu tươi ở cổ A Bựa phun ra, con dao đâm ngang cuống họng khiến gã không kịp kêu lên một tiếng.

Gã bị kéo qua hàng rào rồi rơi ra phía ngoài. Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, A Bựa bỗng nhớ tới mụ vợ xa vắng lâu ngày của gã và tự nhủ không biết kẻ nào sẽ thay gã đóng cọc.

"Phốc... phốc..."

Hai tên tráng binh khác ngồi cách A Bựa khoảng 20 thước cũng chịu chung số phận, chúng bị ném ra phía ngoài hàng rào.

Trong ánh lửa lập lờ bỗng thấy xuất hiện mấy chục bóng người đen sì, bọn chúng nhanh như cắt chạy tới hàng rào rồi công kênh nhau trèo lên.

Chỉ một chốc, cả đoạn hàng rào mà tổ A Bựa canh gác đã bị quân phản loạn chiếm giữ.

Mông Đại ngồi thụp xuống trên bậc thang ngay vị trí mà tên A Bựa vừa đứng, gã phải vận dụng hết sự khéo léo mới trèo qua được hàng rào cao hơn 2 thước.

Trong ánh sáng chập chờn, Mông Đại đưa mắt nhìn về phía hai tên canh gác đang gà gật cạnh cổng chính. Gã rút cây dao găm sắc lẻm lên đưa mang miệng rồi ngậm chặt, cây dao này trang bị cho nghĩa binh để lắp vào trường nỏ phòng khi giáp lá cà.

Mông Đại nhìn sang bên cạnh và gật đầu, 10 tên nghĩa binh khỏe mạnh leo theo gã đến đây, tên nào cũng lăm lăm dao găm trong tay, ánh mắt chúng ánh lên vẻ quyết tâm.

Màn đêm đen kịt là đồng minh tin cậy của Mông Đại, chỉ cần vượt quá khoảng cách 20 thước, không ai có thể nhìn rõ đội của gã đang làm gì.

Mấy hôm trước Mông Đại đã hết sức tức giận. Lần đầu tiên gã bị người ta đuổi đánh cho như đánh chó, phải vắt chân lên cổ chạy không kịp thở.

Đây là lần đầu tiên Mông Đại bị nhục, nếu để cho Nhị đệ và Hoàng trấn chủ biết được thì mặt mũi gã vứt đi đâu?

Gã nhớ lại trước khi đi còn vỗ ngực thề thốt sẽ đánh cho đám Lò tù trưởng chạy tan tác, vậy mà lần này gã phải tan tác chạy trước.

Thế là gã cay cú nghĩ ra cách phục thù, gã nhớ rằng đã có lần Hoàng trấn chủ kể cho gã về một đội quân nào đấy chuyên đánh lén ban đêm gọi là đặc công.

Mấy đêm liền gã cho nghĩa binh nằm phục ngoài hàng rào theo dõi Lò Gia Bản, đúng là kẻ ở trong tối có thể chủ động hơn kẻ ngoài sáng.

Gã biết hết quy luật canh gác, cảnh giới của tráng binh và lên một kế hoạch táo bạo.

Chính nhờ hành động này mà Mông Đại về sau nổi tiếng, gã trở thành người lập ra đội đặc công nghĩa binh.

Đêm nay nhờ tối trời, toán của gã hành động rất thuận lợi. 10 tên nỏ thủ ẩn nấp sát hàng rào yểm trợ cho 10 tên đao thủ đánh lén.

Trong các căn lều dã chiến được dựng bên trong Lò Gia Bản, tiếng ngáy của bọn tráng binh vẫn vang lên đều đều, không một tên nào biết rằng, quân phản loạn đã mò tới.

Mông Đại cầm con dao sắc lạnh bò tới căn lều dã chiến đầu tiên, gã phát giác trong lều đang có chừng 5 tên nằm ngủ.

Đằng sau gã, 10 tên nghĩa binh cũng bò theo, bọn chúng tản ra các căn lều xung quanh và bắt đầu đồ tể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro