Chương 145. Đánh lén đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 145. Đánh lén đêm khuya

Mông Đại cẩn thận thò đầu qua tấm vải bạt, gã nhẹ nhàng như một con mèo đen chuồn vào bên trong.

Trong đêm tối, tay gã sờ soạng tìm mục tiêu. Mắt gã căng ra như muốn nhìn rõ mọi vật, tai gã liên tục máy động hòng nghe được những âm thanh nhỏ nhất.

Mặt gã bỗng chạm phải cái gì đấy, mùi hôi thối xông lên khiến Mông Đại suýt ngất, gã giật mình khi sờ thấy bàn chân của một tên tráng binh đang ở trước mặt.

"Mịe kiếp, chân gì mà thối hơn cứz, chắc là 3 năm không rửa?".

Mông Đại tức quá chửi ầm ĩ trong lòng.

Gã men theo bàn chân thối hoắc rồi lần tìm được cái cổ của nạn nhân, một luồng lãnh ý xông lên trong lòng gã.

Mông Đại khẽ đưa một tay lên bịt mồm, tay kia nhanh chóng đâm con dao vào yết hầu tên tráng binh.

Xong xuôi, gã nhanh chóng lật tên đầu tiên sang một bên để đề phòng máu tươi bắn sang kẻ bên cạnh khiến nó tỉnh giấc.

"Huỵch". Một cái thớt dày cộm từ trên ngực tên bị giết rơi ra đất vang lên một tiếng kêu nhỏ khiến Mông Đại giật mình.

Mãi đến giờ phút này gã mới để ý thấy tên tráng binh nào đi ngủ cũng ôm một cái thớt trước ngực, may mà nó rơi không làm tên nào biết.

Mông Đại thầm cảm thấy may mắn, theo thứ tự, gã đồ tể từ tên nằm ngoài đến tên trong cùng. Mùi máu tươi dần tỏa ra không khí tanh ngòm.

Hai tay Mông Đại dính đầy máu, nhưng gã không bận tâm, gã giết người vì bảo vệ tự do, vì hạnh phúc các huynh đệ và người thân chứ không phải vì cướp của, ức hiếp phụ nữ.

Xong căn lều thứ nhất, gã mò sang căn lều thứ hai rồi liên tục xuống tay. Chỉ vài chục phút, nạn nhân của gã đã lên đến 10.

Mọi việc có vẻ thuận lợi, Mông Đại tiếp tục bò đến căn lều thứ 3, gã vừa thò đầu vào thì có một tiếng kêu ré lên như bò bị cắt tiết ở gần đấy.

Ngay sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên khắp dãy lều dã chiến:

"Có địch... có địch tập... ặc ặc...".

Dường như kẻ vừa kêu lên bị ai đó bịt mồm đâm chết, Mông Đại vội vàng chui vào căn lều để nhanh chóng hạ sát.

"Có địch... báo động... toe toe toe".

Ngay sau tiếng thét đầu tiên vang lên, cả doanh trại nhốn nháo. Bọn tráng binh đang ngủ vội chồm dậy chạy túa ra ngoài, kèn cảnh báo vang lên chói tai.

Tổ tráng binh trong căn lều Mông Đại lập tức thức giấc, chúng chạy ra khỏi căn lều, nhiều tên còn xách theo cái thớt dày cộm.

Cả doanh trại bừng bừng hoảng loạn, tráng binh chạy ngang chạy dọc như điên, không ai để ý mấy bóng đen chạy lẫn trong đó.

"Tất cả cầm vũ khí, tìm giết bọn tập kích...". Có tiếng kẻ nào đó vang lên.

Chỉ sau một chốc, các đội tráng binh nhanh chóng ổn định đội hình, bọn chúng bắt đầu chạy đi khám xét toàn doanh trại.

Mông Đại bị vô tình giẫm đạp lên người. Gã bị một đá vào mặt, một giẫm lên lưng, tên thứ ba đạp trúng vào mông.

Tên cuối cùng chưa kịp chạy ra bị Mông Đại túm được chân, gã lập tức quật ngã rồi chồm lên thọc dao vào cổ nó lấy mạng.

Trước khi kịp chạy đến chân hàng rào, Mông Đại còn đâm chết 3 tên khác cản đường, sau đó gã leo lên hàng rào nhảy ra ngoài.

Đến tận lúc này, bọn tráng binh mới phát hiện ra những kẻ đột nhập, hàng chục tên tráng binh gần đấy cầm đao đuổi theo.

"Păng... păng... păng.... pắng".

Tiếng dây nỏ của bọn nghĩa binh yểm trợ liên tục vang lên, ngay lập tức mấy tên tráng binh đuổi theo đám Mông Đại bị bắn ngã.

Sau đó, cả đám trèo ra ngoài chạy mất vào rừng, màn đêm đen kịt dần che khuất bóng chúng.

Hành động của đám Mông Đại khiến các tù trưởng nổi giận, ngay trong đêm, hàng loạt cuộc tuần tra, khám xét khắp nơi trong Lò Gia Bản, nhưng tráng binh không bắt được ai.

Đến khi trời sáng, các tù trưởng nghe được báo cáo chết mất 75 tên tráng binh. Trong đó có 5 tên canh gác và 70 tên bị quân phản loạn lẻn vào lều đâm chết hoặc bị bắn chết lúc truy đuổi.

Việc này làm các tù trưởng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Bọn phản loạn đúng là không coi ai ra gì, chúng ngang nhiên giết người trong doanh trại đối phương.

Nếu chẳng may chúng lẻn vào nơi ngủ của các tù trưởng thì bỏ mịe, không cần nói cũng biết hậu quả.

Trong căn lều dã chiến bằng da trâu to tướng, Sầm tù trưởng, Lò tù trưởng và Đèo tù trưởng đang ngồi cau có.

Lần này, quân phản loạn đánh lén vào đúng doanh trại của Sầm tù trưởng. Sầm tù trưởng vốn đã mất một ít quân trong vụ phục kích lần trước, sau đó bị quân phản loạn "tập bắn" chết thêm một ít nữa.

Lần này lại bị chúng đánh lén trong đêm, hỏi sao Sầm tù trưởng không phẫn nộ cho được.

Cứ nhìn mấy xác chết bị người ta giết như cắt tiết gà, Sầm tù trưởng càng cảm thấy máu nóng bốc lên tận cổ họng.

Cả 3 tù trưởng vẻ mặt hết sức âm trầm, vẻ mất bình tĩnh vẫn còn in trên nét mặt. Sầm tù trưởng đập tay xuống chiếu hết sức mạnh rồi quát lớn:

"Quân bay đâu? Đã tra ra được bọn phản loạn trốn ở chỗ nào hay chưa?".

Mấy tên tráng binh bên ngoài nghe Sầm tù trưởng quát thì im re, chúng không nhớ Sầm tù trưởng đã quát bao nhiêu lần rồi. Lần nào Sầm tù trưởng quát xong cũng đạp cho mấy tên vài cái để bớt hả giận.

Sầm tù trưởng cũng tức lắm, suốt từ sáng lão huy động tất cả tráng binh truy tìm tung tích quân phản loạn nhưng không thấy hồi âm. Chẳng lẽ quân phản loạn có cánh?

Trong cả 3 tù trưởng, có lẽ Sầm tù trưởng là người mất bình tĩnh nhất. Tráng binh của lão thiện chiến, hung hãn nổi danh như con người của lão vậy, thế mà chưa đánh được đối phương đã mất gần 300 đứa.

Chuyện này khác gì quân phản loạn đánh rắm vào mặt lão, biến lão thành trò cười của dư luận.

Vì thế, Sầm tù trưởng quyết tâm giết sạch quân phản loạn, cho đến khi nào không còn đứa nào sống mới thôi.

Giữa lúc 3 tù trưởng mặt đang hầm hầm phẫn nộ thì một tên tráng binh hớt hải chạy tới báo:

"Bẩm 3 vị tù trưởng, trinh sát đã phát hiện bọn phản loạn đang nghỉ trong rừng ạ".

"Hả, chúng ở đâu?". Sầm tù trưởng quát hỏi, cả Lò tù trưởng, Đèo tù trưởng cũng chăm chú lắng nghe.

"Dạ, chúng ở cách đây 20 dặm về phía đông bắc ạ". Tên tráng binh nói.

"Quân bay, tất cả tập hợp, chuẩn bị xuất phát... Phen này quyết tâm giết chết hết bọn phản loạn!". Sầm tù trưởng gầm lên.

Chỉ một chốc sau, các toán tráng binh đã tập hợp đầy đủ, tiếng kèn hiệu vang lên chói tai.

Cổng chính Lò Gia Bản mở ra, từng toán tráng binh hùng hổ tay đeo thớt, tay cầm đao, giáo mác, gậy gộc... ầm ầm tiến ra ngoài.

Sầm Du và Lò Tôn đại nhân cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là từng toán tráng binh nối tiếp, tất cả nhằm hướng đông bắc mà chạy tới.

Ở phía đông bắc Lò Gia Bản chừng 20 dặm, Mông Đại cũng cho nghĩa binh chuẩn bị. Theo trinh sát báo về thì tráng binh đang lũ lượt chạy đến đây.

Gã đã chuẩn bị cho trận chiến này cả tháng trời, đây là một trận địa liên hoàn toàn bẫy rập, tráng binh tiến vào chỉ có gặp hạn.

Mông Đại ngửa mặt lên nhìn trời, xuyên qua tán lá rừng rậm rạp, gã thấy chim chóc ở đằng xa bay lên toán loạn.

Điều này có nghĩa là tráng binh của các tù trưởng đang kéo đến, gã còn thấy bóng mấy tên lính trinh sát của đối phương.

"Chuẩn bị chiến đấu...!". Mông Đại hô lên.

Bọn nghĩa binh đã sẵn sàng, đội hình của chúng ẩn nấp sau các gốc cây, trường nỏ đã được lên dây.

Toán tráng binh đầu tiên cùng Lò Tôn đại nhân, Sầm Du toán trưởng xuất hiện trong tầm mắt Mông Đại, gã lập tức nín thở.

"Chú ý tiếng kèn hiệu rồi chạy qua các lối nhỏ, rõ chưa?". Mông Đại dặn lại đám nghĩa binh lần nữa, gã không nhớ đã nhắc bọn chúng đến lần thứ mấy rồi?

"Đã rõ, thưa chỉ huy...!". Bọn nghĩa binh đều nhắc lại.

Mông Đại lạnh lùng đứng giữa rừng, cây chùy nặng chịch được gã vách trên vai, ngón tay trỏ bên trái được gã chỉ lên trời rồi ngoắc ngoắc.

"Ê Lò Tôn mắt cá ngão! Có dám tới đây đánh với ta 300 hiệp?".

Mông Đại vừa ngoắc tay vừa hét to.

Lò Tôn đại nhân vừa chạy tới, qua khoảng trống giữa rừng gã đã thấy đối phương.

Lò Tôn đại nhân không vội cho tráng binh xung phong ngay, kinh nghiệm cho thấy đối phó với đám giặc này phải luôn luôn thận trọng.

Lò Tôn đại nhân vội vàng đốc thúc tráng binh sắp xếp thành đội hình chiến đấu rồi bắt đầu tiến lên.

"Tấn công... giết". Lò đại nhân hô to

Lập tức các đội tráng binh dàn hàng ngang thành chữ U mà tiến, mỗi đội hình có 50 tên. Tất cả quân cầm giáo đi phía ngoài cùng, khiên gỗ che ngang ngực, đầu ngọn giáo đồng loạt chĩa ra.

Tiếp theo là quân đao thủ đi bên trong, khiên che lên quá đỉnh đầu, che chắn cho cả đội cung nỏ ở giữa.

Đội hình này bắt chước kiểu viên trận của quân binh, nhưng do tác chiến trong rừng nên đổi thành hình U trận.

Đây là chiến thuật của Lò Tôn đại nhân và Sầm Du đề ra để đối phó với kiểu đánh du kích của quân phản loạn, nó có thể đồng thời tấn công lẫn phòng thủ.

Tất nhiên đội hình này có tốc độ không cao, nhưng nó hết sức chặt chẽ. Trong suy nghĩ các tù trưởng thì đối phó với quân giặc như vậy là quá đủ.

100 thước... 90 thước... 80 thước, khoảng cách càng ngày càng gần, hai bên có thể thấy rõ mặt nhau.

"Mịe kiếp thằng Lò Tôn không dám đánh nhau à, đã thế thì ông... bắn...".

Mông Đại hô lên, gã đập mạnh cây chùy xuống đất làm lõm một hố lớn, giun dế chết bẹp dí.

"Păng... păng... păng".

Quân nghĩa binh đồng loạt bóp cò, đạn sắt bắn ra vù vù làm lá rừng rách tung tóe. Đạn bắn vào thân cây, khiên chắn nghe "phập... phập" liên tiếp.

"Bắn, xung phong...". Bên phía tráng binh, Lò Tôn đại nhân cũng hô lên.

Sầm Du nấp trong đội hình tráng binh đầu tiên, gã giương cung ngắm về phía Mông Đại rồi nhả tay.

Các đội cung nỏ thủ ở trong U trận cũng liên tiếp bắn ra, giây lát tên bay về phía Mông Đại như châu chấu.

Nhưng Mông Đại không phải thằng ngu, mặc dù gã mặc giáp nhưng cũng không dại gì đứng phơi mặt cho đối phương ngắm bắn. Vì thế, gã nhanh chóng nhảy vào sau một gốc cây gần đấy.

Tên bay "vèo vèo" trong rừng, cắm xuống đất hoặc vào thân cây lởm chởm như lông nhím.

Bọn nghĩa binh bắn trả quyết liệt, trong đội hình U trận liên tiếp có tráng binh trúng đạn vào chân, vào đùi ngã xuống.

Đôi khi đạn bay xuyên qua khiên chắn bắn vỡ mặt một tên nấp đằng sau, nhưng đội hình U trận của Lò đại nhân vẫn tiến lên, tên nào ngã có tên khác thay thế.

Đội hình U trận đã phát huy khả năng của nó, chỉ cần vài chục thước nữa thôi là tráng binh của Lò đại nhân sẽ tiếp cận với quân địch, lúc đó là những đợt xung phong đầy ác mộng.

Những đội tráng binh đi sau vội nhanh chóng tăng tốc đi vòng sang hai bên để tạo thành thế trận bao vây hòng một lần làm cỏ sạch đối phương.

"Rút...". Mông Đại hô lên.

"Toe toe toe...".

Tiếng kèn trong trận của nghĩa quân cũng vang theo, lập tức từng tốp nghĩa binh bắt đầu rút dần về phía sau, vừa lùi chúng vẫn né tránh sau các thân cây và bắn trả quyết liệt.

Quân tráng binh vẫn đều đều tiến tới, mặc cho đạn bay "vèo vèo", khiên chắn rung lên "phầm phập" nhưng không tên nào dừng bước. Cây đao trong tay chúng giơ lên, phản chiếu ánh mặt trời lấp loáng.

Cối xay thịt có lẽ sắp được hoạt động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro