Chương 146. Cạm bẫy liên hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 146. Cạm bẫy liên hoàn

"Xung phong... giết".

Tiếng của Lò Tôn đại nhân kêu lên, đồng thời tiếng kèn từ phía sau đám tráng binh cũng vang lên chói tai.

Đội hình U trận lập tức tan vỡ ra như bong bóng xà phòng, hàng trăm tên tráng binh nhanh chóng xách khiên, xách đao, xách giáo... chạy ào ào về phía trước.

Khoảng cách 40 thước với đối phương chẳng mấy chốc bị thu hẹp, quân tráng binh bủa ra, nhằm vào vị trí của mấy tên phản loạn nguy hiểm mà ập tới.

Quân phản loạn cũng tăng tốc rút chạy, chẳng mấy chốc hai bên đã đi xa được 500 thước.

Tráng binh chạy tràn ngập khắp rừng, hơn 1500 tên chen chúc dồn ứ vào một khu vực nhằm quây lấy 100 tên phản loạn đối phương.

"Giết được một tên phản loạn thưởng 1 lượng bạc, bắt sống được thưởng 2 lượng. Riêng tên cầm đầu được 100 lượng..."

Tiếng của của Lò đại nhân phía sau thúc giục.

Nghe tiếng hô của Lò đại nhân, những tên tráng binh càng hăng hái tăng tốc, chẳng mấy chốc chúng đã tới gần bờ suối, nơi quân phản loạn vừa rút qua.

Bỗng có tiếng "rầm, sụt..." vang lên.

Hàng tráng binh chạy đầu bỗng tụt chân xuống một con hào sâu cả thước, dưới hào cắm đầy mũi chông vót nhọn.

Thì ra quân phản loạn đã đào con hào này rồi phủ một lớp lá rừng che khuất khiến không ai phát hiện ra.

Ngay tức khắc, hơn chục tên tráng binh ngã xuống bị chông đâm thủng bụng, thủng chân, tiếng kêu la "ôi ối..." vang lên cả cánh rừng.

Liên tiếp gần bờ suối, hàng loạt hầm chông bị sụt xuống, cả đống tráng binh ngã lăn lóc kêu cha gọi mẹ ầm ĩ.

Tên thủng bụng, tên thủng chân, tên không thủng bụng thủng chân thì ngực cũng bị đập vào thành hào ngất xỉu.

Bọn tráng binh phía sau vội dồn ứ lên, chúng hoảng hồn không dám đuổi theo nữa mà lò dò nấp vào sau thân cây hoặc ngồi thụp xuống phòng đạn nỏ đối phương đang bắn tới.

Một số tên tiến lên giúp đỡ đồng đội, chúng đưa tay ra kéo những tên dưới hào lên.

"Tiếp tục đuổi theo, kẻ nào không đuổi... chém!".

Tiếng của Lò đại nhân quát lên đầy hăm dọa, cây đao của gã gí vào cổ một tên tráng binh trông sắc lém.

Bọn tráng binh chỉ hơi lưỡng lự một chút, sau đó chúng lại chuẩn bị liều mạng xông lên.

Bỗng "rào... rào... bục... bục...".

Có tiếng cành cây bật tung trên bầu trời cùng tiếng vải xé giòn tan.

Lò đại nhân vội vàng ngửa đầu nhìn lên, trong con mắt mờ đục như mắt cá ngão Sông Đà chỉ kịp thấy một bao vải trên cành cây bỗng rách tung tóe, bột trắng bay ào ào xuống dưới.

Đến lúc này Lò đại nhân mới phát hiện trên các tán cổ thụ giữa rừng có vô số điểm đen khả nghi.

"Bỏ mịe, chúng lại tung bột trắng rồi!". Lò đại nhân sợ hãi hét lên.

Hơn ai hết, Lò đại nhân biết thứ này, gã đã từng trải qua nên biết nó đáng sợ thế nào. Nhất là sau đấy, mắt gã nhìn cái gì cũng mờ mờ.

"Lùi lại, lùi lại...".

Lò đại nhân khẩn cấp kêu lên, sau đó gã bất chấp tất cả, mắt nhắm nín thở rồi quay đầu chạy một mạch về phía sau.

Dưới tán lá rừng, bột trắng lan tràn trong không khí với tốc độ kinh người, nó nhanh chóng phủ kín mấy trăm tên tráng binh đang chen chúc.

Kinh khủng hơn nữa là trong làn sương mờ còn bay đầy bột ớt, nó chui vào mũi, vào họng làm cho tráng binh nghẹt thở, mắt mũi chúng cay xè chảy nước giàn giụa.

Bột trắng rơi xuống phủ kín đầu, lưng của bọn tráng binh. Nhiều tên đầu tóc mặt mũi trắng xóa như ma nơ canh, như lũ zombie trong phim viễn tưởng của Hoa Kỳ.

Những tên cởi trần mồ hôi nhễ nhại bị bột bám vào lập tức sủi bọt bốc khói, chúng hoảng sợ nhảy tưng tưng như những thằng điên, thằng rồ.

Chỉ một chốc, cả cánh rừng vang lên tiếng ho sù sụ, tiếng phì phò nghẹn thở như bị ho lao, hen suyễn lâu ngày hoặc dính virus cúm gà H5N1.

Giờ phút này, vũ khí, khiên chắn, giáo mác đao kiếm, cung nỏ... của bọn tráng binh vứt hết xuống đất, đến cả kèn hiệu cũng không thấy rú lên.

Hàng trăm tên hốt hoảng trong khói bụi mù mịt, tay ôm họng dụi mắt. Chúng hoảng loạn chạy về phía sau rồi đâm vào nhau ngã lổng chổng.

Cũng may nơi vôi bột rơi xuống ven bờ suối, chặn đứng đường tiến của tráng binh nên phần lớn không bị sao.

Nhưng điều tệ hại vẫn chưa chấm dứt.

Ba đoạn thân cây to tướng cắm đầy chông nhọn bỗng bay lướt từ trên trời xuống, nó lao thẳng vào một đám tráng binh.

"Bình... bình...". Tiếng va chạm vang lên như tiếng xương sườn gẫy, một đám tráng binh không để ý bị bắn tung lên không trung.

Cây gỗ lừng lững bay lên rồi lại bay xuống như quả lắc, nó được buộc lên ngọn cổ thụ nhờ 2 sợi dây rừng to vật.

Đám tráng binh vội vàng dạt hết cả ra, chúng đưa cặp mắt bi thương nhìn 3 tên đồng đội bị găm chặt vào thân cây, tên nào cũng bị chông xiên ngang ngực, máu tươi chảy ra đỏ lòm.

Cây gỗ đung đưa trong không khí mang theo xác 3 tên tráng binh bay lên rồi lại bay xuống, một lúc sau nó mới chậm dần rồi dừng lại.

Cú va đập của cây gỗ mạnh quá làm chục tên tráng binh bắn lên không trung rồi rơi xuống đất "bồm bộp" nằm hấp hối.

"Xoạt... xoạt, vèo vèo...".

"Tản ra, tản ra... lùi lại phía sau".

Một tên toán trưởng hô lên, những tên khác vội lùi lại thật nhanh.

"A... ô, đau quá...".

Một loạt tráng binh vừa té sang hai bên bỗng ôm chân ngã lăn quay, máu từ bàn chân của chúng chảy ra đỏ lòm, nhìn qua thấy cắm đầy gai nhọn.

Thấp thoáng dưới lớp lá mục trong rừng là những mũi chông tre nhọn hoắt, mũi chông nhỏ chỉ nhô chừng hai, ba phân nên nếu không tinh mắt sẽ không nhìn thấy.

Một cảm giác buốt lạnh trong lòng bọn tráng binh, chúng vội vàng lùi lại về phía sau.

"Pành pành... pành pành...".

Tiếng vải xé lại vang lên giòn tan, nhưng lần này không phải phía trước mà là phía sau đám tráng binh, bột trắng lại ào ào phủ xuống chặn mất đường lùi.

Bột rơi xuống đầu, xuống cổ những tên đứng sau cùng. Giây lát trước sau đám tráng binh đều bị bột ngăn chặn.

Bụi mù phủ kín cả khu rừng đến nỗi đứng gần 5 thước còn không nhìn thấy, bọn tráng binh đành phải túm tụm với nhau ở giữa.

Để thiết lập cạm bẫy liên hoàn này, Mông Đại đã phải chuẩn bị cả tháng trời, gã phải cho khênh đến 3 tấn vôi bột buộc lên ngọn cây.

Cả một khu vực rộng 3 - 4 chục ngàn thước vuông trở thành một đường dài mấy trăm thước, hai bên được cắm chông tre dày đặc như một bãi mìn. Chỉ cần tên tráng binh nào chạy ngang là đạp phải chông lủng chân.

Bọn tráng binh rút tới khoảng trống giữa rừng thì thấy trước sau bụi trắng mù mịt, hai bên lại đầy chông nhọn nên rất hoảng hốt.

Một tên tráng binh lảo đảo ngồi phịch xuống một khúc gỗ, bỗng có tiếng gió rít vang lên, mấy bụi cây thấp gần đấy dạt cả ra, lá cây bay lên tơi tả.

Một sợi dây văng lên không trung rồi hàng chục mũi lao từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Mỗi cây lao dài 2 thước to bằng cổ tay, đầu nhọn hoắt bay vù vù, thanh thế kinh người.

"A... a... a...".

Tên tráng binh xui xẻo lập tức bị một cây lao xiên thẳng qua người rồi bay vào một thân cây gần đấy.

Mũi lao găm vào thân cây rất mạnh đóng đinh tên tráng binh lơ lửng cách mặt đất 20 phân, máu tươi của gã phun ra ào ào như vòi nước.

Dăm ba tên khác cũng dính đòn, lao bay ra "vèo vèo" khiến cho bọn tráng binh hết cả hồn, chúng vội chạy tóe ra né tránh.

Một tên tráng binh khác vội nhảy vào nấp sau gốc cây. Bỗng "roạt", chân của gã bị một cái thòng lọng trói chặt, sợi dây còn mang theo gã bay tít lên cao rồi lơ lửng trong không trung.

"Cứu... cứu em...!".

Tên tráng binh hoảng loạn giãy giụa, gã bị treo lộn ngược đầu xuống đất, dớt dãi nước tiểu chảy ra ròng ròng.

Bọn tráng binh hoảng hốt nhìn theo. Tên tráng binh bị treo cao gần chục thước, người đung đưa văng từ chỗ này qua chỗ khác nhìn hết cả hồn.

Giây lát, bọn tráng binh thấy lạnh cả xương cụt, không tên nào dám can đảm trèo lên giải cứu.

"Bốp, bộp...".

Một tên tráng binh khác vô tình giẫm vào bụi cây. Bỗng một cây gậy trong đó tung ra một đòn trời giáng vào hạ bộ gã, tên tráng binh tức khắc nằm vật ra rên la, có lẽ trứng đã bị vỡ (!?)

Thì ra tên phản loạn khốn nạn nào đó đã bẻ cong một thân cây cỡ cổ tay rồi gài trong bụi rậm, tên tráng binh vô tình đạp phải lẫy khiến cái cây bật lên phang đúng vào háng nó.

Giữa lúc bọn tráng binh còn đang hoảng hốt, trên trời bỗng rơi xuống vô số kiến lửa, ong rừng.

Từng đàn kiến như đàn ruồi đen bò lổm ngổm khắp đầu tóc, mặt mũi, vai gáy... bọn tráng binh. Kiến chui vào lỗ tai, bò vào trong khố mà đốt.

Ghê nhất là mấy con ong to như ngón tay, thân hình vằn vện vàng đen bay tung hoành ngang dọc.

Chúng tạo thành đàn rồi liên tục đốt, chích... cắn túi bụi.

Trước đòn tấn công đầy bất ngờ của ong và kiến, tên tráng binh nào cũng nổi mụn đỏ đầy lưng. Mặt mũi của chúng sưng vù, biến dạng như đang đóng tuồng, hát chèo.

Xen lẫn trong ong, kiến là một đám đá cuội cỡ quả cam, quả bưởi rơi "bịch... bịch" như mưa rào. Rủi cho tên tráng binh nào bị trúng đầu, chắc chắn sẽ được ăn ổi trái mùa ngay lập tức.

"Rút lui, rút lui... sụ sụ".

Lò Tôn đại nhân vừa kịp chạy ra khỏi đám bụi mù mịt bèn gào lên, gã vừa gào vừa dụi mắt lia lịa.

Bọn tráng binh nhìn theo thì thấy hai con mắt đục ngầu của Lò đại nhân chảy đầy nước, mạch máu nổi lên đỏ lòm. Một tên cung thủ lo lắng hỏi:

"Thưa Lò đại nhân, còn Sầm công tử trong kia...".

Vừa nói gã vừa chỉ vào đám bụi trắng mù mịt.

"Hừ, sụ sụ... Yên tâm không chết đâu, cùng lắm chỉ như ta đây này!".

Lò đại nhân vừa nói vừa chỉ tay vào mắt mình giới thiệu, sau đó gã quát tướng lên:

"Tại sao chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì, đi vào trong cứu người đê!".

Nhờ có kinh nghiệm xương máu nên Lò đại nhân nhanh chân chạy thoát. Trên đường chạy ra, gã đâm phải 1 gốc cây, xô phải 3 tên tráng binh đến nỗi sưng cả trán.

"Sụ sụ, ta ra được đây rồi...!".

Có tiếng của Sầm Du vang lên, cả người gã trắng xóa như ma nơ canh. Hai mắt gã đỏ ngầu, nước mắt nước mũi chảy ra tràn trề, đi đứng lảo đảo hơn cả thằng say rượu.

Bọn tráng binh của Sầm Gia trố mắt, không biết vũ khí của Sầm Du công tử vứt đâu mà trong tay gã lại đang cầm một cành cây, gã cầm cành cây quạt "phành phạch" trước mặt cho bay bớt bụi rồi nói:

"May quá, chui kịp đầu vào bụi rậm rồi bẻ được cái này che mũi mới thoát được ra đây!".

Thấy Lò đại nhân cũng đang khổ sở ho lao, Sầm Du nói:

"Đại ca, rút thôi. Tráng binh của ta thành người mù hết rồi, thế này thì đánh đấm éo gì...!".

"Ừa, đành rút vậy. May mà bọn phản loạn không bắn theo!".

Lò Tôn đại nhân đành chua chát gật đầu.

Bọn tráng binh bèn quây quanh Lò đại nhân và Sầm Du, cả đám định vượt qua làn bụi trắng mù mịt.

"Bộp... bịch... bịch".

Có tiếng cái gì đó rơi từ trên cây xuống, cả đám vội đứng lại nhìn lên, chỉ thấy một cái sọt tre to như cái rổ rơi xuống.

Sọt tre rơi trúng vào một cành cây thì bục ra, trong đó văng ra một lũ rắn xanh, xám, vàng vằn vện... đủ loại từ to đến nhỏ.

Đám rắn này được sổng chuồng thì chạy loằng ngoằng chui vào bụi rậm hoặc rúc dưới thân cây, vài con còn chạy về phía đám người Lò đại nhân.

"Hả, mịe kiếp, rắn độc...!".

Tên tráng binh đứng gần Sầm Du hoảng hốt hô lên. Gã cuống cuồng cầm cây đao chém lia lịa, chỉ giây lát quanh người gã, rắn bị chém chết giãy đành đạch.

"Kinh quá, rút nhanh thôi!".

Lò Tôn đại nhân hô lên, nhưng gã bỗng thất thần nhìn về phía Sầm Du. Bọn tráng binh cũng lạnh người nhìn theo.

Sầm Du phát giác cả đám đang nhìn về phía mình với vẻ hoảng sợ, nhất là chúng lại nhìn xuống khố gã.

Gã đưa mắt liếc xuống thì thấy hết hồn, một con rắn xanh bằng ngón tay trỏ đang bò ra từ chỗ kín.

Con rắn chỉ thò ra chừng 20 phân rồi ngỏng cao đầu ngoe nguẩy, mắt nó lạnh lùng, hai cái lưỡi liên tục thò ra thụt vào.

Sầm Du thấy lạnh cả người, gã không dám động đậy mà đứng im như một thân cây.

Lò Tôn đại nhân vội vớ lấy cây đao của tên tráng binh gần nhất rồi vung lên.

"A...". Sầm Du kêu lên một tiếng, gã choàng mở mắt nhìn xuống thì thấy đầu con rắn đã bị chặt cụt.

"May quá...!".

Gã thở phào một cái rồi run lẩy bẩy, tay lôi phần còn lại của con rắn rồi vứt đi.

Một canh giờ sau, nhờ bụi trắng nhạt dần, đông đảo tráng binh cũng thoát được ra ngoài. Chúng thất thểu đi thành một hàng dài, tên này dìu tên kia... cả bọn kéo về Lò Gia Bản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro