Chương 147. Càn quét gắt gao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147. Càn quét gắt gao

Ở phía bờ suối đối diện, đám Mông Đại đang ẩn nấp nhìn sang. Chúng sẵn sàng nã đạn vào những tên liều lĩnh dám vượt qua làn bụi trắng.

"Ha ha, bọn chúng được ăn vôi bột trừ bữa rồi...".

Một tên nghĩa binh hồ hởi tiến gần đến Mông Đại thì thào.

"Hừ, mới chỉ là bắt đầu thôi, còn nhiều chuyện hay phía sau".

Mông Đại hờ hững nói, miệng gã nhếch lên cười sung sướng nhưng trong lòng lại đang lo lắng.

Mặc dù gã đã trả đũa được lần bị đuổi giết hôm trước, nhưng Mông Đại hiểu rằng, cuộc chiến đấu giữa nghĩa binh và đám tù trưởng vẫn chưa kết thúc.

Sắp tới sẽ là những trận chiến gay go, gian khổ. Gã phải bằng cách nào đánh bại được số đông tráng binh với chiến thuật U trận của đối phương.

Mặc dù hiện tại, Mông Đại sở hữu những vũ khí lạnh ưu việt nhất. Trường nỏ của gã có tốc độ bắn nhanh gấp 4 lần đối phương, uy lực lại mạnh hơn, số lượng đạn không cần giới hạn.

Nhưng đối với chiến thuật U trận này của Lò đại nhân, gã cũng cảm thấy đau đầu.

Đối phương như con rùa rụt cổ, tuy chậm nhưng nó như một pháo đài di động, nỏ thủ của gã không thể nào phát huy sức mạnh tối đa.

Trận chiến này tuy gã đã chiến thắng, nhưng tổn thất bên địch không lớn, chúng chỉ tạm lùi bước vài ngày rồi sẽ lại tấn công.

Trong khi đó, Mông Đại không thể bố trí mãi trận địa liên hoàn. Gã phải có thời gian chuẩn bị, cần có địa hình lý tưởng và vật tư phong phú mới có thể vận dụng.

Để chuẩn bị cho trận chiến này, gã đã phải mất cả tháng bố trí. Trong khi đó, đối phương sẽ không cho gã cơ hội nữa.

Mông Đại lắc đầu thở dài, gã quay đầu nói với tên nghĩa binh phía sau:

"Rút lui, mấy ngày tới án binh bất động, đệ quay về báo cáo với Trấn chủ, xem có phương án nào đối phó hữu hiệu không?".

Trong căn lều dã chiến to nhất Lò Gia Bản.

Sầm tù trưởng, Lò tù trưởng và Đèo tù trưởng đang ngồi ở giữa, trước mặt là mấy gã Lò Tôn, Sầm Du... và chục tên toán trưởng khác.

Sầm tù trưởng mặt thâm xì như đít trâu, gã đập cánh tay lành lặn xuống nền nhà rồi quát lên rõ to:

"Nói rõ tình hình ra xem nào, rút cục quân ta thiệt hại bao nhiêu?".

Sầm Du, Lò Tôn đại nhân đứng im re, mấy tên toán trưởng đều nín thở hồi hộp. Một tên rụt rè nói:

"Bẩm tù trưởng, bọn chúng... lừa quân ta vào bẫy, tổng cộng có 21 tên chết vì bị đạn bắn, 52 tên sập hầm chông chết mất 36, còn lại 42 tên chết vì bị ong đốt, rắn độc cắn hoặc trúng bẫy... ạ".

"Đánh đấm mà như thế à? Cả lũ chúng mày là đồ ngu! Rầm...".

Sầm tù trưởng bực quá quát to, gã vớ lấy cái chén uống rượu ném mạnh xuống đất làm cái chén vỡ ra tung tóe, mảnh vụn văng lung tung.

Tên toán trưởng mặt tái mét, gã ấp úng một lúc rồi nói tiếp:

"Nhưng thưa tù trưởng, tại vì quân ta chưa có kinh nghiệm bị chúng tung thứ bột gì đấy trắng xóa không nhìn thấy gì! Ngoài số chết và thương vong kể trên còn có 58 tên bị mù mắt, không thể tiếp tục tham chiến ạ!".

"Cút, cút tất cả ra ngoài cho ta, đồ ăn hại!". Sầm tù trưởng gầm lên nghe chói tai.

Cả đám Lò Tôn, Sầm Du cùng 10 tên toán trưởng vội lủi thủi đi ra, hầu như cả đám ra khỏi căn lều đều đưa tay lên lau trán, khuôn mặt nhăn nhó trông thật khổ sở.

Sầm tù trưởng vẫn chưa hết giận dữ, Đèo tù trưởng thì ngồi trầm ngâm, chỉ có Lò tù trưởng nhẹ giọng nói:

"Sầm đệ không nên nóng vội, bình tĩnh mới là thượng sách của binh gia. Từ giờ chúng ta phải thận trọng hành động, bọn phản loạn này tuy không dễ chơi nhưng vẫn có thể tiêu diệt chúng".

Sầm tù trưởng nghe Lò tù trưởng nói vậy thì mới bớt cau có, hồi lâu bèn hỏi:

"Trưởng cữu, huynh có cao kiến gì không?".

Lò tù trưởng điềm nhiên nói:

"Tất nhiên phải có đối sách, chúng ta đang có lợi thế là quân đông, chiến thuật U trận rất hợp lý, quân địch dù cậy có vũ khí lợi hại cũng không làm gì được. Tuy nhiên, nếu chúng ta chủ quan không quyết liệt ngay với đối phương thì sẽ bị chúng giết dần, gặm dần cho đến khi nào không còn tên tráng binh nào nữa mới thôi, như thế là rất nguy hiểm!".

Nghe Lò tù trưởng phân tích, cả Sầm tù trưởng, Đèo tù trưởng đều gật đầu đồng tình.

Lò tù trưởng bèn nói tiếp:

"Kinh nghiệm từ lần trước, chúng ta sơ sểnh để bọn phản loạn có thì giờ bố phòng trên núi Quỷ, gây ra đánh dẹp rất khó khăn. Nhưng từ bây giờ trở đi, quân ta phải ráo riết càn quét, dồn ép chúng từ nơi này đến nơi khác, phải xua đuổi chúng sang lãnh địa của các tù trưởng khác cho mấy lão đó ăn ít khổ sở. Quan trọng là không cho chúng có thời gian lập cứ điểm, như thế mới có thể đạt được thắng lợi!".

"Đúng, Lò huynh nói chí phải!". Đèo tù trưởng vỗ đùi khen ngợi.

Sầm tù trưởng cũng gật gù tán thành rồi nói thêm:

"Được rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu cho tráng binh càn quét. Bất cứ chỗ nào khả nghi có quân giặc thì tráng binh phải dồn về chỗ đó, quyết đánh đuổi chúng ra khỏi lãnh thổ!".

Thế là từ sáng hôm sau, được lệnh của các tù trưởng, từng toán tráng binh liên tục tuần tra, dò xét khắp các cánh rừng, ngọn núi.

Thỉnh thoảng chúng lại chạm trán với trinh sát nghĩa binh, những lúc như thế, đám Mông Đại chỉ dám đánh chặn một chút rồi lập tức rút lui.

Nếu không, chỉ cần vài giờ sau đó là tráng binh từ khắp nơi sẽ kéo đến nườm nượp.

Càng ngày đám Lò Tôn, Sầm Du càng khôn ra. Khi phát hiện được hướng của nghĩa binh rút lui là chúng sẽ tập trung truy đuổi.

Mặc dù tốc độ của chúng không cao, nhưng đội hình chặt chẽ cũng khiến nghĩa binh phải rút chạy.

Chỉ trong vòng một tháng, tráng binh cũng dần dần dồn ép được nghĩa quân Mông Đại về phía đông, tới gần vùng hồ Nhật Hạ.

Mông Đại im lìm nhìn về phía vách núi đối diện, trước mặt gã là một con sông rộng hai trăm thước, có cây cầu gỗ nhỏ nối hai bờ sông.

Nơi này trước kia là một lối mòn, vào mùa khô nước sông cạn nên dễ lội qua.

Nhưng bây giờ mới cuối mùa mưa, nước sông dâng cao chảy xiết "ào ào". Muốn vượt qua phải vòng xuống hạ lưu mấy chục dặm mới được!

Ba tháng trước, để thuận tiện đi lại và khai thác tài nguyên, nghĩa quân đã bắc một cây cầu gỗ nhỏ theo thiết kế của Hoàng trấn chủ.

Cây cầu này là bao nhiêu công sức của nghĩa quân, nó là con đường ngắn nhất đi thẳng đến hồ Nhật Hạ.

Phía bên kia con sông là vùng lãnh thổ do nghĩa quân kiểm soát, ở đó có bọn nhân công đang đốn gỗ và khai thác than đá.

Cây cầu có chiều rộng đủ cho hai người đi qua. Phần giữa của nó cong lên hình cánh cung, phía dưới là hàng cọc gỗ cắm sâu xuống lòng sông.

Nếu để tráng binh tràn qua cầu thì cũng có nghĩa là các nguồn tài nguyên sẽ bị gián đoạn.

Mông Đại không muốn như vậy. Nhưng gã cũng biết, hiện nay nghĩa quân không thể giữ vững lãnh đại trước hàng ngàn tên tráng binh, vì thế gã quyết định phá cầu.

Hôm trước, gã nhận được chỉ thị của Hoàng Chân là phải vòng ra sau lưng địch để mở rộng phạm vi chiến tranh.

Nhưng trước khi đi, gã muốn kẻ địch ăn thêm chút thiệt hại.

"Tất cả rút qua cầu...". Mông Đại hô lớn.

Gã vẫy tay ra hiệu, đám nghĩa binh nhanh chóng từng tên một vượt cầu sang bên kia sông.

Mông Đại phải quyết định thật nhanh, bởi vì phía sau gã vài dặm, cả ngàn tên tráng binh đang kéo đến đây.

Suốt một tháng qua, mỗi một trận chiến đấu của gã đều rất khó khăn vất vả. Mặc dù lần nào nghĩa binh cũng bắn hạ được một số, nhưng quân địch quá đông không khác gì chín trâu mất một sợi lông.

Nếu gã không cẩn thận rút nhanh sẽ bị đối phương bao vây, đội nghĩa binh của gã sẽ rơi vào nguy hiểm.

Nghĩa binh đã chết 2 đao thủ nên Mông Đại không muốn liều.

Sau khi qua cầu, Mông Đại cho nghĩa binh phục kích hai bên bờ sông. Cả đám nấp trong bụi rậm, ẩn sau gốc cây, tảng đá... chờ đợi.

Chỉ canh giờ sau, bờ sông bên kia nhốn nháo cả ngàn tên tráng binh. Theo dấu vết đối phương để lại, chúng đã đuổi tới tận đây.

Lò Tôn đại nhân nheo mắt nhìn cây cầu gỗ lạ lùng, gã nhớ trước kia không có cây cầu này.

Như vậy, cây cầu là do ai dựng ra, Lò Tôn đại nhân không biết. Gã ngắm nghía cây cầu và tấm tắc khen ngợi người làm ra nó.

Lò Tôn đại nhân biết rằng quân phản loạn đã vượt sông sang bên kia, để tiếp tục truy quét chúng, gã phải cho tráng binh đuổi theo.

Chỉ cần chiếm lĩnh được cây cầu là tráng binh của gã sẽ bớt vất vả... Đồng thời sau này, cây cầu sẽ là con đường thuận lợi để Lò Gia gã kiểm soát lãnh thổ.

Bởi vì cha gã đã căn dặn, không được để bọn phản loạn chạy tiếp lên núi Quỷ xây dựng chiến lũy, nếu không sẽ khó diệt trừ.

Mà con đường này là đường quân phản loạn chạy lên đó, vì thế gã cần phải đuổi theo thật nhanh, không cho quân phản loạn có thời gian chuẩn bị.

Sầm Du và mấy tên toán trưởng đứng cạnh Lò Tôn đại nhân, tất cả đưa mắt nhìn sang khoảng rừng im lìm bên kia.

"Vượt qua chứ?".

Lò đại nhân đưa mắt nhìn về phía Sầm Du và bọn toán trưởng, có ý như chờ đợi câu trả lời.

"Lò huynh, bên kia nhỡ có phục binh thì sao?".

Một tên toán trưởng lo lắng thốt lên.

"Hừ, dù có phục binh cũng phải vượt qua! Không nhớ nhiệm vụ của chúng ta là gì sao?".

Sầm Du đứng bên cạnh nói.

"Trước hết cho tráng binh tiến lên một cách thận trọng, sang đến bờ sông bên kia thì chiếm lĩnh đầu cầu cho quân ta tiến lên!".

Lò đại nhân đề nghị.

"Được!". Tên toán trưởng gật đầu rồi gã vẫy tay ra hiệu cho toán tráng binh phía sau:

"Tất cả theo ta vượt sông!".

Nói xong gã xách khiên nhảy lên đầu cầu dẫn toán tráng binh vượt qua.

Đến giữa cầu, tên toán trưởng cảm thấy hơi lo nên dừng lại, bờ sông bên kia quá im lìm như đang ẩn giấu cạm bẫy của đối phương (!?)

Gã có linh cảm là đối phương không dễ dàng để bọn gã vượt sông, nhưng nếu bọn gã không qua thì phải mất mấy ngày nữa mới tìm được dấu vết của chúng.

Tên toán trưởng thầm lấy lại can đảm, gã nâng cái khiên lên ngang ngực rồi nói to:

"Các đội tráng binh thận trọng đi sát nhau, khi sang đến bờ bên kia, đội 1, đội 2, đội 3... nhanh chóng tản ra hai bên bờ sông cảnh giới!".

"Rõ, thưa toán trưởng".

Mấy tên đội trưởng trực thuộc vội hô, cả bọn thận trọng từ từ tiến lên.

Bờ bên này, Lò Tôn đại nhân thấy vậy bèn nói:

"Toán tiếp theo lên đi...!".

Thấy trên cầu không có động tĩnh gì, toán tráng binh tiếp theo cũng leo lên cầu.

Cả bọn mắt nhìn thẳng, cái khiên dày cộp giơ lên cao ngang ngực, một tay lăm lăm cây đao, hai chân chậm rãi nhón bước.

Sầm Du nhìn theo hàng người trên cầu, gã căn dặn toán cung nỏ thủ.

"Tất cả lội sông xuống quá đầu gối, sẵn sàng yểm trợ cho toán tiên phong".

Dứt lời, gã xách cung nhảy tùm xuống nước rồi lội ra vài chục thước. Bọn cung nỏ thủ cũng nhảy theo, cả bọn sau khi đã ổn định vị trí bèn giương cung sẵn sàng.

Bên kia bờ sông, Mông Đại đang nấp sau một tảng đá. Gã thấy cả trăm tên tráng binh đang lò dò trên cầu thì mừng lắm rú lên:

"Bắn... bắn... đê...".

Cây chùy sắt trong tay gã lập tức đập mạnh xuống đất đánh "rầm" làm tảng đá vỡ ra mấy mảnh. Giun dế phía dưới bị chấn động chết la liệt.

Lập tức, tất cả nghĩa binh đang ẩn núp đồng loạt nhô lên khỏi chỗ nấp. Chúng chĩa nỏ vào toán tráng binh trên cầu mà bóp cò.

Tiếng "pưng pưng..." của dây nỏ vang lên rát tai, đạn sắt bay "vèo vèo..." làm không khí nhiễu loạn, tốp tráng binh đầu tiên đều bị bắn trúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro