Chương 148. Phá sạch đốt sạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 148. Phá sạch đốt sạch

Đạn găm vào khiên chắn, va vào thân cầu, đâm vào da thịt, máu tươi cùng mảnh gỗ bay tung tóe.

Toán tráng binh đầu tiên dù có phản ứng lại cũng chẳng ích gì, bởi vì chúng đang đứng thành hàng dọc mà cây cầu chỉ rộng đủ 2 người.

Thành cầu lại trống trải, chỉ có hai hàng lan can đóng tạm bợ. Nỏ thủ đối phương chỉ cần bắn chéo cánh sẻ từ hai phía là hoàn toàn có thể áp chế được tráng binh.

Nhất là trên cầu chật hẹp khiến bọn tráng binh không thể nào triển khai đội hình phòng thủ hoặc ẩn nấp, chúng chỉ còn nước chen nhau xông lên hòng lợi dụng tốc độ tấn công, khiến đối phương lúng túng.

Ở đầu cầu, tên toán trưởng tiên phong bỗng thấy nỏ thủ đối phương xuất hiện lố nhố bèn kêu khổ trong lòng không ngớt.

Nhưng gã không có cơ hội nào để lùi lại. Gã đành phải cố gắng giơ khiên lên che đầu và ngực rồi xách đao chạy lên thật nhanh, miệng gã gào tướng lên:

"Xung phong... !".

Ở trên bờ, đạn vẫn bắn ra như điên, toàn nhằm thẳng vào chỗ hiểm của gã mà bắn.

"Păng... păng... păng...".

Cái khiên trong tay gã rung động từng đợt, đạn găm vào khiên chi chít như đóng đinh.

"Ối chao, ô hay...".

Gần tới được đến đầu cầu, gã toán trưởng bỗng thấy chỗ hiểm đau như xé thịt, hai bên đùi máu chảy ròng ròng.

Gã nghiến răng quỵ xuống mặt cầu, mặt tím tái không kêu được tiếng nào.

Ở bên sườn gã cũng ăn mấy vết đạn khiến cánh tay trái, dù cố gắng đến mấy cũng không nhấc khiên lên nổi.

Gã bất lực hạ cánh tay cầm khiên xuống như muốn nhìn rõ đối phương. Vẻ mặt gã méo xệch đầy bất đắc dĩ.

"Pành... pành...".

Hai phát đạn nối tiếp gim thẳng vào mặt gã tạo thành hai lỗ thủng sâu hoắm, máu tươi từ vết thủng bắn tóe lên trời như hai bông hoa màu đỏ.

Tên toán trưởng đau đớn căm hận, đáng tiếc là tốc độ gã chưa đủ nhanh, chiếc khiên của gã chưa đủ rộng để cho gã thoát chết.

Gã từ từ ngã vật ra đằng sau rồi tắt thở, máu tươi gã chảy qua khe ván xuống mặt sông đỏ lừ.

"Panh... panh... panh... panh".

Tiếng đạn găm vào da thịt, thành cầu hay khiên gỗ vẫn vang lên đều đặn.

Từng tốp tráng binh lần lượt ngã gục dưới làn đạn, chúng ngã rơi "tòm tòm... tòm..." xuống mặt sông như sung.

Sau khi những tên đi đầu đều bị tiêu diệt, đến lượt những tên đi sau rơi vào khủng hoảng, chúng vội giẫm đạp lên nhau chạy lùi lại.

Mấy tên nhanh trí vội nhảy "tùm tùm..." xuống sông làm nước sông bắn tung tóe. Trước khi chúng kịp ngoi lên thì nước sông chảy xiết đã mang chúng đi rất xa.

"Rắc...".

Lan can cầu đột nhiên gãy rời rơi xuống sông làm cả chục tên tráng binh đang bám vào ngã xuống theo.

Tiếng kêu đau, tiếng kêu cứu lập tức vang lên. Cả chục tên tráng binh cố ngoi ngóp giữa dòng sông chảy xiết, nhiều tên không biết bơi hoảng hốt kéo những tên khác chết chìm theo. Những tên bám được vào chân cầu thì cố tìm cách lội vào bờ.

"Bắn tên... yểm trợ". Sầm Du đang đứng dưới sông vội hô lên.

Hàng chục cung nỏ tráng binh lập tức nhả tay, tên nỏ bay vù vù như cầu vồng, thẳng hướng chỗ đối phương đang ẩn nấp.

Nhưng khoảng cách tới bờ sông quá xa, đa số tên bay chưa đến mục tiêu đã rơi xuống dòng nước.

Chỉ có một số ít bay sang được bờ bên kia nhưng độ chính xác có thể nói bằng không.

Thực tế toán cung nỏ của Sầm Du chỉ có tính động viên tinh thần cho bọn tráng binh, để chúng can đảm tiến lên chứ sự yểm trợ của chúng chẳng ý nghĩa gì!

Bởi vì với khoảng cách 200 thước, chỉ có trường cung cực phẩm mới có thể bắn sang được chứ chưa nói gì đến uy hiếp đối phương.

Mà khoảng cách này nếu để cung thủ của Sầm Du bắn tới thì bọn gã cũng đã trở thành mục tiêu cho đối phương tập bắn rồi.

"Rút lui... rút lui...".

Lò Tôn đại nhân đứng bờ bên này thấy tráng binh gặp nguy hiểm bèn rối rít kêu gào, tay gã vẫy lia lịa ra lệnh.

Lò Tôn đại nhân biết là cây cầu chật hẹp không có lợi thế cho tráng binh xung phong, nếu cố tiếp tục xông lên thì chỉ nhanh chóng trở thành xác chết.

Bọn tráng binh đứng đằng sau cũng đồng thời lùi xuống nhường chỗ cho bọn ở giữa cầu chạy về.

Ở giữa cầu còn một số tên nằm im giả chết, một số tên lại vừa nằm vừa bò về phía sau.

"Lò huynh, quân phản loạn bắn dữ quá, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?".

Một tên toán trưởng lo lắng hỏi.

"Lập tức điều nửa số quân theo ta vào rừng chặt cây kết thành mảng lớn rồi cho tráng binh nấp sau xung phong. Nửa còn lại trấn giữ bên này làm thế giằng co với địch. Chỉ cần chúng ta sang được bên kia sẽ có cơ hội chiếm giữ cây cầu này làm bàn đạp tấn công hang ổ của chúng!".

Lò Tôn đại nhân nói vừa nói vừa nghĩ đến mấy tấm phản mà trước kia tráng binh đã sử dụng trong trận chiến phòng thủ Lò Gia Bản.

Mịe kiếp, đúng là chỉ có tấm phản to đùng như vậy mới có thể che chắn được đạn nỏ đối phương.

"Được, cứ theo ý của Lò huynh đi...!".

Tên toán trưởng gật đầu đồng ý, gã cũng cảm thấy phương án của Lò đại nhân khả thi.

Chỉ cần vượt qua được bên kia sông là quyền khống chế cây cầu độc đạo này sẽ rơi vào tay tráng binh. Lúc đó bọn gã muốn tiến là tiến, muốn lùi là lùi, không ai có thể ngăn cản.

"Ê, thằng Lò Tôn mắt mù kia. Mày sang đây ông đánh cho 300 phát vào mông?".

Bên này sông, Mông Đại thấy tráng binh bị bắn tơi tả đến nỗi rơi xuống sông như sung rụng thì gã rất khoái chí.

Gã bắt tay làm loa rồi gọi chõ sang chửi Lò đại nhân cho bõ tức, điều này làm Lò đại nhân tức lòi kèn.

Lò Tôn đại nhân nhận ra, tên phản loạn này chính là thằng đã lừa gã leo núi rồi đổ vôi bột xuống đầu khiến gã không mở được mắt, làm cho gã đành thúc thủ chịu trói.

Nó còn đánh đập gã, nhốt gã trong hang đá suốt mấy tháng trời khiến cho gã phải ăn cơm thiu, uống nước khe pha với nước tiểu do chính mình thải ra.

Em trai gã là Lò Nhổn cũng bị nó bắn chết. Chưa hết, nó còn bắt cóc con trai gã rồi bắt gã đem tiền đến chuộc.

Cuối cùng nó còn kéo quân đến đốt Lò Gia Bản tan hoang. Mỗi khi nghĩ đến điều này, gã lại thấy sôi máu.

Nhưng gã cũng chẳng làm gì được nó, bởi vì mấy lần chạm trán nó đều đứng xa "tập bắn" khiến gã đành bó tay.

Lò đại nhân cau có chửi sang:

"Tiên sư cha bố thằng phản loạn, mày cứ chờ đấy. Ông mà bắt được mày thì ông băm mày thành mảnh vụn nuôi chó ăn".

Chửi xong, Lò đại nhân vội điểm quân rồi dẫn nửa số tráng binh đi chặt cây. Bọn Sầm Du cũng leo lên bờ tạm nghỉ ngơi.

"Ha ha... Lò Tôn mắt cá ngão, tao sẽ chờ mày...".

Mông Đại cũng chửi lại rồi gã ra hiệu cho mấy tên nghĩa binh:

"Chúng ta phá cầu, không cho bọn chúng sử dụng!".

"Okê, con dê xồm!'.

Bọn nghĩa binh nghe theo lệnh của Mông Đại bèn leo lên cầu chặt phá, mảnh gỗ văng tứ tung, tiếng đao chặt nghe "chát chát..." vang dội.

Ở bờ bên này, một nửa số tráng binh đang đứng bỗng tròn mắt khi thấy đối phương phá cầu.

Nhưng bọn chúng chẳng thể can thiệp được vì có tên nào dám can đảm leo lên cầu tấn công sang phía đối phương đâu!

Chỉ chục phút sau, cây cầu bắc qua hai bờ sông bỗng từ từ đổ sụp. Từng mảnh ván cầu, cột chống... lừ lừ trôi theo dòng sông về phía hạ lưu.

Trong trận đánh này, quân tráng binh lại tổn thất gần trăm người.

Mãi về sau, nghĩa quân cho dựng lại cây cầu mới và gọi nơi này là cầu Đòi mệnh, ý nghĩa là đã từng có một trăm tên tráng binh bỏ mạng tại đây.

Bọn tráng binh bên kia sông thấy cây cầu bị phá bỏ thì đành cử người vào rừng tìm Lò đại nhân báo cáo.

Lò đại nhân thấy cây cầu đã bị phá thì bực tức lồng lộn, nhưng gã cũng hết cách.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Lò đại nhân quyết định dẫn tất cả tráng binh đi về phía hạ lưu tìm chỗ nước chảy yếu để vượt sông.

4 hôm sau bọn tráng binh mới vượt được qua sông và mò đến đầu cầu bên kia, nhưng toán Mông Đại đã mất dạng.

Suốt một tuần sau đó, tráng binh càn quét khắp nơi, từ cánh rừng này sang cánh rừng khác, từ hẻm núi này sang hẻm núi khác.

Đến cả vùng hồ Nhật Hạ và trên núi Quỷ cũng bị chúng lục tung, bọn tráng binh phát hiện thấy rất nhiều cây gỗ bị đốn hạ và thả trôi trên mặt hồ.

Gần đó còn mấy đống than đen sì như quả núi nhỏ, nhưng khung cảnh vắng lặng không một bóng người.

Bên bờ hồ Nhật Hạ, quang cảnh hùng vĩ như tranh vẽ. Gió thổi trên mặt hồ tạo thành những gợn sóng nước lô nhô.

Lò Tôn đại nhân chắp tay sau đít nhìn về mặt hồ phía xa, sau lưng gã là một dãy nhà lá mới được dựng lên không lâu.

Mấy căn nhà này là chỗ ở, xưởng cưa... của nhân công khai thác gỗ, nhưng hiện giờ đã bị tráng binh của Lò Tôn đại nhân chiếm đóng.

Gã định dùng nơi này làm cứ điểm tạm thời để tráng binh càn quét sâu vào trong núi Quỷ. Nhưng hôm qua Lò Tôn đại nhân được Sầm tù trưởng báo tin yêu cầu rút quân về, bởi vì trinh sát phát hiện quân phản loạn đang ở trên ngọn núi cách lãnh địa của Sầm tù trưởng không xa.

Tất cả tráng binh đều đã sẵn sàng. Một tên tráng binh chạy đến hỏi Lò đại nhân:

"Thưa đại nhân, chỗ này xử lý ra sao ạ?"

Lò đại nhân chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bọn phản loạn cho đào đá Quỷ lên không biết để làm gì? Chắc là chúng có việc quan trọng cần dùng, vì vậy chúng mày cứ trèo lên đập tanh bành nó ra cho ta!".

Nghe lời của Lò đại nhân, cả trăm tên tráng binh trèo lên đống than đá rồi thi nhau bê những hòn than to như quả mít... đập vào nhau "chan chát", khiến cho đống than đá vỡ vụn như cám.

Có tên còn cầm đao chém vào cục than đá lia lịa như bổ củi làm vụn than bắn ra tứ tung.

Bọn chúng lại rất hồn nhiên cười "ha hả", điệu bộ như khoái chí lắm vì đã làm cho đối phương thiệt hại nặng.

Chả mấy chốc 3 đống than bị đập tanh bành.

Tên tráng binh mặt mũi, tay chân đen nhẻm lại chạy đến gần Lò đại nhân cười xun xoe:

"Đại nhân, đá Quỷ đã được đập nát! Thế còn mấy căn nhà này có cần đập không ạ? Hé hé...".

Lò đại nhân nghe tên tráng binh hỏi thì phẩy tay nói:

"Nổi lửa đốt sạch cho ta! Mấy căn nhà này chắc do chúng dựng để chặt trộm gỗ, chúng ta đốt hết không cho chúng sử dụng!".

"Vâng, thưa đại nhân!".

Tên tráng binh cúi gập đầu rồi chỉ tay về phía đống gỗ ngâm dưới hồ hỏi tiếp:

"Thế còn đống gỗ dưới hồ kia, có cần bọn thuộc hạ cho kéo lên bờ đốt không?".

Câu hỏi của tên tráng binh làm Lò đại nhân bực mình, gã quát:

"Đồ ngu, gỗ ướt thế thì đốt thế nào được! Cút!".

Dứt lời, Lò đại nhân co chân đá tên tráng binh một cước khiến nó ngã lăn quay ra đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro