Chương 149. Câu chuyện trên sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 149. Câu chuyện trên sông

Mặt trời đã ngả về tây, những đám mây màu mỡ gà xuất hiện từng lớp trên những đỉnh núi xa, bầu trời như một tấm màn xám đang dần dần buông xuống.

Một con sông uốn lượn quanh co giữa hai bờ lau sậy rậm rạp, bóng núi và những hàng cây rừng soi bóng xuống mặt sông lấp loáng.

Ở giữa sông, một chiếc thuyền buôn đang xuôi dòng, mạn thuyền mấp mé sát mặt nước chứng tỏ con thuyền chở đầy hàng. Từng cơn sóng va vào mạn thuyền tạo ra những tiếng "bì bộp" rồi lan xa thành những vệt dài tít tắp.

"Nhanh tay lên, chúng ta phải đến được bãi cạn trước khi trời tối!".

Tiếng của gã thuyền trưởng vang lên từ cuối đuôi thuyền, 10 tên thủy thủ đang ngồi hai bên mạn thuyền vội vàng tăng tốc độ chèo.

Cánh buồm nhỏ trên thuyền căng phồng đón gió, lá cờ màu xanh có chữ "Thương" trên đỉnh cột buồm bay phất phới. Nhờ có thêm động lực, con thuyền lướt sóng tiến phăng phăng về phía trước.

Trên đầu thuyền có một người đang ngồi lặng lẽ nhìn theo dòng nước, tóc hắn bay phất phới lộ ra một gương mặt suy tư.

Mỗi khi có dịp như thế này, Hoàng Chân rất thích được ngồi trên đầu thuyền ngắm cảnh. Núi rừng hoang sơ, kỳ vĩ đem đến cho hắn một cảm giác thanh bình đầy cảm xúc.

Nhưng bây giờ, đầu hắn đang đầy rẫy những suy tính, dường như những khó khăn không thể dự kiến khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời ngắm những vì sao đang dần xuất hiện, chúng thật tự do trong vũ trụ. Tâm trạng khó giải làm hắn thở dài một tiếng.

Vũ khí lạnh rốt cuộc cũng chỉ là vũ khí lạnh, dù uy lực đến đâu thì đối phương cũng nhanh chóng có kế sách đối phó.

Trước đây khi trang bị trường nỏ cho nghĩa binh, hắn đã đinh ninh rằng đó là thứ vũ khí tốt nhất mà hắn có thể đem đến thời đại này.

Có nó, nghĩa binh của hắn sẽ đánh tan tác những đội quân lạc hậu như đánh tan tiết canh gà, tiết canh vịt.

Nhưng hắn không ngờ đám người cổ đại này lại có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối kháng hiệu quả với vũ khí của hắn.

Chỉ cần qua vài cuộc chiến, khiên gỗ của đối phương đã làm giảm mức thiệt hại xuống thấp. Hơn nữa, chúng còn cậy quân số đông để dồn ép nghĩa binh của hắn phải tháo chạy khắp núi rừng.

Trong khi đó trường nỏ lại chưa đủ uy lực như vũ khí nóng, đủ để bắn tan các loại khiên giáp của đối phương.

"Có lẽ ta phải sáng tạo ra vài vũ khí mới?". Hoàng Chân nhủ thầm.

Con thuyền vẫn vùn vụt tiến về phía trước, tiếng mái chèo "oàm oạm" vỗ xuống nước cùng tiếng thở "phì phò" của thủy thủ.

Một bãi nổi giữa sông hiện dần ra phía xa, trên đó có những dải cát trắng cùng lau sậy và lùm cây chen chúc. Sát mép nước, những con cá sấu nhỏ thấy động vội "ào ào" chuồn xuống.

"Chuẩn bị dừng thuyền, nghỉ ngơi nấu cơm tối!".

Gã thuyền trưởng hô lên.

Các thủy thủ ra sức hướng con thuyền tiến về bãi nổi, chỉ một lúc sau, con thuyền đã dừng bên bờ cát. Gã chỉ huy vội vàng nhảy lên bờ cầm một sợi dây dài neo con thuyền vào một lùm cây.

"Hoàng đệ, chúng ta xuống thuyền thôi!".

Trên nóc thuyền bỗng có 3 người đứng dậy, một người trong đó to giọng kêu.

"Hai za...!".

Hoàng Chân chậm chạp đứng lên, hắn nhảy xuống bờ cát rồi dậm chân mấy cái. Xong rồi hắn còn vung tay, vặn người vài cái làm xương cốt kêu "răng rắc" cho đỡ mỏi.

Ba người trên nóc thuyền cũng nhảy xuống bờ cát, chính là đám người Thương thiếu chủ, Lương quản gia cùng gã Trình Đạt, chỉ huy đội thủ vệ.

"Hoàng đệ có mệt lắm không?". Thương thiếu chủ tiến tới hỏi.

Từ hồi Thương lão bản bắt mọi người trong gia tộc gọi Hoàng Chân là tiên sinh nhưng Thương thiếu chủ vẫn quen thói cũ, gã vẫn thích gọi hắn là Hoàng đệ.

Theo Thương thiếu chủ thì như thế nghe thân mật hơn, nhất là trong suy nghĩ của gã thì Hoàng đệ tương lai có thể là em rể.

"Ha ha... Cũng bình thường!".

Hoàng Chân mỉm cười đáp, tuổi thanh niên ngồi thuyền 3, 4 ngày liên tục không là gì.

Trình chỉ huy nhanh chóng phạt cây đao to bản của gã vào những bụi cây gần, chỉ một loáng đã có một bãi trống khá phẳng.

Đám thủy thủ cũng xúm vào chuẩn bị, chúng mang xuống mấy chiếc nồi, một bao gạo và dăm con cá bắt được.

Những tên khác thì gác bếp, chặt cành cây làm củi. Một lúc sau bếp lửa đã được nhóm lên, khói tỏa ra như một làn sương đặc trên mặt sông.

"Ha ha, lần này chở nhiều hàng quá nên khoang thuyền hết cả chỗ, khiến cho Hoàng đệ phải nằm trên mũi thuyền mấy ngày... Thật ngại quá!".

Thương thiếu chủ cảm thán nói.

Chiếc thuyền của gã vốn không to lắm, chỉ dài 12 thước, rộng 3 thước, ở giữa có hai phòng ngủ nhỏ cùng kho hàng.

Nhưng bây giờ Tiên tửu, Thiên vị... chất đầy nên cả đám phải lên nóc thuyền nằm, cũng may mấy hôm trời không mưa.

Thương thiếu chủ cũng hết cách, trước kia thuyền của gã có bao giờ chở đầy hàng như thế này đâu.

Bao năm qua, gã chỉ thích buôn bán hàng độc, hàng hiếm như ngà voi, sừng tê, nhân sâm, linh chi... Mặt hàng này làm gì có nhiều nên phòng kho thường trống rỗng, đám thủy thủ cũng được hưởng lây.

Nhưng giờ hàng chất nhiều đến nỗi Thương thiếu chủ cũng phải lên nóc thuyền ngồi phơi nắng nữa là các tay chèo.

Giờ phút này, Thương thiếu chủ thầm ao ước có một chiếc thuyền lớn hơn gấp 10 lần con thuyền cũ rỉn này của gã.

Trước kia, những chuyến đi dù dài ngày đến mấy cũng không khác gì du ngoạn. Gã thường nằm trong phòng ngắm cảnh qua khe cửa hoặc uống rượu ngâm thơ hay ôm thị nữ....

Thỉnh thoảng hứng lên, gã mới ngồi trên nóc thuyền hóng mát hoặc bắt thủy thủ dừng ở một bến sông nào đó rồi xuống tắm cho sạch sẽ.

Nhưng mấy ngày nay, Thương thiếu chủ phải liên tục sấy nắng khiến cho làn da trở nên thâm sạm, trông không còn vẻ thư sinh như dạo nào.

Chỉ một chốc, màn đêm đã buông xuống phủ kín cả mặt sông. Trên bãi cát, quanh 2 đống lửa lớn, mọi người bắt đầu ăn tối.

Thấy Thương thiếu chủ ăn uống có vẻ uể oải, Lương quản gia bèn nịnh nói:

"Thiếu chủ, lão nô thấy Thiếu chủ ăn không ngon khiến trong lòng xót xa vô cùng. Chắc là do Thiếu chủ phơi nắng bị cảm sốt, để ngày mai về đến thành Giang Bắc, lão nô cho gọi lang y đến khám nha?"

Thương thiếu chủ nghe vậy thì phẩy tay nói:

"Hừm, lão không cần lo lắng! Do ta mải suy nghĩ xem có nên tậu một cái thuyền lớn thay thế chiếc này hay không nên ăn uống có phần trệu trạo chút thôi."

Lương quản gia nghe Thương thiếu chủ nói thế thì mừng rỡ cười nói:

"Đúng... đúng! Đều là do lão nô suy nghĩ lung tung, đến Hoàng tiên sinh nhỏ tuổi nhất còn không ốm thì Thiếu chủ ốm sao được. Hé hé..."

Cười nói xong, Lương quản gia bèn gắp một đũa cơm, hớp một ngụm rượu rồi nói tiếp:

"Thiếu chủ. Đợt này về thành Giang Bắc, hay là Thiếu chủ tậu một cái thuyền thật lớn vào, ít nhất phải gấp đôi cái này, nếu không thì không thể chở hết hàng hóa. Lão nô thấy trong kho của Hoàng tiên sinh vẫn còn chất đầy, chúng ta cứ phải chở đi chở lại mấy lượt sẽ rất mất thời gian...!".

Thương thiếu chủ nghe vậy bèm "ừm" một cái rồi nói:

"Gấp đôi là thế nào! Ta đang nghĩ ít nhất phải gấp 3 mới đủ, có khi phải gấp 4 cũng nên (!?)".

Hoàng Chân và Trình chỉ huy đang ngồi ăn nghe hai người bàn tán bèn phì cười nói:

"Thương huynh có lẽ phải sắm một đội thuyền mới đê! Bởi vì đệ vừa cho mở thêm 3 xưởng sản xuất Thiên vị lẫn Tiên tửu, hàng hóa ngày càng nhiều. Rồi còn xưởng giấy, đồ kim khí, nguyên vật liệu... một chiếc chở không xuể rồi!".

Trình chỉ huy vừa tợp chén rượu, vừa cười nói theo:

"Ha ha, đúng đó. Hiện nay bến sông vừa mới xây xong, thuyền to ra vào thoải mái. Tiểu trấn không những bán hàng mà còn phải mua vào nữa... Nếu Thiếu chủ có một đội tàu, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?".

Thương thiếu chủ nghe mấy người nói bèn gãi đầu gãi tai vẻ lưỡng lự, hồi lâu mới cười cười thú nhận:

"Haiza, ta thật là ấu trĩ! Đằng nào cũng phải tậu thuyền mới, vậy mà cứ lo ngược lo xuôi. Ừm, đã vậy thì tậu hẳn 3 chiếc thuyền lớn luôn đi cho thành một đội, sau này muốn mua thêm thì tính tiếp!".

Hoàng Chân thấy Thương thiếu chủ nói thì tiếp lời:

"Thương huynh! Đệ cho rằng nên tậu hẳn một đoàn luôn đi, để đệ cùng góp vốn với huynh. Mỗi cái đều phải lớn ít nhất gấp 3 lần cái thuyền này, như vậy mới bõ công. Dù sao năm tới nhu cầu vận chuyển của trấn sẽ tăng cao, chỉ riêng đá hộc vừa rồi đệ đã phải mua vào rất nhiều đó?"

Trình chỉ huy ngồi bên cũng gật gù phán:

" Đúng đấy! Tốc độ xây dựng của tiểu trấn không theo kịp nhu cầu, rồi còn sản xuất hàng hóa cũng phát triển, cả việc chuyên chở nhân công nữa... Haiza, cũng tại vừa rồi cầu cống bị mưa lũ phá hỏng khiến cho đường sá bế tắc, hầu hết xe cộ đều phải chuyển sang dùng thuyền khiến cho bến sông luôn bận rộn..."

Thương thiếu chủ càng ngồi suy nghĩ càng thấy có lý. Hiện nay nhu cầu tiêu thụ Thiên vị, Tiên tửu... đang tăng mạnh, hàng mà gã chở đi đều không đủ đáp ứng thị trường.

Nhất là những thị trường xa như Lân quốc hay Quy quốc, nếu có một đội tàu lớn thì riêng phí vận tải đã tha hồ lãi.

Không những thế còn có thể chở hàng quay về. Gì chứ lương thực, thực phẩm, vải vóc, nguyên vật liệu... đều là thứ thiết yếu, Hoàng đệ cũng cần phải mua vào. Chẳng lẽ việc ngon như thế này lại để rơi vào tay kẻ khác?

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Thương thiếu chủ có vẻ hứng khởi quay ra nói với Lương quản gia:

"Được rồi, ngày mốt lão cùng ta qua xưởng đóng tàu ở thành Giang Bắc xem, nếu có chiếc nào tốt thì đặt luôn mấy chiếc!".

Lương quản gia ngồi uống rượu đã hơi "tây tây", thấy Thương thiếu chủ bàn vậy thì vui vẻ cười nói:

"Khiẹc khiẹc... Lão nô thấy rằng một đội thuyền lớn đúng là giải quyết được nhiều việc. Chỉ riêng mỗi lần đi về Kinh thành đều mất 40 ngày, nếu dùng thuyền nhỏ phải chở làm nhiều chuyến, chẳng phải tốn thêm chi phí hay sao?".

Nói xong lão bèn hồn nhiên ngoạc mồm:

"Đấy là chưa kể gặp phải rủi ro bất ngờ. Lão nô nhớ có lần chúng ta ăn phải cá độc, Thiếu chủ cùng bọn thủy thủ bị tiêu chảy phải nằm bẹp mấy chục ngày. May mà thuyền trưởng đi tìm thầy lang về kịp chứ không thì lão nô đã không còn thấy ánh mặt trời rồi!".

Thương thiếu chủ nghe Lương quản gia kể cũng cười gượng méo cả mặt, Lương quản gia càng hồn nhiên nói tiếp:

"Thiếu chủ còn nhớ lần chúng ta gặp thủy tặc không? Bọn chúng đuổi theo thuyền chúng ta rồi bắt nhốt cả đám lại. Cũng may sau đó lão gia kịp thời cho người mang tiền đến chuộc mới thoát. Aiza..., chỉ tội tỳ nữ của Thiếu chủ bị bọn thủy tặc bắt đi làm "áp trại" phu nhân, đến bây giờ vẫn không thấy quay về".

Thương thiếu chủ thấy Lương quản gia nhắc đến tỳ nữ thì vẻ mặt càng méo xệch, trong lòng Thương thiếu chủ bỗng thấy hơi bực bội bèn "hừm" một tiếng nhắc nhở:

"Lương quản gia, có lẽ lão hơi say rồi đấy?".

Lương quản gia dường như không biết tâm ý của Thương thiếu chủ nên càng nói hăng hơn:

"Chưa say, chưa say...! Thiếu chủ, nếu như lúc ấy thuyền chúng ta chạy nhanh hơn 1 tý hoặc chúng ta có 1 đội thuyền hùng hậu thì bọn thủy tặc đó làm quái gì được! Hây... nếu sắp tới Thiếu chủ tậu một đội thuyền thì nhớ sắm loại nào chạy nhanh vào, ít nhất là phải có 3 buồm và 40 tay chèo giống như hải thuyền cỡ lớn ở trên biển ấy!".

"Ha ha ha...".

Cả đám người ngồi ăn nghe Lương quản gia nói thì bật cười. Lương quản gia vẫn chưa hết vui vẻ nên lão vừa nói vừa vung vẩy tay để diễn tả một con thuyền to như trong trí nhớ của lão.

Gã thuyền trưởng ngồi cạnh bèn góp chuyện:

"Thiếu chủ! Hải thuyền cỡ lớn chuyên dùng để đi biển hoặc vùng nước sâu chứ sông cạn làm sao mà đi được. Chỉ riêng kích thước mái chèo hai bên đã dài 18 thước, cộng cả thân thuyền rộng đến 10 thước, dài 60 thước. Nếu vào bến sông nhỏ thì xoay xở rất khó khăn. Cho nên theo thuộc hạ thấy, chỉ cần đóng loại thân thuyền rộng từ 4 đến 5 thước, dài 20 thước và có một cột buồm là đủ rồi!".

Hoàng chân ngồi nghe đám người bàn chuyện, hắn bỗng quay qua hỏi:

"Thuyền trưởng huynh! Nếu đóng thuyền to như vậy thì phải cần bao nhiêu thủy thủ chèo?"

Gã thuyền trưởng thầm tính một lúc mới trả lời:

"Nếu thuyền to như thế thì cần khoảng 30 người. 24 người chèo, hai người lái và hoa tiêu, ngoài ra còn cần nấu bếp, bảo vệ..."

"Nhiều vậy!". Hoàng Chân bật thốt lên rồi hắn quay qua nói với Thương thiếu chủ:

"Thương huynh. Một cái thuyền dài 20 thước mà cần tới 30 người sao? Thế thì bố trí chỗ ăn ở sinh hoạt... cho bọn họ đã chiếm gần hết khoang thuyền rồi, diện tích còn lại có thể chở được bao nhiêu hàng? Theo đệ thấy thì nên giảm số thủy thủ xuống chừng 5 - 6 người là đủ, chúng ta có thể dùng biện pháp khác để cho thuyền chạy...".

Thương thiếu chủ nghe vậy thì lắc đầu đáp:

"Hoàng đệ chắc chưa rõ! Nếu thuyền chạy trên biển lớn thì có thể dùng buồm thay cho thủy thủ. Nhưng thuyền chạy sông hồ, thường xuyên phải ngược dòng hoặc ngược gió... Nếu không dùng nhiều người chèo thì thuyền làm sao mà chạy được."

Gã thuyền trưởng cũng cười phụ họa theo:

"Ha ha... Chắc Hoàng tiên sinh chẳng biết gì về thuyền nên mới nói vậy (!?) Thuyền chở nặng lại ngược dòng, dù thuận gió cũng chẳng nhích nổi phân nào nữa là... Haiza.., nếu có một chiếc thuyền không cần buồm hay thủy thủ chèo thì tốt quá, chắc là chỉ có "Tiên khí" trong truyền thuyết mới được như thế...!"

"He he...!".

Cả Thương thiếu chủ cùng đám người xung quanh đều cười to như thầm thông cảm cho Hoàng tiên sinh không biết gì, Thương thiếu chủ còn nói:

"Đúng... thế...! Chỉ có Thánh, Thần mới làm được như vậy. Nếu ta mà có một chiếc "Tiên khí" thì bảo ta làm gì ta cũng làm, kể cả làm... đầy tớ suốt đời cũng được. He he... Dù sao thì làm đầy tớ Thánh, Thần cũng không có gì là xấu hổ. Trái lại, như thế mới là vinh dự tổ tông...!"

Đám thủy thủ đang ngồi ăn ở bên cũng vỗ tay phụ họa theo:

"Thiếu chủ nói rất hay! Nếu được ở trên "Tiên khí" thì có trở thành cu ly suốt đời cũng không hối hận... Bọn tiểu nhân xin đi theo Thiếu chủ nha...!"

Thương thiếu chủ được bọn thủy thủ phụ họa càng đắc ý vuốt cằm cười ngất, tỏ vẻ rất thông tuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro