Chương 17. Trở về hang đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17. Trở về hang đá

"Trèo lên nữa đi, chỗ mấy cành to ấy". Bảo lão đứng dưới đất chỉ đạo.

Trên cây chè cổ thụ, Hoàng Chân đang thoăn thoắt ôm cái vòng mây trèo lên, nhanh không kém dân chuyên nghiệp. Đến một chỗ khá cao, hắn tháo dây thừng buộc một đầu vào thân cây, một đầu buộc vào eo rồi trườn dọc theo cái cành ra chỗ mấy tán lá còn xanh mơn mởn.

Một tay hắn cầm cái móc tự chế bằng một ngọn trúc dài để kéo các cành lá ở xa lại gần. Thỉnh thoảng, một đám mây trắng bay ngang qua ngọn cây khiến bóng hắn chập chờn như Tôn Ngộ Không đang đằng vân giá vũ trong vườn thượng uyển.

Tít về phía chân trời, ánh mặt trời vẫn còn chưa ló rạng, chỉ có một vầng sáng màu da cam, mảnh như sợi chỉ vắt ngang trên đỉnh các dãy núi chập trùng. Lưng chừng núi, mây mù phủ trắng xóa không rõ đâu với đâu.

Hắn ngồi trên một chạc cây ba nhánh, tay trái cầm cái móc để kéo mấy nhánh chè, tay phải thoăn thoắt vặt các búp chè non rồi bỏ ra cái gùi sau lưng, thiện nghệ như mấy cô gái H'mông hái chè trên đỉnh núi.

Khi cái gùi đã kha khá, hắn buộc dây thả cái gùi xuống cho Bảo lão hứng lấy. Lão nhanh chóng trút các búp chè còn tươi vào cái gùi to rồi kêu lên mấy tiếng "quang quác" như gà mái đẻ để ra hiệu cho hắn kéo cái gùi lên vặt tiếp.

Những tán chè dầy đặc khiến cho hắn vặt luôn tay, chẳng mấy chốc hai cái gùi đã được lèn chặt các búp chè.

Đến khi mặt trời lên chênh chếch, ánh nắng làm tan đi những đám mây lưng chừng núi thì hắn đã bẻ thêm được rất nhiều các cành chè to lẫn cả búp. Lần này, hắn bẻ cả cành rồi ném luôn xuống cho Bảo lão đi nhặt, bọn họ dự định buộc thành đống rồi vác về nấu chè tươi giải khát.

"Đủ rồi đấy". Tiếng Bảo lão vang lên dưới gốc cây:

"Hái nữa thì nhiều quá, không mang nổi về đâu".

"Vâng, cháu xuống đây". Hắn thả cây sào và cái vòng rồi đu dây thừng tuột xuống đất đánh phịch. Sau khi cuộn lại sợi dây và mấy thứ đồ nghề, hắn hưng phấn đến bên hai cái gùi ngắm nghía thành quả.

Hai cái gùi đầy ắp búp chè, từng búp chè tươi mơn mởn, tôm chè lông trắng mịn như tuyết chen lẫn mấy chiếc lá non đầu cành trông thật thích mắt. Bão lão đã xếp chặt hai cái gùi, ngoài ra lão còn nhồi thêm búp chè vào mấy ống nứa rỗng rồi buộc túm các ống nứa lại thành bốn bó, xếp vào hai bên cái gùi.

"Chúng ta kiếm chỗ cất mấy cái đồ này, lần sau đến còn dùng tiếp chứ, thúc?". Hắn chỉ vào cuộn dây và cái vòng mây cùng cây móc tự chế.

"Ừ, để ta cất dưới tảng đá to đằng kia". Bảo lão xách đống đồ nghề rồi đi về phía một tảng đá. Một lúc sau, lão quay lại, tay cầm sợi dây thừng.

"Cái này phải mang theo vì rất cần thiết. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi, ăn uống một chút rồi nhanh chóng quay về. Hôm nay là ngày thứ tư rồi đấy, chậm nhất thì ba ngày nữa là về đến nhà". Lão phấn khởi nhìn đống búp chè, miệng mỉm cười sung sướng.

Một lúc sau, bọn họ lên đường trở về theo lối cũ. Bảo lão nhanh nhẹn đi trước, lưng lão đeo cái gùi to lại thêm hai bó ống nứa dựng đứng hai bên, phía trên cái gùi lại thêm một bó cành chè to tướng che khuất cả đầu và lưng lão.

Phía sau, hắn cũng giống như lão, trông bọn họ như hai bụi cây di động, hai cái đầu bù xù ngoi giữa đám lá cây rậm rạp trông như Rôbinsơn trên hoang đảo.

Đường đi xuống khó khăn hơn rất nhiều so với lúc đi lên, đơn giản là bọn họ phải mang nặng mà các cành lá rậm rạp lại che mắt khiến họ không nhìn rõ phía dưới. Đến mấy chỗ dốc, Bảo lão phải quàng sợi dây qua mấy gốc cây rồi bọn họ bám theo sợi dây từ từ tụt xuống.

Sau khi xuống, lão lại thu sợi dây để quàng vào gốc cây khác. Cứ như vậy, gần đến chân núi thì trời đã tối, họ phải quyết định nghỉ lại.

"Gần đây có một cái động lớn, lần trước ta đã ngủ ở đó, để ta đi tìm xem nó ở phía nào". Bảo lão nói.

Lão hạ cái gùi và đám lá chè rồi xách dao mò mẫm quanh sườn núi một chốc rồi quay lại, vẻ mặt mừng rỡ:

"Tìm thấy rồi, chúng ta qua đó nghỉ đêm". Lão xốc cái gùi và đám lá lên vai rồi nhanh nhẹn dẫn đường. Đến cửa động, lão lách qua mấy tảng đá rồi chui vào kêu toáng lên:

"Vào đê, trong này rộng rãi lắm". Tiếng lão oang oang vang động cả cái hang.

"Vụt, vụt". Hàng trăm con dơi trong hang bị tiếng động giật mình xáo xác bay vụt ra loạn xạ, có con bay suýt va vào mặt hắn.

Theo lối đi của lão, hắn tiến vào cái động và hạ cái gùi cùng đám lá chè xuống. Đây là một cái động lớn sâu hun hút không thấy đáy, trần động càng vào trong càng rộng ra, trên trần đầy thạch nhũ rủ xuống, có cái to như cột nhà, sần sùi nhiều hình dáng kỳ quái.

Bảo lão đang lúi húi trên một phiến đá lớn trong động, giữa phiến đá còn dấu vết của một đống tro không rõ từ bao giờ. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, bọn họ ra ngoài kiếm củi, một ít rêu khô rồi đốt lửa, ăn và ngủ qua đêm chờ mai đi tiếp.

"Ở đây có thú dữ không hả thúc?". Hắn ngước nhìn lão qua đám khói mờ trong động.

"Có, nhưng trong động đốt lửa thì chúng không dám vào, có chăng chỉ mấy con rắn là cùng". Lão trả lời thản nhiên.

"Vậy rắn nguy hiểm hơn hay ác thú nguy hiểm hơn hả thúc?". Hắn tò mò hỏi.

Bảo lão nghe hắn hỏi bèn trả lời:

"Cũng tùy lúc gặp con nào. Thường thì ác thú nguy hiểm hơn vì chúng đói, phải đi săn mồi mà con người là con vật mà chúng có thể bắt. Con thú nào đã ăn thịt người rồi thì sẽ bị nghiện, rất dễ dàng tìm người bắt tiếp. Cũng có con rất khôn, thấy người là tránh vì kinh nghiệm dạy chúng, con người là loại động vật nguy hiểm".

"Còn rắn thì khác, con người không phải là món ăn của chúng, chúng cắn chỉ để tự vệ hoặc để đe dọa thôi. Do đó, khi gặp rắn độc, chúng ta chỉ cần tránh đi là xong. Nhưng khi gặp ác thú thì khác, chúng ta mà không tránh kịp thì dễ bị chúng tấn công ngay". Lão ngả lưng ra nền hang mà nói.

"Nhưng cũng có những con rắn khổng lồ ăn thịt người rất đáng sợ, chúng còn nguy hiểm hơn cả ác thú, nhưng rất may, trong tự nhiên chúng không có nhiều nên hiếm gặp". Lão nói tiếp.

"Rắn khổng lồ ư, chúng to như thế nào hả thúc?". Hắn tròn mắt hỏi.

"To như cái cột nhà, dài cả chục thước. Chúng đủ sức nuốt cả trâu, hổ mà gặp nó cũng phải chạy cúp đít. Nhưng nó hay sống ở nơi hoang sơn cùng cốc, rừng núi âm u, hiếm khi ra chỗ rộng rãi bằng phẳng như bãi cỏ hay sườn đồi".

"Đấy là con trăn đó chứ, thúc?". Hắn ngạc nhiên hỏi.

"Không hẳn con trăn. Trăn có hai loại chính là con trăn đất và trăn gấm, cả hai loại này thường ít khi ăn thịt người. Con trăn đất có thân mầu đen xám mốc thếch, còn con trăn gấm có màu vàng đất, cả hai con đều có những hoa văn trên người rất đặc trưng và nó không giống rắn".

"Ngoài ra còn có vài con trăn rất lạ, có con người rất ngắn và béo mum múp, cũng có con người rất gầy và dài. Trăn không có nọc nên khi nó tấn công thì chủ yếu là quấn chặt lấy con mồi cho ngạt thở, thậm chí nó còn tha con mồi lên cây rồi lợi dụng độ cứng của thân cây để làm gãy hết xương con mồi mới nuốt. Thức ăn của nó là những con thú nhỏ như con non, khỉ, hoẵng..." Lão giảng giải.

"Còn rắn khổng lồ thì khác. Có người nói nó là rắn hổ chúa, người thì nói nó là rắn hổ mang chúa, thực ra hai loại này khác nhau nhưng đều chung sở thích là thích ăn rắn, rắn càng độc thì nó càng thích ăn. Con mồi của nó như là rắn hổ mang, rắn cạp nong, cạp nia...

"Còn rắn khổng lồ thì nghe nói nó là con lai của rắn hổ chúa hoặc hổ mang chúa với trăn hoặc ngược lại. Nó có nọc độc và cách bắt mồi giống như trăn nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều, mỗi khi bắt mồi nó chạy ào ào trên các ngọn cây nghe như bão lốc nên nhiều người còn gọi nó là con trăn gió. Loại này đi rừng mà gặp nó thì tháng sau ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân luôn". Lão nói.

"Ghê thế cơ à, nếu nó nguy hiểm như vậy thì là vô địch rồi còn gì, nếu loại này mà đầy cả rừng thì ghê quá thúc nhỉ". Hắn rùng mình sởn cả gai ốc.

"Ừ, nhưng cũng may, con này không đẻ được. Nói chính xác thì nó không có khả năng phối giống với loài trăn hoặc loài rắn khác, nếu không thì chúng đầy rừng núi, đúng là rất nguy hiểm". Lão gật gù rồi dặn:

"Thôi ngủ đi, sáng mai dậy sớm cho nó mát". Chỉ một lúc sau, trong hang đã vang lên tiếng khò khò của lão.

Sáng sớm hôm sau, Bảo lão thức dậy khá sớm, lão nhìn lên trần hang rồi chửi rủa ầm ĩ như mấy bà già lắm mồm:

"Lũ khốn nạn, dám ị vào mồm ta lúc ta đang ngủ".

Lão nhặt một đoạn cành cây cháy dở ném lên trần hang đánh cạch một tiếng làm lũ dơi bay nháo nhác. Sau khi chửi bới chán chê, lão đánh thức hắn dậy ăn sáng để chuẩn bị lên đường.

Trên con đường băng qua khu rừng già dưới chân dãy núi Tuyết, Bảo lão dừng lại ngó nghiêng rồi đến bên một bụi cây, lão lấy cây gậy khiều cái gì đó rồi cho lên miệng nhấm nháp rồi nhổ phì phì.

"Có vị đăng đắng, con này ăn lá cây chứ không phải ăn thịt". Lão nói thản nhiên như đang ăn kẹo.

Sau đó lão chĩa cây gậy về phía hắn, đầu gậy còn dính một chất nhầy nhầy xanh ngắt.

"Nếm thử không cho biết?". Lão hất hàm hỏi.

"Dạ không, ghê quá, thế này thì giun sán đầy bụng mất". Hắn lắc đầu.

"Ta chỉ nếm thôi chứ có nuốt vào bụng đâu mà lo". Lão cười nhăn nhở.

Họ lại tiếp tục đi tiếp, con đường mà họ đi về khá thuận lợi. Do đã có kinh nghiệm qua núi Quỷ nên họ lại theo đường cũ, nhưng Bảo lão có chết cũng nhất định không ngủ tại đó, lão vẫn camêrun nên bắt qua hết núi Quỷ mới chịu nghỉ chân. Do đó hôm ấy, họ phải đốt đuốc đi trong đêm, cũng may núi Quỷ không phải là nơi dã thú sinh sống nên không có con ác thú nào để ý đến họ.

Đến trưa ngày thứ bảy, họ đã vượt qua hồ Nhật Hạ tiến vào vùng rừng thưa, từ đây về đến dãy Tam Sơn cũng không bao xa. Sự phấn khích làm cho họ quên cả mệt mỏi, chỉ mong muốn nhanh chóng về đến nhà.

Đến cuối giờ chiều, dãy Tam Sơn đã thấp thoáng sau mấy tán rừng, Bảo lão quyết định nghỉ chân một lúc bên dòng suối. Bảy ngày đi đường mệt nhọc với đống lá nát trộn phân hổ bê bết trên người làm lão khó chịu, lão hạ cái gùi và đống lá chè xuống rồi cởi khố vắt lên một cành cây, nhảy ùm một cái xuống dòng suối mát lạnh rồi cười lên hô hố.

"Xuống đây tắm rửa cho sạch sẽ rồi về nhà". Lão vẫy tay rối rít gọi hắn.

"Vâng, người cháu cũng bẩn quá rồi, đúng là bôi thứ này lên người chẳng sung sướng gì".

Hắn chậm rãi hạ đống lá xuống một phiến đá giữa dòng rồi cởi khố vứt sang một bên, nước suối mát làm tan cơn nóng và rửa trôi thứ cặn bã đeo bám hắn suốt mấy ngày qua khiến hắn nhẹ cả người.

Bảo lão thì nằm ngửa tơ hơ giữa dòng suối, lão vùng vẫy chân tay rồi kỳ cọ khắp người. Thỉnh thoảng hứng chí, lão lại ngụp đầu xuống dòng nước rồi bất thình lình ngóc đầu lên rú mấy tiếng hú quái dị như Táczăng-Boy trong phim "Chúa tể rừng xanh".

Hắn tìm một chỗ nước sâu đến thắt lưng rồi ngồi thụp xuống, chỉ để hở mỗi cái đầu. Ngâm trong nước mát một lúc và kỳ cọ làm hắn thấy tỉnh táo và hơi đói "chắc tối nay, ta phải đánh hết chục bát cơm". Hắn tự nhủ.

Bọn họ tắm rửa một lúc lâu, thỉnh thoảng hứng chí, Bảo lão lại tồng ngồng chạy dọc con suối đuổi theo mấy con cá nhỏ hoặc vồ bắt mấy con ếch, nhưng lão vồ mãi vẫn chưa bắt được con nào.

Một lúc sau, lão lùa được một đám cá suối vào chỗ nước cạn bèn réo gọi hắn đến bắt cùng. Hai người trần truồng, lom khom chạy nhảy dưới suối như hai con khỉ bị động kinh. Giả sử có bác phó nháy ở đây chụp vài pô rồi đăng lên YouTube, chắc chắn là đẹp rạng ngời và không chói lóa như mấy em người mẫu khỏa thân vì môi trường một cách khiên cưỡng trong quảng cáo.

Cuối chiều, trên cái cây bên dòng suối xuất hiện một đàn khỉ, chúng có vẻ muốn xuống uống nước nhưng e ngại hai con khỉ lớn lạ lẫm đang nhảy nhót dưới kia.

Vài con khỉ con ngồi bắt chí cho nhau rồi rung cành kêu "khẹch khẹch" như ngạc nhiên về hai đồng loại to lớn dưới suối. Đặc biệt, cả hai con đều có cái đuôi ngắn cũn mọc ở đằng trước mà không phải ở sau mông. Nhất là con khỉ to, dưới gốc đuôi lại có túm lông đen đen trông rất tức cười.

Con khỉ đầu đàn khá bạo dạn, nó leo đến gần cành cây nhặt lấy cái khố của Bảo lão ngắm nghía, rồi nó khoác lên người ngồi nhe răng ra một cách ngô nghê ngớ ngẩn. Trên cành cây phía xa, lũ khỉ còn lại rung cành, vỗ tay như thầm khen ngợi sự can đảm của nó.

"Ấy, ấy, cho mày chết". Bảo lão nhặt một hòn đá ném về con khỉ rồi chạy đến cái cây.

Con khỉ hoảng sợ xách cái khố của lão chạy tót vào rừng rồi leo tít lên một cây to ngồi vắt vẻo, hai hàm răng há ra kêu "khẹch khẹch".

Mắt nó trừng trừng nhìn về phía lão như trêu ngươi làm lão điên tiết, nhảy nhót lồng lộn như thằng điên. Lão nhặt đá, ném cành cây về phía nó nhưng không làm nó sợ. Trái lại, một lúc sau, nó chuyền cành sang một cây khác rồi tót vào rừng, biến mất khỏi tầm mắt.

"Quân ăn cướp, đồ mất dạy. Rồi tao sẽ lột da mày ra". Lão tức tối chửi rủa ầm ĩ rồi trở về bờ suối một cách chán nản, sau khi đã làm đủ mọi cách mà không lấy lại được cái khố.

"Mẹ kiếp, đành về hang thôi". Lão thở dài nhìn theo đàn khỉ tiếc rẻ.

"Ở trong hang còn mấy cái nữa, tuy đã cũ nhưng mặc tạm vẫn được". Lão làu bàu rồi xách cái gùi lên, chui vào giữa đám lá chè.

Đám lá chè tuy rậm rạp nhưng lại chỉ che đến bụng lão, còn phía dưới hở hoác khiến lão phải cho một tay kéo mấy cành lá che đi, nhưng thấp thoáng vẫn thấy cái gì đó lủng lẳng.

"Vòng 3 của thúc trông nuột phết". Hắn cười nhăn nhở phía sau lão.

"Hử. Bây giờ, ngươi đi trước dẫn đường". Lão ra lệnh.

"Yes ser, tuân lệnh sếp". Hắn dập chân như quân nhân chuyên nghiệp rồi nhanh nhẹn chạy đến mặc cái khố, đeo cái gùi cùng đám lá chè lên vai thẳng tiến về dãy Tam Sơn.

Bảo lão mặt nhăn như bánh cu đơ ngâm nước lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng có tiếng động ven bờ làm lão rối rít chạy đến nấp sau lưng hắn. Cũng may trời đã gần tối nên thằng cu của lão lẫn vào trong đám lá, nếu có ai nhìn thấy chắc cũng không để ý.

Họ đi dọc theo dòng suối về hang, từ xa cửa hang hiện ra thấp thoáng sau mấy bụi cây. Bước qua con suối, chân hắn chạm vào lớp đất mềm làm hắn hưng phấn, hắn há miệng định hét lên một tiếng gọi Bảo nhi thì một tiếng quát khẽ vang lên làm hắn giật mình nhìn lại.

"Đứng im, không được động đậy". Tiếng của Bảo lão phía sau.

Lão rút con dao lẳng lặng tiến đến bờ suối quan sát, sau đó nhìn quanh khắp con suối và khịt khịt đánh hơi như chó săn.

Ở trên bờ suối có nhiều vết chân như chân mèo nhưng to như cái bát đại hướng về cửa hang.

Dấu chân của Chúa sơn lâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro