Chương 18. Chúa sơn lâm xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18. Chúa sơn lâm xuất hiện

"Có hổ". Bảo lão thét lên, lão co cẳng chạy thẳng lên núi bỏ mặc hắn đang đứng ngơ ngác như con nai vàng đứng trên lá vàng khô.

"Hả, hổ ư. Bỏ mẹ, quái vật rừng xanh đã đến rồi". Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn. Không kịp suy nghĩ thêm, hắn cong đít chạy theo lão nhanh như tên lửa Sputnik mà Liên Xô dùng để phóng vệ tinh đầu tiên trên thế giới.

Bảo lão đã đến cửa hang, lão lay cái hàng rào gỗ, gọi khàn cả giọng:

"Mẹ con nàng có trong đó không? Mở cửa ra". Lão gào thảm thiết như con heo bị chọc tiết.

"Lão gia đã về". Có tiếng hai mẹ con Bảo thị trong hang vọng ra.

Bảo thị mừng rỡ chạy ra mở cửa hang, mụ lúi húi gỡ đám dây buộc vào cái cửa do chục cây nứa bó thành. Sau khi mở cửa, Bảo lão lách vào hang như tên bắn.

Hắn cũng hồng hộc chạy vào theo, đoạn đường tuy không dài nhưng chạy nước rút như thế này không kém gì vận động viên Olimpic quốc tế. Nếu như có lão trọng tài ở đây, thế nào cũng cho hắn đạt huy chương vàng.

Bảo thị nhanh chóng đóng cửa hang lại, mụ cẩn thận lấy sợi dây thừng buộc thêm mấy vòng cho chắc.

Vừa thở hổn hển, Bảo lão vừa hỏi:

"Ở nhà không việc gì chứ? Thấy dấu chân hổ bên bờ suối hướng về cửa hang làm ta hết cả hồn, sợ hai mẹ con nàng có chuyện gì".

Lão gỡ cái gùi và đám lá chè xuống nền hang rồi đứng chống tay vào hai đầu gối thở hồng hộc.

"Ơ, thế cái khố của cha đâu mà lại cởi truồng thế kia?". Tiếng Bảo nhi hỏi.

"Hả". Bảo lão há hốc mồm nhìn xuống dưới, lão mới phát hiện ra là đang khỏa thân vì môi trường.

Lão vội vàng che hai tay vào chỗ kín rồi lúi húi quay mông chạy vào vách hang lục mấy cái bọc đang treo lủng lẳng.

Bảo thị xấu hổ vội quay mặt ra ngoài cửa hang giả vờ không để ý.

"Khốn kiếp mấy con khỉ cướp khố của ta rồi chạy mất, làm ta đuổi mãi không được". Tiếng của lão vọng ra từ góc hang.

Hai mẹ con Bảo thị che miệng cười khúc khích, Bảo thị còn nói mát:

"Mất cái khố thì thôi, chứ mất cái trong khố mới khổ chứ nhỉ?".

"Hừ". Bảo lão mặt nhăn như khỉ, nhưng lão chẳng dám tranh luận với mụ vợ nổi tiếng đanh đá này. Lão mặc vội cái khố rách rồi bước đến bên hắn, thu xếp lại mấy bó lá chè đang vứt ngổn ngang giữa hang.

"Ở nhà có xảy ra chuyện gì không?". Lão ngước đầu lên hỏi.

Bảo thị đang nhìn mấy đám lá chè xanh to tướng, nghe lão hỏi, mụ trả lời giọng lo lắng:

"Sau khi thúc điệt ông đi được hai hôm, có con hổ rất to xuất hiện quanh đây. Tối nào nó cũng lảng vảng ở cửa hang, thiếp phải gõ cây nứa rã cả tay nó mới bỏ đi. Sau đó nó mò xuống bản bắt heo, gà. Bọn thợ săn trong bản đã lùng nó mấy ngày nhưng nó rất khôn, thấy bóng thợ săn là lủi mất nên mọi người tưởng nó đã chạy vào rừng".

Mụ chảy nước mắt nói tiếp:

"Đến chiều hôm qua, đám trẻ ra bờ suối tắm bị nó vồ mất một đứa, tất cả mọi người trong bản đều đi tìm khắp nơi nhưng không thấy đứa trẻ tội nghiệp đâu, chắc là bị nó ăn thịt rồi. Từ mấy hôm nay, mẹ con thiếp chỉ ở trong hang, không dám đi ra ngoài".

"Hừ, con hổ này vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây thôi. Ta đã phát hiện ra dấu vết của nó còn rất mới, mấy ngày tới, thế nào nó cũng đến". Bảo lão trầm giọng nói.

Lão đi vào góc hang gỡ cây cung và mấy mũi tên xuống rồi kéo thử cây cung đánh "pưng" một cái.

"Mẹ nó, tối nay mà nó đến, ta sẽ cho nó nếm thử sự lợi hại". Lão hùng hồn nói một cách tự tin.

"Thúc có chắc chắn bách phát bách trúng không?". Hắn nhớ đến tài nghệ bắn gà của lão nên vặn hỏi.

"Chỉ cần nó đứng ở cửa hang thò đầu vào, làm gì ta chẳng bắn trúng". Lão cười khẩy vẻ cao ngạo.

"Nhưng hàng rào dầy thế kia thì nó thò đầu vào thế nào được, hả thúc?". Hắn cười hỏi.

"Ừ nhỉ. Nếu nó không thò đầu vào được thì thôi, ta không bắn nữa cho phí tên". Lão gãi đầu chưng hửng.

"Vâng, được rồi. Bây giờ cháu đói quá, ở nhà có gì ăn không ạ?". Hắn xoa bụng hỏi.

"À...à, để cô cô đi dọn cơm". Bảo thị cuống quít, mụ nhanh nhẹn chạy vào bếp bưng cái nồi cơm xuống, đặt giữa nền hang.

"Tưởng thúc điệt ông đi chục ngày mới về, sao lại nhanh vậy? Ăn tạm đi, tôi mới nấu được một ít, định để hai mẹ con ăn, bây giờ để tôi đi nấu thêm". Mụ liến thoắng.

"À, nhờ sự sáng suốt của ta, quyết định đi qua núi Quỷ nên nhanh được 3 đến 4 ngày". Bảo lão vỗ ngực tự khoe.

"Núi Quỷ ư, ông toàn là uống thuốc liều mà không sợ bục diều". Mẹ con Bảo thị lè lưỡi, lắc đầu thán phục.

"Hứ, chỉ biết tranh công". Hắn liếc nhìn lão mà cảm thấy khâm phục vì da mặt lão bỗng dày không kém gì da heo.

Bảo thị đã xới cơm ra hai cái bát, mụ ngước nhìn hai người rồi bảo:

"Hai người ăn cơm đi".

"Được, chúng ta ngồi ăn trước". Bảo lão khoanh chân ngồi đánh "phẹt" xuống nền hang.

Chẳng cần phải chờ đợi, lão bưng cái bát lên xúc tòm tọp như nhồi gà nhồi vịt. Chỉ vèo một cái, bát cơm đã sạch nhẵn. Đối diện lão, hắn cũng xúc cơm, ăn lấy ăn để như vừa trải qua nạn đói năm 1945.

"Còn nữa không?". Lão chìa cái bát không ra hỏi.

"Khiếp, hai thúc cháu nhà ông ăn cơm cứ như ăn cướp". Bảo thị lắc đầu.

"Bảy ngày trong rừng toàn ăn gạo rang, uống nước lã khiến cho bụng ta cứ kêu lọc xọc, nghe xót cả ruột". Lão lắc đầu than thở.

"Tội nghiệp, đây, chỉ còn hai bát này, để thiếp đi nấu thêm nữa". Bảo thị xới thêm cho hai người rồi mụ nhanh nhẹn đi tới bếp vo gạo, nấu thêm cơm.

Ăn xong bát cơm, lão chép miệng:

"Cũng tàm tạm, tí nữa ăn tiếp". Lão vỗ vỗ cái bụng "bồm bộp".

"Tưởng chỉ có mình là đói, hóa ra lão còn đói hơn cả mình". Hắn cười thầm.

Chừng tiếng sau, Bảo thị đã nấu xong nồi cơm mới, bọn họ lại quây quần bên bếp lửa vừa ăn vừa nói chuyện. Hai mẹ con Bảo thị vừa ăn vừa ngồi nghe Bảo lão bốc phét, thỉnh thoảng lại có tiếng ồ à, xít xoa thán phục của Bảo nhi.

"Hai mẹ con nàng có biết không? Lúc đi qua núi Quỷ, ta còn bắt sống được bốn con rết to như cổ chân và đánh chết ba con rắn hổ bằng bắp đùi, chúng ta xẻ thịt chúng rồi nướng ăn trên núi Quỷ. Ha ha, thật là tuyệt". Lão nháy mắt với hắn rồi huênh hoang như Binladen đòi khủng bố tiếp nước Mỹ.

"Đúng là bốc phét mà không biết ngượng mồm". Hắn đỏ mặt thầm nghĩ.

"Trên đỉnh núi Tuyết, ta còn ôm cả tảng đá choảng vào một con heo độc. Nó lao tới húc, ta giơ tảng đá lên đập vào mõm khiến nó gãy cả nanh, chính là con ngày xưa đã húc ta, ha ha... Ngày xưa may cho nó là ta không vớ được tảng đá nào, bây giờ cho nó đáng đời". Lão nói lải nhải như ăn phải củ cải bị ngâm trong nước giải rồi phơi ngoài nắng cho nó ải.

"Sao không kể luôn bị dơi ị vào mồm và bị con khỉ cướp mất cái khố đi cho nó hoành tráng". Hắn nhăn mũi nghĩ.

Bảo lão vẫn còn hưng phấn, lão liên tục vung chân, múa tay như bị chập dây thần kinh.

Sau khi ăn cơm xong, lão vò nát một nắm lá chè cho vào nồi đặt lên bếp lửa. Một lúc sau nước sôi, lão rót nước chè ra bát cho mọi người cùng uống, hương chè tươi tỏa ra thơm lừng cả cái hang.

"Con hổ này rất khôn, nó đã ăn thịt người, chắc chắn sẽ quay lại tìm người bắt tiếp". Bảo lão lo lắng sau khi uống mấy ngụm trà.

"Thúc, thú rừng thiếu gì, tại sao con hổ này không bắt, lại mò xuống đây bắt người?". Hắn cau mày hỏi.

"Hừ, chắc là nó đã già nên không bắt được thú rừng mới phải mò xuống chỗ này kiếm ăn. Trước kia dưới bản, bọn thợ săn cũng bắn được một con như vậy. Đối với hổ thì người hay thú cũng đều như nhau, đều là đống thịt biết di động. Thú còn phải đuổi bắt, không dễ. Trong khi người thì chạy chậm, sức chống trả lại yếu ớt. Chỉ cần nó bắt người một lần mà thấy dễ dàng thì lần sau, nó lại tìm cách bắt tiếp. Hơn nữa, thịt người mềm, không dai như thịt thú khiến cho con hổ bị nghiện, nó sẽ liều lĩnh hơn". Bảo lão giải thích.

"Thế thì nguy hiểm quá nhỉ?". Hắn thốt lên.

"Giống ác thú này còn biết lựa chọn người để tấn công. Khi phát hiện ra thợ săn có vũ khí, nó lủi mất. Nhưng nếu nó thấy người không mang vũ khí hoặc trẻ con thì thế nào nó cũng tìm cách vồ ăn thịt". Lão trầm ngâm.

"Phải tìm cách tiêu diệt nó thôi, chừng nào nó còn ở ngoài kia thì chưa yên được". Hắn nhìn lão lo lắng.

"Bọn thợ săn này thật là vô dụng, mấy ngày rồi mà chưa bắt được nó". Lão lắc đầu, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

"Bọn họ cũng cố gắng săn lùng nó suốt mấy ngày nay rồi, nhưng không thấy nó đâu". Bảo thị góp lời.

"Nếu là cha thì có bắt được nó không?". Bảo nhi hỏi.

Từ tối đến giờ, cô bé đang rất hâm mộ về những chuyện hào hùng mà lão đã kể.

"Hả, ta nghĩ, nếu nó chán sống mà mò đến đây, ta sẽ chém nó ra làm hai mảnh". Lão ngập ngừng giơ hai ngón tay lên trời.

"Chỉ sợ nó mà đến thì lão chạy vãi cả... bã ra ấy chứ". Hắn thầm nghĩ rồi quyết định góp lời:

"Cháu nghĩ là phải tìm cách đặt bẫy mới diệt được nó, chứ săn lùng nó thế này thì cũng chẳng khác gì đuổi hổ về rừng. Sợ lúc nào đó, nó quay lại bắt người tiếp". Hắn góp ý.

"Đúng... đúng, để sáng mai, chúng ta xuống bản hỏi bọn thợ săn rồi sẽ nghĩ cách, chắc phải nhờ bọn chúng giúp một tay". Lão gật đầu phụ họa.

Bọn họ ngồi nói chuyện đến khuya, có lẽ mấy ngày đi rừng căng thẳng khiến cho Bảo lão và hắn vô cùng mệt mỏi nên chẳng mấy chốc họ đã lăn quay ra đống cỏ ngáy "o o". Bảo thị đi ngủ muộn, mụ còn bận dỡ đống búp chè để ngày mai sao lên chờ ngày bán.

Ngoài trời, màn đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có mảnh trăng cuối thu cong như lưỡi liềm trên bầu trời, tỏa xuống mặt đất một thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ yếu ớt, không đủ soi rõ mọi vật.

Nửa đêm, dưới tán cây ngoài cửa hang có một bóng đen to lớn vằn vện đang nằm phục, tiếng động trong hang thu hút sự chú ý của nó. Nó lẳng lặng bò đến gần ngó qua hàng rào, ánh lửa trong hang hắt qua khe hở, soi rọi bóng bốn người đang nằm ngủ. Dường như cảm thấy không xơ múi được gì ở nơi này, nó lặng lẽ chuồn xuống bản.

Đến gần sáng, tất cả mọi người trong hang đều giật mình tỉnh giấc vì tiếng gào hét và tiếng thanh la, chiêng trống "phèng phèng" từ dưới bản vọng đến ầm ĩ. Giây lát sau, hơn chục ánh đuốc soi sáng cả một góc núi lẫn tiếng người chửi rủa, hò thét đang ngày càng kéo đến gần.

Chúa sơn lâm đã xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro