Chương 19. Bàn kế giết cọp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19. Bàn kế giết cọp

Bình minh vừa ló rạng, trong ngôi nhà sàn to nhất bản Tam Sơn, có ba lão già đang ngồi uống trà xanh, hút thuốc lào trừ bữa.

Người ở giữa khoảng trên 50 tuổi là lão trưởng bản có ngoại hiệu là Phập Bách Phát. Thực ra tên thật của lão là Phập Văn Phát, lão là con nhà nòi hơn chục đời làm trưởng bản kiêm thợ săn nổi tiếng trong vùng.

Tương truyền, mỗi khi lão bắn tên, trong vòng trăm thước, không con thú nào có thể chạy thoát vì vậy mới được mọi người gọi là Phập Bách Phát. Lão bưng bát nước chè lên nhấp một ngụm rồi súc miệng òng ọc, khỏi cần đánh răng rồi nuốt ực một cái. Mặt lão đỏ bừng, dáng vẻ cau có luôn xuất hiện trên khuôn mặt hiếm khi thấy nụ cười.

Người bên trái có dáng vẻ gầy tầm 55 tuổi, khuôn mặt tinh quái với đôi mắt ti hí, lão có ngoại hiệu là Cắm Vào Đầu. Cũng như Phập trưởng bản, lão có tên thật là Cắm Văn Đâu. Nhưng khi đi săn, lão chỉ thích kết liễu mấy con thú bằng cách phóng thẳng lao vào đầu con mồi nên mọi người dần gọi là Cắm Vào Đầu.

Người cuối cùng tướng người hơi béo, bụng phệ tầm duới 50 tuổi. Mặt lão vàng vàng, tròn tròn như cái bánh đa gắn hai chùm ria mép trông như biểu tượng emoticons trên Yahoo Messenger. Mỗi khi lão mở miệng, hai chùm ria mép lại nhấp nhô lên xuống y như ta cầm cái chổi quét nhà xí.

Ngoại hiệu của lão là Đút Vô Mồm. Có lẽ từ bé lão tham ăn nên luôn nghĩ đến phải đút cái gì đó vào mồm nên lâu dài, mọi người đều gọi lão như vậy đến mức quên cả tên thật của lão là Đút Văn Mô.

Thỉnh thoảng, Đút Vô Mồm lại vớ lấy cái điếu cày châm lửa rít xòng xọc. Sau khi nhắm mắt tận hưởng hơi thuốc, lão "phì" một hơi làm khói thuốc tuôn ào ào ra như cháy nhà.

Phập trưởng bản mặt vẫn còn hầm hầm, trời còn chưa sáng mà con hổ khốn nạn lẻn vào chuồng cắn chết con heo nái của lão, thế là mất toi mấy năm chăm bẵm. Lão khàn khàn giọng:

"Phải tổ chức nhiều đợt truy sát, quyết săn lùng con thú này. Để nó sống ngày nào, cả bản ta không yên ngày ấy".

"Vâng, thưa trưởng bản". Đút lão ngửa mặt phả khói thuốc lên mái nhà vừa trả lời:

"Tiếc là nhà đệ không còn con heo nào, nếu không đệ tình nguyện cho nó đến bắt, đỡ cho trưởng bản phải lo lắng".

"Hừ, đệ ăn còn khỏe hơn cả hổ, tình nguyện cái nỗi gì. Chỉ sợ hổ mà mò đến cũng bị đệ ăn tuốt không còn mẩu xương". Cắm lão lầu bầu.

"Vậy, các huynh đệ có cách nào không? Chúng ta rượt theo nó mấy ngày rồi mà không thấy nó đâu, cứ như chơi trò ú tim vậy?". Phập trưởng bản lo lắng hỏi.

Sau khi ngồi liếc mắt nhìn vẫn không thấy hai lão trả lời, Phập trưởng bản lắc đầu chán nản. Bỗng có tiếng ken két từ dưới cầu thang vọng lên rồi một cái đầu bù xù xuất hiện nơi cửa chính.

"Kính chào trưởng bản và hai vị trưởng lão tôn kính". Tiếng của người mới đến cất lên.

Phập trưởng bản ngước mắt nhìn về người mới đến, tưởng ai hóa ra là lão lang băm trong hang đá. Lão cất giọng e hèm:

"Bảo Y Đạo đấy à, có chuyện gì vậy? Vào nhà đi".

Bảo lão lễ phép bước vào nhà, theo sau lão là một thằng nhóc người khá gầy.

"Có chuyện gì mà lão lại dắt cả thằng nhãi này đến đây, định gả con gái cho nó sao?". Tiếng Cắm lão vang lên.

"Thế đã chuẩn bị rượu thịt chưa?". Đút lão cười tươi hớn hở.

"Dạ không ạ". Bảo lão lúng túng:

"Hạ... dân chỉ đến tìm ba vị để... nhờ giúp đỡ một chuyện". Lão ấp úng.

"Có chuyện gì, cứ nói thử xem?". Phập trưởng bản mặt vẫn còn nhăn nhó như ăn phải thịt chó điên lên tiếng.

"Dạ, hạ dân định tìm cách bắt hổ, nhưng chỉ có mỗi hai thúc điệt, sợ không đủ sức nên đến nhờ Phập lão, Cắm lão và Đút lão cho thêm người giúp". Bảo lão khúm núm.

"Cái zề, giúp ngươi bắt hổ ư". Phập trưởng bản trề môi.

"Ha ha". Cái mặt khó chịu của lão nở nụ cười trông méo mó, nhăn nhúm như trái phật thủ đặt trên nóc tủ.

"Một thằng già sợ chết và một tên nhãi còn chưa biết hết sự đời lại bày đặt bắt hổ. Đúng là "chim chích đòi mổ diều hâu, gà con tha quạ biết đâu mà tìm". Ha ha".

"Thật là ngu ngơ nằm giữa rừng mơ đây mà, chỉ sợ chúng ta giúp lão đi chôn xác thì có. Ha ha". Đút lão đế thêm.

"Chắc lúc đó không cần chúng ta giúp, vì xác lão nằm trong phân hổ rồi còn đâu". Cắm lão nhếch mép cười khẩy.

"Thôi ngươi về đi, khi nào lùng bắt hổ, chúng ta sẽ gọi hai người. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho làm tiên phong". Phập trưởng bản e hèm sau khi cố rặn một nụ cười khích lệ.

"Đúng là mấy lão cổ hủ, não bằng quả nho, bụng to như quả bí. Đuổi hổ mà cứ chạy loăng quăng như con chó dái* thì bắt thế quái nào được, nói chuyện với mấy lão này tốn cả hơi". Hắn nhăn mũi nghĩ thầm. (* Chó dái: Con chó vào thời kỳ động dục).

"Chúng ta về thôi, thúc". Hắn giật mép khố của Bảo lão nhắc nhở.

Bảo lão vẫn còn đang đứng đờ người, lão cũng không biết nói gì nữa bèn lúng túng lùi người ra cửa:

"Dạ, cám ơn trưởng bản và hai vị tôn kính đã quan tâm, hạ dân xin phép ra về".

"Chậm đã". Phập trưởng bản gọi.

"Dạ, trưởng bản có gì căn dặn". Bảo lão khúm núm.

"Từ xưa đến nay, chúng ta chưa bao giờ coi gia đình lão là thành viên của bản. Nhưng mọi nghĩa vụ đối với bản, lão vẫn phải thực hiện. Thế năm nay, lão đã nộp thuế đường chưa nhỉ?". Phập lão nhắc nhở.

"Dạ, hạ nhân đã chuẩn bị xong rồi, lần này hạ nhân không có tiền nên nộp bằng thóc ạ". Bảo lão run rẩy.

"Tốt, về chuẩn bị 40 đấu thóc, mỗi người nhà lão 10 đấu. Nghe rõ không?". Phập trưởng bản lên giọng.

"Sao nhiều thế ạ? Năm ngoái nộp mỗi người có 5 đấu thôi mà? Bảo lão ngạc nhiên.

"Năm ngoái khác, năm nay khác, sang năm còn khác nữa, nghe rõ không?". Cắm trưởng lão trừng mắt.

"Đúng đấy, nói cái zề, lão cứ làm theo là được. Bảo nộp 10 đấu thì nộp 10 đấu, bảo 20 đấu là nộp 20 đấu, định lý sự hả?". Đút lão phả khói lên mái nhà, liếc mắt trầm giọng hỏi.

"Dạ, nhưng thằng cháu hạ nhân mới ở được 6 tháng, sao phải nộp 10 đấu ạ?". Bảo lão uất ức.

"Cái đó ta không quan tâm, đây là lệ của bản, ở 1 ngày cũng phải đóng như 1 năm, rõ không? Mùa đông sắp đến rồi, không thu của lão thì chúng ta nộp ... thủ cấp lên đại tù trưởng hả?". Phập trưởng bản gằn giọng.

Thấy Bảo lão còn đang lừng chừng, lão đế thêm:

"Thôi, về đi. Muốn sống yên ổn thì nôn ra, nếu không đừng trách chúng ta tàn bạo".

"Chúng ta đi về". Bảo lão lắc đầu thất vọng.

Lão kéo tay hắn bước xuống cầu thang. Trên đường về, lão cúi gằm mặt không nói một lời nào, sự ấm ức bùng nổ trong người làm lão thấy khó chịu.

"Thế này có khác gì cướp ngày". Hắn thốt lên bực tức.

Bảo lão thở dài, lắc đầu không nói gì. Lão lẳng lặng đi về hang, mặt xám xịt.

Bảo thị đứng ở cửa hang chờ đợi. Thấy hai người về, mụ hớn hở nở nụ cười:

"Thế nào? Trưởng bản có cho thêm người đi bắt hổ không?". Mụ nhìn về phía lão, thấy lão không nói gì, mụ hỏi lại giọng lo lắng:

"Có chuyện gì vậy? Lão ấy làm gì hai người?". Mụ cầm tay lão ân cần.

"Lão khốn đó không cho người giúp bọn ta, lại còn bắt nộp thuế đường". Bảo lão tức tối.

"Hả, phải nộp bao nhiêu?". Bảo thị run rẩy.

"40 đấu thóc đó, đúng là ăn cướp". Lão trợn mắt giọng đầy bi phẫn.

"Sao nhiều vậy?". Bảo thị tý nữa ngã ngửa ra hang.

"Thế là mất toi một chum thóc, mùa đông này chúng ta chắc ăn vỏ trấu luộc". Lão căm hận nghiến răng kèn kẹt.

"Thúc, chúng ta không nộp thì sao?". Hắn nhìn vợ chồng Bảo lão.

"Không được, nếu không nộp thì bọn chúng sẽ chẳng để cho mình yên, chỉ có nước vào rừng mà sống với dã thú". Bảo thị nói giọng chán nản.

"Chúng ta tính kế khác vậy, dù sao chúng ta vừa hái được rất nhiều chè, có thể đổi ra thóc". Hắn an ủi.

Bọn họ vào trong hang ngồi im lặng, trên khuôn mặt Bảo thị vẫn còn chưa hết lo lắng.

"Cháu tính thế này, thúc và cô cô xem có được không?". Một hồi lâu sau, hắn lên tiếng.

"Tiểu Hoàng định như thế nào?". Bảo thị hỏi.

"Nếu lão trưởng bản không chịu giúp thì chúng ta tự tìm cách diệt hổ vậy". Hắn trả lời.

"Chúng ta ở sát bìa rừng lại cách khá xa bản, nên con hổ đi tìm mồi, thế nào cũng đi qua chỗ chúng ta, chỉ cần đặt một cái bẫy lớn trên đường nó đi qua là diệt được". Hắn nói.

"Cũng không đơn giản, nhìn dấu chân nó, ta biết nó rất to. Đối với con hổ lớn thế này thì phải đào một cái hố rất sâu và to, đề phòng khi nó sập bẫy vẫn nhảy lên được. Mà con đường này, dưới đất toàn đá tảng, muốn đào được cái hố to, chúng ta phải vất vả cả chục ngày, sau đó còn cắm chông, rải lá ngụy trang rồi chờ nó đi qua. Mà còn không biết lúc nào nó đi qua hay không?". Bảo lão nói.

"Cháu nghĩ là chúng ta không cần đào hố, sẽ rất mất thì giờ, chỉ sợ chúng ta đang đào thì nó xuất hiện là chạy không kịp". Hắn nói.

"Sao cha bảo sẽ cho nó một đao làm hai mảnh?". Bảo nhi hỏi.

"Hừ, nếu nó đứng im thì ta cho nó thành ba, bốn mảnh cũng được. Còn chạy không kịp để nó vồ được thì ta thành muôn mảnh". Bảo lão hừ hừ trả lời.

"Đúng là cha chỉ giỏi nói khoác". Bảo nhi lắc đầu bĩu môi.

"Nói khoác là thế nào, ngươi cứ bảo nó đứng im thử coi, ta cho nó thành món giả cầy ngay". Bảo lão lý sự.

"Thôi thôi, hai cha con ông im lặng để tiểu Hoàng nghĩ cách, cứ ầm ĩ nhức cả đầu". Bảo thị gắt gỏng.

"Thúc lại đây, cháu có ý tưởng này, chúng ta sẽ đặt bẫy". Hắn nhặt hai cái que dưới đất lên đặt song song, một đầu hắn lấy sợi cỏ buộc lại rồi tách đầu kia ra thành hình chữ V, xếp trên nền hang.

Cả Bảo lão và Bảo thị đều đến bên cạnh chăm chú xem hắn làm.

"... Sau đó chúng ta sẽ làm thế này..." Hắn vừa nói vừa chỉ tay giải thích... "Cuối cùng là thế này..."

"Hay hay, liên hoàn bẫy...". Bảo lão tán thưởng.

"Chưa hết, chúng ta còn làm thêm thế này... chờ nó dính đòn là nhảy xuống kết liễu". Hắn giơ tay ngang cổ rồi làm dấu hiệu cứa một cái như người ta cắt tiết một con gà.

"Được, quá hay, sao mà ngươi thông minh giống ta hồi trước vậy nhỉ". Bảo lão vỗ đùi khen ngợi.

"Nếu trước kia ông mà giỏi như thế thì bây giờ đã là đại tù trưởng rồi". Bảo thị bĩu môi lườm yêu chồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro