CHƯƠNG VI: MỘT QUAN-NIỆM MỚI MẺ VỀ BẢN THỂ CON NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần suy nghĩ chút đỉnh chúng ta cũng đủ thấy rằng có một sự thay đổi căn bản lớn lao trong cách sinh-hoạt của một người đã hiểu rõ rằng: Ðời sống vật chất không đáng kể chút nào, đó chỉ là một ngày tới trường học tập, và xác thân của Y cũng không có nghĩa lý gì đó chỉ là một cái áo mà người ta mặc một lát để làm việc và người ta sẽ cởi ra khi xong việc. Người ấy bây giờ hiểu rằng cái công việc quan trọng duy nhất là học cái bài cần phải học, và nếu để cho việc nầy việc nọ làm cho lãng trí, quên mất công việc ấy đi, thì là hành-động một cách thật vô cùng khinh xuất.

     Ðối với ai đã biết Chơn-lý, cái đời sống tầm thường của thế-nhân sống mà hoàn toàn theo đuổi sự giàu có hay danh vọng, ôi, nó nhỏ hẹp làm sao. Phải chăng đó là một sự hy-sinh phi lý tất cả những gì quí báu để được phỉ dạ chốc lát ở cái mức thấp kém trong bản thể chúng ta sao. Ngưởi đệ tử << quí chuộng những sự cao-thượng chớ không quí chuộng những s? của hồng-trần >> vì trước hết, đó là nhiệm-vụ của Y, sau là vì Y hiểu rành rẽ tất cả sự phi lý của tất cả những gì thuộc về hồng-trần. Bao giờ Y cũng cố-gắng đặt mình vào một quan-điểm cao nhất, vì người ta không có thể cho là quan trọng những sự gì mà người ta trông thấy ở cõi thấp, vì khi đó, thị-giác bị những xúc-cảm và dục-vọng thấp hèn che lấp, chúng kết lại thành một đám mây mờ dầy đặc xung quanh ta.

    Như vậy có phải rằng không bao giờ người đệ tử sẽ bị quyến rũ, vì Y đã tin chắc hơn ai hết rằng con đường cao-thượng là con đường Y phải đi theo. Thương ôi, không phải thế đâu. Nhiều khi y bị quyến rũ, lôi kéo xuống phía dưới. Một sự giao tranh lớn lao xảy ra nơi bản thân Y. Theo như cách diễn tả mạnh bạo của Thánh Paul, Y sẽ cảm thấy rằng: << Có một định-luật của tứ-chí nó chống lại với định-luật của linh-hồn >>. Và Y cũng sẽ biết được sự thực trong câu nầy: << Ðiều mà tôi muốn làm thì tôi không làm. Ðiều mà tôi không muốn làm thì tôi lại làm >>. Về vấn đề nầy, tôi xin nói rằng có những người rất sùng đạo đã nhầm lẫn một cách đáng tiếc về nguyên do của những trận giông tố trong lòng mà tất cả chúng ta đều thấy nổi lên ở nội tâm một cách gay go và liên tiếp không nhiều thì ít. Và thường những người đó nghĩ như sau đây: một là họ tưởng những dục vọng hèn kém mà họ cảm thấy là do ở ma quỉ cám dỗ mà ra, hoàn toàn xa lạ đối với họ, hay là họ than khóc cho sự hắc ám và gian ác của tâm hồn, họ run sợ trước cái hố sâu chứa đầy những sự xấu xa trong lòng họ. Thật ra rất nhiều người tốt lành, vừa nam lẫn nữ, bị dày vò bởi những nỗi băn khoăn vô ích này.

        Thọat tiên cần phải biết rằng, muốn hiểu rõ vấn đề nầy, nên nhớ những dục vọng hèn kém mà chúng ta cảm thấy không phải là của chúng ta đâu. Chúng cũng không phải là của ma quỉ nào muốn cố tâm làm mất linh-hồn ta; sự thật là có những sinh vật xấu xa nhiều khi bị những tư tưởng xấu của chúng ta thu hút, chúng làm cho những tư-tưởng nầy thêm sức mạnh, nhưng các sinh vật nầy là do con người tạo nên, hơn nữa tất cả chỉ sống trong một thời-gian thôi. Chúng chỉ là những hình tư-tưởng do những người xấu xa tạo nên, và cái đời sống giả tạo làm chúng linh động chỉ ngắn ngủi tương đối với cái sức mạnh của cảm tình đã tạo ra chúng.

   Nhưng thường thường những sự thúc giục tai hại đều tự một nguồn gốc khác mà đến với chúng ta. Chúng ta đã nói rằng: khi đầu thai, con người lần lần khoác vào mình những lớp vỏ làm bằng những chất ở những cảnh giới khác nhau. Nhưng mà những chất nầy không phải là vô-tri vô-giác (khoa-học huyền-bí dạy tay rằng không có vật chất nào vô-tri vô-giác cả). Vật chất nầy sống, đời sống của nó có những bản năng riêng. Và sự sống ở vật chất nầy ở vào một trình độ tiến-hóa thấp kém hơn trình độ của chúng ta nhiều lắm. Chúng còn đi xuống thấp nữa.

   Sự tiến-hóa đối với chúng, là trở nên dày đặc, còn đối với chúng ta, tiến-hóa là đi lên là trở nên thanh bai tế-nhị. Vậy rất dễ-dàng mà biết được nguồn cội của những sự xung đột, vì quyền lợi của con người trái ngược với quyền lợi của vật-chất linh-động nó kết-cấu thành những thể via, trí của người.

    Ðấy là sự giải-nghĩa sơ lược về việc chiến-đấu kỳ-lạ trong nội tâm mà thỉnh-thoảng chúng ta thấy có ở trong lòng, sự chiến đấu nầy đã khiến cho những tâm hồn thi-sĩ tưởng như có những Thiên-Thần thiện và ác tranh nhau cướp đoạt linh-hồn con người. Ở trong cuốn sách << Le Plan Astral >> (Cõi Trung-Giới) của tôi có những chi tiết nhiều hơn về vấn đề nầy. Trong khi chờ đợi, con người nên hiểu rằng mình là một sức mạnh cao cả bao giờ cũng tiến bước và tranh đấu cho điều thiện, còn cái năng lực thấp thỏi đó ở trong lòng ta, thiệt không phải là ta đâu, nó chỉ là một phần tử ngỗ nghịch không chịu phục tòng của những thể thấp của ta mà thôi. Con người thiệt thọ phải học cách chế ngự cái phần ngỗ nghịch ấy, phải hoàn toàn làm chủ nó và bắt nó phải vâng lời. Nhưng ta chớ lầm tưởng cho nó là cái gì thiệt là xấu xa. Nó cũng là một sự biểu lộ quyền năng của Thượng-Ðế, tìm cách đi theo con đường riêng thường tình của nó. Ở cái mức tiến-hóa của nó, nó phải đi xuống xâu vào vật chất chớ không phải là thoát khỏi vật chất mà đi trở lên như chúng ta phải làm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro