Wallester

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đây không phải Lestrick, nhưng vẫn là 1 cặp ship nữa của Freebatch

Couple: Lester Nygaard (Fargo) x Wallce (Little Favour)

nhân vật không thuộc về mình. truyện này có trên AO3, tên 'Under the Mistletoe II', mình chỉ dịch nó thôi

warning: angst

_

Vào đêm trước Giáng sinh, Wallace trở về sau một ngày dài làm việc và nghỉ ngơi trên sofa trong ngôi nhà ấm cúng của mình ở London. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm mặc cho những ánh sáng tràn ngập khắp phòng. Kỳ nghỉ tuyệt vời này chỉ đơn giản là một ngày làm nhiệm vụ khác cho Nữ hoàng Anh. Đi ra ngoài, hoàn thành công việc và trở về nhà mệt mỏi và bị thương. Hai tay anh đặt lên bụng, hít vào thở ra.

Wallace chưa bao giờ có thời gian để thực sự ngồi xuống và tận hưởng một ngày nghỉ tuyệt vời. Dẫu vậy, nếu thực sự có thời gian nghỉ ngơi, anh cũng không thể ngồi xuống và tận hưởng nó như trước đây.

Nó chỉ mang lại cho anh những ký ức đau đớn thời trung học về người bạn thân thiết và người anh yêu thầm, Lester Nygaard. Đó là những khoảnh khắc khi anh dành thời gian rảnh rỗi của mình cùng với tuyết khi công việc ở trường gây áp lực cho anh. Anh nhớ cậu trông đáng yêu như thế nào, đặc biệt là khi mũi cậu chuyển sang màu đỏ tươi giống như chú tuần lộc Rudolph. Chiếc áo khoác màu cam quen thuộc của cậu và bàn tay lạnh cóng của cậu ở những ngày cậu quên mang găng tay. Wallace luôn phải xoa chúng để tránh bị tê cóng. Lần Wallace đã dạy cho Sam Hess một bài học khắc nghiệt bằng cách ném một quả bóng tuyết có kích thước bằng quả bóng bowling vào hắn ta. Vẻ nhẹ nhõm tinh tế trên khuôn mặt của Lester khi cậu nói với anh rằng Hess sẽ không làm cậu bị thương trong một thời gian khiến anh rất vui vì anh sẽ không phải chứng kiến cậu chịu đựng những trò hề của Hess. Không ai đáng bị như vậy vào một mùa đông yên bình. Món quà anh nhận được vào tuần học trước kỳ nghỉ Giáng sinh, như anh nhớ, là một cây trạng nguyên mà Lester đã trồng trong suốt mùa đông cho đến khi nó chết. Wallace luôn nhìn thấy nó khi anh về đến nhà nhưng anh cảm thấy hối hận vì đã không tặng cậu một cây tầm gửi.

Nhiều năm sau khi anh rời đến Anh, Wallace trở lại Bemidji trong một khoảnh khắc nghiêm trọng và quyết liệt. Anh đã nghe tin tức về vụ giết hại Sam Hess, Cảnh sát trưởng Bemidji và người vợ, Pearl. Anh đã bị sốc khi Lester là nghi phạm chính của tội ác cũng như sự liên quan đến một tên sát thủ bị tâm thần, Lorne Malvo. Có một luồng khí hỗn loạn giữa hai người và Wallace muốn cứu Lester khỏi nó. Mặc dù đã không thành công do thực tế là Lester đã thích nghi được với sự điên cuồng đang bao vây cậu. Với đầy dối trá và lừa lọc, Lester không phải là người năm ấy mà Wallace đã yêu. Thật không may, cuối cùng nó đã lấy mạng Lester khi cậu bị ngã và chết đuối trong một cái hồ băng giá trong lúc trốn thoát ở Montana

Wallace không biết chắc phải phản ứng như thế nào khi biết được điều đó.

Có tiếng gõ cửa và Wallace đứng dậy. Tiếng gõ lại vang lên, lôi Wallace ra khỏi ghế bành với khẩu súng lục giấu trên cạp quần. Anh đi về phía cửa và nhìn qua lỗ khóa. Trước sự ngạc nhiên của anh, đó là Lester đang đứng dưới trời tuyết rơi lạnh giá. Cậu mặc áo khoác màu cam, áo sơ mi đen với cà vạt sọc xanh. Không thể nào, Wallace nghĩ và nhanh chóng mở cửa. Lester nhìn anh chằm chằm với vẻ nghiêm nghị và tay xoa xoa cánh tay cậu. Một luồng hơi tỏa ra từ miệng khi cậu hỏi, "Tôi có thể vào không?" Wallace suy nghĩ một lúc. Ngoài việc Lester đang ở đây, Wallace có thể đóng sập cửa trước mặt cậu. Xóa cậu khỏi ký ức của anh, nhưng Lester thực tế đã làm anh phải chần chừ vì những năm trung học mà họ còn bên nhau.

"Vào đi," Wallace gật đầu và đi sang một bên. Lester bước vào ngôi nhà ấm áp và Wallace đóng cửa sau lưng cậu. Cậu treo áo khoác vào mắc áo và nhìn lại người đặc vụ người Anh cao lớn, người bạn trung học một thời của cậu, vẫn đang xuýt xoa. Da cậu tái nhợt như băng và đôi mắt cậu chết đi vì tuyệt vọng. "Tôi nghĩ rằng cậu đã chết," Wallace nói.

"Đúng là tôi đã chết," Lester trả lời.

"Vậy, tại sao cậu vẫn còn lạnh?"

"Tôi đã chết ở dưới sông băng." Cậu không có vẻ tức giận khi trả lời. Không nhắc Wallace về những vấn đề liên quan đến cái chết của cậu.

"Còn hắn ta thì sao...?"

"Không," Wallace trả lời, biết rằng Lester đang ám chỉ Lorne Malvo. "Trước khi cậu chết, hắn ta đã bị bắn chết bởi một người đưa thư địa phương trốn trong cabin của hắn. Hắn sẽ không làm bất cứ việc gì nguy hiểm nữa".

"Ôi, cảm ơn chúa," Lester thở dài.

Hai người im lặng như không muốn nhìn thẳng vào mắt nhau. Họ sợ hãi nhau vì những lý do khác nhau. Nhưng chính Lester đã lên tiếng, "Tôi xin lỗi, Wallace về những gì đã xảy ra ở Bemidji. Của hành vi tàn nhẫn và cách ích kỷ của tôi. " Wallace nhìn cậu nhưng vẫn vô cảm khi Lester tiếp tục, "Tôi xin lỗi vì tôi đã từ chối bàn tay giúp đỡ của anh khi anh đề nghị nó cho tôi. Tôi muốn trở thành một thứ gì đó mà tôi chưa từng hoặc sẽ có và rượt theo nó một cách mù quáng".

"Cậu đang mong đợi tôi thương hại cậu sao?"

"Tôi đang cầu xin sự tha thứ của anh."

"Tha thứ?" Wallace khinh bỉ. "Cậu cứ nói với tôi như vậy trong khi đó là lỗi của tôi. Tôi muốn xin lỗi cậu khi tôi không thể ở bên cạnh cậu. Khi tôi phải chuyển đi vào năm thứ hai nhưng cậu đã từ chối nó. Tôi nên cầu xin sự tha thứ của cậu."

"Wallace, tôi ..." Những giọt nước mắt nhỏ bắt đầu âm ỉ chảy xuống từ mắt Lester.

"Tôi đã cố gắng thuyết phục cha cho tôi ở lại trường thêm hai năm nữa nhưng ông đã quyết định. Tôi không muốn bỏ lại cậu ở lại. Tôi đã có thể bảo vệ cậu khỏi Sam Hess và Lorne Malvo. Và bây giờ cậu đã chết bởi vì cậu bị đi lạc hướng. " Lester cảm thấy xấu hổ và tránh xa Wallace đang khinh thường cậu, cúi đầu xuống, như thể một đứa trẻ bị cha mẹ la mắng.

"Wallace," Lester trầm mặc. "Tôi lạnh lắm."

"Chà, cậu sẽ thấy thoải mái hơn khi ở bên ngoài đó. Nhưng không phải ở đây. " Wallace bước ra xa khỏi Lester và ngồi trên chiếc ghế dài, cố gắng không nhận ra bóng ma cô đơn. 

Lester nhìn anh nhưng không tiến lại gần anh, cậu trả lời, "Tôi đã tha thứ cho anh, Wallace, vào một tuần trước khi tôi chết. Nhưng tôi không thể tự mình viết thư hay đến thăm anh. Tôi là thằng hèn nhát. Tất cả những gì tôi đã làm là nghĩ về anh. "

Wallace không nhìn cậu và Lester nuốt nước bọt một cách gay gắt khi cậu nói tiếp, "Anh đáng trách không phải vì anh không ở đó khi tôi muốn có anh. Anh đáng trách vì anh đã không ở đó khi tôi cần anh. Anh không phải lúc nào cũng là người bảo vệ chống lại sự bắt nạt của Hess, thay vào đó anh là một người bạn tốt. Một người bạn trai đối với tôi. " Sự tức giận của Wallace đột nhiên tan biến khi tai anh bắt gặp những lời cuối cùng. "Ngày nào tôi cũng yêu anh. Anh đã cho tôi cảm thấy hạnh phúc vào những khi mà tôi đã không thể và không thể có được. Anh đã giữ cho tôi được sống, tự do và là chính mình. Tôi đã quá bối rối khi thổ lộ tình cảm của mình dành cho anh và lẽ ra tôi nên làm điều đó trước khi anh rời đi cũng như tặng cho anh món quà Giáng sinh của tôi ". Cậu rút từ trong túi ra một cây tầm gửi mà trước đây cậu đã tìm thấy bên cạnh cây trạng nguyên khi cậu trồng nó vào buổi sáng. "Tôi đã giữ nó trong một thời gian dài để tôi có thể đưa nó cho anh khi chúng ta gặp lại. Tôi đã nhớ lại nó từ khi tôi ở Vegas... Tôi yêu anh, Wallace."

Lester đi về phía cửa và Wallace quay lại nhìn cậu rời đi. Lần này, không cần suy nghĩ một chút nào, Wallace chạy đến ngăn Lester bằng cách chặn tay lên cửa. Lester lùi ra một chút và Wallace xoay người lại để ôm lấy cậu. Anh ấn cơ thể đông cứng của người thanh niên nhỏ bé vào cái nóng như lửa đốt của mình khi anh trả lời, "Tôi tha thứ cho cậu mà, Lester." Lester nhìn anh và Wallace áp môi mình lên đôi môi đã nguội lạnh của Lester. "Giáng sinh vui vẻ nhé, Lester." Cuối cùng thì Lester cũng rơi nước mắt và vòng tay qua cổ Wallace. Cậu không còn lạnh nữa

"Wallace," Lester cầu xin khi môi họ rời nhau. "Tôi phải đi rồi..."

"Tôi biết," Wallace trả lời.

Anh vẫn ôm chặt con người ấy trong vòng tay cho tới khi cậu hoàn toàn tan thành tuyết. Có cái gì đó cay cay ở sống mũi và anh không thể kìm nước mắt chảy thành dòng. Có cái gì đó phồng lên trong túi quần và anh đưa tay vào lấy nó ra.

Là một cây tầm gửi. Một cây tầm gửi nhỏ. Chính Lester trong lúc anh không hề để ý đã bỏ nó vào túi quần của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro