Chương 19: Charlotte

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thời gian dài, Katakuri đã che giấu con người thật của mình trước mọi người.

Sự thật là anh không bao giờ quan tâm đến những gì mọi người sẽ nghĩ về anh. Nhưng một sự kiện nào đó đã đẩy anh trở thành một Katakuri "hoàn hảo" mà họ luôn biết.

Anh đã giả vờ là một người hoàn hảo trong một thời gian dài, anh nghĩ rằng anh đã quen với điều đó. Nhưng không. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn thấy mệt mỏi phải diễn xuất hoàn hảo trong khi đó không phải là con người thật của anh.

Không ai chấp nhận anh. Không ai chấp nhận con người thật của anh. Đó là những gì anh đã từng nghĩ cho đến khi anh kết hôn với  [Y/n].

[Y/n] đã chấp nhận con người của anh. Ngay cả khi đã nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của anh, cô vẫn ở bên anh và yêu anh rất nhiều.

Katakuri trở về nơi mà cả gia đình anh đang ở.

Đã quá nửa đêm và anh chắc chắn rằng mọi người đã ngủ.

Đèn đã tắt khi anh bước vào. Trời tối nhưng anh không bật đèn vì nó không cần thiết. Với Haki  Quan sát của mình, anh không cần phải dáo dác nhìn xung quanh. Anh có thể dễ dàng biết được những gì đang diễn ra mà không cần nhìn.

Katakuri đến phòng của Madeleine trước. Anh cẩn thận mở cửa bước vào trong.

Madeleine đang ngủ ngon lành trên giường, đắp chăn kín mít.

Anh kéo chiếc khăn choàng của mình ra và cúi xuống giường. Anh nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

Nhìn cô bé như vậy, anh có thể thấy cô rất giống vợ anh.  Tuy cô sở hữu màu tóc đỏ của anh nhưng khuôn mặt vẫn có nét giống [Y/n]. Đó có lẽ là lý do tại sao anh lại quá bảo thủ với cô bé. Anh không thể không nghĩ rằng con gái cũng mong manh như [Y/n] mặc dù cô bé có khả năng tự bảo vệ mình.

"Cha?" Madeleine mở mắt, thức dậy khi bàn tay của cha xoa tóc cô. Cô khi ngủ vẫn rất nhạy cảm.

"Xin lỗi. Cha không cố ý đánh thức con." Katakuri nhỏ giọng.

Cô buồn ngủ lắc đầu. "Không sao đâu. Mừng cha đã về nhà." Cô bé nói và mỉm cười bất chấp đôi mắt nhắm nghiền lại vì buồn ngủ.

Katakuri cười khúc khích. "Ngủ tiếp đi. Cha chỉ đang kiểm tra xem con có yên ổn nằm trên giường hay ngủ dưới sàn cả đêm." Anh nói đùa.

"Con không có như Macaroon." Cô bé chu môi.

Anh đặt lên trán cô một nụ hôn. "Ngủ tiếp đi, Madeleine."

Madeleine gật đầu và nhắm mắt lại. "Con yêu cha." Cô bé lẩm bẩm.

Katakuri mỉm cười. "Ừ. Cha cũng yêu con."

Khi chắc chắn rằng Madeleine đã ngủ, anh rời phòng và đi đến phòng của Macaroon.

Quả nhiên, Macaroon không nằm ở trên giường mà đang lăn lốc ở dưới sàn ngủ say mặc kệ thế giới với tiếng ngáy khò khò.

Katakuri lắc đầu. Anh tiến vào bước tới Macaroon đang ngủ và bế cậu lên.

Anh cẩn thận đặt con trai trở lại giường và đắp chăn cẩn thận.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu Macaroon.

Macaroon là một đứa trẻ năng động. Cậu thích tự đưa mình vào tình huống khủng khiếp luôn khiến Katakuri lo lắng cho sự an toàn của con trai. Mặc dù anh biết Macaroon là một đứa trẻ mạnh mẽ và có khả năng tự bảo vệ mình nhưng với tư cách là một người cha, Katakuri vẫn không ngừng lo lắng.

"Ngủ ngon, con trai." Anh thì thầm và rời khỏi phòng Macaroon.

Điểm đến cuối cùng của anh ấy là căn phòng của vợ và anh.

Đúng như dự đoán, [Y/n] đã ngủ.

Ah~~~đóa hoa xinh đẹp của anh. Ánh sáng duy nhất trên con đường đầy tăm tối của anh. Là người đã mang đến cho anh niềm hi vọng khi anh cảm thấy cô đơn.

Katakuri tiến đến giường và cởi áo khoác. Anh đặt nó trên chiếc ghế gần giường của họ trước khi leo lên giường.

Đã khuya rồi nhưng anh vẫn chưa buồn ngủ. Anh chỉ có hai tiếng rồi sẽ tiếp tục trở lại công việc của mình. Anh biết là anh phải ngủ ngay nhưng sẽ rất khó ngủ nên anh quyết định ôm vợ nằm trên giường.

[Y/ n] khẽ kêu một tiếng khi anh kéo cô ôm vào lòng. Cô mơ ngủ lẩm bẩm tên anh nhưng cô không tỉnh dậy. Cô tiếp tục ngủ, vùi mặt vào ngực anh hướng về lồng ngực ấm áp.

Katakuri cười khúc khích. Chắc cô mệt lắm. Giống như Madeleine, [Y/n] cũng là một người nhạy cảm mỗi khi ngủ. Dù cô vẫn tiếp tục ngủ bất chấp mọi cử động của anh, điều đó có nghĩa là cô đã quá mệt. Macaroon và Madeleine có lẽ đã gây ra nhiều rắc rối trong ngày hôm nay. Anh thật cảm thấy tồi tệ khi để cô ấy chăm sóc những đứa con của họ trong khi anh lại có rất nhiều việc phải làm cho Mẹ.

[Y/n] đã phải chịu đựng rất nhiều vì anh  và anh luôn tự nhận bản thân là một người may mắn vì đã cưới cô làm vợ. Một người phụ nữ tuy mong manh nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ ai mà anh biết. Không phải vì khả năng trái ác quỷ mà là nằm ở sức mạnh tinh thần của cô.

"Cảm ơn vì tất cả, tình yêu của anh." Anh thì thầm và hôn lên mái tóc của cô.

Anh biết anh chắc chắn sẽ còn gây ra nhiều đau khổ hơn cho cô trong tương lai nhưng anh tin rằng dù thế nào đi nữa, cô sẽ chịu đựng tất cả và cả hai sẽ vượt qua được. Không còn cách nào khác bởi vì khi đã kết hôn với một Charlotte có nghĩa là phải chịu đựng mọi đau khổ. May mắn là anh đã cưới được một người vợ rất có năng lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro