Chương 3: Gia tộc Vinsmoke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha lại thế nữa, Mosca-chan. Ông ấy đã giết người tốt bụng mà em đã trò chuyện cùng nhau cách đây một tuần trước." Madeleine càu nhàu rồi ngồi phịch xuống ghế.

Ngồi trên chiếc ghế dài gần cô là chú của cô, Moscato, người đang bận rộn xem xét các tờ giấy truy nã của một số tân binh.

Moscato là chú của cô nhưng vì họ bằng tuổi nhau nên cô không thực sự gọi anh là chú. Anh ấy thực sự giống một người anh trai hơn là một người chú.

"Nii-san chỉ lo lắng cho em thôi. Anh ấy không tin những người đó." Moscato nói, mắt không rời những tờ giấy trên tay.

"Cha cứ làm thế mãi thì em sẽ không thể kết hôn được !" Cô giận dỗi khoanh tay trước ngực. "Vậy thì cứ gửi em vào nhà thờ làm một nữ tu còn hơn !!"

Moscato khịt mũi. "Em nghĩ họ sẽ chấp nhận một hải tặc làm nữ tu chắc."

Madeleine nắm lấy chiếc gối và ném trúng mặt Moscato.

"Ui da !!"

"Khác với anh, em là con gái độc nhất." Madeleine chỉ. "Anh đang làm gì vậy? Trông anh có vẻ bận rộn." Cô đứng dậy và đi đến bên anh, nhìn các tờ truy nã.

"Không có gì. Chỉ xem bọn tân binh thôi. Kể từ khi những kẻ này bước vào Tân Thế Giới, chúng đã khiến chúng ta rất đau đầu. Mới hôm trước, gã này, Eustass 'Captain' Kid đã tấn công tàu của chúng ta. May mắn thay là có Macaroon ở đó. "

"Thật sao? Em không biết chuyện này. Anh hai chắc chắn rất tuyệt vời." Madeleine trầm ngâm.

Moscato mỉm cười. "Ừ. Peros-nii đã từng nói rằng Macaroon nhìn y hệt Katakuri nii-san hồi còn trẻ, sức mạnh cũng chẳng thua kém."

"Ngoại trừ việc anh hai em là một tên ngốc đáng sợ." Madeleine bực bội.

Moscato đã cười vì công nhận câu nói này của cô.

Cùng lúc này, cánh cửa mở ra. Macaroon bước vào. "Này em gái." Cậu kêu với nụ cười rất tươi.

"Anh muốn gì?" Madeleine trừng mắt nhìn anh trai mình.

"Cha muốn chúng ta ngày mai phải đi theo cha." Cậu trả lời.

"Đi theo ?" Cô nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi. "Là đi đâu ?"

"Đi gặp người của gia tộc Vinsmoke."" 

___________________________

"Katakuri-sama, chẳng phải anh muốn ăn donut hay sao ?" [Y/n] hỏi.

"Hừm....muốn" Katakuri uể oải đáp.

"Thế sao anh lại không cho em đi ?" [Y/n] cười khó hiểu.

Cô và chồng cô đang ở trong phòng. Cô đang ngồi trên đùi của Katakuri khi anh ôm cô vào lòng mình.

Anh cứ than vãn rằng đang rất đói. Và [Y/ n] đã đề nghị làm một vài chiếc bánh donut vì đã gần đến giờ ăn của anh nhưng anh lại không cho cô đi.

"Ít nhất hãy để em dặn các đầu bếp làm bánh donut cho anh." Cô nói.

"Thôi khỏi." Anh thở ra một hơi dài, áp mặt vào cổ cô. "Anh cần ghi nhớ với mùi hương của em vì anh sẽ không thể quay về trong một tuần."

[Y/ n] cười khúc khích, đưa tay lên vỗ về mái tóc của anh. "Anh là đứa trẻ to xác."

Katakuri cười vui vẻ. "Nhưng em là bé cưng của anh. Lúc nào cũng vậy. Anh chỉ để Madeleine và Macaroon ở bên em vài năm. Nhưng bây giờ chúng đã lớn, anh sẽ tách em ra."

[Y/ n] nở một nụ cười trêu chọc. "Ồ? Chẳng phải anh vừa giận khi Perospero-sama bảo rằng cuối cùng thì Macaroon và Madeleine cũng đã trưởng thành vào sinh nhật thứ 18 của hai đứa sao?"

Katakuri cúi xuống và cắn vào vai cô, khiến cô hét lên.

"Đau !!"

"Em đang trêu anh hả? Anh có nên trừng phạt em không?" Anh nói với chất giọng trầm và khàn. Rồi đưa tay, vuốt ve chân cô.

"Không được. Em sẽ không thể đi lại trong nhiều ngày !" Cô bĩu môi.

"Hình phạt" của Katakuri đó là lăn giường với cô trong nhiều giờ.

Katakuri là một người đàn ông to lớn. Hai mươi năm qua, chiều cao của anh ấy tăng lên chóng mặt. Cả cơ thể anh ấy nữa. Đó là lý do tại sao bây giờ cô không dễ dàng "thân cận" với Katakuri. Nếu như hồi đó cô đã khó khăn thì bây giờ còn khó hơn gấp ba lần do chiều cao của cô. Anh ấy đã 48 tuổi, gần được gọi là một ông chú nhưng anh ấy vẫn có nhu cầu cao như hồi đó. (Dịch cái đoạn này mà vừa xấu hổ vừa cười sặc😂)

Katakuri cười khúc khích. "Anh tha em vì ngày mai anh sẽ đi." Anh đặt lên môi cô một nụ hôn. "Nhưng ..." Anh nhếch mép. "Một khi anh trở về, em sẽ bị nhốt trong căn phòng này cho đến khi nào anh thỏa mãn." (😂😂😂😂 sao chị chịu nổi)

[Y/ n] thở dài nhưng vẫn nở nụ cười nho nhỏ trên môi. "Anh là một người đàn ông tồi tệ, Katakuri-sama."

_____________________

Katakuri, Macaroon và Madeleine rời đi vào ngày hôm sau. Phải mất hai ngày họ mới đến được Vương quốc Germa.

"Chào mừng đến với Germa." Một người phụ nữ tóc hồng chào ba người họ khi họ cập cảng vương quốc.

Katakuri nhận ra cô là con gái lớn của Vinsmoke Judge, Vinsmoke Reiju.

Cùng với cô ấy, là một người đàn ông tóc xanh. Đó là con trai thứ tư, Vinsmoke Yonji.

Katakuri nheo mắt nhìn người đàn ông khi anh nhận ra điều gì đó. Yonji đang nhìn con gái của mình và anh không thích cách hắn nhìn cô.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của Katakuri đang chùng xuống, Reiju kéo em trai cô và đẩy hắn đi.

"Này !!"

"Hãy báo với cha rằng khách của chúng ta đã đến." Reiju ra lệnh.

"Hả ?! Tại sao tôi phải đi ?!" Yonji phàn nàn.

"Nhanh lên!"

Càu nhàu vài tiếng, người con trai thứ tư bỏ đi.

Reiju quay sang ba người và nở nụ cười xin lỗi họ. "Xin lỗi vì em trai của tôi." Cô hướng mắt sang Madeleine và Macaroon. "Họ là con của ngài phải không?"

Katakuri gật đầu. "Phải. Charlotte Macaroon và Charlotte Madeleine."

Hai người cúi đầu. Hai đứa trẻ đã được cảnh cáo trước về cách cư xử để không làm rối tung nhiệm vụ.

Reiju mỉm cười và cúi đầu chào lại. "Tên tôi là Reiju và tôi được giao nhiệm vụ dẫn đường cho ngài đến cung điện." Cô ra dấu họ đi theo. "Xin hãy theo tôi."

______________________________

"Vậy đây là Charlotte Pudding ?" Vinsmoke Judge trầm ngâm sau khi Katakuri đưa cho ông một bức tranh của Pudding. "Thật là một tiểu thư xinh đẹp."

Katakuri chỉ đơn giản gật đầu. "Tôi xin lỗi vì cô ấy không thể đi cùng chúng tôi. Cô ấy phải giải quyết một số nhiệm vụ của mình và không thể bỏ dở nó." Katakuri nói dối.

Pudding thực sự không có việc gì để làm. Mẹ của họ không muốn gả Pudding. Đối với mẹ của họ, Pudding rất quan trọng vì con mắt thứ ba của cô ta. Pudding là con lai từ bộ tộc Ba Mắt và người ta nói rằng bộ tộc này có thể nghe được "Tiếng nói của vạn vật". Điều đó giúp cho Pudding là hy vọng duy nhất của Big Mom trong việc đọc ra những hàng chữ được khắc trên tảng đá Poneglyph mà họ có.

Judge gật đầu. "Không sao đâu. Tôi hiểu. Thực ra là lỗi của chúng tôi khi đột ngột yêu cầu một cuộc gặp mặt. Dù sao thì người sẽ kết hôn với cô ấy không có ở đây nên không sao cả."

"Ông chắc chắn sẽ gặp cô ấy khi ông đến Totto Land." Katakuri nói. Sau đó, mắt anh hướng về người đàn ông ngồi cùng bàn.

Anh nhìn chằm chằm vào người con trai thứ hai đang ngồi bên cạnh Judge, Vinsmoke Niji, tóc xanh. Tên khốn đang nhìn chằm chằm vào con gái mình !!!

Anh thầm thở dài. Anh ấy hơi hối hận vì đã đưa Madeleine đi cùng. Anh đáng lẽ không nên đưa con gái theo. Đáng lẽ chỉ có anh và Macaroon nhưng anh cảm thấy tiếc thương cho con gái hiếm khi được rời khỏi Totto Land.

Madeleine, người không để ý đến ánh mắt dâm dục của Niji, đang vui vẻ nhìn cảnh ở ngoài cửa sổ. Từ xa, họ có thể nhìn thấy thành phố. Có vẻ như cô rất muốn tới xem thành phố đó.

"Madeleine?" Katakuri gọi tên cô.

Madeleine quay sang anh ta với vẻ thắc mắc. "Dạ, thưa cha ?"

"Sao con không đi dạo quanh cung điện một chút. Sau này ta hứa sẽ cùng con tham quan thành phố." Anh quay sang Judge. "Có làm phiền ông không ?"

Judge gật đầu. "Tất nhiên là được rồi. Cứ tự nhiên nhé, cô gái trẻ. Cô muốn có người đi cùng không ?"

Tên khốn Niji thẳng lưng và định đề nghị đi cùng Madeleine nhưng Katakuri đã cắt ngang.

"Điều đó không cần thiết. Madeleine có thể tự đi một mình." Katakuri cười xã giao dưới chiếc khăn quàng cổ. "Thay vì Madeleine, tại sao không thử đấu với con trai tôi ở đây, Macaroon. Tôi nghe nói các con của Vinsmoke Judge là những chiến binh xuất sắc."

"Oh~ Nghe có vẻ vui đấy." Macaroon nhếch mép.

Judge gật đầu, tỏ vẻ tự hào về những gì Katakuri nói. Ông quay sang con trai mình.

Niji thở dài gật đầu đáp lại.

Katakuri hướng mắt về con trai mình. "Đánh chết hắn" 

Macaroon cười xảo quyệt. Ngay cả khi không cần cha ra lệnh, cậu cũng biết cha muốn cậu phải làm gì. "Để đó cho con, thưa cha."

__________________________

Madeleine đi dạo quanh cung điện. Nó hoàn toàn khác với cung điện của bà cô. Màu sắc nhìn trông rất trang trọng, không giống như lâu đài sặc sỡ của bà.

Cô ấy thích Totto Land hơn nhưng vẫn rất hứng thú khi đến một nơi khác. Không giống như Macaroon, người luôn được cử đi làm nhiệm vụ, cô chỉ có thể ở lại Totto Land.

Thỉnh thoảng cha sẽ dẫn cô đi theo một nơi nào đó nhưng hầu hết thời gian, cô đều ở Totto Land.

"Này..." Một giọng nói lạnh lùng than nhẹ.

Tò mò, cô quay sang nơi phát ra âm thanh và thấy một anh chàng tóc đỏ đang nhìn cô.

"Anh ta là Vinsmoke?"  

"Cô là Pudding?" Người đàn ông hỏi khi đến gần cô.

"Hả? Tôi không phải." Cô trả lời. "Tên tôi là Charlotte Madeleine. Pudding là cô của tôi."

"Ra vậy. Nhân tiện tôi là Vinsmoke Ichiji." Anh đưa tay ra trong khi mắt nhìn xuống ngực Madeleine.

Madeleine, người vẫn không để ý đến cách người đàn ông đang nhìn cô nên vươn tay tính bắt tay anh ta. Nhưng không biết từ đâu, một bàn tay lớn hơn đã tới bắt tay với Ichiji trước khi cô kịp chạm vào.

Madeleine ngạc nhiên nhìn lên. "Anh hai !!"

Macaroon cười, bắt tay Ichiji. "Charlotte Macaroon, rất vui được gặp anh."

Anh cả của Vinsmoke cau mày một lúc trước khi cố gắng nở một nụ cười. "À phải. Rất vui được gặp cậu."

"Macaroon? Em nghĩ anh đang đánh nhau với Niji-san."

Macaroon nhếch mép. "Ừ. Đã xong hết rồi."

"Đã xong ?!" Madeleine ngạc nhiên nhìn anh trai.

"Ừ. Dù sao đi nữa cha đã yêu cầu anh đi cùng em vào thành phố. Cha vẫn đang bận nói chuyện với Judge-san." Cậu nói xong quay sang Ichiji. "Và tôi nghĩ ông ấy đang muốn gặp anh."

Ichiji gật đầu mặc dù trong lòng rất khó chịu. Hắn mỉm cười với Madeleine. "Hẹn gặp lại cô lúc khác, Madeleine-san."

"Vâng." Cô gái nhỏ không biết gì gật đầu với một nụ cười.

Khi anh cả Vinsmoke quay lưng và bỏ đi, Macaroon giơ ngón giữa (mặc dù hắn ta đã đi xa với họ), Madeleine trông thấy liền tát vào tay anh trai mình.

"Anh đang làm cái quái gì thế ?!" Cô ép giọng để không la lên.

"Em thật là thiếu cảnh giác, em gái thân mến ạ. Bộ em không thấy tên đó nhìn xuống ngực em sao?" Macaroon gắt gỏng.

"Cái gì ?! Đừng có ngớ ngẩn. Tại sao anh và cha đều cho rằng tất cả đàn ông nói chuyện với em đều có cái hành vi biến thái như vậy ?!"

Macaroon nhún vai. "Bởi vì họ là đàn ông. Em giống mẹ như chang, đều nhẹ dạ cả tin."

"Em không có !!"

"Em có !!"

"Đã nói là em không có !!

"Rồi rồi là em có."

Hai anh em tranh cãi ngay cả khi họ rời cung điện và cùng nhau sánh bước tới thành phố bên dưới lâu đài.

____________________

Tại phòng đấu Germa ...

Vinsmoke tóc xanh chửi thề. "Khốn kiếp, tên nhãi Charlotte." Rên rỉ nằm xuống đất với thân hình máu me be bét vì bị Macaroon đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro