ii. dệt mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em giấu anh ở nơi tận cùng của trái tim, nơi cuối cơn mơ trăm nghìn mảnh vỡ của tấm ảo mộng em dệt nên, đan chéo và chằng chịt những vết cắt không đều, nơi góc phố hà nội hoà đượm hương gió biển được gói ghém kĩ càng từ biển bắc cách cảng hamburg trăm mười cây số cửa sông elbe, nơi phố xá giao nhau, bước đến cuối hàng bông là sẽ thấy sông rhein xanh mượt xuyên qua düsseldorf, một lòng hướng về bắc hải, rẽ sang bà triệu thẳng tắp một đường, chờ đợi phía cuối là praha xinh đẹp nhảy múa dưới trời sao. mọi thứ lộn xộn và cuộn tròn trong lòng bàn tay em, những giấc mơ mỗi đêm em vẽ nên bằng niềm khao khát mãnh liệt và bóng lưng anh, những mảng màu chảy trôi qua kẽ tay, hoá thành những hạt bụi rồi tan biến vào hư vô. em không tài nào tô lên bất cứ sắc màu nào khác, như em luôn chỉ độc hai màu đen trắng trần trụi và đơn côi. những vọng tưởng si dại em giấu hằng đêm thả vào giấc mộng, làm một món với đủ thứ nguyên liệu và gia vị tạp nham, vun đắp thành thứ hình hài méo mó trước cả khi em kịp nhận ra.

giống như tình yêu của em vậy.

em ngã xuống từ những giấc mơ ngát xanh, rơi vào lòng đại dương cuộn trào những bọt sóng, ở nơi đó em tìm thấy trái tim của anh, trái tim máu thịt em cắt ra từ tâm hồn anh, với một niềm ích kỉ vô hạn rằng em không muốn anh thuộc về ai. và em không tài nào tìm thấy chìa khoá, cũng giống như anh sẽ không bao giờ trỏ khẽ đầu ngón tay để cứu rỗi linh hồn tham lam này. quá muộn rồi, em đã hối hận nhiều lắm, thế là em chìm mãi theo nỗi tuyệt vọng cùng đớn đau lặng câm, cho đến khi không còn bóng đêm nào bao trùm lên vạn vật, tất thảy đều lộ ra hoàn toàn dưới cái màu vàng kim sáng ngời của vầng thái dương. và tất cả những gì còn lại trên hành tinh này chỉ còn những mỏm đá khô cằn bị thiêu đốt dưới cái nóng triền miên. em sẽ hoá thành icarus với đôi cánh mỏng manh, gánh chịu những cái giá mà em phải trả khi tước đi quyền yêu thương của một người. rồi sau hàng nghìn lần cháy thành tro tàn, một ngày tỉnh dậy em thấy mình nằm trong hầm băng vĩnh cửu, cái lạnh thấu xương bén qua da thịt em như một loại thiêu đốt, cổ họng đông cứng và xác thân vùi nơi tuyết trắng, nhìn thấy trái tim đầm đìa máu treo lơ lửng trên đầu, em chực vươn tay nhưng không thể, để rồi em chết đi, và những ngày sau em tỉnh dậy chỉ để nhìn thấy tội lỗi em gây ra luôn hiện hữu ngay trước mặt, dày vò em đến điên dại.

rồi sau tất thảy những lần vùi thây nơi xứ lạ, cho đến khi em không còn cảm giác về sự tồn tại của mình hay thời gian chảy trôi, nghìn năm, triệu năm hay lâu hơn, em cũng không biết nữa. khi mà linh hồn em đã chẳng thể gợn lên chút gì đó và dần tan vào hư vô, em đặt chân đến nơi tăm tối và lạnh lẽo để nhận phán quyết cuối cùng dành cho mình, những cái miệng đỏ lòm hướng về phía em và những câu chữ đay nghiến vang khắp xung quanh, ánh mắt chán nản của những những kẻ canh giữ miền vô thẳm, nhưng em loáng thoáng nghe được những lời tiếc thương nhỏ nhặt dành cho một kiếp người sa đoạ. nên em nghĩ rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, đúng không anh ? dù em có phải dâng hiến hết thảy và chìm vào vòng lặp vĩnh hằng cô đơn, em vẫn nguyện gánh lấy những hình phạt này, chỉ để đổi cho người em thương hạnh phúc vẹn muôn ngàn kiếp sau.

em mong lại được nhìn thấy nụ cười của anh, dẫu cho hàng nghìn lần thét gào giữa lặng câm nơi đáy biển u buồn, hay cảm nhận máu thịt bốc hơi và cháy xèo xèo như một món rán trên chảo dầu, hay xác thân trần tục bị giày xéo điên cuồng tàn khốc, em cứ luôn nghĩ mãi về nụ cười thuở ấy. em đã không thể tập trung nghe lời luận tội, đầu gối em tê dại bám đầy những thứ rong rêu đen kịt và héo rũ, có lẽ chúng đã từng là những bông hoa xinh đẹp trên mặt đất, nhưng giờ đây chúng chỉ còn là giống loài đã chết, bám víu lấy chút hơi ấm còn sót lại từ cơ thể dần mục ruỗng chẳng khác gì chúng. đôi tay đôi chân đôi mắt trái tim nứt toác, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, nhưng em biết rằng tình yêu này sẽ cháy mãi trong em như loài hoa bất tử.

anh ơi, hôm nay em đã mở cửa phòng sau phán quyết cuối cùng, và em sắp phải rời khỏi thân xác trần tục này để đến một chốn cao xa hơn. em đã có thể trở về mặt đất, nhưng em không làm thế, em xin được lên xứ triền miên, được lạc lối giữa những đám mây ngưng kết giấc mộng của hàng vạn sinh linh bé nhỏ. em muốn bảo vệ những giấc mơ của anh, để anh trong mơ cũng có thể mỉm cười rạng rỡ. những ngón tay em run rẩy bám lấy thành cửa sổ và đâu đây em nghe được tiếng chuông nhà thờ rung những âm trầm, trong khi tai em đặc quánh những lời nguyện cầu từ tứ phía. họ đang cầu nguyện cho một người con sắp tạm biệt chốn này một chuyến đi bình an. những cánh chim hải âu chao liệng trên tháp phong nhà thờ cảng hamburg, liệu em có được đôi cánh trắng muốt sạch sẽ giống như chúng không anh?

và đôi lời cuối anh ơi,
vì anh, hết thảy đều là dĩ nhiên.

hamburg, 13/8/xxxx
từ trên mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro