CHƯƠNG 15: Đi công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15:

Dù nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng có ý tốt, cô cũng là muốn đặc biệt nhắc nhở mình, Diệp Thu Đồng không thể nói lời khó nghe với Ngô Nhược Dao, nên chỉ có thể tiếp tục nhắc lại: "Tôi thật sự không có hứng thú với bọn họ, họ làm gì cũng được."

Lúc này Ngô Nhược Dao mới nhận ra có gì đó không đúng, liền nói: "Ồ, là tớ nhiều chuyện rôi."

Diệp Thu Đồng vội vàng nói: "Không sao cả, cảm ơn cậu đã quan tâm tới tôi."

Ô Nhược Dao gửi hai cái sticker, nói: "Bạn học cũ mà, sau này nhớ giữ liên lạc nhé."

Diệp Thu Đồng trò chuyện với cô ấy một lúc, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Không ngờ lại có chuyện trùng hợp, Diệp Thu Đồng cười mỉa mai, anh vừa mới buông bỏ mọi lo lắng thì tin tức về đôi tình nhân này lại truyền đến tai.

Nhưng anh sẽ không dao động, vì đã quyết định từ biệt quá khứ nên anh sẽ đi tiếp.

Diệp Thu Đồng lại nằm xuống, kéo chăn qua đầu, định đánh một giấc thật ngon.

*

Không biết có phải là Diệp Thu Đồng ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy mình bận rộn hơn trước.

Có lẽ là vì anh dành nhiều thời gian ở công ty hơn, hoặc có thể Tần Dịch biết anh lại độc thân nên càng tiện dùng anh nhiều hơn.

Dù sao thì cuộc sống gần đây của Diệp Thu Đồng đều xoay quanh công việc.

Sắp cuối năm rồi, có rất nhiều việc, tuần sau Tần Dịch sẽ đến thành phố N, có hai việc chính, một là tham dự hội nghị năng lượng quốc gia, hai là đi tham dự sinh nhật của một ông chủ ngành công nghiệp ô tô thành phố N.

Thời gian rất eo hẹp nên Tần Dịch phải đi cả hai chỗ trong một ngày.

Chủ tịch thường xuyên đi công tác, trong tiểu thuyết thì dễ như uống nước, nhưng hiện thực không có chuyện đơn giản như vậy, chỉ có chủ tịch thì một mình thoải mái và hào nhoáng, trong khi những người khác lại phải làm việc chăm chỉ để chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng.

Cho dù Tần Dịch có sở hữu bất động sản ở thành phố N, cho dù Thời Duệ đã mở văn phòng ở thành phố N thì cũng vẫn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, chưa kể lần này hắn cũng sẽ tham dự cuộc họp này thì sẽ phải phát biểu trên sân khấu và cần người theo dõi cuộc họp và bản thảo, người làm PPT rồi cần sửa lại, còn một loạt vấn đề tầm thường như khách sạn, quần áo, phương tiện đi lại,... đều cần được sắp xếp.

Vì thế trong văn phòng chủ tịch có hơn chục thư ký và trợ lý.

Là người gác cửa văn phòng Tần Dịch, Diệp Thu Đồng sẽ không thường xuyên cùng hắn đi công tác, hơn nữa anh cũng mới làm thư ký, còn cần học hỏi nhiều thứ nên Tần Dịch sẽ không cho anh đi cùng hắn.

Điều này không có nghĩa là anh không có gì để làm.

Hứa Mục ném một đống thông tin về phía trước, phát ra tiếng "rầm".

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu hỏi: "Đây là cái gì vậy trợ lý Hứa."

Hứa Mục nói: "Các danh mục thương hiệu quần áo và trang sức cùng thông tin liên lạc, còn có số điện thoại đặt chỗ nhà hàng, danh mục khách sạn, danh mục nhà máy rượu các loại."

Diệp Thu Đồng dừng một chút, chân thành hỏi: "Sao lại đưa cho tôi?" Anh vốn tưởng rằng mình chỉ phải xử lý công việc hành chính nội bộ của công ty.

Hứa Mục nhún nhún vai nói: "Như cậu biết, chủ tịch Tần không có trợ lý riêng."

Những người ở vị trí chủ tịch đôi khi có một trợ lý luôn ở bên cạnh để giải quyết một số vấn đề cá nhân cho chủ tịch.

Ví dụ như mua sắm, gọi điện buổi sáng, nhận và giao x , đợi lệnh 24/24.

Nhưng Tần Dịch không có trợ lý riêng vì hắn mắc chứng sạch sẽ và không thể chịu đựng được người khác xâm phạm cuộc sống của mình.

Nghe nói trong nhà của hắn không có quản gia túc trực ở đó, mỗi ngày quản gia chỉ đều đặn tới làm việc nhà, lúc khác trong căn nhà lớn như vậy cũng không có người.

Tần Dịch không thích có người theo sát mình nên giao một số việc cho văn phòng chủ tịch.

"Trước đây Samantha phụ trách những việc này, mà không phải cô ấy đã chuyển đi rồi sao? Lúc cậu mới tới, tôi sợ cậu không quen việc nên tôi và một số người khác phụ trách, nhưng mà chủ tịch Tần lại không hài lòng." Hứa Mục nói xong thở dài.

Trợ lý đặc biệt của chủ tịch đã bận rộn đủ rồi, lo lắng những chuyện vặt vãnh như vậy quả thực là không hợp lý, Samantha tỉ mỉ, sắp xếp mọi việc hợp lý, chu đáo nên được điều động sang phòng nhân sự.

"Mời." Hứa Mục nói.

Nếu trước đó Samantha đã làm như vậy, Diệp Thu Đồng không có lý do gì không tiếp nhận, anh trong lòng than thở, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện rõ ràng, anh cười nói: "Được rồi, trợ lý Hứa, tôi sẽ làm quen với việc này sớm nhất có thể."

Hứa Mục giao phó công việc rồi rời đi, Diệp Thu Đồng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Diệp Thu Đồng bất mãn xem qua thông tin, cảm thấy choáng váng một lúc.

Cũng không có vấn đề gì chỉ là những thương hiệu cao cấp này không hề dễ phân biệt. Một là Pháp, một là Ý. Diệp Thu Đồng trong lòng cầu nguyện rằng quê hương sẽ trở nên hùng mạnh hơn. Trong tương lai, tiếng Trung sẽ trở thành ngôn ngữ quốc tế và tất cả những thương hiệu này sẽ có tên tiếng Trung.

Phàn nàn thì là phàn nàn, Diệp Thu Đồng chỉ có thể tìm thời gian để làm quen với những công việc này.

Lúc chưa biết, Diệp Thu Đồng đem bộ quần áo về nhà, tra giá xong thì trố mắc ngoắc mồm.

Diệp Thu Đồng vốn định gửi đến tiệm giặt khô trong khu để giặt, nhưng anh lập tức từ bỏ ý định, trịnh trọng gửi đến phòng giặt của khách sạn năm sao, xử lý xong mới cẩn thận gấp lại. .

Anh quyết định cầm bộ quần áo đó đi tặng, dù sao giá cả cũng có thể coi là bảo vật gia truyền.

Lần này Tần Dịch tới thành phố N tham dự tiệc sinh nhật của ông chủ lớn, đương nhiên phải chuẩn bị quà, may mắn lần này ông chủ lớn kia có địa vị cao hơn nên Tần Dịch tự mình chọn quà, không để cho bất cứ ai làm.

Nhưng cũng có hàng loạt vấn đề như quần áo, xe cộ đều cần phải thu xếp trước.

Nhưng thực tế còn tốt hơn tưởng tượng, vì ngài chủ tịch có cố vấn hình ảnh tận tình.

Diệp Thu Đồng nằm trên bàn, cố gắng nhớ lại những nhãn hiệu và điểmliên quan đến chuyến đi của Tần Dịch, lúc anh đang choáng váng, một trợ lý khác trong văn phòng tới nhắc nhở anh.

"Thư ký Diệp, nhớ chào hỏi bên thương hiệu quần áo nữ trước nhé."

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Quần áo nữ?"

Trợ lý bất đắc dĩ cười nói: "Chủ tịch Tần nhất định phải dẫn theo một cô gái, trước kia thỉnh thoảng sẽ để trưởng phòng Sa đi cùng, bữa tiệc lần này vô cùng quan trọng, không biết lần này sẽ dẫn theo ai."

Trong lòng Diệp Thu Đồng lại kêu gào, sao lại phiền toái như vậy, sao không cho anh đi, anh đi thì càng tiện hơn.

Nghĩ lại, anh không thể mặc váy, Diệp Thu Đồng chỉ có thể liên hệ với các nhãn hiệu quần áo và trang sức, nếu muốn sử dụng thì lúc đó họ sẽ trực tiếp chuyển hàng.

Bận rộn một lúc, Diệp Thu Đồng thở một hơi, ngơ ngác nhìn cây xanh trong góc.

Bận rộn như vậy, sắp xếp chu đáo nhưng không thể cùng đến thành phố N. Cuối cùng cũng giao cho trợ lý đi cùng, anh chỉ có thể đứng trước cửa phòng chủ tịch, hàng ngày ghi chép các chuyến thăm.

"Phát ngốc gì thế?"

Diệp Thu Đồng giật mình khi một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, anh nhanh chóng đứng dậy chào với Tần Dịch vừa đột nhiên xuất hiện: "Chủ tịch Tần."

Tần Dịch hơi cúi đầu Diệp Thu Đồng trước mặt.

Lần này Diệp Thu Đồng không để ý tới ánh mắt từ trên xuống dưới của chủ tịch mà bắt đầu chú ý tới quần áo của Tần Dịch.

Anh đã có thể nhìn thấy nhãn hiệu và giá gần đúng của quần áo.

Tư bản độc ác.

Tần Dịch thấy thư ký nhìn chằm chằm vào cổ áo mình, liền nheo mắt lại, không vui hỏi: "Cậu ngốc à?"

Diệp Thu Đồng chớp mắt, định thần lại nói: "Không ạ, chủ tịch Tần có chỉ thị gì không?"

Tần Dịch nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: "Lần này đi thành N, anh cũng sẽ đi cùng mọi người."

Diệp Thu Đồng sửng sốt.

Tần Dịch hỏi: "Không muốn đi?"

Diệp Thu Đồng nhanh chóng trả lời: "Vâng, tất nhiên là tôi muốn." Anh không muốn ở một mình, anh muốn theo chân tư bản đến thành phố N.

Tần Dịch lộ ra vẻ chán ghét quen thuộc: "Cậu có thể làm việc thận trọng không đấy?"

Diệp Thu Đồng nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Tần Dịch vẫn nhếch lên khóe môi phê phán: "Không giống như buổi dã ngoại mùa xuân của học sinh tiểu học đâu, tôi đưa cậu đến đây làm việc."

Diệp Thu Đồng giữ khóe miệng cong hoàn hảo và nói: "Tôi hiểu chủ tịch Tần, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tần Dịch đi vào trong, sau đó quay người nói: "Đúng rồi, thay quần áo đi, để người ở thành phố N không cho rằng Thời Duệ chúng ta không có khả năng trả lương."

Diệp Thu Đồng cúi đầu nhìn quần áo của mình, có chuyện gì vậy, sạch sẽ ngăn nắp không phải tốt rồi.

*

Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi thành phố N. Bởi vì cuộc họp năng lượng này rất quan trọng nên Tần Dịch mang theo vài trợ lý, tất cả vệ sĩ trợ lý đều ngồi trên xe phía sau như thường lệ, Tần Dịch không dẫn theo ai trong xe của hắn.

Diệp Thu Đồng không có cảm giác giống như một chuyến đi chơi, mà giống như một vị hoàng đế ngự giá xuống phía nam sông Dương Tử, nhìn thấy anh như vậy, Hứa Mục cười khổ nói: "Cậu đi thêm vài lần nữa sẽ hiểu, cho công tác tới sao Hỏa, cũng không bằng nằm trên giường mà ngủ." .

Đến sân bay, Tần Dịch trực tiếp đi đường dành cho VIP, đi lên khoang hạng nhất, ngoại trừ Hứa Mục đi cùng, những người khác đều là hạng phổ thông.

Diệp Thu Đồng nhìn Tần Dịch cùng Hứa Mục tiến lên một bước, trong lòng thầm nghĩ mình còn chưa bay khoang hạng nhất, cũng không biết bên trong như thế nào.

Nếu hỏi anh, phái đoàn của chủ tịch Tần còn chưa đủ lớn, những vị tổng tài độc đoán trong các cuốn tiểu thuyết khác đều bay trên máy bay riêng.

Hai người Phía trước đi được mấy bước liền dừng lại, Tần Dịch nói vài câu với Hứa Mục, anh ta liền cười một cách quái dị.

Một lúc sau, Hứa Mục cũng quay lại như cũ và nói với Diệp Thu Đồng: "Thư ký Diệp, chúng ta đổi chỗ đi."

Diệp Thu Đồng không hiểu: "Đổi chỗ?"

Hứa Mục cười nói rõ ràng: "Cậu ngồi ở chỗ chủ tịch Tần, tôi ngồi ở hạng phổ thông."

Diệp Thu Đồng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.

Sau khi làm lại thủ tục cất cánh, Diệp Thu Đồng cầm chiếc cặp Hứa Mục đưa cho, đi theo Tần Dịch: "Chủ tịch Tần."

Tần Dịch lười biếng gật đầu, dẫn đầu bước đi.

Diệp Thu Đồng đi theo hắn từng bước một..

Anh cùng Tần Dịch nghỉ ngơi trong phòng VIP suốt chặng đường, gọi đồ ăn cho Tần Dịch, trong lúc chờ đợi Tần Dịch xem giấy tờ, anh chú ý đến thông tin lên máy bay, khi lên máy bay anh đều chú ý đii tới trước mặt Tần Dịch, cùng tiếp viên giao lưu, sắp xếp cho Tần Dịch ngồi xuống.

Họ đang bay trên một chiếc máy bay chở khách thân rộng, đường bay nội địa chỉ có ở các thành phố lớn như thành phố S đến thành phố N, được chia thành khoang hạng nhất và hạng thương gia, Tần Dịch đương nhiên là khoang hạng nhất, cho dù là Diệp Thu Đồng và Hứa Mục đổi chỗ, họ vẫn ngồi hạng thương gia.

Trước khi trở về chỗ ngồi, Diệp Thu Đồng đặt máy tính vào tay Tần Dịch, kiên nhẫn và tỉ mỉ giải thích cho tiếp viên hàng không về hương vị cà phê của Tần Dịch, sau khi sắp xếp xong mọi việc, anh hơi khom lưng nói với Tần Dịch: "Chủ tịch Tần, còn gì dặn dò không ạ?"

Tần Dịch nhìn chằm chằm anh.

Diệp Thu Đồng giữ nguyên tư thế không xa cũng không gần, nhẹ nhàng lặp lại: "Chủ tịch Tần, ngài còn muốn gì nữa không?"

Tần Dịch giơ tay lên, móc những ngón tay thon dài về phía Diệp Thu Đồng.

Thấy vậy, Diệp Thu Đồng tiến lại gần.

Chàng trai trẻ đẹp trai cụp đôi mắt sáng xuống, cúi đầu cung kính, tỏ ra khiêm tốn, dáng vẻ đoan trang lịch sự, giống như một thư ký ân cần và có năng lực nhất.

Ban đầu còn cho rằng anh sẽ như học sinh tiểu học lần đầu đi cắm trại mùa xuân, nhưng người này từ đầu đến cuối không hề nhìn nghiêng, chỉ tập trung vào nhu cầu của hắn, ứng đối khéo léo, sắp xếp tất cả công việc một cách kín kẽ, mười phân vẹn mười.

Tần Dịch nhìn hàng mi dài của Diệp Thu Đồng, đưa tay búng trán cậu một cái, sau đó ngồi xuống ghế, mơ hồ nói: "Nhàm chán."

Diệp Thu Đồng bị đánh vào trán cũng không hề phàn nàn, đứng thẳng lên, giả vờ không nghe thấy hỏi: "Chủ tịch Tần, ngài vừa nói gì ạ?"

Tần Dịch nhắm mắt lại, xua anh đi.

Sau đó Diệp Thu Đồng nói: "Chủ tịch Tần, tôi đi xuống đây ạ. Anh nghỉ ngơi nhé."

Diệp Thu Đồng xoay người rời đi, trên môi nở nụ cười đắc thắng, quay lưng về phía Tần Dịch.

Đùa thôi, anh đương nhiên biết Tần Dịch đột nhiên yêu cầu hắn đổi vị trí với trợ lý Hứa, không phải chỉ là trêu chọc anh mà thôi.

Anh sẽ không cho Tần Dịch cơ hội này.

Trước khi khởi hành, anh đến gặp Samantha và hỏi rõ về sở thích và thói quen của Tần Dịch khi đi công tác của hắn.

Diệp Thu Đồng đi đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, trong lòng hừ một tiếng.

Quãng thời gian ở thành phố N không biết còn phát sinh cái gì nữa.

Anh hạ quyết tâm để Tần Dịch không nói nên lời.

Đi con đường tỉ mỉ nhất, khiến chủ tịch "lông rùa*" không có điểm nào để chê.

*龟毛:  dùng để chỉ những người có xu hướng soi mói, quá chú ý đến chi tiết và quá đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày

========================================================

Vừa đọc vừa dịch làm tui nôn nao quá, bao giờ mới đến đoạn cưới đây 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro