CHƯƠNG 2: Thánh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Diệp Thu Đồng được tan sở sớm, tâm trạng vô cùng vui.

Anh ngay lập tức gọi cho Tạ Phi Triết.

Điện thoại vang một hồi lâu mới kết nối, Diệp Thu Đồng nói: "Phi Triết, ông chủ tạm thời cho em một ân huệ, em được tan làm sớm, em đi tìm anh nhé."

Một lúc sau, Tạ Phi Triết mới đáp: "Nhưng anh tưởng em bận, nên anh đã nhận thêm công việc, hiện tại không thoát thân được."

Diệp Thu Đồng nghe vậy liền sững sờ.

Thanh âm của Tạ Phi Triết có chút khàn khàn, thở dài nói: "Xin lỗi."

Trái tim kích động của Diệp Thu Đồng nguội đi, anh cười nói: "Sao cần xin lỗi, lúc đầu là lỗi của em, em phá hẹn trước." Anh giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy lần sau đi."

Tạ Phi Triết do dự một chút, nói: "Chờ anh nửa tiếng, anh đi thu xếp chuyện trước mắt."

Tâm trạng của Diệp Thu Đồng vì lời nói của Tạ Phi Triết mà trở nên sinh động trở lại, miệng anh vẫn khách sáo: "Có phải đang cản trở anh không, không thì thôi cũng được."

Tạ Phi Triết vội vàng nói: "Em chờ anh một chút", liền cúp điện thoại.

Diệp Thu Đồng vẫn chưa ăn, vì vậy anh đi bộ đến khu phố thương mại gần nhất và tìm một chỗ ngồi, yên lặng chờ đợi Tạ Phi Triết, muốn đợi anh ấy đến cùng ăn.

Nhiệt độ không thấp, thời tiết cũng không lạnh, Diệp Thu Đồng không có vào quán, mà là tìm một cái ghế dài bên đường ngồi xuống.

Chàng trai trẻ thản nhiên duỗi đôi chân dài, dựa vào ghế nhìn người đi đường trước mặt, đôi lông mày thanh tú như đang nhíu lại, đôi mắt đen trong sáng như chứa nước suối, thật khiến người ta vừa lòng vừa mắt, khiến người ta không nhịn được mà đến gần.

Một vài cô gái bên cạnh anh bắt đầu di chuyển và muốn tiếp cận Diệp Thu Đồng để xin WeChat, nhưng thấy anh mặc đồ công sở thì không dám tới gần.

Tâm trạng Diệp Thu Đồng rất tốt vì tan sở sớm, anh cảm thấy sảng khoái với làn gió bên đường thổi qua, nhưng sau khi đợi một lúc lâu, Tạ Phi Triết vẫn không đến anh dần trở nên cáu kỉnh.

Hẹn nửa giờ, mà hơn một giờ rồi, Tạ Phi Triết vẫn chưa tới.

Diệp Thu Đồng đã từ chối người bắt chuyện thứ năm, thì Tạ Phi Triết cuối cùng cũng đến.

"Công việc xử lý bị trì hoãn một lúc, khiến em phải chờ đợi rồi."

Khi Tạ Phi Triết đến, hơi thở không ổn định, Diệp Thu Đồng trong lòng mềm nhũn, nói: "Không sao, chuyện hôm nay đều là do em."

Anh vội vàng chuyển đề tài, làm nũng với Tạ Phi Triết: "Em còn chưa ăn cơm, em sắp chết đói rồi."

Tạ Phi Triết nhếch môi nói: "Thật đáng thương, ông chủ của các em bắt tăng ca mà không cho ăn cơm à."

Diệp Thu Đồng nói: "Anh ta không cho em một bữa ăn cũng không sao. Anh ta bị bệnh sạch sẽ, cầu toàn, đầu óc còn nhỏ hơn đầu kim. Hôm nay, hắn chỉ trích em vì một chuyện nhỏ nhặt như pha cà phê, anh xem hắn rõ ràng là một ông chủ lớn mà sao những chuyện vặt vãnh này nhớ rõ như vậy?"

Tạ Phi Triết vỗ vỗ tay anh rồi nói: "Được, được, mỗi lần hẹn hò nhất định phải nhắc tới chủ tịch của các em, lúc hai chúng ta ở cạnh nhau, không được nhắc tới người đàn ông khác biết không."

Diệp Thu Đồng cong môi nói: "Được, không nhắc tới hắn, đi thôi, phía trước có một nhà hàng mì ramen Nhật, em muốn ăn cái đó."

Hai người đi về phía trước cạnh nhau, trạng thái vô cùng thân mật.

Hôn nhân đồng giới bây giờ không phải là hiếm, trên phố có rất nhiều cặp đồng giới như Diệp Thu Đồng và Tạ Phi Triết cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ là Diệp Thu Đồng quá bắt mắt, mọi người thường quay lại nhìn anh ấy, chỉ là sau khi nhìn thấy một người đàn ông khác bên cạnh anh ấy, những người đó sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Diệp Thu Đồng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp công kích mà ấm áp như gió xuân, tuấn tú ngay thẳng, đi bên Diệp Thu Đồng thực sự rất có mặt mũi.

Tạ Phi Triết nhìn chằm chằm Diệp Khâu Đồng.

Diệp Thu Đồng quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Phi Triết cười lắc đầu: "Không có gì, anh chỉ là lo lắng, lo lắng trong công ty nếu có người lừa mất em thì sao."

Diệp Thu Đồng đã chuyển đến làm thư ký trước mặt chủ tịch một tháng trước, điều này luôn khiến Tạ Phi Triết không thoải mái.

Vốn dĩ anh ta không thích Diệp Thu Đồng làm công việc hành chính, hiện tại ông chủ lớn đột nhiên vừa ý Diệp Thu Đồng, điều này càng khiến người ta lo lắng.

Diệp Thu Đồng không biết Tạ Phi Triết đang nghĩ gì, chỉ nói: "Mọi người đều biết rằng em là hoa có chủ mà."

Anh cười nháy mắt với Tạ Phi Triết: "Nhưng mà anh vẫn phải cẩn thận, trông em cho thật tố."

Hai người đùa giỡn một chút, Diệp Thu Đồng nhận ra tóc của Tạ Phi Triết bị ướt, liền hỏi: "Anh tắm à?"

Tạ Phi Triết sửng sốt một hồi, thần sắc không được tự nhiên, đáp: "Ngày hôm nay anh đến phòng thí nghiệm, người quá bẩn, trước khi đi có tắm nên làm trễ nải thời gian." 

Anh ta chỉ vào cửa hàng trước mặt và nói: "Đây rồi, chúng ta vào đi."

Diệp Thu Đồng nhanh chóng bị thức ăn hấp dẫn, không nghĩ nhiều về những thứ khác.

*

Ngày hôm sau, Tần Dịch không đến công ty mà ở lại bên ngoài, Diệp Thu Đồng ở lại văn phòng để giải quyết một số chuyến thăm cho Tần Dịch.

Cả buổi sáng nhìn máy tính, mắt hơi nhức, Diệp Thu Đồng dụi mắt, cảnh tượng này tình cờ bị Hứa Mộc đi ngang qua nhìn thấy.

Hứa Mục đi tới trêu chọc Diệp Thu Đồng: "Ừ, có vẻ như anh đã qua đêm ở bên ngoài ngày hôm qua."

Diệp Thu Đồng buột miệng: "Tôi không qua đêm."

Nói xong mới hối hận, đáng lẽ phải lừa gạt người ta.

Trợ lý Hứa có năng lực chuyên môn cao, nhưng anh ta toàn nói chuyện không đâu, nếu không anh ta đã không làm trợ lý tám năm, không thể thăng chức.

Quả nhiên, Hứa Mục cao hứng, dựa vào trên bàn của Diệp Thu Đồng, hỏi: "Bạn trai thế mà lại cam lòng thả anh vậy?"

Diệp Thu Đồng có chút đỏ mặt nói: "Mọi người đều rất bận rộn mà."

Hứa Mục quan sát biểu tình của Diệp Thu Đồng, lộ ra vẻ khó tin: "Chẳng lẽ nào anh vẫn còn là xử nam?"

Diệp Thu Đồng rất xấu hổ, nghĩ rằng xử nam thì sao, xử nam ăn hết cơm nhà anh à, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nói: "Không thích hợp để thảo luận chuyện này với đồng nghiệp đâu nhỉ."

Anh biết mình có ngoại hình ưa nhìn nên nhiều người luôn cho rằng anh được nhiều người theo đuổi, có kinh nghiệm yêu đương dày dặn, lại ga lăng nhưng thực tế không phải vậy.

Hứa Mục cũng chú ý tới khó xử, vội vàng nói: "Tôi không có ý gì khác đâu." Hắn có chút ảo não, "Tôi chỉ tùy tiện đùa thôi, đừng để trong lòng."

Diệp Thu Đồng nói: "Không sao, tôi hiểu mà."

Hứa Mục vội vàng xoa dầu lòng bàn chân chạy đi, không khỏi nói: "Bạn trai anh là thánh nhân!"

Dù là trai thẳng nhưng anh ta vẫn không hiểu nổi bạn trai của Diệp Thu Đồng, một người đại mỹ nhân như vậy ở bên cạnh sao có thể chịu được.

Diệp Thu Đồng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Hứa Mục vội vã rời đi.

Diệp Thu Đồng lắc đầu, ngồi trở lại.

Trợ lý Hứa có địa vị cao, quyền lực trong công ty chỉ đứng sau các phó chủ tịch, nhưng anh ta không cách nào khiến người ta phải kính nể.

Diệp Thu Đồng ngoài mặt không quan tâm đến điều đó, nhưng trong lòng anh đang suy nghĩ về những lời của Hứa Mục.

Tạ Phi Triết đúng là thân thiết với hắn như bạn thân, nhưng có thể là do hai người đều bận rộn nên không đi được đến bước cuối cùng.

Sau khi Tạ Phi Triết lần này chuyển đi, quan hệ của bọn họ hẳn là có chút tiến triển.

Diệp Thu Đồng hắng giọng, thu lại suy nghĩ và tiếp tục làm việc trên máy tính.

*

Tần Dịch sau khi ra ngoài mấy ngày cuối cùng cũng ở lại công ty cả ngày.

Diệp Thu Đồng càng trở nên lo lắng hơn, luôn duy trì mức độ tập trung cao độ và không dám phạm sai lầm nào.

Trong một tháng qua, khi Diệp Thu Đồng trở thành thư ký của Tần Dịch, anh ấy đã bị Tần Dịch chỉ trích vô số lần, bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, khi Tần Dịch ở bên cạnh, dây thần kinh của anh ấy căng thẳng thành một đường thẳng, anh ấy rơi vào trạng thái xuất thần mỗi ngày sau khi trở về nhà.

Nửa đêm tỉnh giấc mấy lần, bàng hoàng đăng lên mạng hỏi cư dân mạng: "Có phải tôi bị ông chủ PUA* không?"

Cư dân mạng thường cố gắng thuyết phục Diệp Thu Đồng bỏ việc thay vì cố gắng làm hòa, Diệp Thu Đồng sao dám, hơn nữa, hiện tại anh mới nhậm chức không thể lùi bước, đây không phải là tính cách của anh.

Diệp Thu Đồng chỉ có thể yêu cầu bản thân làm tốt hơn, thì Tần Dịch mới không còn gì để nói.

Anh đang ngồi bên ngoài văn phòng chủ tịch, trong lòng thầm niệm thầm quy tắc của thư ký, đột nhiên có khách đến thăm.

Một tin nhắn đến từ quầy lễ tân: "Ông Uông của Thời Hâm đến, trực tiếp đi lên lầu."

Diệp Thu Đồng vội đứng dậy, gõ cửa và nói với Tần Dịch: "Tần tổng, ông Uông của Thời Hâm đang lên lầu."

Tần Dịch nhíu mày, trên mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là đè nén tâm tình nói: "Lát nữa dẫn hắn đi vào."

Hắn liếc nhìn Diệp Thu Đồng và nói thêm, "Đừng chậm trễ."

"Vâng ạ." Diệp Thu Đồng nhận lệnh lui ra ngoài chờ Uông tổng.

Uông tổng này là ai, câu hỏi này bắt đầu từ cha của Tần Dịch.

Cha của Tần Dịch là Tần Bang Ngôn, một doanh nhân kiệt xuất, Tần Bang Ngôn vốn là cán bộ quản lý của một doanh nghiệp nhà nước, ông đã ra khỏi doanh nghiệp nhà nước khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, tự lập nghiệp, dần dần phát triển và thành lập Tập đoàn Năng lượng Bang Thiên.

Tập đoàn Bang Thiên đã phát triển đến ngày nay và trở thành một doanh nghiệp lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, một số công ty con trực thuộc tập đoàn này đang phát triển tốt, trong đó hai công ty lớn nhất là Thời Duệ Technology và Thời Hâm Technology.

Cả hai công ty đều sản xuất pin. Thời Duệ chủ yếu sản xuất pin năng lượng, tức là loại pin được sử dụng trong các phương tiện năng lượng mới, trong khi Thời Hâm sản xuất pin kỹ thuật số, được sử dụng trong các sản phẩm công nghệ như điện thoại di động và sạc dự phòng.

Trước đây, nguồn năng lượng mới rất ít, Thời Duệ không lớn bằng Thời Hâm, bây giờ đất nước đang hỗ trợ mạnh mẽ cho năng lượng mới, Thời Duệ đã leo lên đỉnh cao và tăng vọt, nó đã phát triển ngày càng tốt hơn trong hai năm qua, đã vượt qua Thời Hâm.

Giám đốc điều hành của Thời Duệ là con trai út của Tần Bang Ngôn, Tần Dịch, và Giám đốc điều hành của Thời Hâm là Uông Đức Thành – người em trai đã gắn bó với Tần Bang Ngôn trong 20 năm.

Uông Đức Thành đã theo Tần Bang Ngôn từ khi còn là một thiếu niên, mặc dù trình độ học vấn không cao nhưng ông ta nhanh trí và trung thành, ông ta đã có rất nhiều cống hiến để đồng hành cùng Tần Bang Ngôn trong suốt chặng đường.

Tần Bang Ngôn giao Thời Hâm cho ông ta quản lý, trong thời đại mà mọi người đều sử dụng pin AA, Uông Đức Thành quê mùa không được đi học mấy ngày, chỉ tìm nhân viên kỹ thuật cao cấp giúp Thời Hâm phát triển.

Chỉ là bây giờ ở thời đại năng lượng mới, Thời Duệ đang đuổi kịp từ phía sau, mà Thời Hâm có vẻ hơi lỗi thời.

Uông Đức Thành và Tần Dịch, một người là anh trai của Tần Bang Ngôn và một người là con trai của Tần Bang Ngôn, bề ngoài thì có mối quan hệ tốt đẹp, nhưng Thời Duệ và Thời Hâm đang ngấm ngầm cạnh tranh với nhau và muốn trở thành công ty con có giá trị nhất của Tập đoàn Bang Thiên.

Lần này Uông Đức Thành đích thân tới tìm Tần Dịch, không biết có chuyện gì.

Ngay khi Diệp Thu Đồng vào chỗ, Uông Đức Thành đã đến, Diệp Thu Đồng nhanh chóng hơi cúi xuống và hô lên: "Uông tổng."

Uông Đức Thành đã ngoài bốn mươi, thân hình tráng kiện, không tăng cân như những người đàn ông trung niên bình thường, nhưng dù mặc vest đắt tiền đến đâu cũng không thể che giấu khí chất xã hội đen của ông ta.

Nhìn thấy Diệp Thu Đồng, Uông Đức Thành nhướng mày nói: "Này, mới đổi người rồi à."

Diệp Thu Đồng lễ phép nói: "Ông Uông, tôi là thư ký hành chính mới của Tần tổng. Tôi tên là Diệp Thu Đồng."

Uông Đức Thành rất thích thú đi về phía Diệp Thu Đồng và nói: "Tần Dịch cũng được đấy. Trước đây thì là một mỹ nữ, bây giờ lại đổi thành mỹ nam, nam nữ không kiêng, cũng không sợ mệt mỏi nhỉ."

Làm thư ký, ghét nhất là người khác ám chỉ mối quan hệ của mình và ông chủ có gì mờ ám, Diệp Thu Đồng cũng không tức giận với lão, chỉ nói: "Tần tổng đang chờ ngại, mời ngài đi theo tôi."

Uông Đức Thành nói: "Tần tổng, Tần tổng, Tần Dịch là Tổng chủ tịch, còn tôi chỉ có thể là Tổng giám đốc, có phải hắn cảm thấy hắn to hơn tôi, có thể đè ép tôi."

Diệp Thu Đồng nhận ra rằng người này đến đây hôm nay để bắt lỗi.

Diệp Thu Đồng không thể không nói gì, tiếp tục nói: "Xin mời đi theo tôi."

Uông Đức Thành tiến lên một bước, dùng thân thể chặn đường của Diệp Thu Đồng, cười híp mắt, nhìn Diệp Thu Đồng một cách ngả ngớn: "Em trai nhìn cũng không tồi, không bằng cùng tôi chơi chút đi?"

Diệp Thu Đồng cảm thấy buồn nôn, sau đó nhớ ra rằng quy tắc cựu thư ký, khi gặp Uông Đức Thành, hãy cố gắng ở gần Tần Dịch, tuyệt đối không cùng ông ta ở một mình.

Diệp Thu Đồng không thể chửi ầm lên, chỉ có thể im lặng.

Uông Đức Thành nhích một tấc lại gần, ngay khi Diệp Thu Đồng đang cân nhắc có nên đánh ông ta một trận hay không, cánh cửa văn phòng chủ tịch đột nhiên mở ra.

Tần Dịch xuất hiện ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ.

Uông Đức Thành ngồi thẳng người, thoải mái nói: "Tôi cùng thư ký mới của anh tán gẫu một lát."

Tần Dịch nghiêm mặt chỉ trích Diệp Thu Đồng: "Cậu nói nhiều quá."

Diệp Thu Đồng: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro