CHƯƠNG 3: Búp bê chủ tịch Tần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Tại sao lại trách anh nói nhiều, anh đâu có nói được mấy câu, rõ ràng lão biến thái này đang quấy rối anh.

Tần Dịch tiếp tục nói với anh: "Lần sau đừng nhiều lời, trực tiếp dẫn tới phòng của tôi."

Diệp Thu Đồng mím môi nói: "Tôi hiểu rồi, chủ tịch Tần."

Tần Dịch quay sang Uông Đức Thành, thay vì mỉm cười như với các đối tác làm ăn khác, mà lại nghiêm mặt: "Uông tiên sinh có rảnh đến đâu cũng không cần phải đến đây giết thời."

Uông Đức Thành liếc nhìn Diệp Thu Đồng và cười nói: "Tiểu Dịch, đừng hung dữ như vậy. Tôi chỉ thấy rằng cậu có một người mới ở đây, nên tranh thủ thời gian để dạy dỗ cậu ấy."

Tần Dịch mặt không đổi sắc: "Người của tôi không đến phiên giám đốc Uông dạy dỗ."

Nụ cười trên mặt Uông Đức Thành cứng đờ trong chốc lát, ông ta nhanh chóng điều chỉnh lại, nói: "Hôm nay tôi thực sự đến là có chính sự, tôi dù gì cũng chú cậu, cậu cũng đừng không biết lớn nhỏ."

Tần Dịch tránh sang một bên, trước tiên đi vào văn phòng: "Hoan nghênh chính sự."

Uông Đức Thành thu hồi nụ cười, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng Tần Dịch, đi theo hắn đi vào.

Cho dù có chuyện không vui xảy ra, Diệp Thu Đồng vẫn phải pha trà cho Uông Đức Thành, anh nhanh chóng pha trà, đưa cho Uông Đức Thành rồi lập tức lui ra ngoài.

Diệp Thu Đồng ngồi trên ghế của mình, cúi đầu suy nghĩ về mọi thứ.

Uông Đức Thành cũng không ở lại bao lâu, đi ra khỏi phòng chủ tịch, sắc mặt không tốt lắm, không thèm nhìn Diệp Thu Đồng mà đi.

Diệp Thu Đồng nhìn ông ta rời đi, bĩu môi.

Sau đó, đường dây bên trong trên bàn của Diệp Thu Đồng vang lên, Tần Dịch trực tiếp gọi anh ta: "Mời vào."

Diệp Thu Đồng vội vàng đi đến văn phòng, cúi đầu nói: "Chủ tịch Tần, có chuyện gì vậy?"

Tần Dịch nhìn anh ta và hỏi: "Samantha không nói cho cậu biết phải làm gì khi gặp những người này sao?"

Samantha là thư ký cũ của chủ tịch Diệp Thu Đồng, hiện cô đã được chuyển sang bộ phận khác với tư cách là quản lý.

Diệp Thu Đồng trả lời: "Có nói rồi."

"Chỉ nói 3 chữ với cấp trên?"

Diệp Thu Đồng hắng giọng nói: "Báo cáo chủ tịch, chị Sasha đã nói cho tôi biết tất cả những điểm mấu chốt để đối phó với những vị khách."

Tần Dịch tựa vào trên ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn anh: "Vậy vì sao lần trước chủ tịch Hoàng tới đây cậu lại phạm sai lầm, vì sao lần này giám đốc Uông tới vẫn còn phạm sai lầm?"

Bàn làm việc của Tần Dịch rất lớn, giống như tất cả các ông chủ khác, hắn thích dùng văn phòng có cửa sổ và treo tranh trong phòng.

Cho nên, bên ngoài tòa nhà cao tầng và bàn làm việc rộng rãi, khiến hắn ngồi ở nơi đó, thẳng tắp nhìn chằm chằm người ta, cảm giác tràn đầy áp bức.

Diệp Thu Đồng mở miệng, muốn biện hộ cho mình, về phía chủ tịch Hoàng, anh không biết ông ta đã thay đổi khẩu vị, nhưng về phía lão Uông, rõ ràng anh là người bị hại, ông ta muốn chạm vào anh.

Anh nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không nói.

Mọi điều chủ tịch nói đều đúng.

Diệp Thu Đồng trực tiếp nói: "Thực xin lỗi chủ tịch Tần, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

Tần Dịch hỏi: "Cậu biết cậu hôm nay làm sai cái gì sao?"

Diệp Thu Đồng nói: "Đáng lẽ tôi không nên nói nhiều với chủ tịch Uông như vậy, thật lãng phí thời gian."

Tần Dịch nói: "Xem ra cậu còn không hiểu đâu, trở về tự tay chép lại tư liệu Samantha lưu lại cho cậu đi."

Diệp Thu Đồng: "?"

Vừa rồi không phải anh bảo tối nói nhiều, sao bây giờ lại sai rồi?

Ngoài ra còn có hàng chục thư mục tài liệu do chị Sasha để lại, viết tay lại thì chết mất.

Tần Dịch nhướng mày: "Không muốn sao?"

Chủ tịch có thể nói ba từ, nhưng anh ấy không thể, Diệp Thu Đồng trả lời: "Không phải ạ, tôi sẽ làm ngay."

"Những chuyện nhỏ như vậy, tôi còn phải dạy cậu." Tần Dịch liền phất phất tay, ý bảo anh đi ra ngoài.

Diệp Thu Đồng đang muốn rời đi, Tần Dịch lại ngăn lại: "Chờ một chút."

Cho dù có miễn cưỡng đến đâu, Diệp Thu Đồng cũng thành thật hỏi: "Còn gì cần dặn dò vậy ạ, giám đốc Tần"

Tần Dịch đứng dậy, chỉ chỉ văn phòng, không nhịn được nữa nói: "Gọi người tới thu dọn nơi này."

Nói xong, hắn lạnh lùng thu quần áo rời khỏi cửa, còn nhanh hơn cả Diệp Thu Đồng.

Sau đó, Diệp Thu Đồng mới nhận ra rằng hắn là một kẻ thích sạch sẽ.

Tần Dịch đối với sạch sẽ chấp niệm có thể ở bình thường cảnh tượng lớn nhỏ đều có thể chịu được, nhưng một khi hắn bắt đầu để ý tới, liền là không dứt, nhất định phải tuyệt đối chỉnh tề sạch sẽ, nếu không hắn sẽ phát điên mất.

Ví dụ, chủ tịch Hoàng đến văn phòng thì không sao, nhưng Uông Đức Thành thì không, nhất định phải lau lại.

Diệp Thu Đồng ra khỏi văn phòng chủ tịch, gọi người dọn dẹp đến, xem người dọn dẹp lau chùi và khử mùi.

Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đã được dọn dẹp, anh ấy ngồi trở lại bàn làm việc của mình, tìm ra tư liệu của Samantha, nằm nhoài xuống bàn và bắt đầu chép nó.

Từ khi còn học tiểu học, anh chưa từng bị chép phạt, anh không bao giờ nghĩ rằng bây giờ mình là thư ký của chủ tịch, anh có thể sống lại những ngày còn học tiểu học.

Anh không nghĩ đến những chuyện vặt vãnh mà còn đổ lỗi cho anh ta, chủ tịch đúng là chủ tịch, khuôn phép quá nhiều.

Diệp Thu Đồng ngồi ở bàn chép cả buổi chiều, cảm thấy cổ tay sắp đứt, nhưng anh vẫn nghiến răng viết tiếp.

Buổi tối, Tần Dịch từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Diệp Thu Đồng nằm ở trên bàn viết không ngừng, dừng vài giây mới nhớ tới chuyện đã xảy ra.

Anh ta đi đến trước mặt Diệp Thu Đồng và nói: "Được rồi, viết đủ rồi."

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu lên và nhìn tổng giám đốc với đôi mắt đen láy.

Diệp Thu Đồng ưa nhìn, nhưng phần đẹp nhất trên cả khuôn mặt chính là đôi mắt, vừa nhìn người ta như vậy liền có một loại cảm giác trìu mến, khiến người ta muốn đáp lại anh.

Chỉ là ánh mắt lúc này nhìn thế nào cũng có chút ai oán.

Tần Dịch bị Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau một lúc, anh ta hỏi: "Choáng váng à?"

Lúc này Diệp Thu Đồng mới định thần lại, đột ngột đứng dậy và hét lên: "Chủ tịch Tần."

Có vẻ như là chép sách đến ngốc.

Tần Dịch vươn tay, ngón tay đặt ở trên cúc áo vest, phong độ lịch thiệp cởi cúc ra, dường như là định trở về tiếp tục tăng ca.

Diệp Thu Đồng thấy những ngón tay mảnh khảnh của hắn như tre, sạch sẽ và mạnh mẽ.

Tần Dịch vén vạt áo lên, hơi cúi xuống nhìn vẻ mặt của Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng vẫn bình tĩnh như vậy, không có một chút ủy khuất.

Tần Dịch hỏi: "Lần sau gặp phải cái người họ Uông, cậu biết nên làm như thế nào?"

Diệp Thu Đồng trả lời: "Tôi sẽ thông báo cho anh ngay lập tức về bất cứ điều gì mà tôi không thể xử lý."

Tần Dịch lúc này mới gật đầu: "Cậu chỉ là thư ký, không cần gánh vác thêm trách nhiệm, chuyện không giải quyết được thì giao cho người cùng cấp xử lý, lần sau đừng có đứng ngốc nữa ở cửa để cho người khác lợi dụng, hiểu không?"

Diệp Thu Đồng muốn nói, tôi không có, nhưng cuối cùng anh ấy cũng không viện cớ gì mà nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn chủ tịch Tần."

Tần Dịch vừa định đi vào văn phòng, Diệp Thu Đồng ngồi xuống, tiếp tục nằm ở trên bàn, Tần Dịch hỏi: "Cậu còn ở chỗ này làm gì?"

Diệp Thu Đồng vùi đầu, chỉ lộ ra đỉnh đầu, nói: "Báo cáo chủ tịch, tôi còn chưa chép xong."

Tần Dịch liếc anh một cái: "Trở về đi, không cần lại ở chỗ này, đừng giả bộ nữa."

*

Diệp Thu Đồng không phải là người bản địa của Thành phố S, hiện đang thuê một căn nhà gần công ty.

Sau khi về đến nhà, anh thản nhiên ăn tối, dựa vào ghế để tiêu hóa.

Tay tôi đau lắm, tôi không muốn làm gì cả.

Diệp Thu Đồng lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Tạ Phi Triết: "Chủ tịch của chúng ta quá tốt, thật không thể tưởng tượng nổi, hắn bắt phạt em chép tài liệu bằng tay, hắn nghĩ em là học sinh tiểu học sao?"

Tạ Phi Triết không có trả lời, đại khái là bận rộn thí nghiệm.

Diệp Thu Đồng vẫn không thể nuốt trôi hơi thở đó, mở Bách khoa toàn thư Baidu, nhấp vào mục nhập của Tần Dịch, lưu ảnh của Tần Dịch ở trên cùng, sau đó in nó ra bằng máy in.

Sau đó, anh lấy ra mì ăn, rồi lấy con rối được tặng ra, dán đầu Tần Dịch lên mì ăn liền hoàng tử đầu to.

Bằng cách này, anh có một con búp bê Tần tổng.

Đối mặt với con búp bê, Diệp Thu Đồng bắt chước giọng điệu của Tần Dịch và nói: "Học sinh tiểu học, chép tài liệu bằng tay đi."

Anh nắm lấy hai cánh tay ngắn cũn cỡn của búp bê, đặt tay búp bê lên bàn, bắt chước động tác viết, miệng lẩm bẩm: "Chép nhanh, đừng dừng lại".

Con búp bê chủ tịch Tần nằm ở một bên bàn, tờ giấy có khuôn mặt to của Tần Dịch được dán trên bàn, Diệp Thu Đồng điều khiển bàn tay ngắn để viết.

Lúc đầu, Diệp Thu Đồng rất vui, như thể anh đang bắt chủ tịch làm điều tương tự như mình, nhưng sau khi viết một lúc, anh ấy cảm thấy tay mình càng đau hơn, anh ấy đặt "Chủ tịch Tần" sang một bên và nói: "Anh chép mà tôi lại là người mệt."

Diệp Thu Đồng nằm liệt ở trên giường, cầm búp bê, chỉ vào mặt Tần Dịch nói: "Anh nói xem anh làm chủ tịch cũng không nổi à, nói chuyện toàn đặt câu hỏi, liếc mắt nhìn người, cho là mình lớn lên đẹp trai có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?"

Anh chộp lấy con búp bê và phàn nàn, phàn nàn được nửa chừng thì điện thoại đột ngột đổ chuông khiến anh giật mình.

Diệp Thu Đồng nhanh chóng đặt "Chủ tịch Tần" sang một bên, cầm điện thoại lên và nhìn nó.

Người liên lạc đặc biệt của Tần tổng gửi tin nhắn: "Sáng mai sẽ có một cuộc họp, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Diệp Thu Đồng bó gối, quỳ trên giường, dùng tư thế rất nghiêm túc trả lời: "Được, Chủ tịch Tần , tôi hiểu rồi."

Trả lời xong, anh mới biết không có ai nhìn mình, sao vẫn nhát gan như vậy, anh hét lên, cam chịu đứng dậy, bật máy tính tiếp tục làm việc.

=======================================================

Nô lệ đồng tiền haizz, đi làm đúng là có phản kháng cũng chỉ để trong lòng. Sau 1 năm bắt đầu cống hiến cho tư bản, thì dịch bộ này càng thấy hợp 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro