Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung

Đẩy cửa phòng là có thể thấy được thân ảnh ngồi thẳng tắp bên cửa sổ kia, Lô Phương thoáng chút chần chờ, khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn đi vào.

“Lô đại ca…” Trông thấy Lô Phương đã nhiều ngày không gặp, Triển Chiêu đặt quyển sách trên tay xuống, định đứng dậy.

“Ngồi đi, đừng động.” Lô Phương vội vã tiến lên trước mấy bước, khẽ đè xuống vai y để y ngồi xuống, tự mình cũng ngồi bên cạnh. Từ khi nhận được bồ câu đưa tin mấy hôm trước, hắn liền ngựa không ngừng vó gấp gáp chạy về, sau khi biết rõ tình huống, trong lòng hắn rất khó chịu, nghĩ đến cặp mắt đỏ au của thê tử, lại nhìn đến người thanh niên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước mắt đây, không khỏi lại lần nữa cảm thán trời cao bất công.

“Triển đệ,” Lô Phương nhìn đôi mắt vẫn trong suốt như xưa kia, nhịn không được lên tiếng khuyên bảo, “Đệ định thật không nói cho ngũ đệ hay sao?”

“Nói cho hắn hay việc gì đây?” Triển Chiêu hạ thấp tầm mắt, nhắc ấm trà lên, rót một chén trà cho Lô Phương, “Nói cho hắn hay, ta cùng hắn đã quen biết từ ba năm trước? Nói cho hắn hay, giữa hai người chúng ta có một số chuyện cũ không rõ ràng? Hay là nói cho hắn hay, ta cùng hắn chẳng những tương tri, thậm chí đã từng quyết định tương thủ một đời?” Giương mắt, khẽ liếc nhìn hai vâng thái dương đã lấm tấm bạc của Lô Phương, “Đại ca, những điều này đều là việc Ngọc Đường của lúc này đây không thể nào chịu được…”

Phải làm sao mới có thể khiến một người đã đơn độc trải qua đủ mọi chuyện quên mất người hắn từng yêu đến cùng cực kia? Là tác dụng của độc thương, hay do sự mê mang từ sâu thẳm lòng người? Nếu là độc, có thể còn có tác dụng khác chưa rõ hay không? Còn nếu là tâm, kể lại những chuyện đã qua có hay không sẽ khiến tâm thần Bạch Ngọc Đường đại loạn, tạo nên hậu quả càng thêm đáng sợ? Dù sao chăng nữa, trong tình trạng hiện tại, miễn cưỡng mở ra đoạn trí nhớ này, tất sẽ tạo thành thương tổn cho Bạch Ngọc Đường, mà những điều này đều là việc Triển Chiêu không hề mong muốn…

“Nhưng thân thể đệ…”

“Đại ca không cần lo lắng cho đệ,” Triển Chiêu nhướng mày cười một tiếng, giữa hai hàng lông mày lại có chút phong thái của Bạch Ngọc Đường, “Hôm qua đại tẩu đã xem giúp đệ, vẫn tốt.”

“Nhưng mà, đệ quả thật vẫn phải chết.” Nụ cười sáng rực kia trong nháy mắt chợt ảm đạm, “Thời hạn hai tháng đã qua hơn nửa, đệ cũng không rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.” Nhìn nắm đấm đặt trên đầu gối càng ngày càng siết chặt của Lô Phương, Triển Chiêu nhàn nhạt nói, “Đại ca, Ngọc Đường là người tình thâm nghĩa nặng, tuy ngoài mặt lộ vẻ bất cần, liều lĩnh tùy tiện, nhưng nội tâm lại đơn thuần như một đứa trẻ. Nếu hắn biết những chuyện này, bằng tính tình xung động kia của hắn, sợ rằng sẽ đi theo đệ…”

“Sau trận chiến ở Trùng Tiêu lâu, đệ vẫn luôn suy nghĩ xem nên làm sao để xoay chuyển tình thế, chỉ là Ngọc Đường vẫn hôn mê bất tỉnh, đệ không yên lòng. Không lập tức rời đi là tư tâm của đệ. Không ngờ… ông trời lại giúp đệ làm ra quyết định… để cho đệ biến mắt hoàn toàn khỏi trí nhớ Ngọc Đường, như thế…” Triển Chiêu cúi đầu khẽ cười yếu ớt, “Rất tốt…”

“Vậy… đệ có… dự định gì…” Lô Phương chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, người này một lòng suy nghĩ cho ngũ đệ như vậy, kì thật, lúc biết rõ mạng Triển Chiêu chẳng còn lâu nữa, hắn chẳng phải cũng đã đợi Triển Chiêu quyết định như vậy sao? Chỉ là, đối tượng lại là người thanh niên khiến người ta đau lòng như vậy, khiến người ta, sao có thể nỡ…

“Việc này, đệ muốn về trước phủ Khai Phong một chuyến, thăm mấy người Bao đại nhân.” Khóe miệng Triển Chiêu khẽ cong, “Sau đó trở về quê cũ ở Thường Châu…”

“Vậy, ít nhất để đại ca đại tẩu đưa đệ quay về đi…” Lô Phương đến nay vẫn luôn đối đãi với Triển Chiêu như đệ đệ, tuy ý trời trêu người, Trùng Tiêu thành hận, nhưng cũng không nỡ để Triển Chiêu một thân một mình rời đi.

“Ý tốt của đại ca Triển Chiêu xin nhận,” Triển Chiêu gật đầu mỉm cười, “Công Tôn tiên sinh đã lên đường, chắc mấy ngày nữa sẽ đến. Ngọc Đường nơi này… đại tẩu không thể rời đi…”

Nhìn Lô Phương âu sầu rời đi, Triển Chiêu có chút đau lòng, y dĩ nhiên hy vọng những ngày cuối cùng này có thể ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, sao lại không muốn tiếp nhận ý tốt của mấy người Lô Phương, nhưng là, với sự khôn khéo của Bạch Ngọc Đường, cho dù đã đánh mất trí nhớ có liên quan đến y, từ thái độ của huynh tẩu dành cho y chắc cũng sẽ đoán ra được mấy phần. Việc đã đến nước này, chỉ còn cách đoạn tuyệt sạch sẽ, mới có thể cho Bạch Ngọc Đường một cuộc sống yên ả bình thường được .

——————————-

Một mình đơn độc bước trên con đường nhỏ nơi Hãm Không Đảo, Triển Chiêu có chút quyến luyến chẳng nỡ, tuy còn chưa sống ở nơi này quá lâu, nhưng đâu đâu cũng tràn đầy kí ức giữa y và Bạch Ngọc Đường…

Bên trái đường nhỏ sẽ thông đến luyện võ trường của Hãm Không Đảo, vào những lúc rảnh rỗi, hai người thường đến nơi đó cùng nhau so tài, tỷ thí võ nghệ, luyện đến khi đầu đầy mồ hôi liền đi về phía ôn tuyền cách đấy không xa tắm rửa…

Bên phải đường nhỏ có một đầm đá, Bạch Ngọc Đường thả rất nhiều cá vàng bên trong, ban đầu vốn còn cho rằng chỉ dùng để ngắm, sau đó có lần nhìn thấy hắn bưng một đĩa cá vàng nướng tự tay làm cho y nếm thứ, mới biết là dùng để ăn. Con chuột bạch kia còn cưỡng từ đoạt lý nói mèo nên ăn cá, từ giờ sẽ làm đủ loại chưng trong nướng đỏ chẳng hề trùng lặp cho y xem. Thật ra Triển Chiêu biết, Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ muốn đem thứ mình thích cùng chia sẻ với người mình yêu mà thôi.

Đi tiếp về trước, sẽ thấy một con đường thông đến Tuyết Ảnh Cư của Bạch Ngọc Đường, đó là lãnh địa tư nhân của hắn, trước Triển Chiêu, ngay cả bốn vị ca ca cũng khó mà tiến vào dễ dàng. Chỉ là, giờ đây…

Ai, chuyện cũ đã xong, nên chấm dứt rồi!

Triển Chiêu xoay người, y còn muốn nhìn lại một nơi, sau đó nên rời đi rồi…

Đi đi dừng dừng trong chốc lát đã đến được nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt, nụ cười quen thuộc lại bừng nở trên khuôn mặt Triển Chiêu.

Vui vẻ cất bước, nào ngờ dưới chân chợt hẫng, sau đó rơi xuống không thể kiểm soát, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười quen thuộc: “Ha ha, Triển Ngự Miêu, lần này Bạch gia gia cho ngươi biến thành một con ‘Biệt Tử Miêu”!” Không phải con chuột bạch kia thì còn là ai?!

“Bạch Ngọc Đường, ngươi muốn làm gì?!” Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn lên người đang tắm trong ánh mặt trời rực rỡ trên kia, áo trắng như tuyết, nụ cười sáng lạn, xa như vậy, lại gần như vậy…

“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường tà mị cười một tiếng, phong lưu hào sảng, “Bạch gia muốn làm gì thì làm đó, hiện tại thì…” cảm thấy có chút rảnh rỗi mà sờ sờ cằm, “Đương nhiên là muốn ngươi bỏ đi danh hào ‘Ngự Miêu’, xin lỗi bồi tội cho gia!”

“Bạch…” Triển Chiêu mở miệng, vừa định trả lời thì lồng ngực bỗng nhiên đau buốt như bị xé toạc, tựa như bị một tảng đá lớn đập vào ngực, một trận huyết khí trào dâng, đau đến trước mắt tối sầm, vội vàng cúi đầu vịn tường, cắn chặt răng không nói.

“Bạch gia cho ngươi mấy ngày cân nhắc cẩn thận,” Bạch Ngọc Đường không trông thấy rõ tình huống của Triển Chiêu trong bóng tối, cho rằng y không muốn tiếp nhận điều kiện của mình, nhưng hắn cũng không giận, vẫn cười hì hì như cũ, “Triển đại nhân tốt hơn hết là ở trong Thông Thiên Quật này nghỉ ngơi cho tốt đi ~”

“Kịch” một tiếng, ánh sáng trên đỉnh đầu co lại thành một đường mỏng manh, chắc Bạch Ngọc Đường đã đóng lại cơ quan phía trên Thông Thiên Quật, lắng tai nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn kia càng lúc càng xa, Triển Chiêu cuối cùng cầm cự không nổi, tựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống.

Ngồi dưới đáy Thông Thiên Quật, Triển Chiêu dùng sức áp chặt lồng ngực, hô hấp thật sâu, vừa rồi y vẫn phải dùng đến nội lực. Ngực đau đớn như bị vặn gảy, thương cũ trên người cũng mơ hồ đau, đại khái đã rách ra rồi. Tuy nhiên, với Triển Chiêu mà nói, ngoại trừ đau đớn do độc thương tạo thành, thứ khiến y đau hơn chính là việc Bạch Ngọc Đường coi y như người xa lạ… Vốn còn tưởng bản thân có thể bình tĩnh tách khỏi hắn, nhưng chỉ trong một khắc trông thấy Bạch Ngọc Đường kia, tất cả kiên cường đều hóa thành hư không, thì ra, Triển Chiêu y bất quá cũng chỉ là một người phàm…

Ngồi một lúc lâu cuối cùng mới cảm giác đỡ hơn một chút, Triển Chiêu đỡ vách tường từ từ đứng dậy. Thông Thiên Quật sao, thật là nơi khiến người ta khó quên, con chuột trắng này lại vẫn còn nhớ đến cuộc chiến danh hào, còn muốn dùng hết biện pháp nhốt mình mấy ngày sao? Chỉ là, Bạch Ngọc Đường đại khái đã quên, so với ba năm trước, Thông Thiên Quật hiện nay đã khác xưa rất nhiều. Tuy không thể từ bên trong mở được cơ quan ra ngoài, nhưng muốn thì vẫn có thể “nghỉ ngơi thật tốt”. Đưa tay lục lọi mấy cái, Triển Chiêu tại một nơi nhẹ nhàng gõ mấy cái, trên vách tường hiện ra một khoảng không rộng rãi, bên trong là hai tấm nệm giường, một lam một trắng, được làm từ vật liệu nhẹ ấm thoải mái. Bạch Ngọc Đường sợ nóng, địa thế Thông Thiên Quật này ở vùng trũng, lại gần bờ sông, đêm hè trái lại rất mát mẻ, đôi lúc còn có chút hàn lạnh, cho nên nơi này liền biến thành nơi tránh nóng của hai người, mấy thứ vật phẩm hàng ngày cũng có đủ.

Ngẫm nghĩ một lát, Triển Chiêu vẫn chọn chăn màu trắng, cho lẽ là ảo giác, hơi thở của người nọ xuyên qua những vật dụng hắn lưu lại tại đây mà chầm chậm đánh tới, thật ấm áp, chẳng phải sao… Triển Chiêu đưa tay, muốn chạm đến màu trắng chói mắt kia, trong lơ đãng lại nhìn thấy từ đầu ngón tay có một chút màu đỏ thẫm ngưng tụ lại. Thế là vội vã dời tay, lúc này mới phát hiện trên người có chút dính dấp. Vết thương quả nhiên đã rách ra… Khẽ cười khổ, y từ góc tường lấy ra một vò Nữ Nhi Hồng, sau đó bắt đầu cởi áo. Ai ai, Ngọc Đường, ngươi đừng trách ta làm hư rượu ngon của ngươi…

———————————-

Triển Chiêu mất tích rồi! Trên Hãm Không Đảo không ai biết y đã đi đâu? Dĩ nhiên trừ Bạch Ngọc Đường. Nhưng mà, mọi người đều biết hắn đã đánh mất kí ức với Triển Chiêu, cũng hiểu Triển Chiêu không muốn hắn nhớ tới chuyện cũ, vì vậy đều không đến Tuyết Ảnh Cư quấy rầy hắn. Thế là, đầu mối vô cùng rõ ràng này cứ thế bị mọi người coi thường bỏ qua…

Lô phu nhân ngồi trên ghế ở Tụ Nghĩa Sảnh, trên mặt tràn đầy lo âu, Lô Phương đứng cạnh bên không ngừng an ủi, “Không sao đâu, Tú Tú, Triển Chiêu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nhị đệ bọn họ cũng đi tìm rồi…”

“Mọi người không rõ tình trạng thân thể hiện nay của y, y căn bản không thể rời đại phu nửa bước.” Lô phu nhân lắc lắc đầu, “Y khác Ngũ đệ, y trúng độc rất sâu, độc kia lại cực kỳ hung ác, chẳng những tiêu hao nội lực của y, còn khiến vết thương trên người y không dễ khép lại. Những vết thương tạo thành ở Trùng Tiêu lâu trước đây ta phải điều trị rất lâu mới miễn cưỡng thu miệng lại, nếu hiện tại thương lại rách ra, sợ rằng sẽ chảy máu không ngừng, còn có chấn thương nơi tạng phủ của y…”

Lô Phương cả kinh, khó trách sắc mặt Triển Chiêu vẫn trắng như vậy, thì ra là do mất máu quá nhiều… Tại sao ông trời lại muốn hành hạ một người như vậy, khiến những ngày cuối cùng của y còn phải chịu thống khổ như thế! Trời cao ơi, ông vì sao lại bất công như vậy!!!

“Đúng rồi, với tính y chắc lại lo lắng bản thân gây thêm phiền toái cho mọi người, chắc đã về trước phủ Khai Phong rồi.” Lô phu nhân nắm lấy tay trượng phu, “Đương gia à, người cũng đi tìm đi, đi về hướng phủ Khai Phong, nhanh đi, tìm được rồi thì giống mấy người lão nhị, phóng pháo báo tin cho ta!”

“Được, ta lập tức đi ngay!”

Lô Phương vội vội vàng vàng rời đi, lưu lại thê tử một mình trong đại sảnh trống trải âu sầu rơi lệ.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên chẳng hề phát hiện tình trạng hỗn loạn trên Hãm Không Đảo, hiện tại hắn đang xách theo hộp thức ăn Bạch Phúc chuẩn bị xuyên qua rừng cây. Thật ra hắn cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại đi đưa cơm cho con mèo thối kia, thôi bỏ đi, Bạch đại nhân ta rộng lượng, không so đo cùng con mèo bệnh, miễn cho có người lại bảo hắn khi dễ người bị thương ~ Khoan khoan, mèo bệnh? Người bị thương? Triển Chiêu bị thương sao, thân thể y không thoải mái sao? Tại sao bản thân lại có loại ý nghĩ này, Bạch Ngọc Đường thầm kỳ quái, nhưng chân cũng không hề dừng lại, chỉ trong chốc lát đã đến Thông Thiên Quật.

Từ xa xa, Thông Thiên Quật thế mà lại mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, nhưng dưới ánh trăng sáng rực thì cũng chẳng mấy rõ ràng. Bạch Ngọc Đường càng thêm ngạc nhiên, ba bước thành hai chạy vội đến cơ quan trước quật. Cúi đầu nhìn, a, tên này khá thật, bên trong Thông Thiên Quật treo hai viên dạ minh châu rất lớn, lấp la lấp lánh khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp. Người nọ người trên một chiếc giường trắng, không thấy rõ đang làm gì.

Hơ, bên trong Thông Thiên Quật từ khi nào lại có những thứ này?

Bạch Ngọc Đường khó hiểu sờ sờ ót, có chút nghi ngờ là sao bản thân thế mà lại chẳng thấy tức giận chút nào… Thật là càng ngày càng không hiểu tâm tình của mình nữa rồi… Chẳng suy nghĩ nhiều nữa, vận khinh công nhảy vào trong quật.

Triển Chiêu chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ trên đỉnh đầu, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một thân ảnh màu trắng phiêu phiêu rơi xuống, dừng trước chân, là Bạch Ngọc Đường.

Khẽ nheo mắt lại, Triển Chiêu cắn cắn đôi môi, quyết định chưa đến lúc thì tốt hơn là chưa mở miệng.

“Miêu Nhi, ăn cơm!” Bạch Ngọc Đường tự mình mở hộp thức ăn, đem thức ăn bên trong lấy ra từng món từng món, đặt trên bàn nhỏ trong quật. Những thứ này cũng từ đâu mà có vậy…

Nghe được một tiếng “Miêu Nhi” đã lâu mới được nghe kia, lại nhìn mấy món ăn quen thuộc, còn có hai phần chén đũa kia, thân thể Triển Chiêu khẽ rung lên, nhất thời chẳng rõ lúc này là lúc nào.

“Ai, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ra tay với ta,” Bạch Ngọc Đường chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn Triển Chiêu nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, “Nên biết ngươi bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của ta! Ăn cơm trước đi ~” Nói xong liền nhét một chén cơm vào tay Triển Chiêu, tự mình cũng bưng một chén khác ngồi trên đệm giường trắng tinh cạnh y, “Ăn đi , ta tự làm đó, cũng không biết nổi điên gì, tự nhiên lại nấu cơm cho con mèo bệnh nhà ngươi ăn…”

Mấy ngày nay, Bạch Ngọc Đường ngủ cũng không được ngon giấc, luôn cảm thấy bản thân đã đánh mất vật gì đó rất trọng yếu, trong đầu có lúc sẽ thoáng hiện ra một ít hình ảnh mơ hồ kỳ quái, nhưng đợi đến lúc hắn muốn thấy rõ, thì lại tìm không được…

Gắp một miếng cá nướng thả vào chén Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cứ câu có câu không tự mình lẩm bẩm, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bình tĩnh. Còn Triển Chiêu thì chẳng nói một lời, cúi mặt đếm hột cơm, không muốn mở miệng, hoặc là nói, không biết có thể mở miệng hay không, có khi nào vừa mở miệng, y sẽ mất đi dũng khí rời khỏi hắn chăng, sẽ đẩy hắn vào thế giới tuyệt vọng chăng?

“Ta nói Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường ngậm xương cá, cũng không biết làm sao, hai chữ “Miêu Nhi” này càng gọi càng thuận miệng, “Ngươi cứ bỏ cái danh hiệu “Ngự Miêu” kia đi, ta xem ngươi cũng là đường đường Nam Hiệp, việc gì phải làm “mèo” nhà của quan gia kia, chẳng phải là muốn đi ngược đường với Bạch gia gia ta sao?!”

Triển Chiêu đặt chén cơm còn chưa dùng được bao nhiêu xuống, miễn cưỡng mở lời, “Ngọc… Bạch huynh, đây không phải là việc Triển mỗ có thể làm chủ…”

Bạch Ngọc Đường ‘cạch’ một tiếng đặt chén xuống, trong mắt mang theo tức giận: “Khá khen cho con mèo hẹp hòi ngươi, uổng công Bạch gia gia tự mình làm cơm, muốn vừa ăn vừa thương lượng đàng hoàng với ngươi, ngươi lại còn nói không được?!”

“Bạch huynh…”

“Ai là huynh đệ của ngươi?!”

Thần sắc Triển Chiêu buồn bã: “Bạch ngũ gia… Danh hiệu ‘Ngự Miêu” là do quan gia ban tặng, Triển Chiêu không thể cự tuyệt…”

Không nghe được những lời sau đó, ngay khi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vẻ ảm đảm hiện lên trong đôi mắt sáng kia, hắn liền thấy hối hận, nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, nhưng lại không biết phải nói gì, hơi chần chờ một chút, lại dùng sức hất ra.

“A…” lơ đãng nghe được tiếng hít thở khe khẽ của Triển Chiêu, vội vàng hỏi: “Ngươi sao vậy?!”

“Không… sao…”

Hừ , là người thì đều biết nhất định có chuyện, Bạch Ngọc Đường đang định lại gần xem kỹ, thì cảm thấy đầu ngón tay có chút dinh dính, cúi đầu nhìn, là vết máu, “Ngươi bị thương!” Giọng nói mang đầy vẻ khẳng định, sa bố phiếm đỏ trên cổ tay Triển Chiêu là bằng chứng tốt nhất. Đảo mắt nhìn quanh, thấy băng vải nhuốm máu nằm trong góc, chóp mũi khẽ nhúc nhích, trong không khí là mùi tanh ngọt quen thuộc xen lẫn hương rượu nhàn nhạt, giống hệt mùi hôm đó trong phòng hắn! Thì ra là y bị thương, còn bị thương không nhẹ…

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút tức giận, vụt một tiếng đứng lên, từ trong ngực móc ra băng vải cùng thuốc trị thương bí chế của đại tẩu, hung dữ định vạch y phục của Triển Chiêu ra.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi muốn làm gì!”

“Bôi thuốc! Muốn tự cởi hay Bạch gia gia cởi cho ngươi!?’

“Bạch Ngọc Đường, ngươi không được động tay động chân!”

“Gia cứ động đấy, ngươi làm gì được ta!”

“Bạch… Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng thừa dịp người gặp nạn mà hiếp đáp người quá đáng!”

“Ta hiếp đáp người thì sao? Ngươi cắn ta sao? Gia nói rồi, người gia hiếp đáp chính là ngươi đó!”

…………

Bạch Ngọc Đường không rõ bản thân vì sao lại quen thuộc với người mình chỉ vừa biết chưa lâu như vậy, vì sao y bị thương lại khiến bản thân tức giận như thế? Thậm chí trong lòng còn có một chút… khó chịu…

Lúc hắn thành công lột áo Triển Chiêu xuống, trái tim hắn đã không còn chỉ có khó chịu… mà như đã bị khoét mất một lỗ, đau đến chẳng thể hít thở… Trên vai, ngực, bụng, tay Triển Chiêu quấn đầy sa bố, có vài chỗ còn rỉ ra chút máu đỏ nhàn nhạt, thân thể gầy gò tái nhợt của y tựa như bị sa bố cuốn lấy đến chẳng thể hít thở, khó trách sắc mặt y lại khó coi như vậy. Bạch Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh, thận trọng thay Triển Chiêu xử lý vết thương trên người, Triển Chiêu thế mà cũng không giãy dụa như vừa rồi, chỉ yên tĩnh cúi thấp đầu, không nói một lời mặc Bạch Ngọc Đường bày bố.

Từ màu sắc vết thương có thể thấy được những vết thương này hẳn cũng đã lâu, nhưng tình hình khôi phục không được tốt lắm, có vài chỗ vẫn còn rỉ máu. Trên vai, bụng, tay Triển Chiêu phần lớn đều là vết thương do đao kiếm gây nên, vết thương đa phần đã miễn cưỡng khép lại. Nhưng bảy tám vết thương lớn trên lưng kia lại khiến Bạch Ngọc Đường kinh hãi, cái này, cái này hẳn là dấu vết do cường nỏ lưu lại, nơi nào cũng sâu thấy xương, trong đó còn có một vết cư nhiên khớp với vết thương trên ngực phải kia, hẳn là do nỏ tiến từ sau lưng bắn xuyên qua ngực phải… Người này, người này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?! Y lúc đó đã phải kiên cường đến thế nào mới không táng mạng tại chỗ, còn kiên trì đến tận lúc này…

“Ngươi, thương của ngươi… rốt cuộc là… làm sao mà bị…” Bạch Ngọc Đường cảm thấy bình thuốc trong tay ngày càng nặng nề, đầu cũng ngày càng mơ hồ trầm trầm, đau lòng… không thể tăng thêm!

Triển Chiêu im lặng không nói, dường như cũng không nhận ra được sự thất thố của Bạch Ngọc Đường.

“Nói! Thương thế kia của ngươi rốt cuộc làm sao mà bị?!” Huyết khí Bạch Ngọc Đường dâng trào, hai mắt đỏ bừng, hung thần ác sát như Tu La.

Khẽ cười khổ, Triển Chiêu vỗ vỗ tay Bạch Ngọc Đường trấn an, lấy bình thuốc trong tay hắn ra, bôi lên vết thương trước ngực, lơ đãng nói: “Không có gì, chỉ là muốn bảo vệ một người rất trọng yếu với ta mà thôi.” Đáng tiếc, người kia đã không còn nhớ rõ…

Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, người trọng yếu? Là ai? Là ai lại có thể khiến Triển Chiêu liều cả tính mạng mà bảo vệ?

Nhìn Triển Chiêu cố gắng bôi thuốc lên vết thương trên lưng một cách vụng về, Bạch Ngọc Đường yên lặng giật bình thuốc lại. Sau đó, hai người họ chẳng ai nói lời nào. Sau khi giúp Triển Chiêu buộc lại băng vải, mặc vào nội y, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thu thập hộp thức ăn, không nói một lời đề khí nhảy ra Thông Thiên Quật, gần như là bỏ chạy trong hoảng loạn.

Một đêm này, trong Tuyết Ảnh Cư, trong Thông Thiên Quật, hai người trằn trọc mất ngủ.

================0O0================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu