11 - 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

         Khi cậu còn  mải đắm chìm trong không khí ngượng ngùng, Tại Trung nghe Duẫn Hạo nói ra những lời này càng thêm sửng sốt.
Cậu chậm rãi quay đầu, sắc mặt trầm xuống: "Mấy ngày nay ngươi đều xem ta như bầu bạn mà đối xử sao?"
Đồng thời cũng chậm rãi thu tay về "Ngươi xem ta là nữ nhân?"
Còn chưa kịp hiểu ra lí do Tại Trung lại thay đổi sắc mặt, Duẫn Hạo thoáng chốc ngây ngẩn.... Nữ nhân? Cậu ấy nói "Nữ nhân", đó là tên một loài sinh vật à?
Mà giây phút trầm mặc ngắn ngủi kia cũng khiến Tại Trung hiểu lầm rằng Duẫn Hạo đã thật sự nghĩ như vậy. Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dài, Tại Trung sờ sờ mặt chính mình sau đó ngồi xuống đối diện vách tường trong hang động.

          Hai tay ôm lấy đầu gối, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại nổi giận với Duẫn Hạo, người kia đối với cậu rất tốt, nhưng điều khiến cậu nổi giận là tên kia đem cậu thành nữ nhân.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cự tuyệt chính mình, mà cậu lại đang tức giận, rốt cuộc là vì lí do gì?
Có lẽ cậu ấy đối với mình có điểm nào không hài lòng sao?
Duẫn Hạo tỉnh táo suy nghĩ lại...
Đúng rồi, Tại Trung thường ngày lúc lâm vào nguy khốn,  hắn cũng không thể hoàn toàn loại bỏ những nguy hiểm. Thường ở lúc chỉ mành treo chuông mới cứu vãn tình hình, nếu như đó là lí do, sao hắn còn có thể lưu lại giống cái tốt đẹp này bên cạnh?
         Trong lòng Tại Trung lúc này trăm mối tơ vò, nghĩ đến người kia dù đem cậu thành nữ nhân, nhưng hắn cũng đã bất chấp tính mạng nhiều lần cứu cậu khỏi hiểm cảnh.
       Lúc nảy còn... Tại Trung đột nhiên nghĩ đến hai vết rắn cắn trên tay Duẫn Hạo, vội vàng đứng dậy hướng về phía người kia.
"Cánh tay của ngươi" . Tại Trung cố tình lờ đi ánh mắt nhiệt tình như lửa của Duẫn Hạo, chăm chú nhìn vào miệng vết thương trên tay hắn vẫn đang đổ máu.
          "Huyết Thảo còn chứ?" Tại Trung đột nhiên nhớ đến loại thảo dược vô cùng hiệu nghiệm kia.
            "Ừ, nhưng ở đây không có lửa". Duẫn Hạo thầm nghĩ, cho dù bây giờ bản thân có bị mất nhiều máu mà chết hắn cũng cam lòng, có thể khiến Tại Trung quan tâm đến hắn, thật tốt biết bao.
          Tại Trung phủi phủi thân rắn dính đầy cỏ khô, vươn tay gọi "mang đá mồi lửa lại đây" . Duẫn Hạo thật nghe lời đưa cho Tại Trung.
       Tại Trung thật cẩn thận đến gần xác con rắn, thầm nghĩ loài xà này sức sống mãnh liệt như vậy chẳng may "hồi quang phản chiếu" phun máu lên người cậu sẽ không tốt.
       Tại Trung dùng sức ma sát vài cái trên mảnh đá, rồi đem thân rắn trên lớp cỏ khô đốt lên. Chờ cho .....
      
          Chờ đem cành lá đều tước toái sau lại bỏ thêm lướt nước, lúc này mới cẩn thận – phu ở tại miệng vết thương thượng.????

" Sau này đừng như thế nửa". Tại Trung nói với Duẫn Hạo, người đàn ông luôn hết lòng bảo vệ cho cậu thật tốt. Bởi vì cậu cũng là nam nhân, sao lại muốn cận kề che chở?
       Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, đột nhiên nhớ tới trái cây lúc nảy hắn hái được đang bị bỏ quên ở một góc.
Duẫn Hạo xốc lên lá cây lớn, mang vài loại quả đến chỗ cậu
         
          “Thân thể không thoải mái vậy ăn chút trái cây đi" Duẫn Hạo nhớ tới vừa rồi lúc rời đi hắn còn đang do dự không biết mang gì về cho cậu, nhưng lại không dám đi quá xa, điều hắn sợ chính là giống cái đối với khu rừng rộng lớn mà nói giống như một con kiến bình thường, nếu như không có một thú nhân đủ mạnh mẽ để làm bầu bạn thì tuyệt đối không thể ở một mình.
 
      *Hãy thông cảm cho Hạo tặc zăng, dù rằng Giống cái cũng có nghĩa là vợ, là người nữ nhưng đối với ảnh chắc hiểu theo kiểu "bạn đời" . Ảnh thậm chí còn ko biết Nữ nhân là gì kia mà. Ui xồi ôi cưng thế*

Ủa vcl chương 12 đâu mất tiu rồi, hình như mình lỡ tay xóa mất @.@

Chương 13

Ánh mặt trời chiếu rọi trên thảm cỏ, Tại Trung gối tay ra sau đầu lười biếng nằm trên cỏ phơi nắng.

Lại qua hai ngày đi đường, đỉnh núi cách đây  còn một nửa lộ trình mới đến. Cậu khẽ thở dài, đã trì hoãn nửa tháng rồi, thật muốn mau  đến nơi.

           Lúc cậu chuẩn bị kêu Duẫn Hạo tiếp tục hành trình, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một hồ nước.
          Hay là cứ tắm rửa trước đã, Tại Trung thầm nghĩ, dù sau cũng không mất nhiều thời gian.
      Duẫn Hạo thấy Tại Trung sắp sửa cởi quần áo xuống nước, cũng không rời đi mà xoay người đưa lưng về phía cậu (í hị hị ciu thấy má luôn vậy anh Tặc zăng ơi).
        Hắn nghĩ nếu hắn rời khỏi đây sẽ rất nguy hiểm, vẫn là ở đây canh chừng cho cậu thì hơn.
        Tại Trung bắt gặp Duẫn Hạo đứng ngây ngốc trên bờ, nhợt nhạt cười cười.
         
          Bùm một tiếng nhảy vào  trong nước, ánh mặt trời chiết xạ,mặt nước nổi lên  gợn sóng, Tại Trung giống như mỹ nhân ngư lặn xuống mặt nước .

Nghịch nước thỏa thuê, cậu đưa mắt nhìn đến phía trên bờ có một bóng người cao lớn đang đứng đó liền nổi hứng trêu đùa "Này, ngươi cũng xuống đây đi.
Sự thật là chẳng có một thú nhân nào có thể cự tuyệt lời mời của giống cái, Duẫn Hạo từng bước một đi xuống hồ nước. Lúc hắn bước xuống nước cậu có chút ngẩng người
    
          Suối nước chậm rãi luồng qua đôi chân dài của hắn,  cậu ngơ ngác nhìn về phía trước.
    Lúc      Duẫn hạo cởi bỏ khố  da thú,  may mà nước đã đến phần eo. Lưu manh! . Tại Trung thầm mắng.
          Hô hấp trở nên dồn dập,  cậu đã quên vừa rồi chính cậu gọi hắn xuống đây nha.
          Duẫn hạo cười cười – nhìn gương mặt đỏ bừng của Tại Trung, “Làm sao vậy?” dáng người mạnh mẽ cùng với thú hình uy vũ thật đúng là hấp dẫn trí mạng đối với giống cái.
Tại Trung chuyển hướng nhìn về bên trái, cậu mới không cần tắm cái gì uyên ương dục. >.< Một ý nghĩ đỏ mặt xuất hiện trong đầu cậu.
          Vừa mặc áo lót vào, cảm giác choáng váng quen thuộc kia lại tới nửa, Tại Trung cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai chỉ còn lại âm lại âm thanh thảng thốt của Duẫn Hạo.
          Nhưng rồi tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần, đến lúc cậu lâm vào hôn mê đã không còn nghe thấy nửa.
          Chính là tiếng kêu càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, thẳng đến tiêu thất không thấy.
          Duẫn hạo thấy ở trung đột nhiên té xỉu, mà ở quanh  đây còn có rất nhiều thực vụ.
          Loại  thực vụ  này là một vật có sinh mệnh mà cũng không phải sương mù bình thường , thực vụ hàng năm phiêu tán ở  sâu trong vong lâm –  chính là nơi bọn họ ở.
Kì thật loại sương này đối với thú nhân có sức sống mạnh mẽ thì không có gì nguy hiểm, nhưng đối với một " giống cái" như Tại Trung...
         
          Chẳng lẽ đây là do  sương mù giở trò quỷ? Duẫn hạo nâng Tại Trung dậy
          Chung quanh truyền đến tiếng  thân cây bị chặt gãy, nhánh cây rung động– lá cây sàn sạt rơi rụng, rốt cục đến rồi sao.
         
Duẫn Hạo nhếch khóe miện, trên mặt lộ ra biểu tình tàn khốc trước giờ Tại Trung chưa từng thấy.
         
          

chung quanh truyền tới cây khô bị đè gảy thanh âm của , chấn đắc trên ,

Duẫn Hạo cảm thấy sau lưng có gì đó  đang đến gần , nhẹ nhàng đặt Tại Trung  , xoay người lại , quả nhiên nhìn thấy sinh vật  ghê tởm . Theo nó đến một gốc cây, gốc cây to lớn có những cành cây khô  bị thô bạo đạp gảy dưới đất , trước mắt  Duẫn Hạo là quái vật khổng lồ cao hơn ba thước . Duẫn Hạo gợi lên khóe miệng , trên mặt lộ ra biểu cảm tàn bạo mà  Tại Trung chưa từng thấy qua  ,thức ăn tối nay chính là ngươi , Duẫn Hạo liếm môi một cái, bóng tối chiếu dưới đất từ từ mở rộng , mà duẫn hạo cuối cùng biến thân thú hình lộ ra hai  cánh so với quái vật này lớn hơn rất nhiều.

          Chương thứ mười bốn
    Trong hôn mê Tại Trung dần hồi tỉnh, trước mắt cậu là lồng ngực to lớn của Duẫn Hạo, chính mình lại nằm trong ngực hắn.
     
          “Chúng ta phải  chạy thật nhanh rời khỏi chỗ này.” Không đợi Tại Trung lên tiếng, Duẫn hạo nghiêm túc  nói.
          “Vì cái gì?” Tại Trung chậm rãi ngồi dậy, ly khai  cái ôm của Duẫn hạo
          “Ngươi nhiều lần ngất đi là bởi vì loại thực vụ này ” Duẫn Hạo chỉ chỉ lớp sương mù vây  chung quanh  tản cây
          “Thực vụ?” Tại Trung lại nghe được một  danh từ mới, “Chẳng qua là sương mù mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
          “Không, sự lan tỏa của thực vụ đã khống chế khả năngsinh trưởng thực vật cùng động vật, những loài động, thực vật có chút yếu ớt  cũng sớm đã bị diệt vong .  mà những sinh vật còn tồn tại ở nơi vong lâm này đều đã bị  lý sinh tồn xuống dưới – vật còn sống tất cả đều thay đổi hình dạng, cũng đều bắt đầu thay đổi cấu tạo trong thân thể  để thích ứng với hoàn cảnh này ” Duẫn hạo giải thích.

          “Này. . .” Tại Trung thấy được vẻ mặt của Duẫn Hạo không giống nói dối để gạt cậu.

        Tại Trung không thực sự tin tưởng, những lời này cũng quá vi diệy đi, chẳng lẽ sinh vật sống trong rừng và sinh vật sốnb ngoài khu rừng đều khác nhau? dù sao cậu vẫn phải  đi

"Ta vẫn muốn đi lên"
       
          Tại trung kiên quyết nói, “Ngươi nếu không muốn đi cũng không sao, ta đi một mình cũng được".
Mà cuối cùng Duẫn Hạo cũn không  đôi co với cậu, vẫn như cũ muốn làm bạn đồng hành, đưa cậu lên đỉnh núi.
         
          Màn đêm dần buông, cả khu rừng yên tĩnh chỉ còn lại ánh sáng xanh mỏng manh phiêu lượn trong những bụi cỏ.
          Thường thường còn có mấy song màu đỏ – ánh mắt trong bóng đêm bất động thanh sắc – nhìn chằm chằm người hai người, Tại Trung  cảm thấy sau lưng lạnh lẽo -, gió lạnh từng trận theo tứ phía thổi tới.
          “ở trong này nghỉ ngơi một đêm được không?” Duẫn hạo nhìn ra vẻ thiếu tự nhiên của cậu.
          “Không cần, vẫn là lên đường quan trọng hơn.” nói thật hay đùa vậy, ở đây   hoang sơn dã lĩnh,  đi ngủ  một đêm chắc không còn mạng để thấy mặt trời ngày mai  .

"Trời tối ngươi sẽ không thấy đường"  Thú nhân bình thường đều có năng lực tuyệt vời đó chính là có thể nhìn rõ bất kể trời tối,  nhưng mà giống cái hình như  không có.
          Nếu suốt đêm chạy đi nhất định không khả quan, bất quá nếu hắn ôm Tại Trung đi thì có thể, Duẫn Hạo thầm nghĩ"
          "Việc này đơn giản thôi” Tại Trung ở trên cỏ tìm được một  cây gỗ bằng  cánh tay
          Lại thấy trên mặt đất cks nhiều nhiều cỏ khô cùng lá khô, đem khúc cây đến trước lá cây khô,

“Châm nó.”
          Ánh lửa nhanh chóng thắp sáng cả không gian nhỏ hẹp, đốt không bao lâu, khúc cây phía trước cũng dấy lên  ngọn lửa.
          Quả nhiên có ánh sáng soi rọi tốt hơn nhiều, Tại Trung giơ cây đuốc lên.
          Duẫn Hạo không nghĩ tới còn có thể dùng cách này đến kéo dài mồi lửa, nhìn về phía Tại Trung, trong mắt so với trước kia  càng thêm phần nồng cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro