108 + 109 + 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Mộ Ngôn vốn còn chưa hiểu rõ chuyện gì, ứng theo vẻ mặt Cố Viêm cười quỷ dị như vậy, mới đưa tay lên mặt sờ một phen. Vừa chạm một cái, hắn liền nhanh chóng thổn thức. Đạo tia chớp kia đánh xuống khiến khuôn mặt đen như đáy nồi, điều này khiến An Nhiên hiện ra vài tia mất tự nhiên.

Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trực tiếp cười đến không đứng nổi. An Nhiên cũng có chút nhịn không được, nhưng y vừa thấy Tần Mộ Ngôn như vậy, chính là kiểu thẹn quá thành giận, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là cao thủ trung kỳ hồng mông, nên không sợ. Cố Viêm da dày, chịu đánh. Nhị Hắc cùng Đại Hồng đều cười đến quỳ rạp trên đất, chúng nó là đại yêu thú truyền kỳ, Tần Mộ Ngôn không thể tìm chúng nó phát tiết, duy nhất còn dư lại một mình An Nhiên.

TT.TT...... Đây là tiếng lòng An Nhiên, cũng là tiếng lòng Tần Mộ Ngôn.

Sư Vương mộ cũng không phải là nhà mình, mặt dơ biến đen còn muốn rửa mặt ư? Ngươi muốn rửa thì sẽ có nước sao?

Thân ái, ngươi mơ à!

An Nhiên tuyệt đối thấy được bất đắc dĩ sâu trong mắt Tần Mộ Ngôn, y hậu tri hậu giác nhớ tới, Tần Mộ Ngôn là vì giúp y để cửu cách bính đồ này hợp lại mới mạo phạm bức họa của Sư Vương Terry, khiến hắn bị đánh thành như vậy, thời điểm Tần Mộ Ngôn bị đánh, An Nhiên còn rất không phúc hậu vứt bỏ hắn đầu tiên chạy khỏi vách đá trốn sau lưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Y yên lặng suy nghĩ có phải chính mình quá ác rồi hay không. Bi kịch đã tạo ra, có rối rắm thêm cũng vô dụng, An Nhiên cúi đầu chuẩn bị trong chốc lát, thay bằng một bộ biểu tình nghiêm trang, y từ trong không gian lấy ra một cái khăn ướt, nhìn Tần Mộ Ngôn nghiêm túc nói: "Lau đi!"

Trên mặt y nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì, Tần Mộ Ngôn cũng không kiểu cách, tiếp nhận khăn trong tay An Nhiên, nội tâm cảm động đến rối tinh rối mù.

Tần Mộ Ngôn cầm khăn lau từ từ, An Nhiên nhìn hắn, thỉnh thoảng nhắc nhở hắn nơi nào còn bẩn. Mắt nhìn thấy khăn bị đen còn chủ động tiếp nhận bỏ vào không gian làm sạch rồi lại đưa cho Tần Mộ Ngôn. Loại ôn nhu này, hiền lành này, đừng nói Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm cũng là lần đầu gặp dáng điệu phi thú nhân tiêu chuẩn như thế, nghi gia nghi thất.

"Tiểu An Nhiên ngươi có khỏe không?" Cố Viêm rùng mình một trận. An Nhiên như vậy, mẹ kiếp thật nhìn không quen.

Ôn nhu? Hiền lành? Từ như vậy có thể dùng để dán nhãn trên người An Nhiên sao?

Tính cách cũng đã vặn vẹo đến vậy. Chờ y động kinh xong chỉ sợ lại có người xui xẻo. Dựa theo hành vi cách thức trước giờ của An Nhiên, người nọ sẽ không là Tần Mộ Ngôn, nếu là như trước, Cố Viêm sẽ phải khủng hoảng, nhưng hiện tại nhiều thêm một Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Cố Viêm cảm thấy, cuộc sống lại có hi vọng rồi.

Hắn đã chịu thảm lâu như vậy. Có phải đã đến lúc nên đổi đối tượng tiếp theo hay không?

An Nhiên nghiêm túc nhìn Cố Viêm, y săn sóc như vậy không phải vì muốn cho Tần Mộ Ngôn cảm thấy được mùa xuân ấm áp sau đó quên đi chuyện y làm không đạo nghĩa lúc trước, và cái gọi là tính sổ hay sao. Nhưng lúc này Cố Viêm lại phá rối, không muốn sống đúng không! "Được! Thế nào không tốt? Lão tử rất tốt! Ngươi muốn nói cái gì?"

Cố Viêm rụt cổ, hắn dù cho có trì độn cũng biết An Nhiên đang khó chịu, mới vừa rồi còn không phải tốt lắm sao, chỉ quan tâm một câu thôi, sao lại bị đánh hồi nguyên hình rồi, Cố Viêm sẽ không thừa nhận là do chính bản thân hắn xem không hiểu hình thức nói sai lời.

Tâm tình phi thú nhân thật giống như thời tiết tháng sáu, luôn thay đổi bất thường!

"Không có gì!" Cố Viêm cuối cùng vẫn phải đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.

"Không có gì ngươi tức oai oai cái P. Bản thân xéo qua một bên giùm, cho dù không giúp được, thì cũng đừng phá rối thêm nữa." An Nhiên có đôi lời không tiện nói ra — vạn nhất Tần Mộ Ngôn nổi giận, phủi tay mặc kệ thì sao? Sư Vương Terry biến thái như vậy. An Nhiên không chắc chắn bản thân có thể sống sót ra ngoài, khụ khụ, khả năng không sống được sẽ không lớn, nhưng thiếu tay thiếu chân là không ít.

Đầu óc Cố Viêm này tuyệt đối thiếu dây thần kinh, người được lợi nhiều nhất trong chuyến Sư Vương mộ này chính là hắn, cả bọn đã trải qua nhiều khảo nghiệm như vậy, từng bước từng bước đi đến được đây, mắt thấy cuối cùng sẽ kết thúc, vậy mà hắn vẫn không hiểu chuyện được. Tầm quan trọng của Tần Mộ Ngôn, là có thể tùy ý cười nhạo sao, cũng không sợ múc nước giỏ trúc công dã tràng.

Lúc này mấu chốt nhất chính là trấn an tốt Tần Mộ Ngôn. Có hắn mới có bảo bối, có hắn mới có đường ra, có hắn thì sẽ dễ ăn Vệ Tuyển Dương thô bỉ hơn. Chuyện này nếu để Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ làm, rất không đáng tin, trong lòng An Nhiên oán niệm, bắn thẳng cho Cố Viêm hai đạo ánh mắt sắc như đao.

Mẹ kiếp chờ y thoát khỏi chỗ này, nhất định sẽ thu thập lại hai tên này. Bản thân không lo học, còn làm hư tiểu yêu thú.

Tần Mộ Ngôn kỳ thật không có nhỏ mọn như An Nhiên nghĩ, mất mặt là có, thời điểm Cố Viêm cười nhạo hắn hắn cũng suýt nữa thẹn quá thành giận, nhưng nghĩ đến bọn họ là một đoàn đội, ít nhiều đều bởi vì có An Nhiên mà cả bọn ở cùng nhau. Hắn nếu đối với Cố Viêm nổi giận, An Nhiên kẹt ở giữa nhất định sẽ rất khó xử. Tần Mộ Ngôn là người rất biết kiềm chế ẩn nhẫn, ngày trước cũng không phải chưa từng nghe qua những lời nói không tốt, năng lực chịu đòn là tuyệt đối cường hãn.

Cố Viêm với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười như vậy, hắn cũng chỉ xem như hai tên đó bị động kinh.

Đương nhiên hình tượng của hắn cũng quả thật có vấn đề, tình huống Sư Vương mộ không ai so với hắn càng rõ ràng hơn, nơi này căn bản không có chỗ nào để hắn có thể nghỉ ngơi hồi phục lại, trái lại không gian thần bí kia của An Nhiên thì có thể, nhưng nếu hắn đi vào tất nhiên sẽ khiến cho Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chú ý.

An Nhiên từ trong không gian lấy đồ vật ra Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn có thể cho là y mang theo bảo khí không gian.

Ai chẳng biết bảo khí không gian chỉ có thể mang vật chết, liên quan đến người sống gì đó, thật quá biến thái rồi, năng lực tiếp nhận của người bình thường nhất quyết không thể nào chịu nổi. Tần Mộ Ngôn hiện tại cũng không biết không gian thần bí kia của An Nhiên đến cùng là vật gì? Hắn không hiểu, cũng không muốn theo đuổi sự thật, bảo bối nghịch thiên như vậy, An Nhiên không kiêng dè hắn, không tránh không kiêng kị hắn còn dẫn hắn vào không gian giới thiệu những thứ bên trong cho hắn nghe, Tần Mộ Ngôn đã rất cảm động.

Thời gian Cố Viêm ở bên người An Nhiên so với hắn dài hơn, nhưng đến nay Cố Viêm vẫn không hề được biết.

Từng có người nói qua một câu: Để kiểm tra mức độ thân cận giữa hai người bạn có hai tiêu chuẩn —

Thứ nhất, bọn họ có thể chia sẻ bí mật của mình hay không;

Thứ hai, bọn họ có thể cùng một chỗ nói xấu người khác hay không.

An Nhiên tuy rằng không ở trước mặt Tần Mộ Ngôn nói xấu người khác, nhưng điều thứ nhất tuyệt đối là làm được, y cũng không nói những chuyện riêng của mình, nhưng lại đem bí mật lớn nhất chia sẻ cho Tần Mộ Ngôn. Tần Mộ Ngôn chỉ nghe y thoáng giới thiệu một lần, cũng biết không gian này của An Nhiên cùng bảo khí không gian bình thường bất đồng, cùng thú nhân thần giai mở không gian cá nhân cũng bất đồng.

Có thể chứa vật sống không nói.

Mẹ kiếp có ai sở hữu không gian cá nhân lại còn có cả núi, sông rồi lại còn có nhà tranh thực vật không?

Chuyện xưa trong truyền thuyết cũng chưa cao cấp đến vậy nữa là.

Tần Mộ Ngôn do dự, An Nhiên nhìn ở trong mắt, để đầu tóc Tần Mộ Ngôn bị rối tung dọa người như vậy, hẳn là hắn cũng không vui. Tóc hắn nổ thành thế cũng không phải một cái khăn ướt là có thể giải quyết vấn đề, An Nhiên suy nghĩ một chút, rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp giải quyết hoàn mỹ. Y còn có Nhị Hắc. Có Nhị Hắc ở đây, yểm hộ che chắn là chuyện quá dễ dàng.

Thời gian trong không gian cùng bên ngoài chênh lệch nhiều như vậy, bên trong nửa ngày bên ngoài cũng cũng chỉ chừng mười phút. Muốn đánh lừa Cố Viêm nhu ngốc này, hoàn toàn không cần cái gọi là kỹ thuật.

An Nhiên tại nơi Cố Viêm nhìn không thấy hướng Tần Mộ Ngôn trừng mắt, thời điểm Tần Mộ Ngôn còn chưa lĩnh ngộ được thâm ý trong đó. An Nhiên đã đi qua cầm cánh tay Tần Mộ Ngôn, đem hắn thu vào không gian.

Nhị Hắc đã đem mọi thứ trước đó chuẩn bị tốt. Trong mắt Cố Viêm, Đại Hồng cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Tần Mộ Ngôn chỉ đang ở chân tường tiếp tục dùng khăn ướp sửa sang lại tóc mình, kèm theo đó là cảm giác khó chịu rối rắm. An Nhiên vụng trộm đưa cho Nhị Hắc một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại nhét vào trong miệng nó một khối thịt xốp giòn. Nhị Hắc cọ cọ ống quần An Nhiên, thoải mái kêu hai tiếng meo meo.

Không gian bát quái là bí mật chung giữa An Nhiên, Nhị Hắc cùng Tần Mộ Ngôn. An Nhiên đút thịt cho Nhị Hắc, sau đó đem thần thức tiến vào trong không gian xem xét tình huống Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn không chỉ đem quả đầu bị nổ tung chỉnh sửa tỉ mỉ một lần. Nghĩ đến An Nhiên đã từng nói qua với hắn chênh lệch thời gian trong ngoài không gian rất khác nhau, hắn lại nhàn nhã tắm rửa một trận.

Thời điểm An Nhiên kiểm tra, Tần Mộ Ngôn đã tắm rửa sạch sẽ hiện đang ngồi tại khu đất trước nhà tranh nghiên cứu các chủng loại rau dưa. Lúc này An Nhiên mới đem hắn phóng ra, lại để Nhị Hắc thay đổi huyễn cảnh, đợi đến khi huyễn cảnh rút hết, Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hoàn toàn không biết chân tướng giấu sau những gì hai tên đó vừa thấy.

Tần Mộ Ngôn vẫn như cũ đứng trước cửu cách bính đồ, hắn vẫn chưa chết tâm. An Nhiên đứng bên người Tần Mộ Ngôn, tay nắm lại nhìn lên bức bích họa trên vách đá. "Bức bích họa này không phải chỉ cần ghép lại được rồi sao? Đánh số trên mặt bức vẽ dù sao cũng là một cách, Sư Vương Terry có cần biến thái vậy không? Hay hắn ta vốn là một tên chuyên tự kỷ?"

Trầm mặc, toàn trường một mảnh trầm mặc.

Lúc trước Cố Viêm chọc An Nhiên, nên hắn lui về sau không dám tiến lên nữa, ừ thì, dĩ nhiên cũng không phải chỉ vì vậy, dù sao suốt đoạn đường này bọn họ gặp phải tình huống đột biến thật sự quá nhiều. Cũng như tình huống bây giờ, cách Tần Mộ Ngôn gần quá cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Nghĩ vậy, Cố Viêm lại lui về phía sau thêm nửa bước.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không phải chỉ là kẻ tài cao gan lớn kinh nghiệm không đủ, sau khi cười xong hắn lấy can đảm của mình liền hỏi. "Hiện tại làm thế nào?"

Làm sao ư? Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, biện pháp đều là do người nghĩ ra, tiếp thu ý kiến quần chúng vẫn tốt hơn làm một mình. An Nhiên không tin với danh tiếng mù đường của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có thể đưa ra ý kiến thực tế nào. Đây không phải là khinh thường trí tuệ của hắn, mà là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối Sư Vương mộ hiểu biết thật sự quá ít, nếu là bình thường để hắn thua thiệt là chuyện rất khó, nhưng ở trong này, bất kỳ lúc nào nếu không cân nhắc kỹ trước mọi tình huống, đều có thể phải trả một cái giá thật đắc.

Sư Vương mộ không phải nơi mà thú nhân đầu óc bình thường có thể phát huy được.

Thậm chí Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ở giai đoạn chiến sĩ trung kỳ hồng mông cũng không dám nói có thể tuyệt đối ngang dọc. Chung quy chủ nhân tòa Sư Vương mộ này — Sư Vương Terry cũng không phải giai vị hồng mông, mà là vương giai trên hồng mông. Thú nhân đẳng cấp càng cao, kém một cấp cũng đã khác nhau một trời một vực, chứ đừng nói là chênh lệch một giai vị.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh mà thôi. Nếu muốn toàn thân bình yên thoát ra cũng là rất khó.

An Nhiên hỏi Tần Mộ Ngôn có phương pháp nào khác không, dù sao y cũng chưa bao giờ thấy qua bức họa ban đầu của Sư Vương Terry, dưới tình huống không cho phép đánh dấu, nếu muốn ghép lại hoàn chỉnh thật sự là rất khó.

Lúc này, sau khi nghe câu nói của Tần Mộ Ngôn, An Nhiên liền muốn hộc máu.

"Ta quên, cửu cách bính đồ này, tối đa chỉ được thực hiện trong 50 bước." Orz...... cái này thì hay rồi, hi vọng cuối cùng cũng tan biến, ngay cả thử vận khí cũng không được.

An Nhiên suy nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: "Chúng ta cũng không cần xem truyền hình trực tiếp hiện trường nữa, cứ đi thẳng đến truyền thừa chi địa mai phục, sau đó để Nhị Hắc bày huyễn cảnh là được, so với ở trong này xem còn rõ hơn nhiều." Nếu thật sự là vậy, đề nghị này tự nhiên là rất tốt, nhưng mà thân ái, chuyện ngươi có thể nghĩ đến Tần Mộ Ngôn sẽ không nghĩ đến sao?

"Cửu cách bính đồ này không chỉ mở ra nhiệm vụ truyền hình trực tiếp theo ngươi nói, đây chỉ là thứ nhất, nơi này còn có một quyển bí kíp, là của một vị trưởng giả giao cho Terry, người nọ để cho Terry cầm bản bí kíp này chờ đợi người hữu duyên, không chỉ là đại lục Thú Nhân, từ phi thăng giới, cho tới các vị diện dưới phi thăng giới, nhiều thế giới như vậy, người có thể học được bản bí kíp này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, xác suất như vậy, đến đại lục Thú Nhân, chỉ sợ trăm ngàn năm qua cũng không gặp được một người như vậy."

Cuốn bí kíp này, không chỉ Sư Vương Terry, mà Arthes cũng đã tự mình xem qua, mặt trên ghi lại rất nhiều danh từ xa lạ. Mỗi danh từ theo sau nó chỉ có vài câu giải thích đơn giản, thứ này, cùng nguyên tố pháp tắc thú nhân vương giai lĩnh ngộ khẳng định có chỗ giống nhau, nhưng cũng có chỗ khác biệt, thú nhân vương giai tuy rằng có thể đánh ra pháp thương nhất định, nhưng chủ yếu vẫn là thương tổn vật lý. Pháp thương được lĩnh ngộ cũng chỉ là vết bỏng, đóng băng... hiệu quả không hề lớn, cũng không phải trực tiếp thương tổn.

Căn cứ lý giải của Arthes. Quyển bí kíp này ghi lại những kỹ năng chuyên về pháp thương, không chứa bất cứ công kích vật lý nào, thứ này cùng phương thức thú nhân tu luyện hoàn toàn là ngược lại, các thú nhân không có khả năng bỏ gốc lấy ngọn theo đuổi thứ giải thích huyền diệu khó hiểu như vậy. Terry không phải chưa từng thử tìm phi thú nhân tới thực nghiệm.

Nhưng kết quả lại còn thảm hơn.

Năng lực lý giải của phi thú nhân, khả năng tiếp nhận cùng tình trạng tâm lý, hoàn toàn không thích hợp để tu luyện.

Mặc kệ là thuần vật lý hay là pháp hệ.

Thứ ghi lại trên bí kíp, thú nhân mỗi ngày tu luyện còn không cách nào hiểu được, chớ nói chi phi thú nhân chưa bao giờ tiếp xúc qua tu luyện. Thật sự là quá ép buộc làm khó người khác quá rồi. Terry đã thử qua vô số lần. Nhưng nhận được đều là một loại, sau khi tình cảm mãnh liệt của hắn qua đi, thời điểm bố trí Sư Vương mộ hắn liền đem bí kíp này đặt tại đây luôn.

Nếu là hữu duyên, dù có giấu kỹ tới đâu cũng có thể đào ra.

Nếu là vô duyên, để ngay trước mặt ngươi cũng không thể bắt được.

An Nhiên cau mày nghe Tần Mộ Ngôn nói, suy nghĩ, hỏi: "A Ngôn ngươi có hứng thú?"

Tần Mộ Ngôn lắc đầu, nói: "Bí kíp này, sau khi ta được nhận ký ức truyền thừa của tổ tiên mới biết, ta không thể nào hiểu được thứ này."

"Ngươi đã không thể lý giải. Chẳng lẽ trông cậy vào ta xem hiểu nói cho ngươi nghe sao?" An Nhiên giỡn giỡn nói, ngữ khí ngả ngớn, nghe qua rất không đứng đắn. Y vốn cũng không coi nó là thật, nói đùa. Y chỉ là chơi trò chơi rồi xuyên qua, kỹ năng bên trong trò chơi chỉ cần tới đúng cấp bậc rồi đến chỗ thầy truyền dạy giao tiền là có thể học được, đối với ngộ tính của mỗi cá nhân đều không có yêu cầu gì, ngươi hiểu hay không không quan trọng, chỉ cần học qua là có thể dùng, còn tốt hay không lại phải xem qua thao tác của ngươi.

An Nhiên học không được tốt lắm, y không am hiểu PK.

Đánh lén hạ độc trái lại là chuyện y am hiểu đến mức thành thục nhất.

Một người như vậy, trông cậy vào y lĩnh ngộ bí kíp hả? Nói đùa đi! An Nhiên ngay cả chính mình cũng không tin tưởng.

An Nhiên dùng ngữ khí như vậy trêu chọc đùa giỡn, thế nhưng Tần Mộ Ngôn lại gật đầu.

Đệch! "Ngươi thật đúng là trông cậy vào ta?"

"Ta đối bí kíp kia không có hứng thú gì, chỉ có cảm giác, ngươi ngay cả Thần Tế – thần vật của thượng cổ đều có thể sử dụng, không chừng  quyển bí kíp này..." Ngữ khí Tần Mộ Ngôn khi nói lời này rất bình tĩnh, rất có tự tin, An Nhiên nghe xong đầu đầy hắc tuyến, y thật sự không hiểu, Tần Mộ Ngôn sao lại có niềm tin lớn với y như vậy, trên cơ bản, An Nhiên chính là võ si.

Si này, cũng không phải ý chỉ si mê, si cuồng, mà là ngu ngốc.

Đầu óc An Nhiên sử dụng tốt, điều đó chỉ có thể nói y mưu đồ tính kế lợi hại, có tiềm chất trở thành người âm hiểm. Điều này cũng không thể đại biểu cho việc trên khía cạnh lĩnh ngộ võ học y sẽ có một chân. Trên thực tế, có rất nhiều người trên khía cạnh võ học đạt được rất nhiều thành tựu cao, nhưng ở cuộc sống bình thường hoặc những phương diện khác lại tương đối trì độn. Một người thiên phú chỉ tập trung tại một phương diện, không có khả năng chu đáo, muốn sử dụng đầu óc tốt, âm mưu quỷ kế nhiều, kỹ năng sinh hoạt cường đại, đồng thời còn muốn giá trị vũ lực cao.

Người này không còn là người nữa, mà là GM mất rồi.

Bên trong trò chơi cũng không có loại không bình thường như vậy, càng đừng nói đến đại lục Thú Nhân. Có tạo khúc ngoặt cũng không can đảm như vậy được.

"A Ngôn ngươi có phải để mắt tới ta quá rồi không?" An Nhiên rất uyển chuyển nhắc nhở Tần Mộ Ngôn.

Tần Mộ Ngôn lắc đầu, hắn đối với An Nhiên rất có tin tưởng, trực giác nói cho hắn biết, An Nhiên sẽ mang đến sinh cơ mới cho đại lục Thú Nhân, chuyện Arthes lúc trước không thể làm đến, không đại biểu cho An Nhiên không thể làm được.

Arthes chẳng qua chỉ có giá trị vũ lực cường đại, xét đến cùng hắn vẫn là một người trung hậu thành thật. Vì giúp bằng hữu mà ngay cả mạng mình cũng không tiếc, nói năng khí phách nhất ngôn cửu đỉnh. Bên người Arthes nếu không phải có Sư Vương Terry, căn bản theo đuổi không tới ngày đột phá thần giai.

An Nhiên so sánh cùng Arthes. Khế ước sủng vật của bọn họ đều là yêu thú Ly Yểm. Bọn họ đều có một đám đồng bọn ai cũng có sở trường riêng, tuy rằng Arthes tọa trấn bên người có mười đại thú vương, mà An Nhiên chỉ có vài cái du binh tán dũng. Cố Viêm, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều là những thú nhân rất nổi danh trên đại lục Thú Nhân. Thiên phú bọn họ không tệ, bối cảnh rất tốt, năng lực tuy rằng tạm thời còn kém, nhưng vẫn có thể gia tăng.

Nhân số mặc dù hiện tại còn ít, nhưng từ từ rồi cũng sẽ nhiều hơn, An Nhiên này chính là người có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện đi theo y, trên người y có một loại mị lực nhân cách rất kỳ lạ.

Cho dù so sánh như vậy, nhưng An Nhiên cũng không bị ánh sáng của Arthes áp chế bao nhiêu, Arthes đã ngã xuống, hào quang sở hữu trước kia chỉ còn để người đời sau tưởng nhớ, nhưng An Nhiên lại còn cả tương lai không giới hạn.

Ngươi sao có thể đem quá khứ cùng tương lai đặt cùng một chỗ so sánh với nhau được? Chuyện Arthes không làm được, không đại biểu cho An Nhiên nhất định không làm được. Tần Mộ Ngôn muốn chứng minh chính là đạo lý này.

Chuyện này Tần Mộ Ngôn đã nhận định, An Nhiên có tranh cãi tiếp cũng không có ý nghĩa, y cược không quan trọng, nhưng nếu không thử một lần, Tần Mộ Ngôn sẽ không chết tâm. Nhận mệnh thở dài một tiếng, An Nhiên nói: "Không phải ta không phối hợp, cửu cách bính đồ này thật sự là rất phức tạp, ngay cả hình gốc cũng không có. Lại còn phải khống chế trong vòng 50 bước, vậy sao mà hợp được?"

"Có phải chỉ cần gặp qua hình gốc ngươi sẽ có thể ghép lại phải không?" Tần Mộ Ngôn suy nghĩ, hỏi.

Chỉ nhìn một cái hình gốc tuy rằng vẫn có chút miễn cưỡng. Nhưng cẩn thận chút cũng có thể, trong vòng 50 bước hoàn thành cửu cách bính đồ cũng không tính là quá nghịch thiên. Nghĩ như vậy. An Nhiên gật đầu. "Nếu có hình gốc, ta có thể tận lực thử một lần, nhưng nếu không có, thật sự không biết nên bắt tay vào như thế nào cả." Dừng một chút, An Nhiên nói thêm, "Hay là A Ngôn ngươi trên mặt đất vẽ một cửu cách bính đồ tương tự đi, tuy rằng không trực tiếp đánh dấu sẽ có khó khăn nhất định. Nhưng dù sao cũng là có thể."

Tần Mộ Ngôn bị An Nhiên nói đến mơ hồ, xác nhận một lần nữa hỏi: "Đến cùng có cần hình gốc không."

"Có dĩ nhiên là tốt nhất, không có thì phải ghi chú đánh dấu rõ ràng."

"Kỳ thật, tại chỗ đánh cờ lúc trước, An Nhiên ngươi đã gặp qua Sư Vương Terry rồi. Bức vẽ này không có khác biệt mấy so với tàn hồn của hắn ta đâu." Tần Mộ Ngôn tìm đủ loại lý do cổ vũ khích lệ An Nhiên can đảm buông tay làm thử, khóe miệng An Nhiên giựt giựt, một cái mặt phẳng một cái lập thể, thân ái, khác biệt này cũng không phải chỉ nửa điểm một điểm. Bổ não bằng cái này, lấy kỹ thuật y hiện có, rất khó có thể đạt tới.

Hình ảnh cùng chân nhân làm sao có thể đặt cùng một chỗ được chứ!

Rốt cuộc Tần Mộ Ngôn nhớ ra được nơi nào có bức họa Terry giống cửu cách bính đồ này rồi.

Trên một vách đá tại truyền thừa chi địa, trước khi tiếp nhận truyền thừa phải hướng bức họa Terry dập đầu. Bái sư, bái sư. Đồ đệ quỳ xuống dập đầu trước sư phó tuyệt đối là truyền thống từ xưa đến nay.

Toàn bộ bên trong Sư Vương mộ chỉ có hai nơi có bức họa giống nhau. Nếu An Nhiên kiên trì như vậy, Tần Mộ Ngôn chỉ có thể nhượng bộ, kéo dài lâu thế này, cũng không biết Vệ Tuyển Dương bên kia đã là tình trạng nào rồi, có thuận lợi thông qua tâm ma trận hay không. Tần Mộ Ngôn nói: "Bức họa tại vách đá truyền thừa chi địa, nhưng nếu đi qua như vậy gặp phải Vệ Tuyển Dương phải làm thế nào?"

Làm sao ư? Bà cha nó, đương nhiên là không thể gặp Vệ Tuyển Dương rồi.

An Nhiên cùng Tần Mộ Ngôn hướng truyền thừa chi địa đi tới, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng Cố Viêm lưu lại bên trong thạch thất trấn thủ, Nhị Hắc được phân công bố trí huyễn cảnh, dựa theo phán đoán của An Nhiên, lúc này, thông qua tâm ma trận chỉ có thể là phi thú nhân Tô Á, còn ba thú nhân kia, rất khó, tuy rằng y cảm thấy là vậy, nhưng các biện pháp phòng ngừa vẫn phải bố trí cho tốt.

Nhị Hắc sau khi ở nửa đường vào thiết kế huyễn cảnh xong, liền bị An Nhiên lôi vào truyền thừa chi địa, y không có quên, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là lạc đường mà khoan động tiến vào, theo lời nói của hắn, động hắn đào ở bên cạnh đá đặt trong truyền thừa chi địa, thứ như vậy tuyệt đối không thể lưu lại cho Vệ Tuyển Dương phát hiện, sớm che dấu tốt mới là thượng sách.

Việc này, nghe qua mặc dù phức tạp, nhưng lượng công việc cũng không lớn, đối với Nhị Hắc mà nói, chỉ mất một chút là có thể làm được.

An Nhiên cũng không nhìn chằm chằm vào Nhị Hắc, y bị Tần Mộ Ngôn kéo đến trước mặt một vách đá, lạy vài cái rồi mới cẩn thận chăm chú nhìn kỹ bức họa của Sư Vương Terry. Đúng như lời Tần Mộ Ngôn nói, thoạt nhìn, bức họa này cùng tàn hồn không có bao nhiêu khác biệt, đi một chuyến này An Nhiên cũng không cảm thấy có phiền phức gì, nếu không tận mắt chứng kiến một lần, cứ nghĩ theo tàn hồn, An Nhiên dù có động não nhiều hơn nữa cũng không thể hình dung ra bộ dáng bức họa. Cũng không phải không biết tướng mạo Terry, mà là động tác, bối cảnh, cùng với một ít yếu tố nhỏ khác.

Bức họa cũng không phải như lúc cảnh sát phân biệt tội phạm, chụp ra y đúc diện mạo là điều không thể được.

Năng lực tốc kí của An Nhiên rất giỏi, đem tổng thể bức họa nhìn kỹ một lần, nhắm mắt lại cũng có thể nhớ được từng chi tiết là thứ gì, bố cục cơ bản... Đây là một bức bích họa hầu như toàn đường cong, bính đồ bên kia cũng vậy, trừ bỏ vách đá màu xanh xám cùng những đường cong màu đen, thì sạch sẽ không dư thừa bất kỳ màu sắc nào.

Tần Mộ Ngôn không có nhìn bức họa, tần suất bức họa Terry xuất hiện trong trí nhớ Arthes đã rất cao, trước khi tiến vào Sư Vương mộ, Tần Mộ Ngôn đối với loại nhân vật truyền kỳ này vẫn luôn rất hiếu kỳ, nhưng sau khi tại quảng trường tế đài đạt được khắc ấn linh hồn của Arthes, nhân vật anh hùng truyền kỳ tại đại lục này đều tan vỡ từng cái hết rồi.

Đời sau đem bọn họ truyền đi như thần, nhưng đến cùng bọn họ cũng chỉ là người thường, thiên phú khá một chút, tu vi cao một chút, vận khí tốt một chút, tựa như nhân vật chính yy trong tiểu thuyết Trung Quốc giống nhau, kỳ thật bọn họ đều là người thường, bộ dạng, bối cảnh, thiên phú... đủ cả phương diện có thể cùng bọn họ sánh vai còn có rất nhiều người, nhân vật chính sở dĩ là nhân vật chính mà không phải phối hợp diễn, quan trọng nhất chính khi bọn họ gây chuyện đều có người hỗ trợ giải quyết mọi hậu quả sau đuôi.

Còn có một chút là dựa vào vận khí.

Bên trong trò chơi có câu — vận khí cũng là một bộ phận thực lực.

Thời điểm vào phó bản, nhân phẩm tốt muốn thứ gì thì chỉ cần một lần là ra, nhưng nếu nhân phẩm không tốt thì càn quét đến mệt bở hơi tai cũng không có. Đây chính là chênh lệch. Không cần nói sự thật là do ta thế này thế kia, chỉ là vận khí không tốt thôi.

Thân ái, nhân vật chính khác chốt thí ở chỗ, nhân vật chính luôn có thể bĩ cực thái lai khởi tử hồi sinh (Editor: Sau con mưa trời lại sáng á). Mà phối hợp diễn thì luôn tuyệt đối xui xẻo.

Tần Mộ Ngôn thậm chí không nguyện ý nhìn bức họa Terry liếc mắt một cái, hắn nhìn An Nhiên nghiêm túc ghi nhớ bức họa, thẳng đến khi An Nhiên cảm nhận được tầm mắt sốt ruột quay lại nhìn hắn. "Sao vậy?" An Nhiên nhìn lại quần áo chính mình. Lại sờ mặt một lượt, cảm thấy không có gì không ổn, mới nhíu mày một trận.

"Không có gì." Khóe môi Tần Mộ Ngôn hơi cong lên, hắn thích nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của An Nhiên. Cố chấp lại chuyên chú, An Nhiên rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy, phần lớn, y đều rất nhàn nhã, không coi trọng thứ gì. "Nhìn kỹ rồi?"

An Nhiên nhìn thoáng qua, mới gật đầu, nói xong rồi. Nói xong lại không yên lòng hỏi: "Thật sự không vấn đề gì sao?"

Có thể có vấn đề gì? Ngươi nghĩ xảy ra vấn đề gì?

Tần Mộ Ngôn không nói, xoay người dẫn đầu đi về, An Nhiên giám sát Nhị Hắc kết thúc hoàn tất công tác cuối cùng rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Cố Viêm thấy An Nhiên cùng Tần Mộ Ngôn trở về, chỉ mất mấy bước đã đến gần bên người An Nhiên hỏi: "Như thế nào, như thế nào? Bọn Vệ Tuyển Dương tới chưa?" An Nhiên trợn trắng mắt một phen, có đầu óc đều biết, đây là tâm ma trận, Vệ Tuyển Dương cũng không phải mầm tốt gì, chỉ vì cái trước mắt, có thể không có tâm ma sao? Hai thủ hạ thú nhân kia của hắn càng khó nói, nhìn bọn hắn đối với truyền thừa Sư Vương mưu tính sâu xa đến vậy. Cảm giác của An Nhiên chỉ sợ là bọn hắn sẽ bị vây khốn trực tiếp bên trong không ra được.

Tô Á ngược lại là một người rất có lý trí.

Nhưng hắn là phi thú nhân, phi thú nhân có khả năng bỏ lại đồng đội thú nhân tự mình hành động ư?

Đương nhiên là không có khả năng!

An Nhiên lười nhiều lời cùng Cố Viêm, y cùng Tần Mộ Ngôn liếc nhau, sau đó đi đến phía trước vách đá có cửu cách bính đồ. Đường cong vẽ lên vách đá mặc dù có chút mờ nhạt. Nhưng An Nhiên đã đem bức họa Terry ghi nhớ rất kỹ trong đầu, hơi hồi tưởng lại chút là có thể nhớ ra.

Trong lòng có mẫu, xuống tay cũng nhanh, y cũng không lấy than củi làm ký hiệu. Trực tiếp hướng trên vách đá động thủ, ước chừng 40 bước liền ghép xong bức bích họa này. Ghép lại nhanh như vậy vẫn là do năng lực tốc kí của An Nhiên đủ mạnh, hai là thời điểm khi y còn ở Trung Quốc từ nhỏ đã chơi loại đồ vật này, ba là là bức họa Terry cũng không có hỗn loạn đến trình độ biến thái.

Vì vậy, hết thảy đều theo phương hướng dự tính của An Nhiên phát triển, mặc dù có chút nhấp nhô, nhưng cũng coi như thuận lợi.

Trong nháy mắt bích họa hợp lại, vốn là từng khối đá liền tạch tạch hợp chung một chỗ, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng từng tách ra trước kia. An Nhiên ngay cả nháy mắt một cái cũng không, chờ tình huống tiếp theo phát sinh.

Ầm ầm ùng ùng, sau một trận bụi đất bay lên, trung tâm thạch thất liền xuất hiện một khu vực gồm 12 hàng 10 cột.

Bên trong mỗi phương cách đều có hoa văn đặc biệt, tổng cộng có mười loại hình thức hoa văn, nếu ngươi đứng trên một loại hoa văn cùng màu sắc nào đó trong những ô vuông kia, sau mỗi một bước đều chỉ có thể bước lên ô vuông có hoa văn và màu sắc giống hệt vậy, bên trong này có mười loại sắc hoa, nhưng chỉ có một loại có thể khiến phi thú nhân thuận lợi đi qua, không được sử dụng ngoại lực cùng bất kỳ kỹ năng gì.

Một cửa này yêu cầu chính là an toàn đi qua.

An toàn này có hai phương diện hạn chế, thứ nhất chính là bắt buộc dẫm lên những ô vuông có cùng màu sắc cùng hoa văn, một khi đạp sai, liền lập tức bị knockout; thứ hai là không thể sử dụng ngoại lực cùng bất cứ kỹ năng nào, đây là nhằm vào thú nhân. Một cửa này khảo nghiệm chính là trí nhớ cùng nhãn lực, cùng sức chiến đấu cao thấp nửa xu quan hệ cũng không có.

Thời điểm những ô vuông này xuất hiện, Cố Viêm có chút trở tay không kịp, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, đồng thời sau khi hắn phát hiện tình cảnh có dị biến, hai cánh trên lưng liền đồng loạt giương ra, hắn sử dụng đôi cánh của mình rời khỏi mặt đất.

An Nhiên cũng không biết quy tắc trò chơi của cửa này, y nhíu mày hỏi: "Cửa này lại là gì nữa?"

Lúc này Tần Mộ Ngôn trả lời rất tùy ý, "Thứ này đối với ngươi mà nói coi như rất đơn giản, từ phía bên này bức họa Terry xuất phát, lựa chọn ô vuông có hoa văn màu sắc đặc biệt, sau đó chỉ có thể bước vào những ô vuông có màu sắc hoa văn tương tự, chỉ cần thuận lợi thông qua 12 hàng này, liền xem như qua cửa."

"Các ngươi không thể sao? Vì cái gì luôn phải là ta?" An Nhiên không nói, những thứ nhỏ như vậy, Tần Mộ Ngôn chỉ cần sải cánh bay lên, bay lướt qua, một trận là xong.

Tần Mộ Ngôn đương nhiên biết An Nhiên rối rắm cái gì, hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ừ...... một cửa này chỉ có thể do phi thú nhân thực hiện, hơn nữa không thể mượn ngoại lực, không thể nhận giúp đỡ của thú nhân."

Một cửa này đối với An Nhiên mà nói cũng không khó, tương tự như cơ quan y từng thấy nhiều lần trong trò chơi ở Trung Quốc, thời điểm vừa thấy còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi Tần Mộ Ngôn giải thích y liền hiểu rõ, lướt qua tất cả ô vuông một lần, sau đó chọn nhanh một loại hoa văn màu sắc, theo phạm vi tiếp tục, một phút đồng hồ liền đến đầu bên kia.

An Nhiên đứng ở ô vuông cuối cùng, ô vuông kia chậm rãi hạ xuống, sau khi ô vuông hạ xuống một phần, một đài đá ở phía trước liền cao lên một phần, ô vuông được chọn chìm xuống mười phân, rồi dừng lại, khối đài đá này cũng dừng lại theo, An Nhiên lúc này mới phát hiện bên khe của khối đá đó có huyền cơ. Tần Mộ Ngôn đi đến bên cạnh đài đá, ngồi xổm xuống, dùng toàn lực đem đài đá lật ngược lên, bí kíp đặt ở giữa đài đá cùng mặt đất, giấu thật sự rất kỹ, nếu không theo thứ tự từng bước từng bước thực hiện, căn bản là không tìm ra nơi này.

Tần Mộ Ngôn đem bí kíp cầm lên, dùng tay vỗ vỗ bụi. Không sai biệt lắm mới đưa cho An Nhiên.

An Nhiên cũng không khách khí, một đường này hại không ít tế bào trí nhớ của y, lấy đến quyển bí kíp từ tay Tần Mộ Ngôn miệng còn cằn nhằn không biết thứ này là cái gì. An Nhiên lúc này còn chưa biết thứ y lấy đến là gì, chờ y đem bí kíp lật lại. Cả người liền ngây dại.

Hoàn chương 108 + 109 + 110

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro