123.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TNCTCQS – ☆ 123.
Posted by Hannah Nguyễn
      10

Editor: Hannah Nguyễn

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa nuốt xuống thuốc phục hồi, An Nhiên liền nói: "Tiểu Bạch, ngươi lên thêm lần nữa đi."

Nhảy một lần đã hộc máu, nhảy thêm lần nữa chẳng phải để ta tìm chết à?

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trợn mắt nhìn An Nhiên, cứ như muốn xé toặt y ra. Lần đầu tiên còn có thể nói là mù mờ, thụ thương là không thể tránh được, nhưng thêm một lần nữa là ý gì? Sức tưởng tượng có hạn của hắn nghĩ không ra có chuyện tốt nào. "Ngươi sao không tự nhảy một lần đi?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hỏi ngược lại.

An Nhiên ngược lại thật không nghĩ tới điểm này, y hình như vừa chạm đến một điểm mấu chốt, rất muốn chứng thực suy đoán trong lòng. Nào biết Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ăn một lần thiệt, lúc này nghĩ lầm. An Nhiên nhớ tới chuyện xưa sói đến, quả nhiên chuyện bẫy người không thể làm quá nhiều. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ dám lớn giọng như vậy là do đoán chắc An Nhiên không yên lòng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, An Nhiên thật sự đi làm. Động tác An Nhiên cũng không nhanh, cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mới lúc nãy so sánh có thể nói là rất chậm. Từ từ từng bước một nhưng lại đi rất kiên định.

"Ách...... Ngươi đùa thật à?"

An Nhiên bình thản liếc hắn một cái, không nói. Y  ở vòng bong bóng kế tiếp được phun ra trong nháy mắt gia tốc vọt tới, động tác này dọa sợ khiến trái tim Tần Mộ Ngôn suýt chút nữa bãi công. Xúc tu bạch tuộc sau khi bong bóng được phun ra liền quất tới, mặc dù Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa mới hộc máu, nhưng hắn vẫn giúp An Nhiên cản lại. Hắn đã đích thân chứng minh bong bóng là không thể đập loạn, An Nhiên đến cùng là có ý gì đây?

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ muốn một kết quả. Tần Mộ Ngôn lại bất chấp xúc tu bạch tuộc quất tới trực tiếp nhào qua, hắn không quan tâm mọi thứ, dọc theo đường đi đánh vỡ ba cái bong bóng mới chặn được An Nhiên.

Chuyện kỳ lạ xảy ra.

Gần như đồng thời Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa đụng phải bong bóng liền hộc máu, thì Tần Mộ Ngôn lại một chút vấn đề cũng không có. Không chỉ không có chuyện, hắn còn cảm thấy tốt vô cùng, năng lượng tăng nhiều. Toàn thân đều có lực.

Nhìn hắn như vậy An Nhiên cười, dưới sự hy sinh của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, y coi như đã hiểu rõ phương pháp ứng đối với phụ bản bạch tuộc này rồi. "Tiểu Bạch. Ngươi còn nhớ vừa rồi ngươi đánh vỡ bong bóng màu gì không?"

"Màu tím?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ suy nghĩ một chút, không rõ lắm, nói.

An Nhiên gật đầu, đối với Tần Mộ Ngôn nói: "A Ngôn ngươi đem những bong bóng còn lại đánh vỡ hết đi. Trừ màu tím."

Nói đến đây, Tần Mộ Ngôn cũng mơ hồ hiểu được, vì cái gì Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bị thương hắn lại không có chuyện gì. Vấn đề nằm trên bong bóng, bong bóng có thể có khác biệt gì chứ?

Là màu sắc, màu sắc bất đồng.

An Nhiên suy đoán mỗi một màu của bong bóng sẽ biểu hiện cho một loại trạng thái, có trạng thái tốt, cũng có trạng thái xấu. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đụng trúng liền hộc máu chỉ có thể chứng minh vận khí hắn không tốt, bong bóng màu tím đại khái là trạng thái xấu. Lúc Tần Mộ Ngôn nhào tới An Nhiên có để ý nhìn, màu đỏ, màu lục, màu xanh. Trước mắt xem ra, ba loại màu sắc này đều vô hại, chỉ là không biết có cái tác dụng gì không.

Tần Mộ Ngôn gật đầu, tiếp tục đập tới chanh, hoàng hai màu bong bóng còn lại, không có bất cứ vấn đề gì.

"A Ngôn ngươi cảm thấy thế nào?" An Nhiên hỏi.

"Trên người giống như có sức mạnh vô hạn, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn, năng lượng tựa hồ tăng lên rất nhiều." Tần Mộ Ngôn cẩn thận cảm nhận tình trạng thân thể bản thân rồi trả lời. Lúc này, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng hiểu, thời điểm An Nhiên phân phó Tần Mộ Ngôn né qua bong bóng màu tím đem những màu khác đập vỡ, hắn đã hiểu được, không phải An Nhiên muốn  ám hại hắn, mà do chính hắn xui xẻo nên cũng chẳng trách ai được.

Tuy rằng Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã hiểu, nhưng Cố Viêm còn chưa biết. Không chỉ Cố Viêm, Nhị Hắc cùng Minh Hỏa cũng không hiểu, ba tên này thú tính lớn hơn lý tính, rõ ràng bản năng thân thể của ba tên này tác dụng mạnh hơn đầu óc. An Nhiên nhìn cả bọn một cái, tổng kết nói: "Những bong bóng này chính là điểm mấu chốt để đối phó với bạch tuộc, căn cứ vào thực nghiệm của Tiểu Bạch cùng A Ngôn xem ra, trừ bỏ bong bóng màu tím không thể đụng vào, những màu khác đều là một số trạng thái tốt, các ngươi có thể thử sau khi đập vỡ những bong bóng này rồi lại công kích bạch tuộc xem, nếu ta suy đoán không sai, hẳn hiệu quả cũng không tệ."

Quả thật lần này thuận lợi hơn nhiều. Mặc dù bản thân Cố Viêm không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng lời cần nghe vẫn là hiểu được, sau khi An Nhiên phân phó như vậy, trừ bỏ trong lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ áy náy nên càng tận tâm che chở y hơn, còn lại hai người hai thú giống như là chó dữ vồ mồi, đều xông tới phía bong bong mà đại bạch tuộc phun ra.

Sau khi được gia tăng trạng thái, bọn họ đánh bạch tuộc tựa như dao mổ lợn xắt rau. Nhất là Cố Viêm, hắn vị giai tuy rằng thấp nhất, nhưng sau khi gia tăng cũng có thể sánh bằng Tần Mộ Ngôn mấy phần, cừu hận rất nhanh liền bị Cố Viêm kéo qua. Bạch tuộc không tuân theo lộ số công kích tuần hoàn trước giờ của nó, nó bỏ qua An Nhiên cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, chuyên tâm hướng Cố Viêm quật tới.

Con bạch tuộc này điển hình cho loại phòng cao công thấp. Tuy rằng máu của nó khá dày, nhưng cũng không chống được quá lâu, ước chừng sau nửa khắc (Editor: Mình dùng tiếng anh dịch là ¼ của 90p), đại bạch tuộc liền ầm ầm ngã xuống. Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chuyện kinh sợ liền phát sinh. Thi thể đại bạch tuộc vẫn không có biến mất, nửa phút sau nó lại đầy máu đầy lam sống lại.

Đệch!

Mặc dù đã biết rõ chiêu số công kích, cũng như tìm ra được biện pháp đối phó nó, nhưng sau khi thấy tình huống như vậy, An Nhiên vẫn muốn mắng bố cha nó. Bọn họ đánh vất vả như vậy, khó khăn lắm mới mài chết cái thứ này nhưng chỉ mới qua nửa phút nó liền đầy màu đầy lam sống lại, đây là ý gì?

Sư Vương Terry là muốn gì đây?

Đây là muốn bọn họ kiệt sức mà chết sao?

Tình huống như vậy còn có thể thế nào nữa? Chỉ có thể tiếp tục đánh! đã đánh qua một lần, lần này thuận lợi hơn rất nhiều, ba thú nhân phân công rất rõ ràng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bảo hộ An Nhiên, Tần Mộ Ngôn cùng Cố Viêm xuất toàn lực, bọn họ ra sức đánh hiển nhiên cừu hận sẽ bị kéo qua, có thể nói Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bên này một điểm áp lực cũng không có.

Lúc này thời gian cần dùng càng ngắn hơn, không mất vài phút liền giải quyết xong. Ai biết, kết quả vẫn là như vậy.

Đại bạch tuộc lần nữa đầy máu đầy lam sống lại tại chỗ.

Mắng bố cha nó đã không đủ để hình dung tâm tình An Nhiên lúc này, một đường này y luôn thử phỏng đoán ý tưởng của Terry, cho đến mới vừa rồi, y cơ hồ nghĩ bản thân mình đã có thành quả, nhưng hiện thực tàn khốc đã đánh nát dương dương tự đắc của y.

"Đệch! Đến cùng là sao thế này, Tiểu An Nhiên đây rốt cuộc là sao?"

An Nhiên liếc mắt xem thường, "Sư phụ của ngươi thiết kế cửa vào, ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Nếu ta biết vậy chẳng phải ta chính là Sư Vương Terry, mà không phải là một phi thú nhân không tiếng tăm sao?"

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Làm sao bây giờ à, dĩ nhiên là tiếp tục đánh. Thời điểm đánh tới lần thứ ba, Sư Vương đoàn bên kia cũng có động tĩnh, bọn họ cũng đã nhận ra sự quái dị từ bong bóng, sau khi trải qua vài lần nếm thử đụng tới điểm then chốt. Tô Á xa xa tránh ở một bên. Vệ Tuyển Dương cùng Thạch Hải Nghiêm Phong phối hợp mài chết bạch tuộc, bọn họ chỉ có ba người, trong đó Thạch Hải còn là tàn một nửa. Tốc độ công kích so bên này của An Nhiên chậm không chỉ nửa điểm một điểm. Mắt thấy bọn Cố Viêm lại muốn đem bạch tuộc đánh chết, An Nhiên rống lên một câu: "Dừng lại, dừng lại!"

Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn này giờ chỉ lo công kích. Hoàn toàn không chú ý tới tình huống cách vách của bọn Vệ Tuyển Dương, thẳng đến khi An Nhiên rống lên bọn họ vẫn còn mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì. May mà thần kinh phản xạ của hai thú nhân cũng cao, cơ hồ là một chỉ lệnh một động tác, An Nhiên vừa lên tiếng bọn họ liền dừng lại.

"Làm sao thế Tiểu An Nhiên?" Toàn thân đại bạch tuộc đã toàn là vết thương, nhũn như con chi chi lui trên mặt đất, không chết được, cũng không có khí lực công kích. Cố Viêm lúc này mới yên tâm xoay qua hỏi.

An Nhiên không có nói thêm gì, đưa tay chỉ chỉ vách đá đối diện. Vừa lúc ngay lúc này, đám người Sư Vương vừa kết liễu đại bạch tuộc kia, chuyện kế tiếp cơ hồ xảy ra như những gì bọn An Nhiên đã bị, thi thể bạch tuộc lưu lại trên mặt đất vẫn không biến mất, sau nửa phút, nó lại đầy máu đầy lam sống lại tại chỗ. An Nhiên nhìn không được biểu tình Vệ Tuyển Dương, nhưng y cũng có thể đoán được sắc mặt Vệ Tuyển Dương nhất định rất khó coi.

Lúc này vốn Tô Á đã định đi ra, mắt thấy tình huống không đúng, hắn lại lui về góc tường.

Cố Viêm nhìn thấy vô cùng vui vẻ, không có lĩnh ngộ được ý đồ của An Nhiên, Tần Mộ Ngôn nhíu mày. Nói: "Tình huống của bọn hắn cùng chúng ta y hệt. Sư Vương Terry đến cùng là có ý gì?"

Ừ... An Nhiên lúc này mới nhớ tới, tình huống như vậy y đã gặp qua, [Thiên Địa Huyền Hoàng] có một loại phụ bản tương tự, thời gian y càn quét qua cũng ít, suýt nữa quên. "Terry có thể thiết kế ra được, tất nhiên có cách để ứng phó, tựa như công kích bình thường không có hiệu quả nhưng sau khi đập vỡ bong bóng lại nhận được các loại trạng thái gia tăng công kích, chúng ta bây giờ là do vẫn chưa lĩnh ngộ được thâm ý của phụ bản nên mới vậy."

"Thâm ý gì?" An Nhiên nếu có thể nói ra, hiển nhiên y đã biết. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một câu nói đến ý chính, hoàn toàn không để ý đến những thứ râu ria kia.

An Nhiên cười cười.

"Các ngươi có nghĩ tới vì sao bên trong hai gian thạch thất này lại xuất hiện hai con bạch tuộc giống nhau như đúc không?"

Ba thú nhân đều đồng loạt gật đầu.

An Nhiên hỏi: "Tại sao?"

Ba thú nhân đều đồng loạt lắc đầu.

Tại sao phải xuất hiện hai con bạch tuộc giống nhau như đúc, phát hiện vấn đề này tất cả mọi người đều tự hỏi, nhưng đều không có bất luận kết quả nào, tâm tư Terry thật sự không phải người thường có thể đoán được. "Tiểu An Nhiên ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi."

Người Sư Vương đoàn sau khi trải qua một ít tranh chấp đã bắt đầu đánh lần thứ hai, Cố Viêm cũng không nhịn được muốn đem bạch tuộc trên mặt đất đang không ngừng chảy máu đâm chết, An Nhiên ngăn hắn lại, "Cố Viêm, ngươi không phải rất khó chịu Vệ Tuyển Dương à? Rất muốn nhìn thấy hắn xui xẻo đúng không?" An Nhiên cũng không trả lời, trực tiếp hỏi lại.

Hai mắt Cố Viêm sáng lên, "Tiểu An Nhiên ngươi có chủ ý rồi?"

An Nhiên cười đến thực mơ hồ, y nói, "Nơi nào cần chúng ta động thủ chứ? Con bạch tuộc kia đã đủ mài chết bọn họ rồi." Cố Viêm còn chưa nghe rõ, An Nhiên nói thêm, "Tồn tại của hai bạch tuộc này không phải vì để chúng ta cùng Vệ Tuyển Dương tranh nhau tốc độ, trên thực tế thời điểm Sư Vương Terry thiết kế cửa này hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có hai nhóm người đồng thời tiến vào, hắn đoán ước chừng là cùng một nhóm người chia làm hai đường, phân tán tại hai gian thạch thất này. Ta vốn vẫn cho rằng, cơ quan này là vì ta đập trúng vách đá mà kích phát, hiện tại xem ra cũng không phải, đại khái cơ quan này được kích phát bởi vì trong hai gian thạch thất này đều có người đồng thời tới được vị trí đã chỉ định."

"Lần khảo nghiệm này không phải so tốc độ, mà là hợp tác của đoàn đội."

Người chơi qua [Thiên Địa Huyền Hoàng] chỉ có An Nhiên, phụ bản này là kỹ xảo, người tại đại lục Thú Nhân không có khả năng biết đến. Tuy rằng Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất thông minh, nhưng cũng không chịu nổi phụ bản không hợp với lẽ thường này.

Bọn họ cùng Vệ Tuyển Dương vốn chính là quan hệ đối địch, tại sao phải cùng nhau tiến vào một cái phụ bản cần hợp tác chứ?

"Ta không hiểu, ngươi nói đến cùng là có ý gì?"

An Nhiên nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang hỏi vấn đề, bất đắc dĩ tiếp tục giải thích nói: "Ý là, chúng ta phải cùng người Sư Vương đoàn cùng lúc giết chết hai đại bạch tuộc trong hai gian thạch thất này, chúng nó mới có thể triệt để biến mất, nếu chúng ta đánh chết nhưng nửa phút sau cách vách còn chưa có chết, thì bạch tuộc chết đi sẽ ngay tại chỗ sống lại, và cách vách cũng giống thế."

An Nhiên đã nghĩ đến, sau khi cùng lúc đánh chết hai con bạch tuộc này, hiển nhiên bọn họ có thể được thưởng rất phong phú, không chỉ có rất phong phú, thứ bọn họ cùng bọn Vệ Tuyển Dương bên kia bắt được nhất định có liên hệ nào đó, bằng không cũng sẽ không làm điều thừa như thiết kế này đâu.

Đến cùng là vật gì chứ?

Hết chương 123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro