155 + 156 + 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đao đầu tiên hạ xuống, An Nhiên mới nhớ tới vấn đề vô cùng quan trọng đã bị y lãng quên: học viện Maca không phải khu dân nghèo, vậy lần này sẽ dẫn đến bao nhiêu cường giả theo dõi đây? Nhưng hối hận cũng đã muộn, ngay sau khi đao hạ xuống An Nhiên mới nhớ tới vấn đề này, nhưng, năng lượng đã lộ ra.

Phản ứng nhanh nhất là An Kì, có lẽ bởi vì quan tâm đệ đệ, nên khi cảm nhận được năng lượng nồng đậm tiết ra trong nguyên thạch, An Kì đã nhảy phắt lên, bản thân phóng tới một phòng nhỏ ngay chỗ rẽ trên lầu hai, đó chính là phòng điều khiển bảo an của cả tiểu lâu, mạng lưới phòng hộ của học viên Maca ở trên phương diện này vẫn khá mạnh, trừ ký túc xá phổ thông, chỉ cần là tiểu lâu dù nhỏ hay lớn đều có một hệ thống riêng biệt, thứ này bình thường không có tác dụng gì, nhưng vào thời điểm giải thạch, mua minh liêu hoặc lúc tu luyện, tác dụng của nó liền lộ rõ.

Tỷ như giờ phút này.

Mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa gọi là muộn.

Sau khi An Kì biết được đệ đệ bảo bối nhà mình đạp trúng vận cứt chó một đao gặp thúy, liền nhớ đến vấn đề cốt lõi này, không thể trách hắn trì độn, thật ra thì cả năm thú nhân đối với việc An Nhiên ngay cả đổ thạch sư cũng không thi đậu không đặt quá nhiều hy vọng.

Dù là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, thì đối với hệ thống bảo an của học viện Maca Đế Đô tại Nam đại lục, hắn cũng không thật sự biết đến.

Trừ bỏ tên luyến đệ An Kì vui mừng cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang cực độ sung sướng ra, biểu tình ba người còn lại đều một dạng — không thể tin.

Ai nói An Nhiên nửa điểm thiên phú đổ thạch cũng không có?

Ai nói y ngay cả cấp thấp nhất hoàng giai của đổ thạch sư cũng không thi đậu?

Ai nói đám gạch liêu dùng cân tính này không có khả năng gặp lục?

Vậy đây là cái gì, ảo giác ư? Bốn người trong tổ An Kì, người có cấp bậc tu luyện cao nhất là Phàn Lận, hắn là sinh viên năm bốn, so với An Kì vào trường trước một năm, hiện đã gần trùng kích tới ngưỡng cửa địa giai. Nếu chỉ nhìn tu vi mà nói, An Kì rõ ràng thấp nhất, đương nhiên, ngươi không thể dùng cấp bậc tu luyện so với thiên phú chiến đấu không gì sánh kịp của hắn, kỹ năng thiên phú của Xích kim bỉ mông chính là chiến đấu cuồng bạo, trời sinh bọn họ chính là Chiến Thần.

Ngay cả An Kì có cấp bậc thấp nhất cũng nhận thấy một đao này cắt xuống bên trong khối mao liêu phỉ thúy kia có năng lượng nhè nhẹ thoát ra, chớ nói mấy tên còn lại, khối này, với giá trị năng lượng này, chỉ sợ ít nhất cũng là phỉ thúy cấp 3, nhưng đây cũng mới chỉ là suy đoán.

Ý thức được điểm này, Văn Nhân Hạo đấm ngực dậm chân. Người này hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề khống chế năng lượng tiết ra ngoài, trước mắt hắn bỗng tối đen, chuyện này như sấm sét giữa trời quang. Hắn coi nhẹ thiên phú đổ thạch của An Nhiên nên trong cả đám, khối của hắn có trọng lượng nhẹ nhất, dù cho khối này của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là vận cứt chó đi nữa, ngươi cũng không thể cam đoan vận số kế tiếp của An Nhiên sẽ không tiếp tục vận cứt chó.

Nhìn lại mọi người, tuy rằng không có người chọn quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, lúc này hắn lỗ nặng rồi ┭┮﹏┭┮

"Tiểu Nhiên đệ đệ ngươi là đệ đệ ruột của ta, cho ta một cơ hội chọn lại được không?"

An Nhiên căn bản không chú ý tới Văn Nhân Hạo bên này, y ngẩn người, nghĩ đến vấn đề năng lượng tiết ra ngoài, đáng thương hề hề nhìn về phía An Kì. "Ca, lần này nên làm thế nào đây?" An Nhiên không biết, chuyện y băn khoăn, An Kì đã xử lý xong rồi, một đao kia hạ xuống, năng lượng lộ ra, may mà hắn xoay chuyển kịp thời, gần như là cùng lúc năng lượng thoát ra thì lồng phòng hộ của hệ thống bảo an cũng được khởi động.

Một đao kia của An Nhiên, kinh động các lộ cường giả của học viện Maca, nhưng cũng chỉ kinh động mà thôi, rất nhiều thú nhân sau khi từ tiểu lâu của mình lao tới mới phát hiện, mục tiêu không thấy nữa.

Hiệu trưởng đại nhân của học viện Maca ý vị thâm tường sờ chòm râu theo mình nửa đời người, nở nụ cười mang theo vẻ sâu xa.

Trong tức khắc luồng năng lượng kia xuất hiện lại nháy mắt biến mất, chỉ một điểm này thôi cũng đã mang lại nhiều suy nghĩ.

Người thông minh đều có thể lần ra manh mối:

Thứ nhất, trong học viện có người đang giải thạch;

Thứ hai, người nọ đang trụ tại khu tiểu lâu độc lập.

Đã có không ít con cháu quý tộc Đế Đô tiền muôn bạc biển bắt đầu tra xét từng chỗ một, minh liêu phỉ thúy chất lượng cao cấp được giải ra chính là mặt hàng đắt giá nhất, có tiền cũng chưa chắc mua được. Bình thường tình cờ xuất hiện một khối phỉ thúy tốt đã có thể bị phòng đấu giá lăn qua lộn lại cả ngày, mỗi một người đều rõ, đây chính là làm thịt dê béo con cháu quý tộc, giá tiền cao như vậy, nhưng người ta hết lần này tới lần khác đều vui lòng muốn.

Đại quý tộc cùng dân nghèo khác nhau chính là chỗ này. Đại quý tộc là người sẵn sàng chi ra tiền bạc để nâng cao tu vi, còn những chiến sĩ từ khu dân nghèo chỉ có thể ở khắp nơi sinh hoạt với lằn ranh sinh tử, góp nhặt đầu thừa đuôi thẹo để hấp thu, đủ loại bất đắc dĩ.

Lúc này không ai có thể xác định được cụ thể phương vị năng lượng thoát ra, duy nhất nhận ra được chính là tiểu lâu cách vách bọn An Nhiên – một chiến sĩ thú nhân, sinh viên năm thứ bảy của học viện Maca — Dư Quang Diệc.

Thời điểm học viện Maca lâm vào hỗn loạn, An Nhiên đang tìm kiếm an ủi trên người An Kì.

"Ca."

"Sao?"

"Làm sao bây giờ?" An Nhiên lại hỏi lần nữa, khuôn mặt thon gầy của y lúc này phồng lên như một cái bánh bao thịt. Hiển nhiên ai kia không thể lên mặt, y chỉ mới ngạo kiều chút thôi thì chuyện xấu đã kéo tới. Vốn phỉ thúy này muốn để bọn họ làm vũ khí bí mật, chờ sau khi hấp thu tu luyện đủ thì sẽ có cơ hội bùng nổ rồi nổi tiếng.

Nhưng ầm ĩ một trận thế này, không phải thanh danh nữa, mà là xú danh luôn rồi.

Sắc mặt An Nhiên lúc này, trực tiếp biến thành một Bao Công thứ hai.

Hối hận a hối hận, An Nhiên rất muốn cho bản thân hai bạt tai, An Kì đi tới, theo thói quen vỗ đầu y, nói: "Đừng lo, huynh đã mở lồng bảo hộ rồi."

......

Lời này không thể nói sớm được ư? An Nhiên dài mặt nhìn ca ca nhà mình, hù người chơi rất vui à. An Nhiên tuy trong lòng bất mãn, nhưng bất mãn có thể phát tiết đối với An Kì ư? Không thể.

A ba hiện không có, huynh trưởng tựa như cha. Tuy rằng tính cách An Nhiên quái dị, nhưng trên phương diện nào đó lại dị thường kiên trì.

Hoa quốc có cái gọi là yêu nhau giết nhau, đây chính là yêu đi.

Có phải yêu hay không không quan trọng, lúc này An Nhiên đòi hỏi đầu tiên là giải ra khối mao liêu này, tuy rằng y không tò mò gì với thế nước khanh chủng, nhưng vì đả kích thật mạnh những thú nhân xem thường y, động tác lúc này của An Nhiên khá là điên rồ.

Chậm rãi đem đao đầu tiên cắt đến hết, màu sắc bên trong loáng thoáng hiện ra.

"Dĩ nhiên là tử la lan?" Lô mập mạp kinh ngạc lên tiếng.

Tuy rằng đổ thạch gặp thúy tỷ lệ không cao, nhưng bởi vì nhu cầu năng lượng của toàn bộ đại lục đối với phỉ thúy là khá lớn, nhu cầu nhiều dẫn đến cung cũng nhiều, như vậy tính ra nhóm đổ thạch sư ở các đại thành chủ mỗi ngày có thể giải ra minh liêu chất lượng tốt cũng không ít.

Đương nhiên, định nghĩa chất lượng tốt này nhiều nhất chính là băng chủng cùng với phiêu lục thủy tinh chủng, bên trong nhiều minh liêu như vậy bị giải ra, tử la lan là màu sắc rất hiếm, trong một nửa nhiều nhất có thể nhắc tới lục phỉ, tới đó là hoàng phỉ, rồi tới lam phỉ, kế tiếp mới là tử la lan và cuối cùng là hồng phỉ. Mặc phỉ không được xếp trong vòng tròn này, đã trên trăm năm, đại lục Thú Nhân không ai giải ra được thứ mang tên mặc phỉ này.

Tử la lan? Đây chính là nhân phẩm đế vương trong truyền thuyết sao?

Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ với đủ loại hâm mộ, bản thân Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ coi như bình tĩnh, người từ gia tộc lánh đời đi ra dù sao kiến thức cũng uyên bác hơn kẻ khác, gia tộc Ngũ Thập Lam xưa nay giáo dục theo phương thức nuôi thả, mỗi người mỗi tháng đều được lĩnh phân lượng cố định, muốn nhiều hơn? Có thể, một là tự bản thân đi kiếm, hai là cống hiến cho gia tộc.

Nhưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là ngoại lệ.

Hắn là người duy nhất mà toàn bộ gia tộc Ngũ Thập Lam không muốn chạy loạn nhất, khi Thượng Đế vì ngươi mở một cánh cửa thì nhất định cũng đóng lại một cánh cửa khác của ngươi, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là người từ trước tới nay phản tổ nghiêm trọng nhất trong gia tộc Ngũ Thập Lam, ngoại hình hắn đã tiếp cận gần tới hoàng kim thánh long hoàn chỉnh, hắn, chính là vinh quang của cả gia tộc Ngũ Thập Lam.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chưa bao giờ thiếu phỉ thúy, toàn bộ gia tộc Ngũ Thập Lam chỉ mình hắn không có phân ngạch. Phỉ thúy trong tay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ so với bốn người An Kì gợp lại còn nhiều hơn. Trong những thứ đó, tử la lan cũng không phải là ít. Cũng chính vì như thế, thời điểm mao liêu mở ra được cửa sổ hé ra màu sắc tử la lan, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ nhíu mày, vui vẻ vẫn phải có là điều tất nhiên, chỉ là không phản ứng thái quá như mấy người Lô mập mạp.

Văn Nhân Hạo đã thét lên: "Gặp quỷ rồi? Nhân phẩm sao lại tốt đến vậy? Tử la lan a a"

Vừa mới cắt một đao mà thôi, đừng kích động như vậy được không? Ánh mắt An Nhiên nhìn Văn Nhân Hạo mười phần khinh thường. "Không cần gấp, ngươi cũng có, nhìn tay ta số đỏ giúp ngươi mở tử la lan là được." Lời này là An Nhiên thuận miệng nói, y chỉ biết mao liêu lấy ra sẽ không tệ, tuy khối Văn Nhân Hạo hơi nhỏ, nhưng khanh chủng thế nước hẳn không kém, nhiều lắm chính là trọng lượng không đủ.

Hai câu chọc trúng thương tâm của người nào đó.

"Ngươi dù giúp ta mở ra tử la lan nhưng nó cũng không lớn được như hắn mà."

An Nhiên suy nghĩ, cái này không thể trách y, y nhìn hướng đi trên mao liêu chuẩn bị hạ đao thứ hai rồi ngước nhìn Văn Nhân Hạo nghiêm túc nói: "Nguyên thạch là ngươi chính mình chọn, không ai cầm đao ép ngươi."

Vậy còn chưa đủ, Lô mập mạp thế nhưng cũng cười ha ha vỗ vai Văn Nhân Hạo: "Hạo tử à, nhà Văn Nhân có nhiều nhất chính là tiền, ngươi đường đường là một thiếu chủ, có cần phải sa sút đến độ này không?" Lô mập mạp chẳng qua chỉ cười, nhưng lại khiến An Nhiên cảm thấy khá thô bỉ.

Biểu tình như vậy, nếu đổi lại An Kì làm, nhất định anh tuấn tiêu sái xuân phong ấm áp, ánh mắt An Nhiên dừng lại trên cả đám người, hơn nửa ngày cho ra một kết luận, thô bỉ không phải biểu tình, là Lô mập mạp có dáng quá khổ mà thôi.

Trêu ghẹo Văn Nhân Hạo xong, An Nhiên tiếp tục hạ đao. Kể từ lúc phát hiện năng lực cảm ứng càng lúc càng chính xác, tốc độ An Nhiên giải thạch đã tăng lên rất nhiều, lúc trước không thể xác định vị trí cụ thể, sợ cắt nhầm phỉ thúy nên chỉ có thể từ từ sát thạch. Hiện tại thì tốt rồi, An Nhiên ôm khối mao liêu đã mở miệng kia của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ngồi trước giải thạch cơ ca ca ca ca cứ như tước da bí đỏ.

Lúc đầu y còn vẽ điều tuyến, càng về sau ngay cả vẽ cũng không cần, tay trái đụng đến nơi nào giải thạch cơ liền cắt đến chỗ đó, nhìn qua có vẽ như rất tùy ý, nhưng suy nghĩ kỹ thì đều là những đường cắt hoàng kim.

Chiêu thức ấy khiến năm thú nhân vây xem sợ ngây người.

"An An An An An...... Kì, đệ đệ ngươi thật không thi đậu đổ thạch sư ư?" Lô mập mạp trực tiếp cà lăm, tư thế tiêu chuẩn này, ánh mắt sắc bén kia, động tác nhanh như thiểm điện ấy, ngay cả những đổ thạch sư trong hiệp hội sờ mao liêu nửa đời người cũng không mạnh bằng An Nhiên.

"Chẳng lẽ bị yêu thú bám vào người?" Văn Nhân Hạo trợn tròn mắt phun ra một câu.

Lời này vừa nói ra liền bị Lô mập mạp đạp trở về, yêu thú nhà ai có thực lực mạnh như vậy, lại còn có biết giải thạch?

Thời điểm An Nhiên nghe được câu kia của Văn Nhân Hạo thiếu chút nữa cắt trúng ngón tay, hoàn hảo y phản ứng kịp thời, hắn ngay cả thứ dọa người như yêu thú phụ thể đều có thể nghĩ đến, tá thi hoàn hồn ước chừng cũng không xa. An Nhiên còn cho rằng hắn chân chính nhìn ra cái gì, ai biết bị Lô mập mạp một lần phản ứng, tên kia liền giải thích: "Hắc hắc, chỉ đùa chút thôi, ai bảo Tiểu Nhiên đệ đệ mạnh như vậy, đổ thạch sư còn chưa thi đậu, thế nhưng gia hỏa này lại có thể mạnh đến độ như vậy, đến cùng là ta lạc hậu hay thời đại đã đổi thay."

Văn Nhân Hạo nói như vậy, An Kì thế mà lại cười theo, ánh mắt hắn nhìn An Nhiên rất ấm áp, "Tiểu Nhiên là thiên tài."

An Nhiên gật đầu, một chút cũng không khiêm tốn, y nói: "Cái này gọi là có kỳ huynh tất có kỳ đệ."

Mấy người nói chêm chọc cười vài câu, mao liêu đã giải được hơn phân nửa, tuy rằng hơi thô ráp, có vài chỗ còn chưa được mài nhẵn, nhưng thế nước đậm của tử la lan đã hiện ra trước mắt mọi người, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vẫn nhìn động tác của An Nhiên, một đôi mắt không chớp. "Tựa hồ không đúng lắm." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm một câu.

Nga? Cái này ngược lại có ý tứ, một thú nhân còn có thể nhìn ra được không đúng.

An Nhiên nhướn mày, hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như đang tìm từ, hơn nửa ngày mới nói: "Năng lượng quá nhiều." Lời này rất đáng đánh đòn, đổ thạch người nào không hy vọng một đao trướng, năng lượng nhiều không tốt ư? Ngươi còn mong chờ sụp à? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất nhanh liền phát giác bản thân nói sai, "Ách...... ý ta không phải vậy, ta lúc trước đã gặp qua phỉ thúy tử la lan, dù lớn giống vậy, nhưng cũng không nhiều năng lượng đến thế."

"Ý của ngươi là?" An Nhiên thật đúng không nghĩ tới hắn có thể nói ra được những lời này. Nguyên thạch này quả thật không phải phỉ thúy tử la lan bình thường, một phần chưa mở bên kia chính là lục phỉ một mảnh xanh tươi ướt át, khối này là song sắc, xuân nhuốm máu đào.

Tử sắc nồng đậm, lục sắc thanh thúy, đều là màu sắc cực kỳ tiên diễm, khối phỉ thúy này tuyệt đối là thủy tinh chủng song sắc cực phẩm, thú nhân chọn phỉ thúy cũng không giống Hoa quốc bên kia sưu tầm, giá cả đều dựa vào sở thích, giá phỉ thúy ở đại lục Thú Nhân đều căn cứ vào năng lượng nhiều ít bao nhiêu, phỉ thúy nhan sắc càng tiên diễm càng nồng đậm thì năng lượng càng nhiều.

Tóm lại lúc này Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ buôn bán lời rồi.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn chưa kịp nói tốt, Văn Nhân Hạo đã cứng rắn ném ra một câu. "Ngươi nếu là không vui có thể không cần, đừng kiểu như đại gia được tiện nghi còn khoe mẽ. Thật thiếu đòn." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ dù lợi hại, nhưng bị người nói như vậy cũng vẫn khá ngượng ngùng, hắn cười cười xin lỗi, nói: "Ta chỉ cảm giác khối phỉ thúy này không đơn giản, phần mặt bên kia sợ còn điều chúng ta chưa biết, không có ý gì khác."

Hắn có ý gì An Nhiên chẳng lẽ không hiểu? Trực tiếp nhếch môi nhìn hắn, "Quản nó có môn đạo gì mở ra là biết ngay, ngươi trì hoãn như vậy là muốn ta thay đổi quyết định sao?" An Nhiên nói xong, nhìn cũng không nhìn tới Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, trên tay tiếp tục khởi động. Giải thạch vốn chính là một chuyện tốn sức, đây mới chỉ là khối thứ nhất, An Nhiên là một phi thú nhân, coi như dù thêm lực, phía sau còn nhiều mao liêu xếp hàng như vậy, nhìn thôi cũng không chịu nổi.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhất thời ngậm miệng, tiểu lâu liền trở nên yên tĩnh, An Nhiên cắt ra một phần lớn phỉ thúy bên còn lại, năng lương bên trong càng dễ khiến người nhìn rõ ràng, trong chốc lát, mắt Văn Nhân Hạo cùng Lô mập mạp đã tròn xoe không còn chút sức thét lên nữa, An Kì rất nhanh tiếp nhận thay đổi của đệ đệ nhà mình. Không chỉ trên phương diện đổ thạch, mà lúc gặp mặt, An Nhiên trên nhiều khía cạnh đều cho hắn kinh hỉ. Tác phong làm việc là một, ba năm không thấy, cách An Nhiên nói chuyện làm việc đều lưu loát không ít, từ chuyện trong rừng An Mạt Tư lúc gặp lại có thể nhìn ra, lá gan nhóc này lớn hơn, người cũng rất thông minh.

Ngẫm lại thời điểm ba năm trước đây a ba còn tại thế, đệ đệ nhà mình mặc dù cũng tốt, nhưng cứ như thánh mẫu, từ nhỏ đã bị nuông chiều lớn lên, một chút lực thừa nhận cùng tâm đề phòng cũng không có. Thậm chí ngay cả thường thức đại lục cũng không biết, thánh mẫu tiểu bạch hoa không phải mỗi người đều thích, An Kì cùng An Liệt chịu nhiều năm như vậy cũng không có một câu oán hận đó là bởi vì An Nhiên là cốt nhục quan hệ huyết thống với bọn họ, a cha bọn hắn đã mất lúc sinh An Nhiên, tuy rằng trên mặt tính cách, An Nhiên không kế thừa sự khôn khéo của a cha, ngay cả trên phương diện đổ thạch cũng không có nửa điểm thiên phú, nhưng lại lớn lên vô cùng giống a cha.

Bộ dáng nhỏ nhắn kia của An Nhiên rất giống a cha, cũng khó trách An Liệt đau hắn như vậy.

Trừ bỏ những thứ này, những thứ An Nhiên học thêm còn rất nhiều đúng không? Thủ đoạn luyện dược của đệ ấy có vẻ rất cao, ít nhất mê dược cùng thuốc trị thương rất hữu hiệu, tạm thời An Kì cũng không biết thêm thông tin gì. Trừ bỏ luyện dược, An Nhiên nấu cơm ăn rất ngon, ý nghĩa ngon này không phải trên mặt bình thường, khẩu vị thú nhân rất lớn, thời điểm phi thú nhân nấu cơm hơn phân nửa đều đem trọng tâm đặt trên phân lượng.

Thời điểm phi thú nhân nhà ai nấu cơm đều kiên quyết quán triệt hai nguyên tắc: một là lấy thịt làm món chủ, hai là phân lượng phải dư.

An Nhiên không như vậy, tuy rằng ăn no cũng là một phương diện y chú trọng, nhưng quan trọng hơn vẫn là vị, Nhị Hắc nhà y đã kén chọn thành như vậy, làm cơm cho ca ca cũng không thể ngay cả tiểu yêu thú cũng không ăn được. Thú nhân sức ăn lớn, tiêu chuẩn cao thì yêu cầu càng thêm nghiêm túc, không thể bởi vì đại lục Thú Nhân không coi trọng dẫn đến thả lỏng trình độ trù nghệ của chính mình dẫn đến hạ thấp.

Những ý tưởng này của An Nhiên, An Kì không biết, hắn chỉ biết là đệ đệ bảo bối của mình trong thời gian ngắn đã trở nên lợi hại, sẽ luyện dược, làm cơm, sẽ cho hắn thần khí lợi hại, những chuyện này còn chưa tính, đệ ấy còn có thể đổ thạch mặc dù ở trong trí nhớ hữu hạn của hắn, An Nhiên không có bất kỳ thiên phú đổ thạch nào, thứ này trong quá khứ thời điểm An Nhiên còn chưa chết tâm, a ba An Liệt hàng năm đều dẫn đệ ấy đi quan sát, kết quả vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.

Coi như không thiên phú đi, nhưng đệ ấy trước sau vẫn giữ vững danh hiệu bàn tay đen, An Liệt cũng từng cho rằng thực hành nhiều sẽ có hiểu biết chính xác, a ba cùng An Nhiên tiêu xài biết bao nhiêu điểm thông dụng mua rất nhiều mao liêu, giăng lưới lớn như vậy nhưng chẳng bao giờ thấy qua được thúy.

Băng chủng, thủy tinh chủng coi như không tính đi, đậu chủng, phù dung chủng ngay cả những loại này một chút cũng không cắt ra đến một khối.

Đây phải có tài năng mạnh cỡ nào mới được Suy Thần phụ thể ám đến vậy?

Một phi thú nhân luôn không giải ra lục, như thế nào chỉ một đao sẽ gặp thúy, tuy rằng nguyên thạch lúc này chưa hoàn toàn giải khai, nhưng tình huống đại khái cũng đã rõ, Thú nhân xem xét mao liêu không phiền phức như Hoa quốc, bọn họ chọn chính là loại có năng lượng lớn. Một khối phỉ thúy chỉ cần một đao cắt xuống, năng lượng có bao nhiêu đã có thể khiến thú nhân cảm giác được, về phần đúng hay không cái này còn phải xem năng lực thú nhân (Editor: Ý tác giả đây là dù năng lượng nhiều nhưng thú nhân không thể hấp thu thì cũng là do thú nhân), hiện tại chuyện An Nhiên làm chính là việc thú nhân không thể đụng vào, sau khi y đem cả khối giải khai toàn bộ mới có thể đưa qua tay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Nếu là đầu tiên để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chạm tay, người thì không việc gì, chỉ sợ nguyên thạch sẽ bị phá hư.

An Nhiên lại cắt hai đao, số lần cắt quá nhiều, xung quanh nguyên thạch đã phủ lên một lớp bụi, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, An Nhiên cũng chưa nói gì, An Kì vừa thấy tình huống này liền tự giác tiến vào phòng bếp lấy nửa chậu nước tới để bên người An Nhiên. Mặc dù đang chuyên tâm giải thạch, nhưng động tĩnh xung quanh An Nhiên vẫn nắm rất rõ, An Kì vừa đem nước bưng tới, y liền đưa tay phủi lớp bụi đá đi, đưa nước qua rửa, ngay lập tức bụi mù cuồn cuộn trước đó rớt xuống, sắc màu tử la lan đã có sự thay đổi, lau qua một lần liền triển lộ màu sắc minh diễm.

"Song...... Song sắc phỉ thúy." Lô mập mạp lại lần nữa lắp bắp.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ lời Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói, khối phỉ thúy này không đơn giản là ý gì, hắn vốn cũng cảm thấy kỳ quái, coi như phỉ thúy tử la lan hiếm hoi, nhưng phỉ thúy đơn sắc nơi nào năng lượng nhiều như vậy? Không nghĩ tới dĩ nhiên là một xuân nhuốm máu đào.
Lô mập mạp vốn có chút hơi ghen tỵ, vào lúc này lại càng không thể vãn hồi, ghen tị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đạp phải vận cứt chó đồng thời hắn còn có chút lo lắng — nhân phẩm An Nhiên sẽ không vì một tảng đá mà hết sạch chứ?

Sẽ sao?

Đương nhiên sẽ không.

An Nhiên không có thuật đọc tâm, không biết Lô mập mạp suy nghĩ cái gì, nhưng nếu y biết, khẳng định sẽ chống nạnh cười to.

Đây là dạng tâm lý mâu thuẫn gì, tình nguyện tin tưởng y đụng đại vận cũng không tin vào y thể hiện từ thực lực, xú danh phế vật An Nhiên đã thâm căn cố đế đến vậy sao?

An Nhiên lại cắt thêm mấy đao, khối mao liêu Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chọn liền hoàn toàn giải khai, đây cũng chỉ mới là cắt đại khái, hắt nước lên là có thể nhìn ra, phỉ thúy oánh nhuận trên đầu còn có chút vỏ chưa làm sạch. Loại việc này, giải thạch cơ không làm được, An Nhiên lấy ra giấy ráp, chuyển phỉ thúy qua chà nhẹ một lớp.

Nhan sắc xuân nhuốm máu đào này quá nồng liệt, dựa theo ánh mắt thẩm mỹ Hoa quốc đến xem, tốt quá hoá dở, khối này liền biến thành yêu. Tại Hoa quốc việc chọn phỉ thúy có rất nhiều tiêu chuẩn, xem hầm, xem thế nước, xem lớn nhỏ, đồng dạng lớn nhỏ đồng dạng chất lượng phỉ thúy, còn muốn so màu sắc chính, khối phỉ thúy này xuất thân cao quý, nhưng màu sắc thế này giá tiền sẽ bị hạ thấp.

Khối này của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chính là điển hình cho loại quá nồng đậm, giải xong toàn bộ khối thạch này An Nhiên liền không thích, y là từ góc độ thẩm mỹ thưởng thức, nhưng thú nhân người ta mới không để ý đến mấy cái này, đều là phỉ thúy để hấp thu, không cần biết là màu sắc gì, hấp thu xong đều như nhau, loại màu sắc này không có gì tốt phải chọn.

Phỉ thúy vừa đưa tới tay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, "Đông đông đông" Cửa phòng vang lên.

Bốn người An Kì vừa rồi chỉ mới làm nửa thủ tục, thêm trình độ bọn họ tại trường học luôn độc hành hiệp bộ, thật nghĩ không ra ai sẽ vào lúc này tìm người, năm thú nhân thêm An Nhiên đều đem tầm mắt đặt trên cánh cửa.

"Mở? Hay không?" Chân mày An Nhiên nhíu lại. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ nhìn một cái liền cầm phỉ thủy trên tay tiếp tục vui vẻ, suy nghĩ hắn luôn luôn đơn giản, đương nhiên tại thời điểm thực lực đạt tới tuyệt đối áp chế, bất kỳ âm mưu gì đều không có hiệu quả, Tôn Ngộ Không dù có thể phá trời cũng không thoát khỏi bàn tay Phật tổ Như Lai, nhìn ngươi nhảy nhót qua lại chính là lạc thú, nhưng nếu đã chơi không vui thì sẽ trực tiếp giải quyết là được.

Đa số thiếu niên học viện Maca còn đang dừng lại ở trình độ địa giai thiên giai, khái niệm hồng mông kì này, người bình thường hoàn toàn đều không có, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã là trung kỳ hồng mông, thực lực như vậy, toàn bộ đại lục Thú Nhân có thể cùng hắn chống lại cũng không có vài người, có chừng mấy người cũng đều là những lão đầu tử sắp xuống mồ. Sẽ không trùng hợp như vậy tới gõ cửa đi.

Nghĩ như vậy, vấn đề liền đơn giản.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ôm phỉ thúy của hắn giống như đại gia ngồi trên sô pha, vung tay lên, "Mở cửa."

An Nhiên vẫn hơi lo lắng, dù Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mạnh thật, nhưng ngươi có thể bảo vệ phỉ thúy không bị cướp đi nhưng ngươi có thể ngăn chặn người ta mồm năm miệng mười sao? Cả gian phòng chỉ có mình y là phi thú nhân, không cần đầu óc cũng có thể biết thạch đầu này là ai cắt ra, việc này nếu thật lan rộng, y lại được nổi danh miễn phí một trận cho xem.

"Mở cửa? Ngươi sao biết sẽ không có cái loại gọi là thiêu thân?"

Hừ hừ hai tiếng, bên trong ánh mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tràn đầy khinh thường, "Có ta ở đây, còn sợ thiêu thân gì nữa?"

Đông đông đông, đông đông đông.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, dù An Nhiên rối rắm hơn nữa, bọn họ cũng không thể không ra cửa, người này tính nhẫn nại thật sự rất tốt, trời biết nếu cứ tiếp tục gõ như vậy có thể dẫn đến sự chú ý của những người khác hay không. Đi mở cửa là người cách đó gần nhất, Văn Nhân Hạo, gần đến cạnh cửa hắn mới nhớ tới một vấn đề, "Mập mạp ngươi nói, mở cửa như vậy năng lượng phỉ thúy sẽ không lộ ra ngoài à?"

Văn Nhân Hạo rối rắm, Lô mập mạp cũng rối rắm, vấn đề này hắn thật đúng là không nghiên cứu qua.

Phàn Lận dừng một chút, trước mắt nói một hơi. "Ta nghĩ đám các ngươi biết, ức chế năng lượng tiết ra ngoài cũng không phải dựa trên một cánh cửa là được." Cách nói này thật đúng là lần đầu nghe được, Văn Nhân Hạo, Lô mập mạp cùng An Nhiên ba người đều quay qua nhìn Phàn Lận, đầy mặt tò mò.

An Nhiên là phi thú nhân, hơn nữa trước đó chưa từng tới Đế Đô, không biết việc này còn có thể lý giải, nhưng một thú nhân ngay cả hệ thống che chắn năng lượng cũng không biết, vậy thật không còn gì để nói. Nhất là Văn Nhân Hạo, gia hỏa này còn xuất thân đại quý tộc, tại Đế Đô, nhà quý tộc nào không có hệ thống che chắn? Nếu không có thứ này, các đại gia tộc còn có cái gì gọi là bí mật? Phàn Lận hỏi Văn Nhân Hạo: "Nhà ngươi không có thứ này?"

Văn Nhân Hạo suy nghĩ một chút, bên trong đám người nhà hắn nuôi, đổ thạch sư cũng không ít, mỗi ngày ở trong sân ôm mao liêu cắt tới cắt lui, ngẫu nhiên cũng có tình huống trướng lớn, trừ bỏ bổn gia luôn có tin tức lui tới ra, quả thật ngoại nhân không biết gì cả. Đây chính là hệ thống che chắn năng lượng Phàn Lận nói ư? Văn Nhân Hạo nhíu mày nói: "Hẳn là có."

"Vậy cửa nhà ngươi mỗi ngày đều đóng chặt à?"

Orz...... Cửa nhà hắn cho tới giờ đều không có đóng qua.

Phàn Lận cùng Văn Nhân Hạo nói vài câu, An Nhiên cũng động, bọn họ nói hệ thống che chắn năng lượng ước chừng giống như là loại che chắn tín hiệu di động trong thời điểm dự thi ở Hoa quốc lúc trước nhỉ, trong phòng ấn một cái, hiệu quả tiêu chuẩn nhất định là có.

Giống như cái này, An Nhiên cũng không nhíu mày nữa, Văn Nhân Hạo thản nhiên ra mở cửa.

Ai biết đứng trước cửa hoàn toàn không phải một người. Bên ngoài, trừ bỏ Dư Quang Diệc ở cách vách tiểu lâu, còn có một người quen của Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Hạo vừa thấy rõ bên ngoài là ai, vọt lên một cái liền nổi giận, "Văn Nhân Nhạc ngươi thế nào mà lại trong này?"

Văn Nhân Hạo duỗi tay muốn đem cửa đóng lại, Văn Nhân Nhạc cùng hắn đấu nhiều năm như vậy còn không biết rõ đức hạnh Văn Nhân Hạo à, có thể khiến hắn tùy theo ý mình được sao? Văn Nhân Nhạc cũng không sợ đau, trực tiếp nửa người chen vào.

Từ cổng lớn đến phòng khách chỉ có một khoảng cách ngắn, đứng ở cửa liền có thể nhìn thấy bên trong phòng khách tụ tập năm người, trên mặt đất đá vụn cùng giải thạch cơ. Gõ cửa là Văn Nhân Nhạc, đến cũng không chỉ một mình hắn, chuẩn xác mà nói, hai người là tình cờ nhưng cùng lúc mà đến, hai người bọn họ không phải một đường.

Dư Quang Diệc là nhận thấy sóng năng lượng dao động mới mò tới, lúc này cửa vừa mở ra, bọn họ đi trước vào một bước, lướt qua khoảng cách che chắn năng lượng, ánh mắt Dư Quang Diệc nhìn về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang dựa người vào trên sô pha cứ như đại gia.

Hắn cảm giác quả nhiên không sai, thạch đầu quả nhiên là do người trong tiểu lâu này giải ra. Thế mà lại là xuân nhuốm máu đào, tầm mắt Dư Quang Diệc tại phòng khách chuyển động một vòng trên cả đám, cuối cùng dừng lại trên người An Nhiên.

An Nhiên thản nhiên đứng ở giữa phòng khách, mặc hắn trên dưới quan sát, Dư Quang Diệc làm gì y không có hứng thú, y chỉ hứng thú với tên mới vừa chen nửa thân mình vào cửa, có bộ dáng giống như đúc với Văn Nhân Hạo kia.

Đệ đệ cùng ba cùng cha sinh ra của Văn Nhân Hạo — Văn Nhân Nhạc.

Xét theo ánh mắt đại lục Thú Nhân mà xét, hắn cũng là một tên hiếm thấy.

Thú nhân trước giờ đều lấy tu luyện làm chủ, nhưng Văn Nhân Nhạc không giống vậy, tuy rằng hắn có thiên phú khá tốt, nhưng tên này từ nhỏ đã thích phát minh, trầm mê trong việc nghiên cứu các loại phụ trợ có tính công nghệ cao, tiện hành khí, thông tấn khí...

Văn Nhân Nhạc cùng Văn Nhân Hạo là huynh đệ song bào thai, nhưng hai người này cố tình không có một chút tự giác của song bào thai, từ nhỏ đến lớn đều không hợp nhau ở mọi khía cạnh, Văn Nhân Nhạc xem thường bộ dạng thối nát của Văn Nhân Hạo, cùng một khuôn mặt với hắn, nhưng nơi nơi khoe khoang phong tao thông đồng với đám phi thú nhân, không biết đã bao nhiêu lần, Văn Nhân Nhạc bởi vì có khuôn mặt giống như đúc mà bị ăn đậu hủ non. Nguyên nhân Văn Nhân Hạo không thích Văn Nhân Nhạc lại càng đơn giản hơn, đệ đệ nhà người khác đều cùng ca ca xông pha chiến đấu, có thịt cùng nhau ăn, có tranh cãi thì làm một trận. Cố tình nhà hắn lại lòi ra quái thai, gặp phải đánh nhau lẫn tránh còn nhanh hơn so với phi thú nhân, cả ngày chỉ biết trốn trong viện nghiên cứu làm những thứ thần bí rồi lẩm bà lẩm nhẩm gì đó, Văn Nhân Hạo cũng bởi vì Văn Nhân Nhạc mà trước mặt những đệ tử quý tộc khác không biết mất mặt bao nhiêu lần.

Thù chính vì vậy mà kết.

Chỉ cần vừa thấy hai khuôn mặt tương tự nhưng lại cực đoan, thì quan hệ hai người không cần nói cũng biết, không có khả năng là phụ tử, vậy chỉ có thể là huynh đệ. An Nhiên cười tít mắt nhìn hai huynh đệ Văn Nhân đang không được tự nhiên. "Yo, Hạo tử, đây là ca ngươi hay đệ ngươi?"

"Ai nhận thức thứ nó?"

"Ai nhận thức thứ hắn?" Đồng loạt, hai người cùng mở miệng.

An Nhiên chậc lưỡi, "Không hổ là thân huynh đệ, ăn ý thật tốt."

"Ai cùng hắn ăn ý?"

"Ai cùng nó ăn ý?"

...... Há miệng ra nói đều giống nhau như vậy, này còn không ăn ý thì là gì?

Văn Nhân Hạo cuối cùng vẫn là nghiêng người để Văn Nhân Nhạc tiến vào. Chỉ cho một Văn Nhân Nhạc vào đương nhiên không được, nhìn Dư Quang Diệc hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm An Nhiên như vậy, Văn Nhân Hạo cảm thấy một trận đau đầu, tình huống đã không thể tệ hơn, hắn nhất định phải đem hai tên phiền toái này giải quyết, thà mở cửa cho bọn hắn vào tuy có hơi phiền phức, nhưng sau đó vẫn có thể đóng cửa đánh chó.

Đợi hai người vào cửa, Văn Nhân Hạo thò tay đem ổ khóa trên cửa khóa lại. Quay người liền nhìn đến An Nhiên đang cười tủm tỉm đối diện với đệ đệ đáng giận kia của hắn. "Nhạc Nhạc à."

"Phốc" Giữa hai huynh đệ Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc có một số chuyện, An Kì ít nhiều gì cũng biết vài thứ, đạo bất đồng bất tương vi mưu, vài người cũng đã khuyên bảo nên hòa giải, ai biết, An Nhiên này không rõ chân tướng làm quần chúng vây xem thế nhưng lại có thể đem hai huynh đệ vừa thấy mặt liền kêu đánh kêu sát làm cho giận dỗi.

Hoa quốc chẳng phải có câu nói: Không có yêu, nào có hận?

Bộ dáng này của Văn Nhân Hạo, rõ ràng chính là đã hãm sâu rồi.

An Nhiên kêu Nhạc Nhạc khiến Văn Nhân Nhạc ngốc hồi lâu, trong đó vài lần Văn Nhân Hạo muốn mở miệng, đều liên tiếp nghẹn họng trở về.

Hắn yên lặng nói với chính mình, có liên quan An Nhiên bất kể là chuyện gì, trước khi hành động đều phải suy nghĩ rõ ràng.

Không thể nói An Nhiên, hắn còn không thể nói Văn Nhân Nhạc sao? Văn Nhân Hạo hừ một tiếng, nghiêng mắt nhìn đệ đệ từ nhỏ không hợp nhau của mình. "Ngươi cũng vì phỉ thúy mà đến?"

Vừa nói như vậy, Văn Nhân Nhạc còn hừ lớn tiếng hơn so với hắn trước đó, "Thiên tài cũng không bỏ qua thứ đó."

Rất tốt, hai chọn một liền bài trừ một cái, đáp án liền xác định, "Ngươi theo dõi ta"—

Hết chương 155 + 156 + 157

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro