158 + 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo dõi?

Từ khuân vác hành lý đến dùng cơm rồi giải thạch, nếu thật là theo dõi sao có người ngồi trước cửa người khác lâu như vậy được?

Khóe miệng An Nhiên giựt giựt, cảm thấy Văn Nhân Hạo suy nghĩ quá nhiều.

Sự thật chứng minh, Văn Nhân Hạo so với An Nhiên càng rõ vị đệ đệ từ nhỏ lớn lên này của mình hơn. Liền thấy Văn Nhân Nhạc đầy mặt đắc chí mãn nguyện, "Còn cần ta tự mình theo dõi ngươi ư? Ngươi đi đến chỗ nào ta chẳng biết." Đây là trước mặt ca ca khoe khoang thôi, hình thức hai huynh đệ này ở chung thật sự là việc người ngoài không thể tưởng tượng, lấy góc độ người xem mà bình xét, hai tên này đều muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân trong lòng đối phương.

An Nhiên cảm thấy, bản thân y có điểm không theo kịp phát triển của xã hội rồi, chẳng lẽ cách thức y ở cùng ca ca không phải là bình thường nhất sao? Hay là do y quá bình thường, nên không lý giải được mối quan hệ của hai huynh đệ nhà Văn Nhân.

Bên này An Nhiên còn chưa thoát khỏi những suy nghĩ phát sinh theo tình huống, bên kia Văn Nhân Hạo đã xù lông. Dưới tình hình chung Văn Nhân Hạo luôn sẽ phong lưu, yêu nghiệt, bất cần đời. Rất ít thời điểm sẽ lộ ra nét mặt như vậy. Nhưng tình huống lần này có chút bất đồng, đôi mắt đào hoa của Văn Nhân Hạo trợn lớn, chỉ vào đệ đệ nhà mình nổi giận: "Văn Nhân Nhạc, ngươi bệnh quá rồi hả? Đem những thứ ngươi gài trên người lão tử lấy xuống nhanh lên."

Đối với Văn Nhân Hạo này, tuy An Nhiên không thể nói có thể hiểu rõ bao nhiêu, nhưng ít nhất từ biểu hiện xem ra, đại đa số thời điểm hắn sẽ luôn giữ phong độ ưu nhã, rất ít thời điểm sẽ thất thố đến vậy, chớ nói chi tới việc chửi ầm lên. An Nhiên hoàn toàn không nghĩ từ "lão tử" này sẽ được phát ra từ miệng Văn Nhân Hạo, loại đối thoại trắng trợn thô lỗ này không phải nên để Cố Viêm nhị hóa kia dùng hay sao?

Ngô, so với kinh ngạc của An Nhiên, những tên còn lại biểu hiện rất bình tĩnh, cứ như chuyện như vậy không phải lần đầu, đám người Lô mập mạp biểu tình dư thừa cũng không có, một đám đều nhất trí tìm chỗ ngồi đầy mặt hứng thú chuẩn bị xem kịch vui.

"Ngươi kêu ta hủy là hủy liền ư, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Gân xanh Văn Nhân Hạo nổi lên, "Lão tử nơi nào trêu chọc ngươi, sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Văn Nhân Nhạc bĩu môi, "Nhóm lão gia hỏa nói ngươi đã lâu không về, nên để ta truyền lời cho ngươi."

Văn Nhân Nhạc nói xong liền muốn đi, vừa mới xoay người, lại như nhớ tới gì đó, hắn quay lại. Tầm mắt hắn xem xét trên đám người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người An Nhiên, hắn cười híp mắt nhìn An Nhiên, sâu trong ánh mắt là tinh quang đang lóe lên, cùng vừa rồi hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.

Bản thân bị nhìn chăm chú như vậy, một chút cảm giác vinh hạnh cũng không có, ánh mắt này, mục đích quá rõ ràng, âm phong từng trận.

Rõ ràng là không được, Văn Nhân Nhạc không được đáp lại hiển nhiên không tính đi dễ dàng như thế. An Nhiên chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, "Xin chào, ta gọi là An Nhiên."

Nụ cười quỷ dị từ thiếu niên xinh đẹp càng thêm sáng lạn, "Ta là Văn Nhân Nhạc."

"Đệch, không cần dùng khuôn mặt giống ta làm ra biểu tình thô bỉ như vậy, quái thú như ngươi nên cách Tiểu Nhiên đệ đệ của chúng ta xa một chút."

An Nhiên còn muốn hảo tâm nhắc nhở hắn, đối diện kia mới là đệ đệ ruột nhà hắn, có thể do Văn Nhân Nhạc ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, khiến Văn Nhân Hạo tức giận một cách vô ích, An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đối Văn Nhân Nhạc gật đầu, "Nhạc Nhạc" xưng hô này...... Dù là Văn Nhân Nhạc có tâm lý mạnh mẽ cũng phải run rẩy, nhớ tới mục đích của chính mình, hắn lựa chọn xem nhẹ mọi thứ.

"An Nhiên" Văn Nhân Nhạc hướng chỗ ngồi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đưa qua ánh mắt, tên nào đó vẫn đang ôm khối xuân nhuốm máu đào của mình tự vui vẻ. "Ưm, vừa rồi là ngươi giải thạch đúng không?" Đúng thì như thế nào, mà không đúng thì lại làm sao? An Nhiên không nói, Văn Nhân Nhạc lại nói: "Nhìn ngươi thiên phú đổ thạch cũng khá tốt, chúng ta hợp tác chứ?"

Lại một người muốn từ trên người y phát tài, "Không có hứng thú."

"Ngươi còn chưa nghe làm sao biết không có hứng thú?" Đối với năng lực bản thân Văn Nhân Nhạc có đủ tự tin, "Ngươi xem, bản thân ngươi thường xuyên giải thạch, năng lượng thoát ra ngoài có phải luôn khiến ngươi bối rối hay không? Ngươi nếu tin tưởng, ta có thể vì ngươi tạo ra một hệ thống che chắn năng lượng riêng biệt."

Đặc chế...... hệ thống che dấu năng lượng, An Nhiên cảm thấy, y tựa hồ đã nghĩ lầm.

"Ngươi là muốn bán đồ cho ta?"

An Nhiên nói như vậy, Văn Nhân Nhạc trợn mắt, hắn không vui. "Cái gì mà bán với buôn, ngươi cho ta là những đám thương nhân đó sao? Ta bán là kết tinh trí tuệ, bán đứt trong một lần, giải quyết vấn đề cốt lõi, do ta thấy ngươi hợp mắt, nếu đổi lại là người khác ta chưa chắc đã bán."

Hệ thống che dấu năng lượng, từ trước An Nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thẳng đến thời điểm giải thạch mới phát hiện, hạn chế trên đại lục Thú Nhân thật sự nhiều lắm, không có phỉ thúy, sẽ không có lý do thích hợp lấy ra, muốn giải thạch, còn phải phòng ngừa năng lượng thoát ra ngoài. Vô luận làm gì cũng phải băn khoăn suy nghĩ một đống chuyện. Trước mắt xem ra, vấn đề an toàn ở chỗ này coi như không tệ, chỉ đưa tới một thú nhân với ý đồ không rõ, nhưng An Nhiên cảm thấy vẫn không yên lòng.

Theo khẩu khí Văn Nhân Nhạc, chẳng lẽ hắn là nhà phát minh?

"Ngươi không lừa ta?" Gia tộc Văn Nhân là đại gia tộc hiện tại khá có tiếng nói tại Đế Đô, sao lại dưỡng ra được một dị loại như vậy.

Lúc này, ngay cả Văn Nhân Hạo cũng không vội vã muốn đuổi Văn Nhân Nhạc đi, hắn suy nghĩ, nếu đã vận cứt chó đến thế, vạn nhất An Nhiên thật sự ngoài dự kiến bọn họ biến thành đổ thạch sư lợi hại, hệ thống che dấu năng lượng là thứ vô cùng cần thiết. Mà Văn Nhân Nhạc ở Đế Đô rất nổi danh với biệt hiệu nhà phát minh thiên tài.

Đại lục Thú Nhân chủ trương vũ lực, thiên phú Văn Nhân Nhạc cũng không tệ, đáng tiếc nội tâm hắn lại không đặt trên phương diện tu luyện. Hắn thích nghiên cứu những thứ kỳ quái, trong song bào thai, địa vị của hắn tại gia tộc Văn Nhân thủy chung vẫn không bằng Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Nhạc là một tồn tại lúng túng, hắn vì đại lục Thú Nhân mang đến rất nhiều lợi ích, nhưng trước sau vẫn không chiếm được thừa nhận.

Lúc mới bắt đầu, Văn Nhân Hạo cũng không chán ghét đệ đệ nhà mình, bọn họ mâu thuẫn bắt nguồn từ phương diện tính cách khác biệt rồi đến không biết ở chung như thế nào.

"Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi nói thật đi, ngươi có phải lúc giải thạch đã biết trong này nhất định có thúy?"

Biểu tình Văn Nhân Hạo rất nghiêm túc, không giống như bình thường nói đùa, An Nhiên suy nghĩ, liền gật đầu. Lần gật đầu này để cho trong lòng Văn Nhân Hạo nảy sinh một ý nghĩ: "Ngươi không phải đổ thạch sư, nhưng ngươi có thể đổ thạch" Ngữ khí gần như bình tĩnh, cũng đúng, người ta đã thẳng thắn đến phân thượng này, nghĩ không ra chỉ có kẻ ngu.

An Nhiên hỏi ngược lại: "Danh tiếng đổ thạch sư có gì tốt, có thể tạo ta phỉ thúy không? Có thể gia tăng xác xuất thành công đổ thạch không?" Không đợi Văn Nhân Hạo phản ứng y lại nói tiếp, "Nếu đều đã không thể, vậy đạt được để làm gì?"

Ách......"Ngươi không muốn tới học viện đổ thạch học tập ư?"

Lời nói ra càng đáng thương hơn, An Nhiên viên mãn tự đắc nở nụ cười. "Ta không cảm thấy lão sư trong học viện đổ thạch có thể dạy ta được gì."

"Ta nói," Hai người ngươi tới ta đi, hoàn toàn đem sản phẩm Văn Nhân Nhạc muốn đẩy mạnh tiêu thụ quên đi, "Ta nói, ngươi đến cùng có muốn cùng ta hợp tác hay không?"

Một ngày này, An Nhiên cùng Văn Nhân Nhạc dưới sự chứng kiến của sáu thú nhân đạt thành hiệp nghị, Văn Nhân Nhạc vốn chỉ nghĩ làm một bút sinh ý, lại không nghĩ tới xoay đến cuối cùng thế nhưng lại cùng phi thú nhân ký kết khế ước bán thân suốt đời. Thứ An Nhiên muốn cũng không phải Văn Nhân Nhạc, cái y muốn chính xác chính là đầu óc phát minh của thiên tài.

Thế giới Thú Nhân rất kỳ quái, phương diện tiên tiến thì rất tiên tiến, nơi lạc hậu thì lại vô cùng lạc hậu. Cộng thêm nguyên tố phức tạp, ma huyễn cùng khoa học viễn tưởng các loại nguyên tố dung hợp, nên với đầu óc Văn Nhân Nhạc, An Nhiên quả thật rất cần. Y hoài niệm rất nhiều thứ ở Hoa quốc, lúc trước không có điều kiện làm ra, hiện tại có không gian làm hậu thuẫn, thêm Văn Nhân Nhạc thiên tài phát minh này, tương lai chắc chắn sẽ vô cùng tốt đẹp.

Thời điểm An Nhiên đưa ra ý muốn "mua đứt" Văn Nhân Nhạc, người đầu tiên nhảy ra kháng nghị không phải bản thân người bị bán đứt, mà là người làm ca ca vừa thấy mặt liền cãi nhau cùng hắn từ nhỏ đến lớn –  Văn Nhân Hạo.

"Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi không thể lừa dối một tên ngốc như vậy, tốt xấu gì hắn cũng là người nhà Văn Nhân chúng ta."

Lời này tuyệt đối không ngăn được quyết tâm của An Nhiên. "Đệ đệ ngươi năm nay bao nhiêu?"

"Hai mươi hai."

An Nhiên nhướn mày, nhìn về phía Văn Nhân Hạo như thằng ngu. Y nói: "Nếu ta nhớ không lầm, thú nhân hai mươi tuổi đã được tính là thành niên, tuy rằng Nhạc Nhạc là đệ đệ ngươi, nhưng hắn tuyệt đối có đủ năng lực để tự mình làm ra quyết định."

Phép khích tướng đúng không

Lời này nghe vào lỗ tai Văn Nhân Hạo không là gì, nhưng vào tai Văn Nhân Nhạc lại không ra tư vị gì, ai ai đều biết hai huynh đệ nhà Văn Nhân luôn không hợp nhau, hắn còn xen vào chuyện này chi nữa? Khoe khoang địa vị ca ca ư? Hay là truyền bá hảo tâm giả tạo yêu thương đệ đệ của hắn. Văn Nhân Nhạc vốn cũng muốn cân nhắc xem lại, nhưng bị ca hắn chen một chân như thế, liền làm ra quyết định — ngươi không thích, ta càng muốn làm.

Việc này cứ thế được xác định, vì thể hiện quyết tâm, Văn Nhân Nhạc thậm chí còn lập xuống thú chi khế ước.

Dựa theo ước định của hắn cùng với An Nhiên, Văn Nhân Nhạc căn cứ hy vọng nghiên cứu của An Nhiên phát minh ra thứ y muốn, bù lại An Nhiên sẽ cung cấp toàn bộ tài chính cho nghiên cứu cũng như hưởng thụ toàn bộ thành quả nghiên cứu, An Nhiên cùng Văn Nhân nhạc đồng thời được hưởng vật phẩm được nghiên cứu ra theo cách đặc quyền sáng chế.

Ngắn ngủi vài câu hiệp ước, bốn người một tổ An Kì, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng hai tên mới vào đều đối với An Nhiên nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Cho tới bây giờ cũng chỉ cảm thấy An Nhiên là một phi thú nhân nhũn như con chi chi, có đôi khi lời nói ác độc một chút nhưng đó cũng chỉ tính là khôn vặt. Nhưng lúc này đây lại vô cùng sắc bén, suy nghĩ chặt chẽ, phân công rõ ràng. Dựa theo khái niệm hợp tác của Hoa quốc, An Nhiên chính là dùng tài chính nhập cổ, Văn Nhân Nhạc là dùng tới kỹ thuật nhập cổ, chỉ một kỹ thuật nhập cổ thế nhưng lại được phân đến 50% cổ phần, An Nhiên cảm thấy, bản thân rất ư là hào phóng. (Editor: Có bỏ tiền không à, người ta đầu tư chất xám quá trời luôn)

Sự tình cứ thế được quyết định. An Nhiên cũng không để ý chuyện giải thạch nữa, trực tiếp đem Văn Nhân Nhạc kéo qua một bên, xoạt xoạt vẽ mấy tờ bản vẽ sơ bộ, hợp đồng vừa đàm phán xong, công tác liền rớt xuống đầu. Ngươi nói đây là cái gì? Lò nướng a. Vì đề cao toàn diện phẩm chất sinh hoạt của đám người An Kì, nghiên cứu dụng cụ bếp là điều tất yếu trong quá trình làm việc.

Gà nướng vịt nướng dê nướng nguyên con, còn có bánh ngọt bánh mì ăn không hết.

An Nhiên hung hăng nuốt nước miếng. Lấy ra một tấm tinh tạp, khoản tiền đầu tiên cứ thế được đưa ra. Văn Nhân Nhạc hoàn toàn không nghĩ tới ông chủ mới nhận chức này sảng khoái đến vậy, chờ hắn cầm lại tinh tạp nhìn vào.

Đại quý tộc Đế Đô –  gia tộc Văn Nhân hóa đá.

Một trăm triệu...... điểm thông dụng......

"An lão đại, ngài nói nhỏ cho ta biết ngài cướp sạch kim khố nhà ai thế?" Văn Nhân Nhạc nháy mắt mấy cái, khom người đem lỗ tai để trước mặt An Nhiên. Liếc mắt nhìn hắn một cái, An Nhiên rầm rì nói: "Đây là kinh phí một năm nghiên cứu, nếu ngươi ngại nhiều có thể trả lại cho ta."

Biểu tình trên mặt Văn Nhân Nhạc lập tức thay đổi, có thể nói là một dạng chân chó nịnh nọt.

"Đừng đừng, An lão đại yên tâm, ta nhất định làm tốt."

Người này thật đã bắt đầu cái gọi là thiếu niên ngạo kiều đúng không? Thế giới quá sụp đổ rồi, không biết có phải ảo giác hay không, đám người thú nhân chỉ cần ai sống chung với y thì tính cách liền trở nên hết sức quỷ dị, tình trạng như vậy đã không phải lần đầu xảy ra, từ Tần Mộ Ngôn đến Cố Viêm rồi đến Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hiện tại thế nhưng ngay cả đệ đệ của Văn Nhân Hạo lần đầu gặp mặt cũng vậy.

An Nhiên tuyệt không thừa nhận đây vấn đề là do y, dù thực sự có vấn đề, kia cũng chỉ có thể thuyết minh lực tương tác của y rất mạnh.

Sự tình giao phó xong, Văn Nhân Nhạc cũng không lập tức rời đi, chính hắn ở trên ghế sa lon tìm một chỗ ngồi xuống, cầm bản vẽ sơ bộ An Nhiên cho hắn, mài đao sèn soẹt chuẩn bị thực hiện.

Sau khi giải quyết vấn đề Văn Nhân Nhạc xong, An Nhiên tựa tiếu phi tiếu hướng Dư Quang Diệc đi tới, y không quên, người này đã nghe nửa ngày chuyện. Hoa quốc có câu rất kinh điển, ngươi nếu xui xẻo, sẽ luôn có người nói với ngươi "Không nên trách người khác, chỉ nên trách bản thân biết được quá nhiều" An Nhiên vẫn nhìn Dư Quang Diệc, mắt cũng không chớp, Dư Quang Diệc là thứ tịch sinh năm bảy, thứ tịch sinh chính là cấp bậc đứng thứ hai, tên này tại học viện Maca có thể coi là một nhân vật khá mạnh, thêm vào bối cảnh người này không ai nắm rõ, chỉ biết đang lưu lại, ra tay rộng rãi, nơi ở lại nằm trong "Hào trạch". Nhiều người trong học viện suy đoán người này chính là – con cháu quý tộc thú nhân ra ngoài lịch lãm.

Mấy thứ này, An Nhiên không rõ lắm, y chỉ biết, người này biết được nhiều lắm.

Vấn đề Dư Quang Diệc xử lý không được tốt cho lắm, chỉ một giây năng lượng thoát ra ngoài mà hắn đã có thể tìm tới cửa, chỉ có hai loại khả năng: Thứ nhất, lực cảm nhận của người này không gì sánh kịp; Thứ hai, hắn ngụ ở phụ cận.

"Các hạ, ngươi có chuyện gì?" An Nhiên mắt cũng không chớp nhìn hắn, thấy hắn suýt nữa sinh ra ý lùi bước, ngay lúc hắn muốn cáo từ rời đi, An Nhiên lên tiếng.

Có chuyện gì?

Nghe nói huynh đệ người ta chọc cười nửa ngày, Dư Quang Diệc suýt nữa quên mất ước nguyện ban đầu của hắn. Lúc này được nhắc lại, hắn khẩn thiết nói: "Các hạ, ta là Dư Quang Diệc ở cách vách, lục chiến năm thứ bảy." An Nhiên gật đầu cái bày tỏ đã biết, sau đó thì sao?

"Ngay mới vừa rồi ta cảm nhận được ở phụ cận khuếch tán một cỗ năng lượng cường đại, đó là phẩm chất chỉ có phỉ thúy cao cấp mới, ý của ta là, các hạ có nguyện ý nhượng lại được không?"

An Nhiên nhún vai, "Ta không ý kiến."

Lời này khiến Dư Quang Diệc kích động, hắn đang muốn cám ơn trời đất hơn nữa cam đoan chính mình sẽ không khiến An Nhiên chịu thiệt, ai biết hắn còn chưa xuất khẩu, An Nhiên lại nói, "Ta một phi thú nhân lấy thứ kia có ích lợi gì, nó không phải của ta, ngươi tìm chính chủ của nó có vẻ tương đối nhanh hơn đó?"

Chính chủ là ai? Còn có thể là ai, đương nhiên là tên ôm xuân nhuốm máu đào ngồi trên sô pha – Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Thứ phỉ thúy này, nếu vừa giải ra, chỉ cần giá hợp lý, bình thường phi thú nhân đều sẽ buông tay, trừ phi có bạn lữ. Phi thú nhân độc thân càng thích tích trữ thông dụng điểm mà không phải minh liêu phỉ thúy, không có bạn lữ thú nhân bảo hộ, lưu trữ minh liêu phỉ thúy là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Dư Quang Diệc không nghĩ tới, thứ này vừa giải ra thế nhưng đã có chủ.

Hắn hướng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn qua, đối phương vẫn tự mình sờ phỉ thúy trong tay, cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết cũng không tính là tệ, Dư Quang Diệc vốn hạ quyết tâm dùng tiền tạo ra một con đường, nhưng thời điểm hắn nhìn đến Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại khiến hắn lùi bước. Người này không phải dùng tiền là có thể thu mua, chỉ nhìn thôi đã khiến cho lòng người phát lạnh.

Hắn đã thật lâu không có cảm giác như vậy, cảm giác như vậy chỉ có thể thuyết minh một điều — thực lực đối phương đã vượt xa hắn, Dư Quang Diệc đã biết lấy được khối minh liêu phỉ thúy này là điều không thể, thú nhân ngồi trên sô pha kia thoạt nhìn rất anh tuấn cũng rất trẻ tuổi nhưng lại không giống như người thiếu tiền. Đối với thú nhân mà nói, chỉ cần không phải nghèo rớt mùng tơi tới trình độ nhất định, phỉ thúy, nhất là cực phẩm phỉ thúy sẽ không ai nguyện ý bán ra.

Dư Quang Diệc coi như có chút nhãn lực, mua bán không thành nhưng nhân nghĩa vẫn phải có, hắn lễ phép ân cần thăm hỏi tất cả thú nhân có mặt trong phòng khách, cuối cùng trọng điểm thăm hỏi chính là An Nhiên, "Các hạ nếu có minh liêu đều có thể tùy thời liên hệ ta, ta ngụ ở cách vách số 15 khu bảy."

An Nhiên gật đầu, "Đó là dĩ nhiên."

Sau khi hai câu này phát ra khí tràng cả đám thú nhân trong phòng khách phát sinh biến hóa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vô tình liếc mắt nhìn qua Dư Quang Diệc. Trong lòng Dư Quang Diệc căng thẳng, "Nếu là như vậy, ta xin đi trước."

Đám người từ trong phòng đi ra ngoài, cửa lần nữa đóng lại, An Nhiên bất đắc dĩ nhìn mấy thú nhân trong phòng. "Các ngươi dọa hắn làm gì?" An Kì đầy mặt sủng nịch nhìn An Nhiên, còn lại tất cả mọi người vẻ mặt đều mang vẻ mất tự nhiên nghiêng đầu xoay chỗ khác.

Hừ hừ, "Chính mình nhát gan, ai rảnh đâu dọa hắn?"

Mất một lúc lâu sau khi Dư Quang Diệc đi, An Nhiên nghỉ ngơi đã đủ, chuẩn bị định tiếp tục giải thạch, lúc này Văn Nhân Hạo mới nhớ tới một vấn đề đã lâu bị hắn quên đi, "Văn Nhân Nhạc ngươi nói, ngươi lừa Tiểu Nhiên đệ đệ bao nhiêu tiền? Tiền đồ nhà Văn Nhân như thế nào lại bị ngươi làm thành như vậy cơ chứ?"

Khóe miệng An Nhiên co rút mãnh liệt, đây là cung phản xạ quá chậm hay do hắn chưa tiếp thu hết được. Việc này đã nói xong cả buổi, lúc này mới biết giơ chân phản ứng.

Văn Nhân Nhạc cũng không sợ ca hắn, không chỉ không sợ, hắn còn cười rất đắc ý.

"Ngươi là đang hâm mộ ta đi, đúng không? Đúng không? Ai biểu ngươi ở trước mặt lão tổ tông nói xấu ta, nếu không phải do ngươi hại khiến ta bị hạn chế kinh phí nghiên cứu, ta có thể tìm tới Tiểu Nhiên đệ đệ của ngươi tài trợ hay sao?"

Văn Nhân Hạo giận dữ hai bước đuổi tới trước mặt Văn Nhân Nhạc, một tay kéo mạnh hắn lên, vẻ mặt đầy giận dữ quát: "Ngươi nói rõ ràng cho lão tử, đến cùng là lừa bao nhiêu tiền?"

Văn Nhân Nhạc hoàn toàn không sợ ca hắn động thủ, cười hì hì hướng trên mặt ca hắn vỗ một cái.

"Ba."

"Ngươi sẽ không muốn biết."

Uy hiếp bất thành ngược lại còn bị khiêu khích, Văn Nhân Hạo giận quá, liền muốn động thủ, quả đấm vừa giơ lên, bên trong phòng bộc phát một cỗ sóng năng lượng dao động so với xuân nhuốm máu đào kia còn mạnh hơn.

......

Kinh hỉ đã không đủ để hình dung tâm tình của đám thú nhân trong phòng nữa, bọn họ hiện chính là kinh sợ.

Đây tính là cái gì?

Càng cắt càng mạnh? Khối sau càng nhanh hơn càng mạnh hơn khối trước.

Đợi An Nhiên đem bốn khối còn lại giải xong, sáu thú nhân vây xem trong phòng đều chết lặng. Mặc dù Văn Nhân Nhạc không thích thú mấy với phỉ thúy, mặc dù tâm hắn không đặt trên tu luyện, nhưng cũng biết giá trị phỉ thúy cực phẩm, nhìn An Nhiên cứ như uống máu gà cắt ra từng khối cực phẩm, lại nhớ tới y tùy ý chuyển cho mình một trăm triệu điểm thông dụng, lại nghĩ đến nghiên cứu của hắn bởi vì bị nhóm lão nhân trong nhà Văn Nhân chèn ép kinh phí khiến cho tiến trình trì trệ không thể tiếp tục.

Lúc này, Văn Nhân Nhạc mới có cảm giác bản thân đã ôm chân một cây đại thụ to.

┭┮﹏┭┮, Bi kịch nhiều năm như vậy, gặp được An Nhiên hắn xem như thấy được hy vọng rồi, hắn muốn làm ra thành tích thật tốt, tương lai, kinh phí nghiên cứu không cần phải lo nữa. Có thể tùy ý giải ra nhiều cực phẩm phỉ thúy như vậy, không có vui sướng, không có kích động, An Nhiên chỉ thủy chung mang một biểu tình, đó chính là thích ý. Giờ này khắc này, ánh mắt Văn Nhân Nhạc nhìn An Nhiên giống như thấy được đấng cứu thế, hắn trời sinh chính là nhà phát minh, chỉ cần có kinh phí sung túc, Văn Nhân Nhạc có tự tin đưa tới một làn sóng cải cách mới cho đại lục.

Bốn thú nhân đều đứng xếp hàng, kế đó An Nhiên cười tủm tỉm phát phỉ thúy cho cả bọn.

An Kì ngọc lục bảo, Lô mập mạp kim ti hồng(1), Phàn Lận thủy tinh chủng Phúc Lộc Thọ, ngô...... Đáng thương nhất là Văn Nhân Hạo, lời nói đùa An Nhiên quả thật trúng rồi, khối kia của hắn, khanh chủng thế nước đúng thật là cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ giống nhau, cũng là xuân nhuốm máu đào, đáng tiếc, nhỏ như vậy dùng để tu luyện còn không bằng đánh một đôi vòng tay bằng phỉ thúy.

Cái gì kê lặc? (Editor: kê lặc = việc làm vô bổ) Có thế chứ. Thủy tinh chủng thì thế nào, song sắc phỉ thúy thì thế nào, thế nước tốt thì sao chứ, khối này, đối với Văn Nhân Hạo mà nói chính là ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc.

Nhận xong phỉ thúy của chính mình, sáu thú nhân ở trên sô pha chia ra ngồi thật tốt, có phỉ thúy ôm phỉ thúy, không phỉ thúy ai kia cũng không hâm mộ, hắn cười tủm tỉm ôm bản vẽ thiết kế sơ bộ của lò nướng. Kinh phí nghiên cứu đã tới tay, Văn Nhân Nhạc yên lặng nói với chính mình, phỉ thúy gì cũng vô dụng, không cần tham lam.

Cả sáu thú nhân, có năm tên đều rất cao hứng, không cần biết bình thường khôn khéo nhiều ra sao, lúc này đều đồng loạt ngây ngô cười.

Chuyện tốt như vậy thật đúng là lần đầu gặp được.

Chỉ có Văn Nhân Hạo, hắn đem khối xuân nhuốm máu đào nhỏ kia đặt ở trong tay, bộ dáng kia, rất nhanh muốn khóc. "Ngươi là cố ý đúng không? Đúng không đúng không?" Rõ ràng thực lực chính là bách phát bách trúng, còn ngụy trang thành tân thủ thái điểu, đây định làm gì? Khi dễ người thành thật à.

An Nhiên nhún vai, rất vô tội giải thích: "Ta nói đều là lời thật."

"Rắm" Văn Nhân Hạo giận, hắn không nên tin vào lời gièm pha, nhìn cả bọn mỗi người đều thắng lợi trở về, chỉ có bản thân, ┭┮﹏┭┮, đây tính là gì đây? Lớn lên đẹp quá nên ông trời muốn trừng phạt hắn sao?

Phát xong nguyên thạch, lại đến thời gian công việc mới, nên ăn cơm chiều.

Nhìn An Nhiên hướng phòng bếp đi tới, tuy trong lòng Văn Nhân Hạo vẫn còn bất mãn, nhưng sắp được ăn no nê khiến oán khí của hắn bị hòa tan đi rất nhiều. Bữa cơm thứ hai, vẫn như cũ rất phong phú, vẫn là những món ăn đặc sắc kia, vì để Lô mập mạp ăn no, An Nhiên ở trong không gian chưng thêm mấy lồng lớn bánh bao thịt.

Chỉ nhiều thêm một thú nhân, đồ ăn lại hơn gấp đôi, sáu thú nhân vẫn cảm giác ăn không đủ, một bữa cơm ăn so với đánh giặc còn ác hơn, An Nhiên không nói gì nhìn bọn họ, lại một lần nữa cảm khái — dạ dày thú nhân, đó chính là động không đáy.

Lịch trực đã lập, kỳ này đến phiên Lô mập mạp làm, nhà hắn là đại thương hộ, Lô mập mạp làm việc càng đặc biệt nghiêm cẩn, không nên bị ngoại hình thô bỉ của hắn lừa gạt, Lô mập mạp tuyệt đối là người có tâm sâu nhất trong bốn người An Kì, nhìn từ bên ngoài xem xét, mọi việc đều là Văn Nhân Hạo đi đầu, nhưng trên thực tế, Lô mập mạp mới là quân sư quạt mo.

Mỗi người một ngày theo thứ tự luân phiên, không làm kịp thì khỏi cần ăn cơm.

Điều này là giấy trắng mực đen viết xuống, đây là trừng phạt trước mắt Lô mập mạp có thể nghĩ tới tàn khốc nhất, chỉ cần nghĩ đến người khác ăn cơm bản thân đói bụng, cảm giác kia, ít nhất hắn tuyệt đối không muốn bản thân nếm thử.

Văn Nhân Nhạc mạnh mẽ tán dương trù nghệ An Nhiên, lại hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị cáo từ, ký túc xá Văn Nhân Nhạc ở là loại phổ thông, lúc sắp đi hắn lại dặn dò Văn Nhân Hạo một lần.

Nhóm lão gia hỏa khẩn cấp tuyên triệu.

Cuộc sống muốn trải qua thoải mái, có vài người phải cung phụng cho tốt, ở phương diện này, Văn Nhân Hạo làm được rất tốt, hắn ở bên ngoài mặc dù phong lưu phách lối, nhưng chỉ cần vừa về tới đại trạch Văn Nhân liền ngoan ngoãn. Nhóm lão gia thích tôn tử nghe lời, càng thích tôn tử có thiên tư cao.

Văn Nhân Hạo rất hiểu triết lý sinh tồn trong gia đình đại quý tộc, Văn Nhân Nhạc chân trước mới vừa đi, hắn chân sau đã trở về phục mệnh.

Ăn uống no đủ không có chuyện gì thêm, đám người An Kì chọn xong phòng liền cầm đồ đạc của mình lên lầu, chuyển qua quá gấp gáp, đồ đạc cũng chưa thu thập xong. Đồ của An Nhiên đều đặt trong không gian, cần gì liền lấy cái đó, cộng thêm trong phòng ga trải giường chăn bông cai gì cũng có, An Nhiên cũng không ép buộc chính mình.

Nghe theo An Kì cùng đi vào phòng ngủ cách vách. An Nhiên ngồi trên giường nhìn An Kì từng chút từng chút sắp xếp đồ đạc, cả lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

"Ca" An Nhiên ôm chăn nhẹ giọng gọi.

"Ừ?"

"Ca" An Nhiên lại gọi một tiếng.

Lần này, thanh âm trả lời lớn hơn một chút, "Ừ?"

"Ca"

Thời điểm An Nhiên gọi lần thứ ba, An Kì rốt cuộc buông việc trong tay xuống quay đầu lại, hắn mờ mịt nhìn đệ đệ nhà mình, không biết lại nháo gì nữa đây.

"Ca, nhìn thấy huynh thật tốt, đệ rất nhớ huynh."

An Kì đi tới, đem An Nhiên ôm vào lòng, chầm chậm vỗ đầu y, nói: "Ca cũng nhớ đệ."

"Ba năm nay, huynh có khỏe không?" Đây là vấn đề tiểu bạch hoa lúc sinh tiền vẫn luôn muốn biết, y cảm giác chính mình rất xin lỗi ca ca An Kì, vốn, chuyện cũ đã qua, chuyện đã qua thì qua đi, nhưng đến giờ lúc này, y vẫn hỏi ra. An Kì ngẩn người, có lẽ không nghĩ tới An Nhiên sẽ hỏi câu này, xa xứ, thân nhân duy nhất cũng không ở bên người, có thể tốt được không? An Kì không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn để An Nhiên áy náy. Hắn có thể biết đệ đệ mình ôm tâm trạng gì khi hỏi ra những lời như vậy.

Hắn ôm chặt An Nhiên vào lòng, đem cằm đặt trên mái tóc mềm mại của đệ đệ nhà mình. "Đều qua hết rồi."

Trong khoảnh khắc tim An Nhiên đập loạn, sau đó liền nở nụ cười.

Đúng vậy, đã qua, một đường chông gai một đường mưa gió, đã qua.

Ăn nhờ ở đậu ở Vọng Nguyệt thành trôi qua ba năm; cô độc cách xa thân nhân, bị người trong lòng dẫn đến tuyệt vọng, đã qua; sắc mặt mọi người khinh thường trào phúng qua lại; tiểu bạch hoa thánh mẫu được xem như bảo bối nuôi lớn lên cũng qua rồi.

Bốn chữ này, An Kì nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng An Nhiên nghe qua lại là an ủi khá nặng nề.

An Nhiên ôm hông An Kì, thân thể gầy yếu dán trên người thú nhân rắn chắc.

"Lúc đệ còn cùng ca ca và a ba cùng một chỗ, hai người luôn nói đệ là bảo bối của An gia. Khi đó đệ thực thích Đường Mặc, a ba muốn đưa đệ đến Đường gia, tuy rằng đệ luyến tiếc ca ca, nhưng nghĩ cách này có thể gần người kia hơn chút, nên mới không chùn bước. Ba năm này chính là cơ hội mà ông trời cho đệ để hối cải, Đường Mặc không thích đệ, hắn gạt đệ, hắn khinh thường cảm tình của đệ, nhưng lại tham mớ tài sản a ba để lại cho đệ. Trong ba năm, có hai năm rưỡi đệ đều sống trong dối trá cùng tính toán của hắn. Sau này khi hết tiền, Đường gia liền đem hôn ước hủy đi sau đó còn đuổi đệ ra ngoài, An Nhiên lúc trước không rành thế sự đã chết trong xóm nghèo rồi." An Nhiên nằm trên người An Kì, miệng lẩm bẩm nói:

"Khi đệ muốn trở lại cuộc sống đơn thuần cùng a ba và ca ca trước kia, không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, thì, mọi thứ đã về không được nữa rồi."

An Nhiên nói một câu, tâm An Kì liền đau một phần, nghe An Nhiên nói Đường Mặc phụ y, tính kế y, An Kì hận không thể lập tức giết tới Đường gia. Hắn cho rằng chính mình vất vả cũng không sao, chỉ cần đệ đệ tốt, ba năm, ba năm qua An Kì chưa từng đến Vọng Nguyệt thành xem qua đệ đệ một lần, chỉ vì không nghĩ liên lụy đệ đệ mình. "Tiểu Nhiên, là ca không tốt, ca rất xin lỗi đệ."

"Rõ ràng là tự đệ ngốc, ca ca luôn như vậy, lúc trước mỗi lần đệ chọc a ba tức giận ca ca đều nhận lỗi giúp đệ."

An Kì cũng lâm vào hồi ức, "Cái bọc nhỏ, chỉ biết chọc a ba tức giận."

"Nợ nần Đường Mặc thiếu, ca ca sẽ khiến cho bọn hắn trả lại từ từ, Tiểu Nhiên ngoan nhé, từ nay sống cùng ca ca."

Hừ hừ, An Nhiên toàn bộ mặt cổ đều đỏ lên, "Ca ca còn chưa khen đệ, đệ giúp ca ca tìm đến nhiều thứ tốt như vậy."

Vừa rồi còn sầu triền miên, nháy mắt lại bắt đầu tranh công, An Kì chỉ biết bất đắc dĩ, đành hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Nhiên nhà ta vừa thông minh vừa lợi hại, giải thạch rất chuẩn, nấu cơm cũng rất ngon." An Kì thuận miệng hỏi tới, "Tiểu Nhiên không phải không có thiên phú đổ thạch sao?"

An Nhiên lui một bước, lắc đầu nói: "Đại hỉ đại bi, đại triệt đại ngộ." (Editor: Vui quá hóa bùn, khổ cực nhiều sẽ gặp phúc lớn)

Cách thời điểm diễn ra trận khảo nghiệm chiến đấu của học viện Maca mỗi năm một lần còn có năm sáu ngày.

Kiểm tra chiến đấu là sao, chính giống như kỳ thi cuối kỳ của Hoa quốc, An Nhiên nhìn đến An Kì, Lô mập mạp, Phàn Lận ghé đầu vào nhau thần sắc nghiêm túc họp bàn, hỏi nhiều câu, mới biết còn có thứ như vậy.

"Khảo nghiệm chiến đấu? Mọi người đi rừng An Mạt Tư vì điều này?"

An Kì gật đầu, nói: "Mỗi năm khảo nghiệm chiến đấu sẽ diễn ra một lần và nó rất quan trọng, bọn huynh định tìm thứ gì đó hữu ích, sớm làm chuẩn bị."

"Oh? Rất nguy hiểm?"

Lô mập mạp cười híp mắt nhìn An Nhiên, nói: "Ca đệ muốn phần thưởng của thủ tịch sinh."

Thủ tịch sinh của năm? Thủ tịch sinh của năm của học viện Maca, gà mờ như An Nhiên cũng biết thứ này.

Lô mập mạp tiếp tục nói: "May mà có Tiểu Nhiên đệ đệ, chỉ cần hấp thụ xong hết đám năng lượng phỉ thúy này, khảo nghiệm năm tuyệt đối không thành vấn đề."

An Nhiên ở bên cạnh vừa nghe, khi có khi không gật đầu. "Đây là gặp chuyện ôm chân phật?"

Khụ khụ...... An Nhiên quên mất, văn hóa giữa Hoa quốc cùng đại lục Thú Nhân có sự khác biệt, cái gọi là Phật chính là tín ngưỡng của dân tộc Hoa quốc, nhưng, đại lục Thú Nhân không có. "Ngô, ý của ta là, ta có biện pháp tốt hơn. Tuyệt đối trong thời ngắn có thể giúp mọi người gia tăng các hạng mục cần thiết."

"Biện pháp gì?" Trước mắt Lô mập mạp sáng lên. Ngay cả Phàn Lận trước giờ luôn lãnh đạm cũng nghiêm túc nhìn An Nhiên.

"Ngô...... thủ đoạn này, có hơi tàn khốc một chút......"

Lô mập mạp có thể không biết, nhưng An Kì cùng Phàn Lận nhớ rất rõ, lời này, đây là lần thứ hai An Nhiên nói, lần đầu tiên tại rừng An Mạt Tư khi tiếp thu ý kiến của mọi người nghĩ cách để Lô mập mạp tỉnh lại.

An Nhiên nói, thủ đoạn có chút tàn khốc.

Kết quả Lô mập mạp tỉnh thì tỉnh, nhưng suốt cả chặng đường sau đó nôn mửa cả đoạn đường. Ngay cả Văn Nhân Hạo liên quan cũng mặt xám mày tro cả chặng đường.

Còn muốn thử lại một lần nữa hay không? An Nhiên cung cấp phương pháp, tác dụng phụ cùng hiệu quả đạt được đều mạnh mẽ như nhau.

An Kì cùng Phàn Lận hai mặt nhìn nhau, tuy rằng An Nhiên là đệ đệ nhà mình, An Kì vẫn cảm thấy, việc này vẫn nên bàn bạc lại đi –

Chú thích:

(1) 金丝红翡 – Kim ti đỏ

KIM TY HONG

Hết chương 158 + 159

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro