172 + 173

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám mươi tỷ điểm thông dụng, cửa hàng đệ nhất sẽ đền ư?

Đương nhiên là không.

Người có đầu óc sẽ không tự cắt đứt đường sống chính mình như vậy. Tuy cửa hàng đệ nhất tài đại khí thô, nhưng cũng không lấy ra được nhiều điểm thông dụng, đền? Bán hết gia sản đền ư?

Đối mặt với hai tên không có bối cảnh không có hậu thuẫn, người phụ trách tổng bộ cửa hàng đệ nhất vô sỉ ăn vạ. Ý bọn họ là: Đây là sai lầm nghiêm trọng do bản thân người phụ trách đặt cược, quy định của cửa hàng đệ nhất không thể đền một tỷ số lớn như vậy.

Ngô, An Nhiên không hoài nghi tính chân thật của vấn đề này, bên trong có lẽ đã có cá nhân làm sai trình tự, nhưng dù là vậy cũng không thể lấy cớ từ chối bồi thường được. Giấy tờ liên quan đến vị phụ trách cửa hàng đệ nhất kia, trên đó rõ ràng vẫn còn chữ ký con dấu.

Phương án giải quyết của cửa hàng chính là trả lại tiền thế chấp, bồi thường một cách thích hợp.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mắt xem mũi mũi xem tâm, bất động thanh sắc.

"Nói như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa, hiện tại, ta có một giải quyết càng tốt hơn."

"Cách gì?" Vị phụ trách tổng bộ trong lòng lộp bộp một cái, tựa hồ hắn đã lầm rồi, hai vị nhìn lạ mặt tới cửa đòi nợ này, một thân khí độ tao nhã cũng không giống như người từ tầng lớp thấp bé đi ra.

"Nhượng bộ lớn nhất của chúng ta là đồng ý dựa theo điều lệ cửa hàng cho phép, trong phạm vi lớn nhất tiến hành bồi thường." Nói xong An Nhiên còn cười cười với vẻ rộng lượng, "Hiện tại ngài có thể nói cho ta biết, bên cửa hàng có thể đền được nhiều nhất là bao nhiêu không? Không nên có lệ với ta 1 đền 1, 1 đền 2 chứ."

Đây thật là một phương pháp giải quyết tốt, nhưng đó chỉ tốt khi nào số tiền cược Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đưa ra là con số nhỏ.

Dưới tình huống bình thường, theo quy định của cửa hàng, mức đền tối đa là 1 đền 10, nếu thực lực quá mạnh, cũng có thể 1 đền 20. Nhưng cho dù là 1 đền 10, gấp 10 lần tám trăm triệu là bao nhiêu?

Thân ái, là tám tỷ đó.

Sắc mặt vị phụ trách tổng bộ kia đã muốn tái rồi, hắn nói: "Người là phải biết đủ, quá tham lam, cẩn thận cái gì cũng không vớt được."

An Nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhanh như vậy đã muốn trở mặt? Y vắt chéo chân cười tủm tỉm ngồi trên ghế nệm, nhàn nhã phun ra một câu —

"Cửa hàng đệ nhất tài đại khí thô thế nhưng ngay cả tiền mồ hôi nước mắt của người khác cũng muốn lấy, các hạ, ngươi tốt nhất nên biết ngươi đang nói chuyện với ai chứ?"

Không kịp đem danh xưng báo ra, khối quản lý của cửa hàng đã đến, là chủ sự Tô gia mang theo vãn bối đến thị sát cửa hàng, thuận tiện tiến hành làm quen hoàn cảnh. Trong đội năm sáu người thế nhưng lại để An Nhiên bắt được hai người quen.

Tô Túc – phòng đấu giá Vọng Nguyệt thành.

Tô Á – nhận thức tại Sư Vương mộ.

An Nhiên đối với Tô Túc ấn tượng không tệ, nhìn hắn đi tới còn cười một cái, cuộc giao dịch đầu tiên từ khi xuyên qua chính là làm với phòng đấu giá tại Vọng Nguyệt thành, Tô Túc là người thông minh, biết chú ý danh dự thương nhân, ngay cả An Nhiên thêm vào điều khoản giữ bí mật cũng vẫn xử lý tốt, một chút cũng không mang phiền phức đến cho y.

Sau khi từ rừng Khiếu Nguyệt thoát ra, cuộc sống An Nhiên giống như thay đổi triệt để, trở nên bận rộn hơn. Hoàn toàn quên mất vị Tô Túc này, sau trận đấu giá đó không lâu, Tô Túc bởi vì công trạng vượt trội đã được triệu hồi về tổng bộ Đế Đô, trước khi đi cũng đã lưu số lại cho An Nhiên.

Tô Túc đang muốn tiến về phía trước hai bước, nhìn thấy người quen sẽ sinh ra ý muốn ôn chuyện, không nghĩ tới có người còn nhanh hơn hắn.

"Đã lâu không gặp, Tiểu An Nhiên."

Nháy mắt mặt An Nhiên biến đen, mẹ kiếp đều do Cố bánh bao nhị hóa kia gây chuyện, làm hại một đám đều gọi y Tiểu An Nhiên. Tiểu? Y nơi nào nhỏ? Là nam nhân không thể nói nhỏ.

Mặc dù tâm lý vô cùng oán niệm lại bất mãn, mặt mũi vẫn phải giữ. Y gật đầu, trả lời: "Tô Á các hạ."

"Yêu, mới dăm ba bữa không thấy, Tiểu An Nhiên đã khách khí như vậy." Tô Á trêu ghẹo nói, đồng thời hướng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gật đầu, "Các hạ." Tuy rằng, Tô Á là do chính Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ từ Sư Vương mộ đưa ra, nhưng hắn cũng không dám nói đùa với vị chiến sĩ thú nhân trung kỳ hồng mông, dù rằng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thoạt nhìn cũng rất bình dị gần gũi.

Đây chỉ là mặt ngoài, mấy ngày ở chung bọn Tô Á đã nhìn rõ, trong xương Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là tên cực kỳ kiêu ngạo, trừ phi, chính nội tâm hắn chân chính nhận định ngươi, còn không, mặc kệ ở chung lâu dài thế nào, tách ra rồi cũng sẽ không lưu lại một chút trong lòng hắn.

Người của cửa hàng đệ nhất, chút nhãn lực ấy đương nhiên phải có, đặc biệt là Tô Á – phi thú nhân vẫn luôn được gia chủ Tô gia tự mình giáo dưỡng.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ngồi chơi ở trên ghế nệm, không thèm để ý Tô Á, hắn cũng không quên lập trường chính mình, hắn là tới cửa đòi nợ, sao lại có thể để người tùy tiện lôi kéo tình cảm dễ dàng cho qua như vậy được. Nhóm lão nhân nói, bình thường hi hi ha ha thế nào cũng được, nhưng liên quan đến nguyên tắc thì phải nắm cho chắc, người của gia tộc Ngũ Thập Lam là không thể ăn thiệt.

Tô Túc không dám như Tô Á tiến lên tranh thủ tình cảm, không chỉ như thế, muốn sinh tồn tại Tô gia, hắn còn phải tránh tên nhọn từ khắp nơi hướng tới. Tô Á vội vàng tiến lên chào hỏi, khiến lời Tô Túc đến bên miệng phải nghẹn trở về. Tô Túc không ngu, thứ gì có thể khiến Tô Á mắt cao hơn đỉnh này buông xuống cái giá bản thân chủ động đi lên kết giao tình chứ? Tổng không thể vì xú danh phi thú nhân không có thiên phú đổ thạch của An Nhiên.

Một loạt vấn đề được đưa ra, lý do cũng chỉ có một: là thú nhân ngồi cùng An Nhiên ở đằng kia.

Hắn nghe được Tô Á ngoan ngoãn gọi đối phương là "Các hạ", ngay cả đầu người nọ cũng không nâng.

Dùng loại thái độ này đối đãi với phi thú nhân của cửa hàng đệ nhất Tô gia, vậy mà Tô Á vẫn không tức giận, người này đến cùng là ai?

Trong lòng Tô Túc trăm chuyển thiên hồi, mà Tô Á cũng không dễ chịu, không khí áp lực thành như vậy, An Nhiên cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhất định không phải đến tìm hắn ôn chuyện, nhưng trừ bỏ việc này còn có thể vì chuyện gì được chứ? Hắn nhíu mày, lúc này mới chú ý tới bên cạnh An Nhiên, cách đó không xa đang đứng người phụ trách tổng bộ cửa hàng, tâm lý Tô Á dâng lên một loại dự cảm bất tường.

"Lại Lục, ngươi nói một chút, Bạch Quỷ các hạ sao lại đến?"

Nhìn Tô Á cùng An Nhiên bộ dáng quen thuộc, người phụ trách còn thật cao hứng, hi vọng hòa giải cũng đã có, đều là người quen mặt mũi cũng phải nhìn nhau mà cấp. Nhưng càng về sau bộ dáng lãnh đạm kia của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ khiến hắn như bị tạt một gáo nước lạnh. Tô Á phi thú nhân đệ nhất của Tô gia, Đế Đô người nào mà không biết, dám ngạo mạn đối với hắn như vậy đến nay chưa từng có. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ này xem như mở ra tiền lệ.

Điều này còn chưa đủ kinh ngạc, để người kinh ngạc chính là Tô Á thế nhưng cũng không tức giận.

Hắn vẫn cố làm quen, cười làm lành, lấy lòng, chỉ là không có tức giận.

Việc này nói lên điều gì? Vị đến đòi tiền này có bối cảnh, hậu trường phía sau cũng rất cứng, chỉ sợ Tô gia không thể trêu vào. Vậy chuyện này nên giải quyết thế nào đây? Trán Lại Lục tuôn đầy mồ hôi lạnh, còn chưa nghĩ tốt đối sách, Tô Á đã điểm danh hắn.

"Ách...... Là hiểu lầm, hôm qua chúng ta tại học viện Maca mở ván cược, tỷ số đền không cẩn thận nghĩ sai, nếu vị các hạ này là người quen của ngài, việc này có phải cứ coi như không có được không?"

Lại Lục biết nói như vậy sẽ bị mắng, quả nhiên, "Ngươi làm ăn như vậy sao?" Tô Á mặt mũi sa sầm xuống, "Tỷ số đền sai là sai lầm của chúng ta, dù là 1 đền bao nhiêu cũng không được thiếu một phân đối với Bạch Quỷ các hạ."

Lời này của Tô Á vừa ra, An Nhiên ngay lập tức nở nụ cười, ngay cả Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ luôn mặt lạnh cũng hơi cong khóe miệng.

"Có thể...... Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà."

┭┮﹏┭┮, Lại Lục nhắm mắt, bất cứ giá nào, nếu hắn còn không nói rõ chỉ sợ phiền phức còn lớn hơn. "Chúng ta đền không nổi." Lúc này vị phụ trách Lại Lục của chúng ta mới ba câu một trận run đem sự tình tiền căn hậu quả nói ra.

Đặc biệt thời điểm khi nói tới số tiền tám trăm triệu thế chân của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, ngay cả Tô Á cũng lung lay vài cái, suýt nữa đứng không vững.

"Ngươi nói cái gì?" Không chỉ Tô Á, vị đầu lĩnh kia của Tô gia cũng bị dọa. Lại Lục hạ giọng thoáng giải thích lý do, Tô Á rối rắm, việc này thật đúng là hắn không tiện mở miệng, nếu đáp ứng, sẽ đem Tô gia đẩy đến tử lộ, nhưng cho qua, danh dự cửa hàng đệ nhất sẽ bị hủy. Tô Á hận cửa hàng Tô gia đệ nhất, chuyện này liên quan đến một đoạn bí mật, tuy rằng là vậy, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm phản ngược, dù sao dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.

Tô Á cúi đầu giả bộ coi như không biết, vị thú nhân đầu lĩnh Tô gia kia sau khi hiểu được chân tướng liền hung hăng ở trong lòng mắng vài câu, nở nụ cười nói: "Cái này dĩ nhiên không thể giữ lời, còn không mau đem tiền thế chân giao cho vị các hạ này."

Thái độ này, chứng minh Tô gia không đền.

"Úc?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhướn mi, đây là chuẩn bị quỵt nợ? Rất tốt, hắn duỗi tay, đem giấy ghi tiền cược lấy ra, "Nếu ta nhớ không lầm, phía trên này còn có con dấu của cửa hàng đệ nhất, các hạ thấy rõ chứ? Có cần ta hướng thần thú Arthes thề không?"

"Khụ khụ, các hạ, ngươi biết rõ cửa hàng có quy định cửa hàng."

"Cái gì quy định? Quỵt nợ còn thành quy định?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một chút mặt mũi cũng không cho, hừ lạnh một tiếng, nói, "Buôn bán là nói uy tín, cùng tiểu gia ta đùa giỡn, ta xem cửa hàng đệ nhất cũng nên đến lúc kết thúc rồi."

Chuyện này cứ như thế không giải quyết được gì, Tô Á cùng Tô Túc một câu cũng không dám nói, vị Tô gia kia tự giữ thân phận nói mấy câu, vòng tới vòng lui cũng chỉ một ý, tiền đền không có, tiền thế chân có thể lấy về.

Tám trăm triệu thôi mà, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng dĩ nhiên chuyện này không thể bỏ qua như vậy.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng An Nhiên rời đi, sân huấn luyện còn mấy thú nhân đang đợi cơm. Thời điểm đi được nửa đường, An Nhiên hỏi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ "Ngu không? Tiền kiếm không được ngay cả tiền thế chấp cũng không cần?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười đến rất bí hiểm, "Ngô...... Xuất binh chinh phạt luôn phải có một cái cớ, tám trăm triệu coi như tiểu gia bố thí cho bọn chúng, nhóm lão nhân gia tộc Ngũ Thập Lam cũng nên hoạt động chút rồi."

Thế mà lại đánh chủ ý này, dụng tâm quá hiểm ác.

Nhìn trò khôi hài, tâm tình An Nhiên cảm thấy không tệ, lúc này y vạn phần may mắn hôm qua người đặt cược không phải là mình, y cũng không giống tên phá của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ này, tám trăm điểm thông dụng chỉ dùng làm lấy cớ chinh phạt, nói tặng liền tặng. An Nhiên có một đại gia đình phải nuôi, thú nhân là những tên tham ăn đó ┭┮﹏┭┮, nếu không có không gian làm vốn, y sao có thể còn tiền dư đến vậy.

Huấn luyện buổi chiều hôm nay tiến hành một cách thuận lợi, An Nhiên nói, buổi tối ăn nhẹ, không làm cơm tập thể, người thắng có thể gọi món, thua chỉ có thể ăn bánh bao thịt. Cùng đồ ăn khó nuốt của nhà khác so sánh, bánh bao thịt đã cực phẩm mỹ vị, nhưng cùng việc chọn món so sánh, đấy chỉ là vụn vặt.

An Nhiên mở cửa sau cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, một là an ủi hắn đòi nợ không thành, hai là thưởng cho hắn vì đã cố gắng bồi luyện.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có thể chọn hai món, còn bốn thú nhân kia, thì dựa theo thời gian dài ngắn có thể đối kháng cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mà xếp hạng, kiên trì cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lâu nhất sẽ được hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng, hạng hai hạng ba sẽ được chọn 1 món, còn đứng chót bảng thì tự mình gặm bánh bao.

Xưa nay cảm tình bốn thú nhân với nhau đều rất tốt, nhưng sau khi lời An Nhiên nói ra, trực tiếp liền trở thành cấp bậc địch nhân.

Hừ hừ, tình cảm huynh đệ có là gì chứ? Có thể ăn được ư?

Có chiến khải Kình Thiên hộ thân, An Kì dễ dàng đứng hạng nhất, đứng thứ hai là Lô mập mạp, cấp bậc chiến sĩ của Lô mập mạp cùng Phàn Lận chênh lệch không nhiều, khác nhau ở chỗ, Phàn Lận là chiến sĩ nghiêng về công kích, mà Lô mập mạp, chỉ cần ngẫm lại thú hình hắn sẽ biết, hắn chính là bia thịt siêu cấp. Công kích của chiến sĩ huyền giai đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mà nói chỉ như gãi ngứa, nếu muốn kéo dài lâu, thứ nhất phải xem tốc độ, thứ hai là phòng ngự.

Mạnh mẽ thao luyện cả một buổi chiều, An Nhiên đúng hẹn cấp An Kì cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bỏ thêm cơm, mỗi người hai món ăn. Lô mập mạp cùng Phàn Lận mỗi người một món, bi kịch là Văn Nhân Hạo, so thủ tịch sinh An Kì cùng cấp lớp là quá chênh lệch, ngay cả Lô mập mạp cùng Phàn Lận hơn hắn một lớp lại càng không thể so.

Văn Nhân Hạo một người ôm hai lồng hấp bánh bao thịt, mùi thịt bay ra từ phòng bếp, vừa gặm vừa rơi lệ.

Hắn muốn bùng nổ hắn muốn đấu tranh.

Dù là kém An Kì mặc thần khí chiến khải, đại gia hắn còn kém hơn tên mập mạp chết bầm kia ư?

Một đêm trước khi khảo nghiệm chiến đấu diễn ra, An Kì cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều vô cùng thỏa mãn cùng Văn Nhân Hạo vô hạn oán niệm trôi qua, về phần Văn Nhân Nhạc, tựa hồ hắn đã sa vào đam mê nghiên cứu khoa học rồi, ngay cả thời điểm dùng cơm cũng không thấy xuống, bản thân một mình trong phòng ở lầu hai.

Ngày hôm sau, khảo nghiệm chiến đấu mỗi năm một lần của học viện Maca cuối cùng cũng đến. Toàn bộ Đế Đô đều rơi vào một bầu không khí vui vẻ, trận khảo nghiệm chiến đấu này của học viện Maca diễn ra liên tục trong ba ngày, mà sau ba ngày đó chính là năm mới.

Học viện có sân chuyên môn giành cho việc khảo nghiệm, được chia thành nhiều lôi đài nhỏ, trong cùng một lúc có thể tiến hành mười trận thi đấu. Bên ngoài lôi đài có rất nhiều bậc thang, học sinh ra sân trước có thể tự mình ngồi xuống. Trừ bỏ học sinh trong trường, người ngoài vào xem mỗi người phải nộp 1000 điểm thông dụng.

An Nhiên còn đang chuẩn bị bước cuối cùng cho khảo nghiệm diễn ra trong 3 ngày tới, Văn Nhân Hạo đã sớm ra sân chiếm chỗ, bọn họ bốn người, thêm An Nhiên, Văn Nhân Nhạc cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn một mình hấp ta hấp tấp chiếm 7 chỗ, lại còn ngay vị trí quan sát đắc địa, nên thường nhận được một trận xem thường. Loại chuyện này vốn không tới phiên hắn – một thân thiếu gia quý tộc phải làm, nhưng bất đắc dĩ hắn đánh không lại ba tên kia, lại không như tên đệ đệ chân chó kia của hắn có thể làm An Nhiên vui vẻ, chỉ có thể đi theo làm tùy tùng với chút việc lặt vặt, không cầu An Nhiên nhớ thương, chỉ cầu đãi ngộ bình đẳng chút là được, ┭┮﹏┭┮.

Khảo nghiệm của năm một, năm hai, năm ba sẽ diễn ra trong ngày đầu tiên, năm bốn, năm, sáu, bảy sẽ diễn ra vào ngày thứ hai.

Về phần ngày cuối, trường học làm một khảo nghiệm tập thể, mỗi cấp lớp đều lấy ra top 10, phân loại rút thăm, tạo thành mười tiểu đội, mỗi đội sẽ có bảy người ở các cấp lớp khác nhau. Rút thăm là chuyện tuyệt đối công bằng, khảo nghiệm ở đây chính là năng lực ứng biến cùng sự phối hợp đoàn đội, đây là cuộc thí nghiệm đặc biệt nhằm vào nhóm tinh anh trong học viện mà tiến hành.

Ngoài ra sau khảo nghiệm chiến đấu của học viện Maca chính là năm mới, ngày thứ hai của năm mới cũng là ngày dong binh đoàn của đại lục phía Nam thống nhất chiêu sinh, học viện cổ vũ học sinh ra ngoài rèn luyện, vì thế tham gia dong binh đoàn là lựa chọn tốt nhất. Chính vì lẽ đó, ngày thứ ba mới chân chính náo nhiệt, thế lực khắp nơi tại Đế Đô đều tập hợp, tất cả đều vì tranh đoạt một hai nhân tài để bổ sung cho gia tộc.

Thời điểm bọn An Nhiên đến, sân thí luyện đã là biển người tấp nập. Văn Nhân Hạo vì bảo trụ những chỗ ngồi kia suýt vài lần ra tay đánh nhau, xa xa nhìn thấy An Nhiên lấy 2000 điểm thông dụng mang theo Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tiến đến, Văn Nhân Hạo kích động suýt nữa nhảy dựng lên. Tại thời điểm hắn xung phong nhận việc tới trước chiếm chỗ, An Nhiên lên tiếng, sẽ mang đồ ăn cho hắn. Văn Nhân Hạo đợi ba giờ, một hàng An Nhiên mới chậm rãi từ từ đến.

Thời điểm sáu người bọn họ đi gần đến vị trí quan sát đắc địa, toàn bộ sân thí luyện đều im lặng mất một giây.

Có người đã nhận ra An Nhiên.

"A a a a mau nhìn mau nhìn, là phi thú nhân kia."

"Kêu to làm gì thế?"

"Phi thú nhân kia, so với thú nhân còn thú nhân hơn, y y y tới rồi."

...... Cứ thế thanh âm liên tiếp vang lên.

"Quả nhiên y cùng An Kì các hạ đến chung, bọn họ là quan hệ gì thế?"

"An Kì, An Nhiên đều họ An, sẽ không là một nhà chứ?"

An Nhiên lựa chọn che chắn những thanh âm nghị luận xung quanh, nếu y nghe được, hiển nhiên sẽ vì những người này có sức tưởng tượng nghịch thiên mà vỗ tay, đám chó săn chuyên nghiệp cũng không lợi hại bằng bọn họ, An Nhiên đưa tay chọt trên lưng ca ca nhà mình, "Ca, huynh nhìn xem, tên Văn Nhân Hạo kia ở nơi nào, người nhiều quá đệ nhìn có chút chóng mặt."

An Nhiên đánh giá thấp Văn Nhân Hạo, tròng mắt tên kia luôn không chuyển nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Mắt thấy trận khảo nghiệm năm nhất gần bắt đầu, nhưng sao bọn họ còn chưa đến? Người khác coi như không đến đi, An Nhiên sao cũng không tới?

Điểm tâm của hắn, thịt của hắn.

Đợi đến lúc An Nhiên xuất hiện, Văn Nhân Hạo liền kích động. Tại thời điểm mọi người khe khẽ nói nhỏ, hắn trực tiếp đứng lên, quơ hai tay lớn tiếng gọi to: "Tiểu Nhiên đệ đệ, nơi này nơi này, Háo tử ca chờ ngươi thật lâu."

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức chết lặng.

Không có bất kỳ người nào có thể che lấp được lực xuyên thấu mười phần do Văn Nhân Hạo phát ra, chất giọng này, khiến mười chiến sĩ trên đài đều dừng động tác trong tay, cả đám cùng lúc quay đầu sang chỗ khác.

Mẹ kiếp, Văn Nhân Hạo chính là tên không bình thường, An Nhiên vừa mới đổi cách nhìn về hắn, liền bị cái giọng hô to gọi nhỏ này đánh cho về nguyên hình.

"Phốc" Văn Nhân Nhạc là người đầu tiên không nhịn được, "Ha ha, Háo tử ca, cười chết ta." (Editor : Háo tử ca = chuột ca) Lúc chưa có người bắt đầu, những người khác còn cố nín nhịn, mắt thấy đệ đệ đồng bào của Văn Nhân Hạo cũng đã cười, cả tràng khảo nghiệm đều bật tiếng cười lớn.

Hai huynh đệ Văn Nhân gia đều năm ba, khảo nghiệm sẽ được diễn ra buổi chiều ngày thứ nhất, vì tận mắt thấy con cháu nhà mình, thuận tiện khoe khoang năng lực của chúng, Văn Nhân gia trừ bỏ những lão gia hỏa bình thường không dễ xuất đầu lộ diện, còn lại đều khuynh sào xuất động. Một tiếng này của Văn Nhân Hạo kêu thật tốt.

Nghe một chút đã thấy cái xưng hô này vô cùng mập mờ — Tiểu Nhiên đệ đệ, Háo tử ca.

Thiết thụ hơn hai mươi năm rốt cuộc cũng nở hoa rồi, người kích động nhất chính là cha Văn Nhân Hạo: "Háo tử rốt cuộc cũng thông suốt, ta còn cho là dù đợi đến lúc nhắm mắt cũng không thấy được ngày này chứ."

"Ây ây, phi thú nhân kia là con nhà ai thế?"

"Hơi gầy, nhưng mông rất nẩy, sinh được đó."

......

Ngày này, An Nhiên nghênh đón chuyện xấu thứ hai của mình sau khi đến Đế Dô.

Ngươi hỏi thứ nhất là ai?

Đương nhiên là Cố Viêm, ngươi quên "An Triều Triều" ư? Đơn giản bởi vì Cố Viêm "mất tích" Cố gia không có người đến, bằng không sẽ náo nhiệt biết chừng nào.

An Nhiên rất muốn nói với Văn Nhân Hạo: Ngươi cút cho ta, lão tử không biết ngươi, không cần loạn kết quan hệ.

Đáng tiếc, toàn bộ sân khảo nghiệm chỉ còn sót lại vị trí kia, An Nhiên mặt dày hướng nơi Văn Nhân Hạo đứng đi qua, trong lòng âm thầm quyết định sẽ đem đồ ăn sáng của hắn giữ lại.

À không, nhìn vào phân lượng hôm nay có khảo nghiệm, vẫn là để hắn gặm bánh bao đi.

Sáu người một đường vượt mọi chông gai cuối cùng cũng chen được đến chỗ Văn Nhân Hạo ngồi xuống. An Nhiên bị vây ở bên trong, bên trái An Nhiên là An Kì, bên phải là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Văn Nhân Hạo bị lấn đến ngoài cùng. Sau khi đặt mông ngồi nóng, An Nhiên liền từ không gian lấy ra một tấm gỗ dài ba mét, rộng nửa mét, đặt lên đùi bảy người làm một bàn ăn đơn giản.

Trên lôi đài đánh đến khí thế ngất trời, lúc mà người vây xem nhiệt huyết sôi trào, mấy tên này liền khoan thai khoái trá dọn cơm.

Sandwich, mỗi người bốn cái; móng giò kho, mỗi người một phần; bò kho, mỗi người hai cân; thịt chiên bột, mỗi người một bát lớn. Sau khi phát xong cho năm người, An Nhiên hướng Văn Nhân Hạo đưa qua hai bát bánh bao thịt lớn.

"A a a a a Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi để cho Háo tử ca ăn cái này?"

Háo tử ca, biến mẹ Háo tử ca ngươi đi, An Nhiên vừa nghe xưng hô này dạ dày đã muốn trào ngược, ngay cả bánh bao thịt cũng muốn thu lại. Hừ hừ một tiếng, phi thú nhân ngạo kiều nào đó nói: "Đây là phần cho việc đại gia ngươi ăn nói lung tung."

"Ta sai rồi."

"Biết sai là tốt, tổ chức ghi nhớ giúp ngươi, cố mà sửa, mai sẽ khôi phục khẩu phần."

Mai ư...... Hắn còn phải gặm bánh bao một ngày nữa ư?

Văn Nhân Hạo nhìn Lô mập mạp sát bên nào bò kho nào móng giò kho, hương vị kia khiến nước miếng hắn sớm chảy dài. Sớm biết sẽ có món mới, hắn chết sống cũng không ăn nói lung tung đáng hận như vậy, thời điểm hắn ở bên cạnh thật sâu sám hối, An Nhiên nói: "Từ từ ăn, đây là phần ăn vặt ta chuẩn bị riêng, không phải cơm cho các ngươi đâu, đói bụng thì ăn bánh bao thịt đi."

Không chỉ bánh bao thịt, bỏng ngô, các món điểm tâm ngọt, linh quả cũng đã chuẩn bị. Sau ba món đó chính những món An Nhiên chuẩn bị, thú nhân chỉ thích ăn thịt ăn cá, bữa bữa không thoát khỏi những món mặn, y dù là một ẩm thực gia hiện đại đầy khoa học, cũng chịu không nổi.

Mùi thịt nháy mắt truyền khắp toàn bộ sân chiến đấu.

"Thơm quá."

"Thứ gì thơm vậy?"

An Nhiên bày trận lớn như thế, thú nhân phụ cận đã sớm chú ý, ngay cả chiến đấu đang được diễn ra trên lôi đài cũng không nhìn, cả đám nhìn chằm chằm vào phần thức ăn trước mặt những thú nhân đang bên cạnh An Nhiên.

"Đó là An Kì, má ơi còn có Phàn Lận. Ngô...... hai huynh đệ Văn Nhân gia không phải không hợp ư? Sao lần này lại đi cùng nhau, còn có một người lạ hoắc nữa, mẹ kiếp mạng tốt thật, nhìn bọn hắn ăn mà nước miếng lão tử cũng muốn chảy xuống luôn."

An Kì có chút lo lắng, sợ An Nhiên lại bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Nhìn những thú nhân này chỉ sợ sẽ nhịn không được tiến lên hỏi. Còn lại mấy tên kia chỉ vô góp vui — hừ hừ, tiểu gia có ăn có uống cực phẩm mỹ vị, các ngươi không có, nhìn mà thèm đi.

So với An Kì lo lắng, An Nhiên lại rất bình tĩnh. Thân là người mang báu vật, y nhất định sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, An Nhiên đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, xuyên qua một lần được sống lại thì phải sống đến đặc sắc, sống đến khiến người ghen tị, gây chuyện thì sao, dù là gặp rắc rối thế nào? Không phải còn có ca ca nhà mình ư, ca ca không được còn có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không được kia không phải còn có truyền kỳ đại yêu thú Nhị Hắc ư?

Uy hiếp không thành còn có thể cám dỗ mà, khụ khụ, An Nhiên chính là tên hấp dẫn thú nhân, thể chất mê hoặc.

Phỉ thúy, mỹ thực gì đấy, đám thú nhân thật sự không có sức chống cự.

Những chuyện này đều để nói sau, ít nhất hiện tại An Nhiên không dùng phỉ thúy cùng mỹ thực để chinh phục nguyện vọng thế giới. Đương nhiên, nguyện vọng não tàn như vậy, về sau y cũng sẽ không có.

Lại nói móng giò kho đã tạo ra tiếng vang trong sân khảo nghiệm, thú nhân nhiều nhất chỉ hỏi thăm một chút, bình thường những thú nhân này luôn không thích sống chung, chỉ thích độc lai độc vãng đều bị An Nhiên tụ lại, ở trường học thật ra có vài người như vậy, muốn tiến thêm một bước thật đúng là không có, cũng chính là ngại điểm này, sợ những thú nhân không có ý tốt sẽ đến đòi chia thịt.

Bọn họ không đến không đại biểu sẽ không có người đến.

Gia tộc Ngũ Thập Lam tại đại lục phía Bắc, Phàn gia tại Cụ Phong thành, Lô gia do chiếu cố sinh ý nên không rảnh tới, một mình Văn Nhân gia, trừ bỏ vài lão gia hỏa, thế hệ thúc thúc bối phận ngang hàng cùng Văn Nhân Hạo đều đồng loạt di chuyển tới. Thậm chí còn có đường ca đem nhóc con bốn tuổi nhà hắn cũng ôm qua.

Người khác ngồi yên, chứ Văn Nhân gia đã không ngồi yên rồi.

"Thơm quá thơm quá, người đang ăn thịt cô lỗ thú bên kia không phải là Nhạc Nhạc chứ?" Tam thúc của Văn Nhân Hạo đưa tay ra chỉ, nguyên đại gia đình lo lần theo mùi vị đều đồng loại quay qua. Ánh mắt kia, so với tia X-quang càng có lực xuyên thấu hơn.

"Đúng đúng, là Nhạc Nhạc, bên cạnh còn không phải là Háo tử sao, hai thằng nhóc không có lương tâm, chỉ lo chính mình ăn cũng không nghĩ tới a ba a cha thúc thúc cữu cữu."

......

Văn Nhân gia thật sự nghèo đến vậy ư? Nghèo đến nổi thịt heo cũng mua không nổi.

Vô luận người khác nghĩ như nào, cha Văn Nhân Hạo cũng đã đuổi giết tới, vốn cả đám người cũng muốn đến luôn, bất đắc dĩ nhân số quá đông, di chuyển có chút khó khăn. Hi vọng ăn móng giò của cả đại gia đình cứ thế rơi trên người cha của Văn Nhân Hạo.

Văn Nhân gia đều thiên vị, tuy Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc đều song bào thai, nhưng mỗi người trong nhà đều cảm thấy Văn Nhân Hạo có tiền đồ, còn Văn Nhân Nhạc chính là phế vật. Cha của hai tên đó sau khi vượt qua hàng vạn nguy hiểm từ đám người phía trước, cuối cùng cũng đã chen đến, vừa tới liền thấy Văn Nhân Nhạc cười tủm tỉm ôm móng giò gặm, Văn Nhân Hạo thì đáng thương hề hề một bên gặm từng ngụm bánh bao.

"Văn Nhân Nhạc ngươi khá lắm, ngay cả ca ca ruột của mình cũng không chia sẻ, bản thân chỉ biết một mình ăn thịt." Cha hắn vừa thấy đống thức ăn trước mặt hắn liền tức giận, nhìn Văn Nhân Nhạc lại nhìn qua Văn Nhân Hạo, so sánh cả hai, Văn Nhân Hạo cũng quá khó coi. Cha hắn trước giờ đã không thích Văn Nhân Nhạc, tuy đều là hắn sinh, nhưng người làm cha vẫn thích con cái có chí tiến thủ, nuôi nó thì nửa đời sau cũng có chỗ dựa, thời điểm tán gẫu với người khác cũng không đến nỗi mất mặt. Văn Nhân Hạo cho tới bây giờ luôn là đối tượng hâm mộ của nhiều gia đình, về phần Văn Nhân Nhạc, hắn từ nhỏ chính là tên đòi nợ, thiên phú rõ ràng rất tốt, chính là không lo tu luyện, cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết loay hoay với mấy cái thứ cổ quái kia.

Người với người không thể so sánh, nếu so sánh sẽ nhìn thấy chênh lệch rất rõ.

Ba hắn cha hắn đều thích Văn Nhân Hạo, An Nhiên lại thích Văn Nhân Nhạc.

Nhà phát minh thiên tài, cả đại lục Thú Nhân chỉ duy nhất một người, có hắn còn lo không có điều hòa, máy giặt ư? Chỉ một hai ngày mà lò nướng đã làm ra, hắn còn gì không thể làm được? An Nhiên cảm thấy, trừ bỏ khế ước cùng Nhị Hắc ra, việc y làm đúng nhất tới thời điểm hiện tại chính là lừa Văn Nhân Nhạc ký xuống khế ước bán thân, người này thật sự là báu vật.

Lão cha nhà mình đánh tới, Văn Nhân Nhạc có thể nói gì, một ăn thịt một cắn bánh bao, cứ như vậy bị bắt tại trận, cha hắn không đau lòng Văn Nhân Hạo mới là lạ. Văn Nhân Nhạc trong lòng yên lặng mắng Văn Nhân Hạo âm hiểm, buông món móng heo kho trong tay xuống, nhìn qua cha hắn hỏi: "A cha ngài sao cũng tới?"

"Ta không tới còn không biết ngươi quá đáng với ca mình như vậy."

"Ta......"

Cha hắn vừa thấy Văn Nhân Nhạc như vậy liền tức giận, không lo tu luyện cho tốt thì thôi, là một thú nhân lại mềm yếu không có chút khí độ gì cả, nhút nhát tựa như phi thú nhân. "Đem thịt của ngươi bọc lại cho ta, thúc thúc ngươi, cậu ngươi, ca ca, đệ đệ đều đang đói, bản thân ăn đến cao hứng cũng không suy nghĩ một chút cho người nhà, ta làm sao lại sinh ra thứ như ngươi vậy."

Trước mặt mọi người hắn bị cha ruột nói đến thế, Văn Nhân Nhạc mặt cũng biến xanh. Hắn không tiếp tục ăn, cũng không đem thức ăn bọc lại, chỉ ngây ngốc nhìn cha mình, một điểm phản ứng cũng không có.

"Ngươi không nghe phải không? Đồ nghịch tử."

Nếu là lúc trước, Văn Nhân Nhạc bị mắng như vậy, trước mặt mọi người bị rầy la, nhất định Văn Nhân Hạo sẽ đốt pháo ăn mừng, cảm giác này so ăn hai cân thịt hầm còn thích hơn. Từ lúc Văn Nhân Nhạc đi lên con đường "lạc lối", thái độ người Văn Nhân gia đối với hắn liền như vậy, cho ăn no không chết đã là không tệ, còn muốn sắc mặt hoà nhã ư? Lúc trước Văn Nhân Hạo cảm thấy hắn như vậy là xứng đáng, tự tìm, ai bảo hắn không lo học không làm việc đàng hoàng không cần người nhà như vậy, nhưng sau khi cha trước mặt nhiều người mắng hắn như vậy, Văn Nhân Hạo nhìn Văn Nhân Nhạc bộ dáng ngốc lăng, trong lòng rất không có tư vị.

Hắn cũng không làm chuyện gì xấu, chỉ là không thích tu luyện mà thích nghiên cứu những thứ kỳ quái mà thôi.

An Nhiên không phải rất thích Văn Nhân Nhạc vì những phát minh kỳ quái hay sao?

"A cha" Văn Nhân Hạo mở miệng chuyển hướng đề tài, "A cha cũng không nhìn ta, hừ hừ."

Cha hắn bất đắc dĩ cười cười, vừa thấy Văn Nhân Hạo là không có biện pháp, thích tu luyện, có chí tiến thủ, miệng lại ngọt, giỏi nhất là dỗ người, "Được tiện nghi còn khoe mã à, a cha đây còn không phải vì ngươi đòi lại công đạo."

Đòi lại công đạo? Đòi lại công đạo gì? Không phải chỉ là ăn móng giò heo rồi đòi công đạo chứ.

An Nhiên không thích nhất chính là thấy loại điệu bộ này, bản thân y là phi thú nhân, tay trói gà không chặt không nói, một chút thiên phú đổ thạch đều không có, là do lúc a cha mang y ngoài ý muốn, sinh con dẫn đến mất đi tính mạng. Nhưng a ba chưa bao giờ oán trách y, từ nhỏ đã được xem như bảo bối mà đau sủng.

Tiểu Nhiên là bảo bối An gia chúng ta, đây chính là lời An Liệt nói.

Cũng chính vì được a ba cực phẩm này ban tặng, mà ca ca cũng học thành đệ khống.

Cùng y so sánh, bản thân Văn Nhân Nhạc có nhiều điều kiện tốt hơn y nhiều, nhưng cha hắn sao lại thiên vị đến vậy?

An Nhiên trong lòng một bụng lửa giận, việc nhà người khác, y không có tư cách nói, bản thân cảm thấy nghẹn khuất đến khó chịu, cũng may cha Văn Nhân Hạo đã chú ý tới hắn nên y thuận nước đẩy thuyền, "Háo tử, ngươi không giới thiệu sao?"

Văn Nhân Hạo nháy mắt mấy cái, Lô mập mạp, Phàn Lận, An Kì cùng đệ đệ nhà mình, có gì tốt để giới thiệu chứ?

Mỗi người đều là khách quen nhà hắn.

Úc, hắn tựa hồ quên mất một chuyện, quả nhiên, ánh mắt cha hắn trực tiếp dừng lại trên người An Nhiên.

An Nhiên cũng nhíu mày, biết cha hắn hiểu lầm. Bản thân Văn Nhân Hạo cũng rất bất đắc dĩ, sao cha mình lại tự mình qua chứ, còn nói vì hắn lấy lại công đạo, rõ ràng là muốn ăn móng giò kho cùng gặp mặt con dâu.

"A cha, ngài nghĩ nhiều."

"Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều, ngươi mới suy nghĩ nhiều, ta là già không còn dùng được, nhưng ta không điếc," Cha hắn hừ hừ hai tiếng, "Cái gì Tiểu Nhiên đệ đệ, Háo tử ca ca, cha ngươi rất rõ."—

Hết chương 172 + 173

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro