174 + 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hắn nháy mắt mập mờ biểu tình không rõ, quỷ cũng biết hắn hiểu lầm. Loại sự tình này có cố giải thích cũng chẳng được gì, cơ bản chính là càng bôi càng đen, Văn Nhân Hạo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cha hắn là một người khá đặc biệt, trên mức độ cơ bản nào đó nếu bản thân a cha đã nhận định là thế, thì sẽ không thay đổi, trừ phi ngươi có thể nói ra lý do khiến người khác tin tưởng.

Chúng ta nói lý do khiến người khác tin tưởng, là chỉ khách quan thực tế, không phải là nguyện vọng chủ quan.

Hiện tại hắn chỉ tin vào mắt thấy tai nghe của chính mình. Văn Nhân Hạo là từ trong bụng hắn chui ra, con mình sinh sao còn không hiểu? Những sự tích huy hoàng của Văn Nhân Hạo cùng Cố Viêm kia đều nhị hóa như nhau, chê bai phi thú nhân quá mềm yếu, cũng không hay lui tới với người nhà, tối ngày chỉ thích quậy phá đánh nhau cả ngày cùng một đám thú nhân.

Cha hắn vốn đã tuyệt vọng, thật vất vả thành chủ Tập Nhật thành mới có ý đám hỏi, quan hệ hai nhà bọn họ vốn đã có chút không tiện nói rõ, thân càng thêm thân dĩ nhiên là tốt, sau khi xem qua giới thiệu sơ lược, gia chủ rất vừa lòng, nói có khí độ của chủ phu nhà quý tộc, không hổ là đứa con của thành chủ Tập Nhật thành đứng đầu trong bảy đại chủ thành.

Ngươi hài lòng thì có ích gì? Cần kết hôn là ngươi ư?

Văn Nhân Hạo vừa trở về liền ném hết mặt mũi người ta, tuyên bố lập trường, nói mấy câu xong liền phủi mông bỏ đi, làm cho cả đại gia đình đều không xuống đài được. Cứ nói hắn bị trúng gió, hết nửa ngày nguyên lai bên ngoài có người.

"Cha đã biết, ngươi còn không tự nhiên cái gì."

┭┮﹏┭┮, Văn Nhân Hạo hết biết ý kiến, sớm biết cha hắn là bá đạo, mỗi lần hắn cùng Văn Nhân Nhạc tranh chấp, a cha đều chỉ cần hai ba câu liền định tội cho Văn Nhân Nhạc, tính tình này của cha hắn khiến Văn Nhân Hạo vui vẻ nhiều năm như vậy, mẹ nó nay phong thuỷ luân chuyển, rốt cuộc đến phiên chính hắn.

Đây tính là gì?

Độc tài! Chuyên chế!

Văn Nhân Hạo biết, gặp phải chuyện như vậy, biện pháp tốt nhất chính là không trả lời, coi như chấp nhận.

Không thì ngươi nói thế nào đây?

Nói con với An Nhiên không có ý gì, khẳng định cha hắn sẽ hỏi "Vậy ngươi đối ai có ý? Không có ý, ngươi kêu thân thiết như vậy làm gì?"

Nhưng nếu nói An Nhiên đối với hắn không có ý gì, thật hay, cái này lại càng không được, cha hắn khẳng định sẽ xông lên lý luận với An Nhiên "Háo tử nhà ta chỗ nào không tốt, ngươi chê bai cái gì?" Vân vân và vân vân, mọi việc sẽ là như vậy.

Lựa chọn có tính đa dạng, duy nhất có thể xác định chính là, mặc kệ loại nào, An Nhiên cũng sẽ không cao hứng, chỉ mới nói một câu, đã phải nhìn năm tên kia ăn móng giò kho, bản thân lại phải im lặng gặm bánh bao thịt. Nếu nghiêm trọng hơn, An Nhiên có thể nào trực tiếp cắt luôn phần cơm của hắn hay không?

Quá khứ trong hơn hai mươi năm qua, Văn Nhân Hạo tiếp thu được chính là: Thú nhân dễ nuôi, có ăn không đói chết là được.

Nhưng trải qua năm ngày sống chung đã làm đảo lộn quá khứ của hắn từ đó đến giờ, cơ bản chính là cuộc sống của đại lục phía Nam quá thấp, cái món thịt hầm đó mà là để thú nhân ăn ư? Cô lỗ thú cũng không ăn thứ đó nữa là. Quá khứ hơn hai mươi năm qua của hắn cũng không bằng cuộc sống của một cô lỗ thú, sau khi gặp An Nhiên, mới trực tiếp từ xã hội nguyên thuỷ một bước tiến đến cánh cửa chủ nghĩa cộng sản. (Editor: Có nói quá không vậy chời!!!)

Mỗi ngày sẽ có cung ứng hạn lượng với nhiều điều kiện, hiện tại Văn Nhân Hạo đối với sinh hoạt mỗi ngày đều ôm rất nhiều mong đợi, hắn muốn phấn đấu để bản thân có thể thoải mái ăn thịt do An Nhiên làm.

"Cha a cha, ngài có thể đừng quấy rối được không." Nói chuyện cũng phải nhìn trường hợp chứ.

"Quấy rối?" Cha hắn dựng lông, "Ta đây là quấy rối? Ngươi không truy tức phụ còn không cho cha ngươi giúp ngươi, ta quyết không cho phép Văn Nhân gia xuất hiện một tên hòa thượng."

"Phốc" Hòa thượng, tuy rằng cha Văn Nhân Hạo có điểm bất công không để người thích, nhưng không thể không nói, thiên phú chọc cười của người này thật không tệ. Mặc dù đương sự được nhắc đến trong câu chuyện trên là bản thân y, nhưng An Nhiên vẫn nhịn không được nở nụ cười.

Thú nhân sống lâu, hai mươi tuổi mới được xem như trưởng thành, hòa thượng gì kia, suy nghĩ nhiều quá rồi.

Văn Nhân Hạo vô lực, "Cha à, có chuyện gì rồi chúng ta trở về nói, đây là chỗ nói chuyện ư ┭┮﹏┭┮."

Ách...... Cha hắn rốt cuộc phát hiện được chỗ không thích hợp, được rồi, thói quen một câu không hợp sẽ phản ứng, loại trường hợp xấu hổ này Văn Nhân Nhạc cũng thường xuyên gặp rồi, về phần Văn Nhân Hạo, đây vẫn là lần đầu tiên.

Hắn được sủng ái, phạm sai lầm nhỏ là có thể được tha thứ.

"Khảo nghiệm xong đem người mang về nói chuyện rõ ràng, hừ hừ, đừng nghĩ có lệ với cha ngươi." A cha hắn hạ tối hậu thư.

Văn Nhân Hạo không dám hoài nghi năng lực hành động của cha mình, hắn tin tưởng tuyệt đối, nếu ngày đầu tiên năm mới hắn không về, nhất định cha hắn sẽ mang theo một đám người đánh tới tiểu lâu số 14 khu 7. Loại chuyện tốt này hắn sao có thể bản thân một mình hưởng chứ? Sinh đôi là gì, không phải nên có phúc cùng hưởng sao, tuy rằng Văn Nhân Nhạc không đem thịt heo phân cho hắn. Nhưng Văn Nhân Hạo yên lặng nói với chính mình, hắn là huynh trưởng, phải thông cảm cho hành động không chính chắn này của đệ đệ, về phần chuyện tốt đối tượng thân cận tam đường hội thẩm này, hai huynh đệ nên vui vẻ cộng hưởng đi là được.

"Nhạc Nhạc cũng không nhỏ." Tên thú nhân vô sỉ nào đó tha luôn đệ đệ mình xuống nước.

Cha hắn còn không biết tính toán trong lòng hắn ư, một tay vỗ lên đầu hắn: "Ngươi là ca ca, ca ca phải làm gương tốt."

Sau khi thuyết giáo một trận, cha hắn cảm thấy mỹ mãn liền rời đi, thuận tiện mang luôn phần ăn được cấp cho Văn Nhân Nhạc chỉ chừa lại cho hắn phần móng heo bị gặm một nửa. Văn Nhân Nhạc không chút nghi ngờ, thay vì nói lương tâm cha hắn trỗi dậy còn không bằng nói a cha ghét bỏ phần đồ ăn có dính nước miếng của hắn.

Tâm lý trong lòng vừa thoải mái vừa đồng tình cho bi kịch của Văn Nhân Hạo.

Cái gì mà đối tượng coi mắt chứ, tất cả đều là giả, cha hắn qua đây chỉ vì mùi thịt hấp dẫn mà đến.

Văn Nhân Nhạc muốn ngửa mặt lên trời thét to "Yêu nghiệt, trả thịt lại đây." Nhưng hắn không dám, giống như nước ấm nấu ếch, hắn đã quen sự thiên vị của cha mình, nên loại chuyện này hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Có chút khổ sở cũng có chút phẫn nộ, nhưng trên tất cả là có thể tha thứ.

Thấy Văn Nhân Nhạc cũng đồng dạng xui xẻo, về mặt vật chất tổn thất nghiêm trọng, tâm tình Văn Nhân Hạo rốt cuộc chuyển biến tốt hơn. Hắn cách An Kì ở giữa, không để ý xung quanh có người cười nhạo hoặc biểu lộ ra sự khác thường, Văn Nhân Hạo xoay qua nhìn An Nhiên nghiêm túc cam đoan "Tiểu Nhiên đệ đệ ngươi yên tâm, việc này ta nhất định xử lý tốt, tuyệt đối không ép buộc ngươi." Dừng một chút, lại nói, "Vì thế không cần cắt khẩu phần thịt của ta."

Loại khẩu khí nịnh nọt này, chói mù mắt một đám mắt cẩu.

Lăn đi lăn đi.

Đây là Văn Nhân Hạo thật sự? Chuyên đi ngang với hành vi làm người tại Đế Đô khiến người khác giận sôi gan, trình độ khiến người khác căm hận còn hơn hẳn Cố Viêm.

Bọn họ bị ảo giác ư.

"Ân hừ? Ngươi xác định không cần ta ra tay, bản thân mình có thể xử lý tốt?" An Nhiên lười biếng nhìn hắn, thật không dám tin năng lực hành động của Văn Nhân Hạo. Cha hắn thật sự không giống như người có thể tiếp thu ý kiến của người khác, loại trình độ này chỉ khiến người nghe giận sôi gan.

An Nhiên cảm thấy bản thân rất đồng tình cho huynh đệ Văn Nhân gia, nhất là Văn Nhân Nhạc đã sớm mất quyền được lên tiếng.

Chỉ trách phương thức giáo dục có vấn đề, mỗi một người tại đại lục Thú Nhân đều không phân biệt được tốt xấu. Đem Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc đặt ở hai bên cán cân, một là chiến sĩ, tựa như quân nhân hoặc cảnh sát Hoa quốc, mẹ bà nó mạnh mẽ thì sao, ngươi sao có thể đem ra so sánh với nghiên cứu viên của viện khoa học được? Có thể ư?

Người ta làm ra một quả bom nguyên tử là có thể oanh tạc nửa quốc gia, ngươi có thể không?

An Nhiên chỉ cảm thấy, để Văn Nhân Nhạc ký xống khế bán thân là chuyện thành công nhất từ lúc y xuyên qua đến giờ. Có đại gia đã từng nói, thế giới muốn phát triển, cần nhất là nhân tài. Văn Nhân Hạo như vậy chỉ mạnh thực lực thì có thể làm gì? An Nhiên đương nhiên không thể nhắc nhở Văn Nhân Nhạc, bản thân hắn rất lợi hại rất hữu dụng, y chỉ muốn vừa đánh vừa cấp kẹo ngọt, một bên vô hạn áp bức sức lao động Văn Nhân Nhạc, một bên chậm rãi cảm hóa hắn. Chờ hắn cuối cùng trở thành nhân sĩ nổi danh tại đại lục Thú Nhân sẽ không quên Bá Nhạc An Nhiên này.

Giữa Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc, An Nhiên thật ra rất thiên vị Văn Nhân Nhạc.

Điều này cũng không biểu hiện quá mức, tỷ như hiện tại, sau khi Văn Nhân Nhạc bị cha ruột hắn bất ngờ cướp sạch, An Nhiên cũng không tiếp tục phát cho hắn đồ ăn cao cấp, mà dưới tình huống người Văn Nhân gia như hổ rình mồi, cho hắn cũng không giữ được.

Bánh bao thịt lại không có người cướp đi.

Ngô...... Vậy thì mọi người cùng nhau vui vẻ gặm bánh bao thịt đi.

An Nhiên đánh giá cao sức chống cự của thú nhân đối với mỹ thực, nên đã đánh giá thấp độ dày da mặt của người Văn Nhân gia.

Một đống thịt cầm đi, Văn Nhân gia mỗi người chỉ phân đến một miếng liền sao đủ. Kết quả hiển nhiên, cha Văn Nhân Hạo lại tới lần hai. Hắn nghiêng mắt nhìn Văn Nhân Nhạc, ho nhẹ hai tiếng.

Văn Nhân Nhạc biết đức hạnh cha ruột mình, bất đắc dĩ thở dài, coi như không biết hỏi: "A cha, ngài lại có chuyện gì?"

Lời này vốn không có tình cảm sắc thái gì, nhưng nghe vào tai hắn lại có cái gì đó không đúng, "Ta đi nơi nào còn muốn báo cáo với ngươi sao? Không có việc gì liền không thể lại đây?"

Có thể, như thế nào không thể?

Nhưng mà, ngài thật ăn no không việc gì nơi nơi đi dạo?

Thấy thế nào cũng không giống.

"Khụ khụ, tiểu thúc thúc của các ngươi đói bụng, có cái gì ăn được đều lấy ra hết đi."

Đệt, quả nhiên là vậy.

Văn Nhân Hạo chột dạ nhìn thoáng qua An Nhiên ngồi bên phải của bên phải hắn. Thấy y cầm trên tay linh quả một ngụm một ngụm ăn, lực chú ý hoàn toàn đều bị trận đấu trên lôi đài hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý tới trò khôi hài bên này của bọn họ. Loại trình độ so đấu này có thể khiến An Nhiên xem đến chuyên chú như vậy ư? Nói đùa, y là cố ý muốn tránh đụng vào chuyện Văn Nhân gia.

Thời điểm cha hắn ôm đồ ăn Văn Nhân Nhạc trở về, Văn Nhân Hạo đã có chú ý, thúc thúc cữu cữu ca ca đệ đệ nhà hắn chính là một trận cướp, nói gì mà tiểu thúc thúc nhà hắn đói bụng. Cả một đám tham ăn còn phải lấy một đứa nhỏ ra làm cớ. Văn Nhân gia tại Đế Đô đứng sừng sững không ngã qua nhiều năm, một đời lại một đời truyền xuống, tật xấu của quý tộc đều có đủ. Nguyên bản đều là người một nhà, cũng nên vì tốt cho gia tộc, kết quả một đám lương tâm đều chó ăn, dối trá làm bộ vì tư lợi.

Văn Nhân Nhạc rất bình tĩnh, bởi vì hắn đối với gia tộc mục nát này đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì. Nhưng đối với Văn Nhân Hạo lại không giống vậy, bởi đối với hắn còn vài phần chân tâm, cũng chính vì điều này, coi như bọn họ làm chuyện gì quá phận đi nữa, Văn Nhân Hạo cũng sẽ nghĩ cách giúp bọn họ xử lý.

Muốn ăn, muốn ăn thì cho. Không phải là một chậu bánh bao thịt thôi ư. Văn Nhân Hạo đem đồ ăn chính mình phân ra một chậu cho cha hắn, "Tiểu thúc thúc ăn đủ không?" Vị a cha nào đó cách hai cái khán đài không ngại khổ cực chen đến mặt đều đen lại, hắn muốn là thịt lấy từ Văn Nhân Nhạc lúc nãy. Văn Nhân Hạo hắn luyến tiếc mắng, chỉ có thể trừng mắt Văn Nhân Nhạc, giận dữ mắng: "Ca ca ngươi còn biết đem thức ăn cho tiểu thúc thúc, ngươi còn đực ra đó à? Chính mình ăn ngon uống ngon cũng không xem lại người trong nhà?"

...... Ta nói, lời này nói thật hay, An Nhiên mang lỗ tai dự thính đã muốn đứng lên mắng chửi người.

Đây coi là gì?

Văn Nhân gia không phải đại quý tộc Đế Đô ư, có nghèo đến vậy không?

Con bà nó, vừa rồi cướp sạch đồ ăn của Nhạc Nhạc cũng chỉ lưu lại nửa cái móng heo, sao hắn không nghĩ tới con ruột của mình cũng sẽ đói?

Đều nói lòng người không thể công bằng, nhưng có cần làm cha lại thiên vị đến độ như thế không.

Văn Nhân Nhạc cái gì cũng không nói, hắn nhìn thật sâu vào cha mình liếc mắt một cái, đem bánh bao thịt vừa lấy đến tay đưa qua.

Cha hắn không biết bánh bao có càn khôn, chỉ cho là bánh bao trắng bình thường, ai mà thèm ăn cái này, liền đưa tay đánh nghiêng bánh bao Văn Nhân Nhạc đưa tới xuống đất, lạnh lùng nói: "Ngươi là thứ không có lương tâm, đệ đệ ngươi muốn ăn chính là loại thịt vừa rồi."

Thức ăn cả ngày đều đã đưa ra hết, hắn còn thịt gì nữa, Văn Nhân Nhạc trào phúng cười cười, từ chỗ ngồi trên khán đài hạ thấp người xuống, cầm bánh bao cha hắn đánh nghiêng một bên nhặt lên, bỏ vào trong chậu. Hắn như vậy, không chỉ bọn An Nhiên, ngay cả Văn Nhân Hạo – tên huynh trưởng luôn cùng hắn không hợp cũng nhăn lại mi.

"A cha, ngươi trở về nói cho tiểu thúc thúc, chúng ta không có thịt." Lời này là Văn Nhân Hạo nói. Cha hắn nếu cứ tiếp tục thì chỉ chọc cười cho kẻ khác.

"Ngươi câm miệng, ta đang hỏi ngươi đệ đệ."

Không cần bàn về cha hắn nói thế nào, Văn Nhân Nhạc sống chết chính là không lên tiếng, hắn cúi đầu ôm bánh bao thịt không biết đang suy nghĩ gì, cha hắn lại mắng mấy câu, cũng không thấy hắn phản ứng, lúc này mới đen mặt bước đi.

Người đi, bánh bao lưu lại, An Nhiên thấy người đã đi xa mới đưa tay vỗ vỗ đầu Văn Nhân Nhạc, sau đó hướng Văn Nhân Hạo hừ hừ hai tiếng, ác thanh ác khí nói: "Không kiến thức ngu ngốc."

Văn Nhân Hạo cũng biết chuyện cha hắn làm hôm nay không có phúc hậu, nên dù An Nhiên cho sắc mặt gì cũng chỉ có thể cười trừ.

Hắn đã thấy qua công đoạn An Nhiên chưng bánh bao, nhìn như đơn giản, nhưng lượng công việc lại phi thường nhiều. Một chậu bánh bao này đều là An Nhiên thừa dịp buổi tối bọn họ ngủ làm ra, có lẽ do cùng Văn Nhân Nhạc quan hệ có chút dịu đi, dẫn đến lần đầu tiên Văn Nhân Hạo đối với hành vi như thế của cha hắn không ủng hộ.

Lúc trước chỉ cảm thấy đối với mình tốt chính là tốt, hiện tại xem ra, mỗi ngày bị loại tinh thần này tàn phá, Văn Nhân Nhạc lại không điên không biến thái, thật đúng là không dễ.

Chuyện này cứ thế không giải quyết được gì, An Nhiên bắt Văn Nhân Nhạc đem bánh bao ném xuống đất bỏ đi, cũng không dám cho hắn thêm nhiều đồ ăn, nhìn hắn ăn xong mới tiếp tục đưa qua, mà cha hắn cũng không qua thêm lần nào nữa.

Hai huynh đệ đều biết, cha không như ý, khẳng định sẽ còn ầm ĩ, sau khảo nghiệm chiến đấu của học viện chính là năm mới, hơn phân nửa học sinh đều phải về nhà, đặc biệt kiểu như bọn họ có nhà ngày tại Đế Đô. Đoán chừng lúc đó Văn Nhân Nhạc sẽ gặp xui xẻo. Văn Nhân Hạo nhìn vẻ mặt đệ đệ buồn bực, lần đầu tiên nói lời mà một người ca ca phải nói. "Ngươi cẩn thận chút, a cha chỉ sợ rất tức giận."

Văn Nhân Nhạc cũng không phải loại biệt nữu, khó được một lần ca ca nhún nhường, hắn cũng theo thang đi xuống.

Gật gật đầu nói: "Ta biết."

Trong dòng lịch sử phát triển, tính từ trận khảo nghiệm chiến đấu năm ba của học viện, tình cảm hai huynh đệ Văn Nhân gia bắt đầu thay đổi, An Nhiên nghe hai người bọn họ đối thoại, ánh mắt có tia sáng, Văn Nhân Hạo dù không đứng đắn, nhưng bản tính vẫn khá được.

Xảy ra chuyện như vậy, cảm xúc mọi người cũng không còn cao, vẫn là Lô mập mạp nói vài chuyện thú vị làm nóng bầu không khí. Khảo nghiệm chiến đấu thường niên của học viện Maca không có chỗ dành cho nghỉ ngơi, giữa trưa cũng không dừng lại, cơm trưa tự giải quyết, so đấu trên lôi đài một trận tiếp một trận, đợi đến khi Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc cảm xúc tốt hơn một chút, khảo nghiệm của năm nhất cũng đã đến giai đoạn cuối.

Tân sinh năm nay quả thật có vài hạt giống tốt.

"Số ba số sáu số mười trên lôi đài, ba người này đều không tệ." Lô mập mạp một bên xem một bên giúp An Nhiên giải thích, sợ phi thú nhân là y xem không hiểu.

Không hiểu? An Nhiên thế nào mà không biết?

Nhìn PK trực tiếp quả thật y thấy không nhiều, nhưng trong trò chơi bất kể là luận võ, tranh tài toàn khu, hay tranh tài toàn quốc y đều mua vé xem qua, phong tao tẩu vị sắc bén thao tác của những người chơi đẳng cấp cao đều thấy qua không ít.

Còn những người chơi sinh hoạt thường thì sao à? PK không được làm sao ư?

Vậy ngươi cũng không thể ngăn cản bọn họ vây xem náo nhiệt.

An Nhiên là người có nhãn lực, nhưng nhãn lực y tương đối kỳ quái. Dưới cái nhìn xem trọng của mọi người với số ba, số sáu, số mười, y một mình yên lặng duy trì số bảy. "Ưm, ta cảm thấy số bảy rất tốt."

Tốt? " Tốt chỗ nào?"

An Nhiên chỉ cảm thấy số bảy rất giống một vị bằng hữu mà y nhận thức trong trò chơi, vị thích khách xếp đầu bảng trong bảng xếp hạnh thích khách — Sát Lục Thất.

Người đời gọi là Thất ca, là một tên mập mạp có thân hình quỷ mị thô bỉ.

Thời điểm hắn mới xuất đạo, đi đến đâu cũng bị người cười nhạo, một tên mập lại luyện thích khách, hình thể lớn như vậy có thể xuất quỷ nhập thần được ư?

Người ta cũng không để những điều này trong lòng, chiến tích huy hoàng trên bảng đen đã thuyết minh hết thảy vấn đề, trong [Thiên Địa Huyền Hoàng] không có ai còn dám khinh thị hắn, Sát Lục Thất được công nhận là đại sư huynh bổn môn, trên diễn đàn từng có người nói qua một câu:

Sau Thất ca, sẽ không còn thích khách.

Nhớ tới chuyện cũ ngày đó, An Nhiên có chút hoài niệm, hắn cười híp mắt nhìn số bốn trên sân đang chật vật trốn số bảy, nói, "Hắn đủ bỉ, có thiên phú"

Thô bỉ cùng thiên phú có quan hệ gì chứ?

Trừ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, mấy tên còn lại hoàn toàn không biết sự tích anh dũng của An Nhiên suốt dọc đường đi, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vừa định nói ra suy nghĩ của An Nhiên các ngươi không cần đoán, Văn Nhân Nhạc đã đầy mặt ngây thơ mở miệng: " Thiên phú gì?"

Hắc hắc, "Thiên phú nham hiểu." An Nhiên khi nặng khi nhẹ đánh nhịp trên ván gỗ đang đặt trên đùi, "Các ngươi nhìn kỹ đi, tên kia rõ ràng thực lực có thừa, cố tình lại muốn giả bộ này bản thân chật vật, bộ dáng trốn tránh thật buồn cười, ta đoán không lầm thì, không tới 3 phút, hắn nhất định sẽ thắng, chỉ là thủ đoạn có chút không tốt thôi."

Y như dự đoán của An Nhiên, 2 phút sau, dưới chân số bảy kia mất thăng bằng, liền trực tiếp vấp té đánh mạnh lên số tám, bản thân số bảy thì còn trên lôi đài, mà số tám trực tiếp ngã chổng vó ra ngoài.

"Ha ha""Ha ha ha ha"

"Tiểu Nhiên đệ đệ nhãn lực không tệ nha, số bảy này quả nhiên có chút ý tứ."

Lô mập mạp ôm bò kho cắn một ngụm, "Nếu trận đoàn thể ngày mốt lại rút được hắn chung một đội kia mới thật là có ý tứ."

Thẳng đến lúc khảo nghiệm năm nhất kết thúc, số bảy kia thế nhưng vững vàng đứng ở vị trí thứ hai trên bảng. An Nhiên gật đầu, khen đứa nhỏ này thông minh, thủ đoạn lấy được thắng lợi có thể nghẹn khuất người khác không nói, lại có thể khiến tất cả mọi người chỉ cho là hắn may mắn, hoàn toàn không chú ý tới người này bản thân là kẻ che giấu thực lực.

Vị trí số hai sẽ là thứ tịch sinh của cấp lớp, mà thủ tịch sinh chính là số sáu được Lô mập mạp nói trước đó.

Thủ tịch cùng thứ tịch khác nhau ở chỗ số lượng tiền thưởng, cùng một ít đặc quyền tại một vài nơi trong thư viện ..., tên số bảy kia vừa nhìn là biết không phải người nghèo kiết gì, hoàn toàn không cần những thứ này, có thủ tịch sinh chắn trước che gió che mưa, thứ tịch sinh là hắn trực tiếp bị người xem nhẹ.

Chính là cái gọi dưới đại thụ chỗ nào cũng là bóng râm.

Dù khiêu khích cũng sẽ không rơi tới trên đầu hắn.

Trận đấu của năm hai tiến hành khá nhanh, đến nửa trận sau, An Kì cùng hai huynh đệ Văn Nhân gia đều phải chuẩn bị làm nóng người. Lô mập mạp cùng Phàn Lận là năm bốn, mà khảo nghiệm của năm bốn sẽ diễn ra vào sáng sớm hôm sau.

Thông báo quy trình khảo nghiệm đã sớm được dán trên lan can, mắt thấy thời gian đã đến, ba người liền đi xuống nơi tập hợp nhận số của mình sau đó rút thăm. Trước khi đi An Nhiên đều phát riêng cho mỗi tên một túi nhỏ đựng thuốc, còn cầm mỗi loại lên giải thích "Đây là cấp tốc hoàn, trong nửa giờ gia tăng tốc độ trăm phần trăm; Đây là thuốc tăng lực, trong vòng nửa giờ gia tăng lực lượng trăm phần trăm; Đây là quy giáp hoàn, lực phòng ngự toàn lực được đề cao; Đây là tị độc đan, ăn nó vào trong vòng 3 ngày sẽ giải trăm độc; Còn có cái này, thứ này phải đặc biệt chú ý, đây là thập hương nhuyễn cân tán, nếu thật sự không được liền bóp nát hướng đối phương quăng tới, không quan tâm là gì, một khi bị dính tuyệt đối ngã." An Nhiên một bên giảng giải dược tính cho ba thú nhân, một bên đem thuốc mới nghiên cứu làm chú ý kỹ, sợ bọn họ nhất thời kích động liền đem nốc hết vô miệng.

Eo trái đeo các loại thuốc tăng lực, eo phải đeo những loại phản ngược, y cũng lười giải thích chi tiết, dù sao đều là chỉnh người, tùy tiện niết mạnh một viên đã đủ lãnh đạn.

An Kì rốt cuộc lý giải được vì sao đệ đệ nhà mình cảm thấy số bảy kia có tiền đồ giả trư ăn lão hổ rồi, vì chính đệ đệ nhà mình cũng vậy. Hắn đầu đầy hắc tuyến dưới ánh mắt mong đợi của An Nhiên đem hai cái gói to đeo tốt bên hông.

"Háo tử, Nhạc Nhạc, ca ca các người cố gắng lên nha, san bằng tất cả, thắng, buổi tối ăn đại tiệc." Vốn thời điểm An Nhiên nói cố gắng, Văn Nhân Hạo cùng An Kì đều không có hứng thú gì, An Kì vốn chính là thủ tịch sinh, hiện tại thần khí chiến khải hộ thân, thành ra loại khảo nghiệm này dễ dàng có thể vượt qua. Về phần Văn Nhân Hạo, hắn thích đánh nhau không sai, nhưng loại PK này chẳng khác nào nửa biểu diễn khiến hắn không có hứng thú.

Cho đến khi nghe xong cả câu, Văn Nhân Hạo cùng An Kì chỉ nhớ một từ – – đại tiệc.

Phía trước đại tiệc còn có động từ — ăn.

Trước động từ còn có một điều kiện – trong khảo nghiệm giành được thắng lợi.

Đây mới là cổ vũ người nha, nguyên bản là hai tên lười biếng, trong chốc lát đã như uống máu gà, vô cùng kích động.

Ngô...... Về phần Văn Nhân Nhạc, hắn quả thật rất kích động, vào một buổi tối ngày nào đó sau khi An Nhiên tìm hắn tiến hành một cuộc nói chuyện đặc biệt, gì mà thành quả nghiên cứu khoa học cũng có thể dùng trong chiến đấu, gì mà để kẻ khác kiến thức uy lực của công nghệ cao. An Nhiên còn nhân cơ hội hướng Văn Nhân Nhạc giới thiệu rất nhiều vũ khí tiên tiến trong lĩnh vực quân sự của Hoa quốc, từ súng lục đến súng trường đột kích đến súng máy tự động. Địa lôi, lựu đạn, thuốc nổ cái gì cũng nói.

Thuốc nổ này An Nhiên không thể nói rõ cụ thể cách điều chế, chỉ đại khái biết phải dùng lưu huỳnh than chì gì đấy, nghiên cứu này tương đối khó khăn, Văn Nhân Nhạc còn chưa bắt tay vào làm được, về phần những thứ khác, đã có chút thành quả.

Thời điểm mấy ngày hôm trước An Nhiên cho đám An Kì tiến hành huấn luyện thì cùng lúc Văn Nhân Nhạc cũng loay hoay với đám này, vì chúng mà mất ăn mất ngủ, chỉ mong trước khi diễn ra khảo nghiệm chiến đấu của học viện có thể tạo ra một chút vũ khí.

Văn Nhân Nhạc hưng phấn, đây là năm thứ ba hắn tiến vào học viện Maca, cũng là lần thứ ba học viện tổ chức khảo nghiệm chiến đấu.

Hai lần trước cũng không có gì đặc sắc, một đường cứ thế đi qua. Lần này, Văn Nhân Nhạc khó được nghiêm túc, mượn lần khảo nghiệm chiến đấu này, hắn muốn để đám thú nhân bình thường vẫn khinh thường cười nhạo hắn phải nhìn thấy uy lực của một cây súng tự động.

Hết thảy vì giấc mộng

Vào lúc xế chiều, khảo nghiệm chiến đấu năm ba chính thức bắt đầu.

Mấy vòng đầu không có gì đáng xem, ba thú nhân khí thế tăng cao, nhất là An Kì, có lẽ thời gian cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối chiến dài hơn, nên bỗng phải đối mặt với thực lực thấp cùng cấp, từ bị đánh biến thành đánh người, trong lòng hắn nghẹn một hơi thế nào cũng không phát ra được. Đánh nửa ngày ngay thú hình cũng không chuyển đổi.

Thẳng đến vòng thứ sáu bắt đầu, sau khi đào thải một số lượng không sai, thi đấu mới chính thức lên tới đỉnh điểm.

An Kì, Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Nhạc từ trước đến nay không áp dụng đạo cụ phụ trợ chỉ dựa vào cường độ thân thể cứng đối cứng dần dần chuyển sang ba loại khác nhau.

An Kì tiếp tục đánh chắc như trước, mỗi vuốt mỗi vồ đều thể hiện thực lực của bản thân. Còn Văn Nhân Hạo lại áp dụng cách chạy khá thô bỉ, khụ khụ, đây không phải ý kiến riêng của hắn, hắn chỉ là muốn thử xem thuốc An Nhiên đưa đến có hữu dụng hay không thôi, kết quả thử một lần liền nghiện.

Thuốc ngứa, dính lên người cả thân đều ngứa đến lăn lộn đầy đất.

Thuốc cười, há miệng cười đủ mười hai giờ mới có thể ngừng.

Lệ rơi đầy mặt, thứ này cùng thuốc cười bình thường cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, khóc đủ mười hai giờ là có thể dừng lại.

Thập hương nhuyễn cân tán, thứ này An Nhiên đã giải thích qua công hiệu, Văn Nhân Hạo vẫn đang tìm người thí dược, ngô, để xem hiệu quả dựng sào thấy bóng có đúng không, niết mạnh hướng về cơ thể đối phương một trận, quái vật lớn ầm ầm ngã xuống, toàn bộ cơ thể như tôm nhuyễn, chết sống không bò dậy được.

Mấy thứ này xem như vẫn còn bình thường, kỳ quái nhất vẫn còn hai loại thuốc, một cái là mặt biến sắc, một cái là mặt nạ.

Đều là mặt như ý chữ, ngô, mặt biến sắc tựa như biến sắc khi xuyên kịch, đầu heo biến đầu chó, đầu chó biến đầu trâu, tác dụng phụ thứ này không lớn, chủ yếu là từ ngoại hình đến tâm lý đả kích đối thủ, mình chó hợp với đầu trâu, con bà nó vài người chịu được, nhưng đến khi trực tiếp thì bức tường tâm lý cũng sụp đổ. Về phần mặt nạ, thứ này càng dễ hiểu, mỗi phút lột xuống một tầng da, tựa như loại rắn.

Hai thứ này vốn chuyên dùng cho việc đùa bỡn kẻ khác.

An Nhiên cũng không nghĩ tới thứ này lại nằm trong gói của Văn Nhân Hạo.

Hơn mười mấy vòng đấu, Văn Nhân Hạo là kẻ không dễ bị đánh, từ lúc bắt đầu đợi người xông lên cho thuốc rồi biến thành chạy theo chụp thuốc người ta, đến cuối cùng thành bản thân dùng gia tốc hoàn rồi kế đó chụp thuốc người khác. Coi như Văn Nhân Hạo đã sáng tạo nên thần thoại của học viện Maca.

Hắn ở trên lôi đài ngươi truy ta đuổi đến gà bay chó sủa.

Không phải là khảo nghiệm chiến đấu sao? Thua không quan trọng, chỉ sợ trong lúc đó mất mặt. Gặp phải Văn Nhân Hạo chính là xui tám đời, một đám thú nhân vừa thấy Văn Nhân Hạo tựa như thấy quỷ, dẫn đến trong phạm vi mười mét xung quanh Văn Nhân Hạo đều không thấy một bóng người, căn bản không ai dám đến gần. Cái này cũng không thể trách người khác, thú nhân tốt đẹp, học sinh học viện Maca, hy vọng tương lai của đại lục, ai lại nguyện ý trở thành trò đùa giải trí trong tay hắn chứ?

Văn Nhân Hạo nghiễm nhiên đã trở thành chưởng môn của môn phái thô bỉ không giới hạn.

Tên năm nhất số bảy giả trư ăn lão hổ nào đó đang hai mắt sáng rực theo dõi hắn, từ đầu tới cuối không chớp lấy một cái. Vốn cho rằng trong học viện chỉ toàn là những tên ngốc tử chỉ biết tu luyện, không nghĩ tới a không nghĩ tới, thế nhưng gặp được người đồng đạo.

Nhìn Văn Nhân Hạo trên lôi đài nghĩ hết tất cả biện pháp đem viên thuốc vỗ tới trên người đối thủ, đồng học số bảy lần đầu tiên cam bái hạ phong.

Mẹ ơi cái gì gọi thiên phú? Chính là đây.

Một mực thô bỉ, chưa bao giờ bị vượt qua.

Một ngày này, phong cách không chỉ Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Nhạc cũng làm rớt tròng mắt quần chúng vây xem.

Huynh đệ Văn Nhân gia hoàn toàn nổi tiếng, lấy hai loại phương thức hoàn toàn bất đồng, hai loại phương thức này đều có chung một điểm để người đau đầu, chính là bọn họ mượn dùng công cụ. Văn Nhân Hạo dùng là thuốc, về phần Văn Nhân Nhạc, thứ hắn xài là súng tự động.

Ngô, ngay từ đầu cũng không phải súng tự động.

Văn Nhân Nhạc căn cứ tư liệu An Nhiên cung cấp ban đầu, chính mình mò mẫm thiết kế ra ba loại hình súng — súng lục (súng lục cổ điển), súng máy bán tự động cùng súng tự động. Tiến vào giai đoạn khảo nghiệm thứ hai, Văn Nhân Nhạc cầm súng lục tiến lên lôi đài. Thời điểm đối phương phát biểu cảm nghĩ trước trận chiến, hắn không nhúc nhích; thời điểm đối phương khiêu khích ầm ĩ, hắn không nhúc nhích; thẳng đến lúc đối phương biến thân hướng hắn vồ qua, Văn Nhân Nhạc mới cầm súng lục đang đùa giỡn trong tay xoay một vòng, ngắm hai chân trước của đối phương "oành oành" hai tiếng, con người ta còn chưa nhào tới đã trực tiếp té trên mặt đất.

Lúc mới bắt đầu những người khác còn không biết là tình huống gì, nhiều lần hơn rốt cuộc nhìn rõ, hay thật, hắn thế nhưng mang theo vũ khí có tính sát thương. Trong vòng một ngày, bọn họ chính mắt chứng kiến hai tên dị người sinh ra, mà hai gã đó còn là song bào thai thân huynh đệ.

Văn Nhân gia người ta có phải chuyên sinh ra cực phẩm hay không?

Tầm mắt mọi người đều như có như không hướng tới khán đài nơi người Văn Nhân gia ngồi xem.

Lại nói đến những người đó của Văn Nhân gia, bọn tiểu bối nhỏ tuổi nhìn xem xoa tay cảm thấy mùi ngon, mà cha Văn Nhân Hạo, hắn đang tức điên, hai thằng nhóc từ bụng hắn đi ra, coi như sai lệch 1 đứa, Văn Nhân Nhạc không học tốt còn Văn Nhân Hạo, hiện tại là tình huống gì đây, mới bao lâu, Háo tử nhà hắn thế nhưng cũng học thành tiểu lưu manh rồi. Dùng chút bàng môn tà đạo để thắng thi đấu, đó là thể hiện thực lực ư? Dù cho nó thắng, người làm cha này cũng không nở mày nở mặt được.

Nếu để quần chúng vây xem biết được suy nghĩ này của hắn, mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết hắn rồi.

Con bà nó, mỗi người đều hâm mộ ngươi có hai đứa con cực phẩm, coi lực sát thương này đi, tới đâu quét sạch tới đó. Về sau ai còn dám chọc Văn Nhân gia bọn hắn, chọc người ta tức giận còn không hướng ngươi xử lý, trực tiếp lột một tầng da đó.

Văn Nhân Nhạc đứng trên lôi đài, thản nhiên nhận đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng vọt tới, hoảng sợ, khinh thường lẫn cả hâm mộ ghen tị. Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên, hắn cao hứng như vậy, vì thành quả nghiên cứu khoa học của mình được người người hâm mộ, kiêng kị mà cao hứng.

Đợi đến khi nhóm quần chúng thật vất vả thích ứng được tốc độ của viên đạn, toàn lực chạy trốn xuyên qua giữa làn đạn, chỉ cầu tránh được bộ vị trọng yếu, thì Văn Nhân Nhạc lại đổi trang bị. Hắn đem bao lớn treo trên lưng thả xuống, đem súng lục cất vào, sau đó đổi loại súng máy bán tự động trung đẳng.

Hết chương 174 + 175

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro