178 + 179

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng sự kiện Văn Nhân Nhạc "ác ý đả thương người" vẫn không giải quyết được gì.

Lúc trước mấy câu kia của lão viện trưởng râu trắng nói thành lời bào chữa tốt nhất dùng làm cớ, chính ngươi nói không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được thắng lợi, phát triển trở thành như vậy trách được ai? Trách súng tự động trong tay Văn Nhân Nhạc hỏa lực quá mạnh? Vị viện trưởng nào đó ngồi trên đài cao chỉ có thể lắc đầu, không khí trong học viện thật sự là càng ngày càng không được.

Đối diện với thực lực tuyệt đối, mấy thứ đạo cụ phụ trợ này chỉ là tiểu đánh tiểu nháo.

Thế giới thú nhân không phải Hoa quốc, từng thể trạng cá nhân ở vị diện Hoa quốc đều gầy yếu, là nơi có sức chiến đấu cực kỳ nhỏ bé, nắm giữ súng ống cơ giáp đã có thể xưng bá một phương, so với thượng đế còn tác dụng hơn. Mà thế giới Thú Nhân không giống vậy, tuy rằng đây cũng là một trong vô số những vị diện thấp, nhưng nó càng chú trọng bản thể tu luyện, đạt tới kích phát tiềm năng bản thân không giới hạn.

Súng tự động này, sợ rằng chỉ có thể quét ngang từ thiên giai trở xuống, thiên giai là một rào cản, vượt qua sẽ đạt tới lần thăng hoa đầu tiên. Đương nhiên cũng không phải nói thứ này hoàn toàn vô dụng, thú nhân có thiên phú cao dù sao cũng là số ít, toàn bộ đại lục càng nhiều thú nhân dừng lại ở ngưỡng cửa hoàng giai cả đời đến chết cũng không thể đột phá huyền giai, cộng thêm những thú nhân không thể tu luyện, cùng với phi thú nhân toàn bộ đại lục.

Súng máy cũng có thị trường của chính nó.

Nếu thứ này có thể sản xuất số lượng lớn đưa ra thị trường, chỉ sợ sẽ đánh thẳng vào kết cấu hiện tại của đại lục phía Nam.

Nhất là tại thời điểm mẫn cảm này, ánh mắt lão đầu nhìn như vô tình quét tới khu khách quý nhìn thoáng qua, những ánh mắt đục ngầu mang đầy dục vọng, đang nhìn đến súng máy có thể quét ngang Bành Vũ Hào.

Sợ rằng náo động của đại lục phía Nam cũng không còn xa, đương nhiên những điều này hết thảy đều không thể lan đến học viện Maca, tại đại lục Thú Nhân, học viện chiến sĩ cùng học viện đổ thạch được cho là nơi thần thánh tối cao, không thể khinh nhờ, vĩnh viễn trung lập.

Tuy rằng không có đối Văn Nhân Nhạc làm ra phán xét thực tế, nhưng trong những trận chiến tiếp theo hắn bị cấm sử dụng bất kỳ loại súng ống nào. Thứ này, năm sáu năm bảy còn có thể hợp sức liều mạng, chứ học sinh năm ba thật sự là quá yếu.

Quyết định như vậy cũng không có trải qua vị lão viện trưởng về hưu kia, vị lão viện trưởng kia là điển hình người ủng hộ cho lý luận "tồn tại tức hợp lý", hắn nhất quán cho rằng chiến sĩ thú nhân hiện tại có phương thức chiến đấu quá mức cố chấp, vừa khổ cực lại không phù hợp, lúc này lòi ra một tên khác người, nếu giao đến trong tay lão, học viện Maca lại càng chướng khí mịt mù.

Sau khi mọi người trong hội đồng phán xét thông qua, vị lão sư nào đó bị đẩy xuống thông tri quyết định này cho Văn Nhân Nhạc.

Trước khi đi hắn đã suy nghĩ thật tốt lý lẽ sẵn trong đầu, chuẩn bị tiến hành trận thuyết phục khó khăn này, không nghĩ tới, toàn bộ quá trình ngoài ý liệu thuận lợi, Văn Nhân Nhạc vậy mà không chút suy nghĩ cứ thế gật đầu đáp ứng.

Hắn rất nghe lời, điển hình cho bộ dáng học sinh ngoan ngoãn.

"Văn Nhân Nhạc đồng học."

"Ừ?"

"Mặc dù có thể sáng tạo cũng sử dụng vũ khí cũng là thể hiện năng lực cá nhân của ngươi, bất quá trọng điểm lần thí nghiệm này ở chỗ lý giải trình độ tu luyện của các ngươi, trải qua nhất trí thương nghị của chúng ta, quyết định, tỷ thí cấm sử dụng vũ khí có tính sát thương."

"Nga." Văn Nhân Nhạc từ chối cho ý kiến, không cần thì không dùng, dù sao hắn đối với vị trí thủ tịch sinh không mấy hứng thú, làm tới bước này chỉ vì An Nhiên nói với hắn, "Mỗi người đều có vị trí thích hợp của bản thân, không thích tu luyện cũng không sao cả, ngươi có thể dùng phát minh độc nhất vô nhị đại lục mở ra một con đường cho chính mình."

Văn Nhân Nhạc thành công, vì thế trận đấu đã không còn quan trọng, vị trí thủ tịch sinh niên cấp cũng không trọng yếu. Mục đích của hắn đã đạt được, súng máy của hắn chấn động mọi người, đánh không lại chiến sĩ thiên giai thì sao? Từ hôm nay trở đi, cái tên Văn Nhân Nhạc được mọi người nhớ kỹ, hơn nữa vô cùng kiêng kị.

"Văn Nhân Nhạc đồng học, chúng ta biết ngươi không muốn, chúng ta cũng có khó xử......" Ách...... Vị từ hội đồng phán xét kia còn muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên ý thức được, Văn Nhân Nhạc gật đầu. "Ngươi nói cái gì?"

"Ừ."

"Ừ cái gì ừ, ngươi đồng ý?" Người nào đó cảm thấy tư duy hữu hạn của hắn hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ không giống người của Văn Nhân Nhạc.

"Vì cái gì không đồng ý?"

Cảm giác thực quỷ dị có đúng không? Từ biểu hiện vừa rồi Văn Nhân Nhạc cùng ấn tượng hắn để mọi người xem ra, hắn hẳn thuộc diện học sinh tự bế quái gở, thiên phú không tệ, không biết như thế nào lại đi lên "Con đường khác người" này. Bọn họ đều cho rằng học sinh như vậy hẳn là rất khó đối phó, ai cũng không nguyện ý loại bỏ vị học sinh này. Bọn họ không thể đem người đắc tội, chung quy ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, căn cứ hướng gió trước mắt Đế Đô xem ra, thời gian các đại quý tộc kiêu ngạo kia cầu hắn còn nhiều hơn.

Binh khí như vậy, thoạt nhìn đối với thú nhân cao giai tác dụng không lớn, nhưng thử nghĩ một chút, nếu tổ chức ngàn vạn thú nhân không thiên phú tạo thành một đội binh dùng súng, mỗi người chỉ cần một súng máy, để cả đám bắn phá một mục tiêu, sẽ thế nào?

Có vị vĩ nhân Hoa quốc đã từng đưa ra loại ý tưởng cùng loại — người nhiều lực lượng lớn.

Mặc cho ngươi công phu cao tới đâu, lưới đạn tuy thưa cũng trốn không thoát.

Văn Nhân Nhạc quả nhiên đem súng tự động thu vào, thi đấu tiếp tục bắt đầu, đối thủ kế tiếp của hắn đã lên đài.

Người đều không đổi được tật xấu, trước khi động thủ đều thích nói hai câu, trước trong tay Văn Nhân Nhạc đã nhiều tên như vậy, nhưng tên kế tiếp này vẫn không học được giáo huấn. Nói ra những lời như vậy cũng phải có thực lực tuyệt đối được không, thổi phồng xong rồi bị người một tát đánh rớt lôi đài rất mất mặt đó.

Loại thời điểm này, người thông minh đều biết, nói ít, tốc chiến tốc thắng. Trước mặt công chúng, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, mỗi một câu ngươi nói đều có khả năng trở thành cười nhạo ngày sau của người khác cho là ngươi lấy cớ.

"Phế vật chỉ biết mượn dùng vũ khí, không có vũ khí nhìn ngươi như thế nào thắng ta."

Nga? Văn Nhân Nhạc nhướn mày, hắn như thế nào cảm thấy thú nhân đứng lên lôi đài này đặc biệt phấn khởi, ngày thường một đám đều không nhìn hắn cứ như hắn không tồn tại, hôm nay gặp quỷ à?

囧 rz, nếu đối phương biết suy nghĩ của hắn, nhất định hộc máu ba thước.

Bình thường không có người nhìn ngươi là vì ngươi không có cảm giác tồn tại, một người thần bí lẩm nhẩm ba năm, tại thời điểm tất cả mọi người vẫn cho rằng Văn Nhân Nhạc cứ tiếp tục như vậy, hắn bộc phát.

Khảo nghiệm chiến đấu niên cấp của học viện Maca có khả năng cùng ngày trao đổi, nên được tính là một ngày quan trọng. Ngày này, toàn bộ thế lực ở đại lục phía Nam đều sẽ phái người tới đào móc mầm non mới, có thể ra nhất phi trùng thiên thì tiến hành trao đổi một chút, ai biết, Văn Nhân Nhạc vào lúc này kết thúc ba năm cuộc sống khiêm tốn của hắn.

Súng lục nhỏ, rất tốt rất tốt.

Súng máy bán tự động, ưm, thứ này miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Súng tự động, bà nó, đây thật là hiện trường khảo nghiệm cứ không phải địa phương hắc bang sống mái với nhau chứ?

Bành Vũ Hào bị đánh rớt, hy sinh một mình hắn, tạo phúc trăm ngàn nhà, vốn các thú nhân năm ba đang tuyệt vọng nay đã thấy được hy vọng. Không để mang vũ khí, không mang theo vũ khí Văn Nhân Nhạc dựa vào cái gì cùng bọn hắn so?

"Ngươi sao không nói lời nào, ngươi không phải rất lợi hại ư?"

Lợi hại sao?

Văn Nhân Nhạc có điểm mờ mịt, kiểm tra chiến đấu thế nào hắn hoàn toàn không để trong lòng, bản thân hắn phần lớn chính là đang hoàn thành kỳ vọng của An Nhiên, thuận tiện khảo nghiệm tính năng các loại súng ống. Công nghệ chế tạo quá thô sơ, tầm bắn không ổn định, lực đàn hồi quá mạnh. Chỗ cần hoàn thiện còn rất nhiều, Văn Nhân Nhạc nhiều ít có thể đoán được suy nghĩ của An Nhiên, chờ năm mới đến đẩy loại vũ khí này lên cao trào nhất, kế đó sẽ tìm người có thể tin tưởng hợp tác đưa ra thị trường.

Tài nguyên cuồn cuộn tới.

Đây chính là chênh lệch giữa người với người, nghiên cứu súng ống đạn dược An Nhiên làm không được, nhưng y có sáng ý, có tiền, có năng lực dụ bắt người khác vì y bán mạng.

Văn Nhân Nhạc nghĩ, hắn rất đúng khi bán mạng cho An Nhiên, chức nghiệp có tiền đồ như vậy thế nhưng bị hắn chơi đến bán mình cầu bao nuôi. Lãnh đạo học viện không để hắn tiếp tục thí nghiệm tính năng súng ống, Văn Nhân Nhạc đã chuẩn bị nhận thua xuống đài, nếu tên đối diện kia không khiêu khích trong lời nói.

Trên thế giới này không có nếu như.

Phía đối diện tên đầu đất kia còn đang ầm ĩ, hoàn toàn không nghĩ tới hắn đã thức tỉnh ma quỷ trong lòng Văn Nhân Nhạc.

"Ngươi muốn nghe ta nói gì?" Mơ hồ mà âm trầm, Văn Nhân Nhạc khó được một lần không trực tiếp động thủ.

"Đương nhiên là quỳ xuống nhận thua với bổn đại gia." Thanh âm nói chuyện của Văn Nhân Nhạc ép tới cực thấp, hắn cũng không có ở trước mặt công chúng khoe khoang phô trương. Hắn không có, nhưng đối phương có. Bọn họ đã năm ba, những thú nhân cho rằng chiến sĩ có hi vọng đều sẽ ở năm ba nhận được lời mời gia nhập của một dong binh đoàn, từ năm bốn bọn họ bắt đầu lần lượt tham gia nhiều nhiệm vụ, muốn thuận lợi từ học viện tốt nghiệp, tham gia chương trình học bảy năm là không đủ, chiến sĩ nhất định phải đột phá địa giai, trừ bỏ điều này, còn yêu cầu phải có kinh nghiệm thực tiễn nhất định.

Học viện Maca cổ vũ học sinh tham gia dong binh đoàn, đẳng cấp lính đánh thuê cũng là một bộ phận khảo hạch tốt nghiệp.

Vì thế, học sinh năm ba bình thường tương đối táo bạo, ai cũng muốn được các dong binh đoàn lớn chọn trúng, sau khi lấy được trọng dụng một bước lên trời, chỉ cần ở lần khảo nghiệm chiến đấu này biểu hiện vượt trội, những thứ này không là vấn đề.

Nếu nói, Văn Nhân Nhạc cầm súng tự động thoải mái xử lý thứ tịch sinh niên cấp là đối tượng bị chán ghét, e ngại của các học sinh năm ba.

Vậy người lúc này không có súng tự động mờ mịt đứng trên lôi đài, liền thành bàn đạp tốt nhất trong mắt mọi người.

Chỉ trách ngươi quá gây chú ý, khiến người người căm hận.

Quỳ xuống? Nhận thua?

Văn Nhân Nhạc cười, hắn cười đến thích ý, "Còn gì nữa không?"

Tên đối diện kia thật đúng cho rằng Văn Nhân Nhạc e ngại hắn, lỗ mũi hếch lên trời nói: "Kêu tiếng đại gia nghe một chút"

"Con bà ngươi chứ đại gia." Văn Nhân Nhạc cầm thuốc gia tăng trạng thái, hướng miệng nhét vào, biến thành thú hình bộ mặt dữ tợn hướng tên đắc ý nào đó xông tới.

Động tác quá nhanh, khí thế huyết sát.

"Thật vô lại, Tiểu An Nhiên vất vả làm ra những thứ thuốc bảo bối này, cứ thế để hắn đạp hư như vậy." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vốn đang ăn thịt, các loại thịt, yên lặng cả ngày, ngay cả thời điểm Văn Nhân Nhạc đùa giỡn cũng chưa cảm thán nửa câu, lúc này hắn rốt cuộc nổi giận. "Bại gia tử này về sau tuyệt đối không thể dung túng hắn như vậy được."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không nói, An Nhiên còn chưa nghĩ đến điểm này, y trong không gian luyện dược cùng trong trò chơi chế dược như nhau, hoàn toàn là sản xuất số lượng lớn, không có lý luận gọi là xác xuất thành công, không nói đến thuốc đều là cực phẩm, ngẫu nhiên còn có thể sinh ra thuộc tính biến dị. Những thứ này đều bí mật nhỏ của An Nhiên đương nhiên sẽ không nơi nơi rêu rao, các thú nhân chỉ biết thuốc y luyện ra lợi hại thuộc tính tốt.

Đầu nhập cùng sản xuất không nhất định tỉ lệ thuận, có vài người phấn đấu cả đời, chuyện gì cũng không làm được, nhưng có vài người trời sinh phải đứng trên cao nhìn kính ngưỡng của vạn người.

Người với người là không thể so.

"Về sau còn nhiều thứ dựa vào Nhạc Nhạc, coi đám thuốc đó là tiền đầu tư là được." An Nhiên cười hắc hắc, "Lại nói, thuốc của ta, có thể dễ ăn như vậy sao?" Nếu Cố bánh bao hoặc Tần Mộ Ngôn, nhất định hiểu được ý tứ trong lời này của An Nhiên. Chung quy bọn họ từng tận mắt chứng kiến bi kịch phát sinh.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn có chút mờ mịt, An Nhiên đã nói: "Dùng thuốc gì đều có tác dụng phụ."

Tác dụng phụ......

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không nghĩ tới điểm ấy, mà Văn Nhân Nhạc điên cuồng cắn thuốc càng không nghĩ tới, đại đa số thuốc An Nhiên đều đã cho người thử qua, chỉ có một loại, vẫn không có cơ hội để y kiểm tra.

An Nhiên vạn phần chờ mong nhìn chằm chằm Văn Nhân Nhạc kéo theo gió thổi phần phật rít gào hướng đối diện đánh tới, một đôi mắt rất sáng, vô cùng chờ mong Văn Nhân Nhạc trở thành người thử nghiệm vô địch kim cương hoàn.

Thú nhân cùng Văn Nhân Nhạc đối chiến, ở trong đám học sinh năm ba top đầu, không tính là nổi bật. So với Văn Nhân Nhạc hàng năm đều nằm trong top giữa, hắn lo lắng rất đúng, chút lo lắng này duy trì đến trước khi Văn Nhân Nhạc nhào qua.

Cảm giác không đúng lắm, khí thế Văn Nhân Nhạc nhào qua lần này, làm sao có thể tính là nằm trong top giữa được, thủ tịch sinh An Kì cũng không thấy khí thế mạnh như vậy. Thú nhân kia cũng không thả lỏng, một cảm giác không đúng lập tức liền lắc mình tránh qua.

Dễ dàng để ngươi né qua như thế, dược sư An Nhiên cấp tông sư còn lăn lộn thế nào nữa?

Tên phi thú nhân nào đó lặng lẽ bẻ ngón tay trên lôi đài, "Cấp tốc hoàn, thuốc tăng lực...... Còn gì nữa nào?"

Tên thú nhân kia tránh sang bên cạnh vài bước, hắn lách nhanh thì Văn Nhân Nhạc cũng thay đổi tuyến đường, mắt thấy không thể tránh, không thể tránh liền không tránh. Ai kia cắn răng một cái, biến về thú hình phản công lại.

"Ngao......" Không phải kêu gào, là kêu thảm thiết.

Tên kia bị ngã văng ra ngoài, trên lưng dính mười vết cào sau khi bị Văn Nhân Nhạc hung tợn tông văng ra. Trong nháy mắt thú hình đối chiến, hai móng vuốt đồng thời chụp đến trên người đối phương, dùng hết toàn lực hạ trảo, tên nhóc kia trên lưng bị Văn Nhân Nhạc trảo đến máu tươi đầm đìa, nhưng điều khiến hắn sợ hãi không phải việc này, cào bị thương gì đó, thấy thường rồi, dù nghiêm trọng hơn cũng không đủ phá vỡ ý chí.

Khiến hắn sợ hãi là, một trảo hắn dùng hết toàn lực kia, cứ như đụng phải tường đồng vách sắt, bốn móng đều đồng loạt bị bẻ gãy, treo lủng lẳng, máu tươi bắn mạnh ra.

Khiếp sợ không thể tin.

Tại thời điểm hắn hoảng hốt, Văn Nhân Nhạc đã cho lưng hắn một một vuốt, da tróc thịt bong.

Một loạt động tác gần như trong vòng một giây "tí tách" hoàn thành, trừ bỏ một bộ phận rất ít nhìn rõ được vấn đề, đại đa số ánh mắt đều dừng lại trên hai trảo của Văn Nhân Nhạc cùng với động tác đánh bay thú nhân cuối cùng kia.

"Đây...... Đây là Văn Nhân Nhạc? Điều này cùng lời đồn cũng sai lệch quá lớn đi."

"Hắn tại sao lại phải nhịn đến năm nay, hai năm trước sao lại không phát lực?"

Cảm xúc dao động lớn nhất là cha hắn, cha hắn trước giờ luôn là một người thiên vị, chỉ thích thú nhân thiên phú trác tuyệt tu luyện khắc khổ, Văn Nhân Nhạc thiên phú không tệ, nhưng hắn một lòng một dạ đi vào con đường nghiên cứu khoa học, đối với việc tu luyện hoàn toàn không để bụng. Trước kia, cha hắn đã từng suy nghĩ biện pháp cải tạo hắn, thủ đoạn dù hữu hiệu nhưng cũng không ngăn cản được quyết tâm của Văn Nhân Nhạc, sau vài lần giằng co, cha hắn lúc này mới chết tâm, một lòng một dạ nghiêng qua trên người Văn Nhân Hạo.

Một đôi song bào thai, coi như sai lệch một đứa, vậy xem như sinh ít một đứa là được.

Văn Nhân Hạo tuy rằng nghịch ngợm, luôn cùng thú nhân nhà khác nơi nơi làm bậy, nhưng so với Văn Nhân Nhạc không có tiền đồ mà nói, cha hắn thà trực tiếp dung túng hành vi Văn Nhân Hạo hơn, dòng dõi con cháu Văn Nhân gia, khi dễ người thì sao? Đó là chuyện của ngươi.

Đến đây, Văn Nhân Nhạc càng ngày càng quái gở, Văn Nhân Hạo càng ngày càng ra vẻ.

Cha hắn cho rằng, bản thân đã rất hiểu hai đứa con nhà mình, nhưng trải qua cuộc khảo nghiệm lần này hắn mới mơ hồ cảm thấy hắn sai lầm rồi. Lúc này đây, thú nhân đứng ngạo nghễ trên lôi đài mặt mày lãnh khốc, thật là lão nhị nhà hắn? Hay là do hắn nhìn nhầm lão đại thành lão nhị. Cha hắn nhíu mày nhìn qua Văn Nhân Nhạc, lại nhìn thú nhân trên lôi đài bên cạnh đang dùng toàn lực đuổi theo đối thủ với ý định đem móng vuốt chụp lên đối phương.

Chẳng lẽ phương thức hắn rời giường không đúng?

Hay hai đứa con nhà hắn đổi quần áo cho nhau?

Đáng khinh không ra gì là Háo tử, động tác sắc bén đến thiết huyết lãnh khốc là Nhạc Nhạc?

Cha hắn còn đang lẩn quẩn trong vấn đề này, thú nhân bị tát văng ra ngoài khớp xương đứt từng khúc toàn thân xụi lơ đã bị giáo y nâng cáng mang đi. Lúc này đây, Văn Nhân Nhạc không có sử dụng bất cứ vũ khí nào, động tác hắn quá nhanh, hết thảy thiết bị phòng hộ đều là thùng rỗng kêu to, đợi đến khi có người nhận thấy được nguy hiểm, thú nhân cùng hắn giằng co đã bay ra ngoài.

Lồng phòng hộ không thể phát huy lần nữa tác dụng của nó.

Thú nhân khiêu khích Văn Nhân Nhạc, cơ bản xác định đã phế một nửa.

Tuy là du y tốt nhất đại lục Thú Nhân, nhưng trình độ trị liệu cùng lực phá hoại của các thú nhân hoàn toàn ngược lại. Du y còn như thế, nhóm phế vật Hiệp hội dược sư càng không cần nói tới. An Nhiên bĩu môi, đối với gia hỏa nằm trên cáng kia thật sâu đồng tình, chọc ai không chọc, cố tình chọc tên này.

An Nhiên đã sớm nhìn thấu, tên Văn Nhân Nhạc này nhìn như dê con yếu đuối, nhân tẫn khả khi, nhưng nếu ngươi không nắm chắc mức độ, vượt qua phạm vi Văn Nhân Nhạc có thể chấp nhận, một khi khiến hắn bộc phát, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã dẫn đầu quái thú trong người hắn ra.

Càng là người thông minh, trên phương diện nào đó càng không bình thường, nhất là khoa học gia, bọn họ thường ở một phương diện nào đó thiếu sót. Văn Nhân Nhạc trên phương diện nghiên cứu phát minh thiên phú thực cực tốt, An Nhiên vẫn luôn một mực chú ý hắn, chỉ muốn biết hắn thiếu sót ở phương diện nào, nhưng Văn Nhân Nhạc một mực vẫn không lộ chân tướng.

Lần này, An Nhiên rốt cuộc hiểu rõ.

Văn Nhân Nhạc thiên tính lạnh bạc tàn nhẫn đến mức làm người khác giận sôi gan. Sự nhẫn nại của hắn đồng dạng cũng khủng bố, bất luận cha hắn bất công thế nào với hắn, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ biểu lộ ra một chút mong đợi, hắn chưa bao giờ giải thích, không biết vì thế mà rướt đến bao nhiêu bực bội bị đánh. Trước giờ, Văn Nhân Nhạc sẽ không chủ động khiêu khích, nhưng nếu ngươi chọc giận hắn, nhất định sẽ phải hối hận.

Hắn có thể mặt không chút biểu tình làm ra bất cứ chuyện tàn nhẫn gì, coi như có người chết trước mặt hắn, hắn cũng có thể làm lơ. Thời điểm hắn dùng súng máy càn quét, mắt cũng không nháy, đem người biến thành tứ chi đứt đoạn máu thịt mơ hồ hắn cũng không nhíu mày một lần.

Đây không phải trì độn, mà là triệt để hoàn toàn coi khinh.

Đối thủ kế tiếp của Văn Nhân Nhạc đã trải qua quá trình từ đại bi đến đại hỉ lại cực kì đau khổ. Thời điểm Văn Nhân Nhạc dùng súng tự động đem Bành Vũ Hào bắn rớt ra ngoài, kia chỉ cơ bản là tuyệt vọng; thời điểm hội đồng xét xử tuyên bố cấm Văn Nhân Nhạc tiếp tục sử dụng súng ống, tâm tình lúc ấy lên như diều gặp gió, mừng như điên; Lúc này nhìn đến giáo y dùng cáng đem đối thủ khiêu khích Văn Nhân Nhạc ra ngoài, từ sâu trong linh hồn của hắn bắt đầu xuất hiện tình trạng run rẩy.

Hắn sợ, sợ thú nhân trẻ tuổi thủ đoạn tàn khốc này.

Chuyện trên thế gian thường ngoài dự đoán mọi người, người thường căn bản không thể đoán trước, chính như lúc này, thời điểm mọi người thật sâu kiêng kị đem Văn Nhân Nhạc đưa vào danh sách thiên địch, tứ chi hắn liền mềm nhũn, trực tiếp nằm sấp xuống ngã trên lôi đài.

Văn Nhân Nhạc mạnh mẽ ngã xuống, trừ An Nhiên ra, không ai biết chuyện gì đang phát sinh, ngay cả Văn Nhân Nhạc chính mình cũng không biết, trọng tài còn cho rằng hắn đang đùa giỡn, ngay cả Văn Nhân gia cũng cho là vậy.

Cũng không phải sao?

Có mắt đều thấy, trên người hắn một miệng vết thương cũng không có, da lông bóng loáng, công kích lúc trước của thú nhân đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, vì thế không có lý do gì giải thích cho hành vi lúc này của hắn.

"Số 74 Văn Nhân Nhạc thắng, trận kế tiếp chuẩn bị." Trọng tài căn bản không xem dị trạng Văn Nhân Nhạc là việc đáng chú ý, hắn thấy chiến sĩ thú nhân này thế tới như chẻ tre không thể nào dễ dàng ngã xuống như vậy được, An Nhiên lắc đầu, nói với Lô mập mạp: "Nhạc Nhạc bỏ quyền, Béo ca ngươi lên đem hắn xuống đi."

"Bỏ quyền" Lô mập mạp liền la to đứng lên, "Vì cái gì muốn bỏ quyền? Lấy khí thế này tiếp tục không chừng hắn có thể khiêu chiến An Kì, ừm, ta hiểu, Tiểu Nhiên đệ đệ ngươi không thể thiên vị, tuy rằng An Kì là ca ruột của ngươi, hiện tại giúp hắn quét dọn chướng ngại có hơi sớm quá hay không?" Lô mập mạp không tán đồng nhìn An Nhiên, rất không hiểu hành vi lúc này của y.

An Nhiên không nói gì, y thật sự có độc ác như vậy sao?

Coi như là huynh ruột đi nữa, PK chính là chiến trường của chiến sĩ thú nhân, không nhúng tay vào chính là tôn trọng lớn nhất đối với họ. An Nhiên quả thật hy vọng ca ca mình thắng, nhưng y càng muốn nhìn thấy ca ca mình đường đường chính chính giành được chiến thắng. Liếc một cái, An Nhiên nói: "Nhạc Nhạc như vậy ngươi còn trông cậy vào hắn tiếp tục chiến đấu?"

Như vậy?

"Hắn không phải nghỉ ngơi tại chỗ ư?"

Kêu ba mắng cha cũng không đủ để biểu đạt tâm tình lúc này của An Nhiên, y không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ bởi vì là thú nhân nên có tư duy cùng thường nhân bất đồng? Văn Nhân Nhạc đã tứ chi xụi lơ nằm một đống, rõ ràng thân thể xảy ra tình trạng bất thường, vì cái lông gì còn có người cho rằng hắn đang nghỉ ngơi tại chỗ?

"Nghỉ ngơi cái P ấy, hắn là dùng lộn thuốc, tác dụng phụ rồi."

An Nhiên nhiều lần cam đoan chính mình không nói đùa, thái độ y kiên quyết khiến Lô mập mạp cũng hoài nghi, An Nhiên quả thật không có lý do gì hại Văn Nhân Nhạc, y trước giờ đều yêu ghét rõ ràng, cái gì cũng trực diện, chuyện hai mặt là thứ An Nhiên không bao giờ làm.

Đối thủ kế tiếp của Văn Nhân Nhạc đã lên đài, hắn cực lực khống chế cảm xúc chính mình, thân thể vẫn không nhịn được run rẩy liên tục, càng đi về phía trước mức độ càng mạnh hơn, hắn hoảng sợ nhìn Văn Nhân Nhạc, Văn Nhân Nhạc vẫn một biểu tình, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn đứng trên lôi đài cầm súng lục, ánh mắt thản nhiên, hắn nhìn ngươi, lại tựa như không nhìn bất luận kẻ nào.

Trừ bỏ một chút bùng nổ vừa rồi kia, từ đầu tới cuối Văn Nhân Nhạc đều là sắc mặt việc không liên quan mình, sắc thái như vậy khiến đối phương càng thêm thấp thỏm, người bình thường đều sẽ từ hành vi sắc mặt phán đoán tâm lý đối phương, mà sắc mặt Văn Nhân Nhạc lại không lộ ra chút gì, về phần hành vi...... lại càng làm cho người khác tức giận.  Hiện tại, còn chưa có ai ý thức được tình huống Văn Nhân Nhạc không đúng, bọn họ tưởng hắn quỳ trên đất thật lâu không động là vì hoàn toàn không đem chiến sĩ thú nhân bên kia lôi đài để trong lòng.

Đây là một loại triệt để coi thường.

Mắt thấy trọng tài muốn tuyên bố thi đấu bắt đầu, trong lòng Lô mập mạp sốt ruột, sợ tiểu tử đối diện thừa dịp thời điểm Văn Nhân Nhạc suy yếu giết chết hắn, Lô mập mạp đứng phắt dậy muốn hướng khán đài bước xuống. Ngoài dự kiến là, An Nhiên một phen kéo hắn lại.

"Chờ một chút."

Chờ? Loại tình huống này sao có thể chờ? Y không sợ não đậu hủ Văn Nhân Nhạc bị đánh văng ra luôn ư?

An Nhiên cười cười, nói: "Chờ trận này xong ngươi hãy xuống, yên tâm."

An Nhiên so với thần côn còn thần côn hơn, hắn có gì còn không yên lòng chứ, Lô mập mạp bĩu môi, dù sao hắn cùng Văn Nhân Nhạc cũng không phải rất quen thuộc, điểm quan tâm ấy vẫn căn cứ trên tình nghĩa huynh đệ của hắn cùng Văn Nhân Hạo, huynh đệ của huynh đệ, ngô, cũng coi như nửa huynh đệ.

Lô mập mạp tuyệt không thừa nhận hắn là nhìn trúng súng tự động độc nhất vô nhị của Văn Nhân Nhạc.

Hết thảy đều giống như dự đoán của An Nhiên, sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Văn Nhân Nhạc vẫn không đứng lên, tư thế hắn như vậy không chỉ không khiến chiến sĩ thú nhân đối diện kiêu ngạo, ngược lại còn khiến hắn run rẩy càng nhiều hơn.

"Ta ta ta...... Ta nhận thua......" Chiến sĩ thú nhân kia run đến độ không thể nói, nhấc lên toàn thân khí lực nói xong câu này, suýt nữa đặt mông ngồi ngay tại chỗ. Hắn đã kiến thức qua thực lực của Văn Nhân Nhạc, hắn tự xưng là đánh không lại, thay vì đợi Văn Nhân Nhạc động thủ đem hắn đánh thành kẻ tàn phế thứ hai còn không bằng sớm đầu hàng.

À không, đây không phải đầu hàng, mà là chiến lược tránh né.

Sau khi nghe đối phương nói ra những lời này, Văn Nhân Nhạc kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Mà nhóc con kia không thể lĩnh ngộ được chân lý trong cái liếc mắt này, hắn còn vỗ tay vì chính mình anh minh quả quyết.

Lô mập mạp nhìn tiểu tử kia nhanh chóng từ trên lôi đài lui xuống, bộ dạng lo lắng không yên sợ Văn Nhân Nhạc đuổi theo đập chết. "Phốc, người nọ là không bình thường đúng không? Cứ thế mà đã bị hù."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thốt ra câu thứ hai từ lúc ngồi xuống nãy giờ: "Hừ, đây mà là chiến sĩ được dạy ra từ học viện tốt nhất đại lục phía Nam, dạy ra một tên ngay cả chút huyết tính cũng không có, chưa chiến đã bại, nếu hắn là người Ngũ Thập Lam gia ta, ta không chừng đã một vuốt đập chết hắn."

An Nhiên cười híp mắt nhìn trung tâm lôi đài, y đưa tay hướng thịt mỡ rung rinh của Lô mập mạp chọc chọc. Lô mập mạp lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhớ tới nhiệm vụ An Nhiên giao cho hắn, một bên phất tay một bên đi xuống.

Văn Nhân Nhạc bỏ cuộc.

Ở thời điểm chiến tích huy hoàng nhất giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Người quyết định là An Nhiên, chấp hành thi hành là Lô mập mạp.

Sau khi dùng tâm lý bức lui một thú nhân không chiến mà hàng, rốt cuộc Văn Nhân Nhạc kiên trì không nổi biến về hình người, hắn bị Lô mập mạp từ trên lôi đài khiêng xuống. Thẳng đến khi Văn Nhân Nhạc trở lại vị trí của hắn trên khán đài, mọi người vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Trọng tài vẫn còn ở bên cạnh lôi đài hô: "Vị đồng học này, thi đấu còn chưa chấm dứt, ngươi không thể như vậy."

Cảm tình Lô mập mạp nói bỏ quyền là giỡn ư? An Nhiên không vui hừ hừ.

An Nhiên thì thầm, Văn Nhân Nhạc cũng không dám giả chết thêm, giày vò đi xuống khổ cũng chỉ là bản thân hắn, hắn miễn cưỡng chống lên cánh tay Lô mập mạp đứng lên, dùng hết khí lực toàn thân đối với trọng tài trên lôi đài hét lớn: "Ta bỏ quyền"

Dưới tác dụng phụ của vô địch kim cương hoàn, Văn Nhân Nhạc vô cùng suy yếu, không lý do mà suy yếu, thanh âm hắn không lớn, nhưng trọng tài vẫn nghe được. Việc không liên quan đến mình quần chúng vây xem đối với quyết định như vậy của hắn hơn phân nửa cảm thấy tiếc hận. Lúc này, thú nhân có chút ngũ cảm nhạy bén đều đã phát hiện Văn Nhân Nhạc không được bình thường.

Tại sao lại không bình thường?

Trên hết cả tôn nghiêm của chiến sĩ thú nhân sao có thể chấp nhận người khác khiêng trên vai đưa đi.

Việc này truy cứu nữa cũng không có ý nghĩa, bọn họ dưới đáy lòng yên lặng chúc mừng một phen, mỗi một lượt thi đấu đều quan hệ đến vinh dự bản thân, đối thủ mạnh như vậy, bớt một tên vẫn tốt hơn.

Văn Nhân Nhạc cũng không rõ lắm bản thân xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt xông lên, phảng phất như thần thú phụ thể, móng vuốt đối phương vỗ lên người hắn chỉ được tính như gãi ngứa, qua lúc đó, cả cơ thể hắn đều yên lặng, toàn thân trên dưới một chút sức lực cũng không có.

"Đừng nghĩ quá nhiều," An Nhiên đưa tay xoa bóp khuôn mặt xinh đẹp của hắn, "Ngươi không phát sinh vấn đề gì cả, có trách thì chỉ trách ngươi dùng thuốc bậy."

"Thuốc?"

"Ừ hừ, ta đưa thuốc cho ngươi có thể một lúc ăn như đường như đậu ư? Dù là thuốc cũng có ba phần độc, thứ nào mà không có một chút tác dụng phụ."

Văn Nhân Nhạc rụt cổ, hắn không phải quá kích động ư, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào liền làm ra việc này, lại nói, chuyện này cũng không thể trách hắn hết được, "Ngươi cũng không nói cho ta biết có chuyện này."

Đây tính là gì, oán hận sao? Hay trách cứ?

An Nhiên hơi híp mắt, thần sắc bất định.

Sau khi Văn Nhân Nhạc biết bản thân không có chuyện gì, hắn liền ngoan ngoãn ở bên người An Nhiên xem thi đấu, có vài lần Văn Nhân Nhạc muốn mở miệng cầu An Nhiên giúp hắn nghĩ biện pháp, làm một thú nhân, hắn tuy không ham thích tu luyện, nhưng cũng không thể mặc kệ chính mình suy yếu thành như vậy. Nhưng từ đầu tới cuối, An Nhiên cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, An Nhiên vẫn nhìn lôi đài nhỏ ở góc Đông Bắc, nơi đó là chỗ An Kì rút thăm.

Sau kết quả của Văn Nhân Nhạc, có thể xem xét kế tiếp đến Văn Nhân Hạo trên lôi đài. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Văn Nhân Hạo vẫn không biến thú hình, sử dụng thủ đoạn tác chiến rất khác thường. Cứ như đang rèn luyện thể lực bản thân, chỉ cần trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu hắn liền một đường đuổi theo đối thủ, dùng hết thảy thủ đoạn đem dược trong tay chụp đến đối phương. Văn Nhân Nhạc cũng mới phát hiện ca hắn dĩ nhiên là vậy, hắn vụng trộm đưa mắt nhìn khán đài có người của Văn Nhân gia, như hắn sở liệu, sắc mặt cha hắn khá là không tốt.

Có thể tốt được ư?

Thú nhân trẻ tuổi có thực lực nhất trong đám đồng lứa, được cả nhà ký thác kỳ vọng cao lại thành ra như vậy, sắc mặt hắn có thể tốt mới là lạ.

Văn Nhân Nhạc không biết tâm lý bản thân hiện tại là gì, nhưng thấy sắc mặt người Văn Nhân gia như táo bón khó coi, hắn thế nhưng lại rất cao hứng. Hắn không nên xem thường ca hắn, cảm thấy ca hắn chỉ là mãn phu, chỉ biết đánh nhau.

Lại nói An Kì bên kia, sau khi Bành Vũ Hào bị Văn Nhân Nhạc mạc danh kỳ diệu xử lý, toàn bộ học sinh năm ba tìm không ra nửa tên có thể cùng hắn làm đối thủ, An Kì vốn chính là vũ khí hình người, sau khi mặc vào chiến khải Kình Thiên lực phòng ngự lại càng tăng lên, thú nhân cùng cấp là không thể chạm vào.

Thực lực cách xa như vậy, thi đấu rõ là lãng phí thời gian, hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Trên ghế ngồi hội đồng xét xử cũng rất u sầu. Vừa rồi sắp xếp vấn đề súng tự động của Văn Nhân Nhạc, lại lòi ra vấn đề Văn Nhân Hạo dùng thuốc, thuốc này nhìn như bình thường, nhưng lực sát thương hoàn toàn có thể sánh ngang với súng tự động. Ngô, chẳng qua trọng điểm hai người bất đồng, súng tự động là chết người, mà thuốc khiến ngươi thua đồng thời còn mất hết cả mặt mũi.

Đây là trò đùa dai của An Nhiên, quả thật chúng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng chiến sĩ thú nhân vốn trọng nhất là tôn nghiêm, gặp chuyện như vậy, so với chết còn ác hơn.

Hội đồng phán xét cho là, bọn họ đã tước quyền của một thú nhân Văn Nhân gia, nếu lại diễn tiếp trò cũ sẽ gợi ra cường thế bắn ngược.

Nhìn đi, chủ phu đương gia người ta sắc mặt đã rất khó coi rồi. Thật sự muốn khiêu khích trực tiếp uy nghiêm đại quý tộc Đế Đô thật ư? Tuy nói quy tắc học viện Maca giữ gìn trước giờ vĩnh viễn là trung lập, nhưng nó không bao gồm cáo lão sư trong học viện.

Vài người đạt thành ý kiến nhất trí, chí ít phải cấp Văn Nhân gia lưu lại một đứa.

Không thể hạn chế hắn sử dụng thuốc, vậy chỉ có một biện pháp – để An Kì cùng Văn Nhân Hạo trước tiên gặp nhau –

Hết chương 178 + 179

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro