Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Trương Bình cầm cái mâm lớn đi và gửi nó lại cho quầy đồ ăn, chủ tiệm Lục tự mình lấy quần áo và giao tận tay.

Chu Túc Chi thản nhiên lật ra, não của Từ Ấu Gia như bừng tĩnh , chỉ vào chiếc áo choàng gấm màu trắng sáng như ánh trăng và nói: "Túc biểu ca sinh ra vốn khôi ngô tuấn tú và tao nhã rồi, mặc bộ y phục này nhất định nhìn sẽ càng thuận mắt hơn."

Trên người nàng vẫn còn lưu lại mùi thức ăn, lại thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của một thiếu nữ mới lớn. Chu Túc Chi khi được nàng khen “khôi ngô tuấn tú và tao nhã”, chàng dường như không kiềm chế được, trái tim bổng đập loạn lên, cúi đầu nhìn xuống chiếc kẹp tóc hình hoa mai màu hồng đang rung nhẹ trên đầu, khẽ nói: " muội nói hay lắm, tự nhiên là tốt rồi."

Chủ tiệm Lục đưa mắt ra hiệu lấy cái áo mà Từ Ấu Gia chỉ, Chu Túc Chi nhận lấy từ tay của lão Lục, giương mắt liếc lão một cái, hiển nhiên là bộ dạng rất bình tĩnh. Chủ tiệm Lục cảm thấy có loại một áp lực rất lớn, không giám nhìn thẳng anh ta, bất giác bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lau mồ hôi trên trán , thầm nói: "Đáng sợ thật, đã nhiều năm ta không gặp qua người nào như vậy, có thể dọa chết người chỉ với một ánh mắt."

Chu Túc Chi đi vòng ra phía sau bình phong thay y phục, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Từ Ấu Gia nghe thấy âm thanh náo nhiệt, không hiểu sao cảm thấy thời tiết tháng tám vẫn còn có chút oi bức, cô phẩy phẩy tay quạt gió hai lần, cảm thấy trong phòng có chút tĩnh lặng, bắt đầu nói: "Biểu ca à, tết đoàn viên trong phủ sẽ có yến tiệc, bà nội nói mời anh đến tham dự."

Chu Túc Chi "ừ" một tiếng, từ sau bình phong quay người bước ra, tư thế tao nhã ví như thân ngọc trước gió , khí chất hiên ngang. Từ Ấu Gia hai mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh: "Biểu ca, huynh mặc bộ y phục này thật đẹp! Chỉ là ... nút cổ áo của huynh vẫn chưa được cài chỉnh tề."

Chu Túc Chi cài lại cúc cổ áo, kết quả lại càng làm cho nó thêm xiên xẹo .

Từ Ấu Gia nhíu mày, cuối cùng nàng không nhịn được, đứng dậy bước đến trước mặt Chu Túc Chi, dơ tay muốn chỉnh lại cúc cổ áo giúp chàng. Nàng mới 13 tuổi, chưa hoàn toàn trưởng thành, đứng trước một người cao lớn như Chu Túc Chi càng làm cho nàng thêm nhỏ bé. Nàng phải kiễng chân mới có thể với tới. Cô cởi cúc áo của Chu Túc Chi ra rồi chỉnh lại giúp chàng ta, ngón tay trắng nõn thon dài của nàng vô tình chạm vào yết hầu của chàng, Chu Túc Chi toàn thân căng cứng, cố gắng khống chế yết hầu của mình không chuyển động, tránh làm cô nương nhỏ đứng gần mình sợ hãi.

Sau khi cài chỉnh tề cúc cổ áo cho chàng, Từ Ấu Gia lui về phía sau hai bước: "Túc ca, huynh xem, thế nào ạ?"

Chu Túc Chi đứng ở trước gương lớn, nhìn thấy trong đó là một cô nương nhỏ nhắn , “Ta rất thích bộ y phục này.” Sau đó chàng quay vào phía sau rèm để thay y phục. Tuy rằng chiếc áo choàng gấm này nhìn rất đẹp, thế nhưng chàng không quen mặc đồ dày như thế, sẽ làm chàng cảm thấy thật nóng nực. Chàng ấy luôn mặc quần áo mỏng, ở Kinh thành, khi thời tiết thật lạnh chàng ấy cũng không mặc đồ dày như thế, nhiều lắm cũng chỉ khoác thêm 1 chiếc áo choàng bên ngoài.

Từ Ấu Gia đang ngồi bên bàn đợi chàng, nghĩ về tiền kiếp, 2 năm tới sẽ xuất hiện một số kiểu quần áo thời trang rất đẹp. Nếu như bây giờ nàng vẽ cho chủ tiệm Lục những mẫu đó, chắc chắn sẽ bán rất chạy, thu nhập cuối năm sẽ rất cao. Sau đó nàng chợt nhận ra rằng mẹ của nàng rất giàu có, nhưng trong kho của Từ gia lại không có tích trữ gì, hai năm nữa Từ Cảnh sẽ cưới người vợ, Từ Anh và Từ Tú sẽ được gã đi.

Đề phòng không có chỗ dựa dẫm, nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc khác. Từ Ấu Gia chậm rãi chuyển ánh mắt về phía sau rèm. Của hồi môn của dì nàng cũng nhiều như của mẹ nàng, chú nàng thì rất giỏi kinh, Giới biểu ca và Luật biểu ca thì thừa kế gia nghiệp do phụ thân của họ để lại, họ cũng là những anh tài trong giới kinh doanh. Gia sản của dì nàng so với mẹ nàng thì nhiều hơn gấp bội. Túc biểu ca tuy là con của vợ kế, chàng về đây ở từ năm 13 tuổi , dì của nàng chưa từng bạc đãi đối với chàng, sau này tài sản cũng sẽ được phân cho chàng là điều có thể.

Lại nói, chàng có ấy khả năng sẽ đạt đến vị trí cao trong nội các , nếu như có thể để Túc biểu ca làm hậu thuận thì ở bên chàng sẽ là chỗ dựa đáng tin cậy cho nàng.

Chu Túc Chi từ phía sau rèm bước, nhìn thấy Từ Ấu Gia đang chống cằm, ngây người nhìn hoa văn trên rèm , không biết nàng ấy đang nghĩ gì, chàng từ từ ngồi xuống đối diện Từ Ấu Gia, nhấp một ngụm trà đợi cho Từ Ấu Gia định thần lại. Chu Túc Chi không hề tỏ ra vội vàng, kiếp này chàng đã xuất hiện trước mặt nàng, nàng còn chưa kết hôn, mọi thứ vẫn còn kịp ......

Từ Ấu Gia cuối cùng cũng định thần lại, lúc này nàng mới nhận ra Chu Túc Chi đã sớm thay y phục từ lâu và đang ngồi đối diện với mình: "A, Túc ca, huynh, huynh đã thay y phục rồi? Vậy chúng ta đi thôi?" Từ Ấu Gia đỏ mặt.

Chu Túc Chi ánh mắt dừng ở trên mặt nàng thở dài gật gật đầu.

Hai người đi xuống lầu, Từ Ấu Gia nhìn thoáng qua thấy một chiếc áo choàng gấm cổ tròn màu xanh lam đang treo ở tiền sảnh lầu một, nàng lại nghĩ đến việc nên chọn thêm hai cái nữa, cô liền giơ tay lên nói: "Biểu ca, bộ kia —— "

"A, Biểu muội vẫn nhớ ta à?! Đã lâu không gặp, biểu muội đã lớn vậy rồi!" Một người mặc áo gấm đỏ tươi chạy tới bên cạnh Từ Ấu Gia, nhìn hắn thật lòe loẹt diêm dúa , trên mặt nổi một vài nốt mụn đỏ, tay hắn cầm một chiếc quạt gấp , lắc vài cái một cách thích thú.

“Ngươi là—” Từ Ấu Gia nghĩ nghĩ một lát nhưng không nhớ rõ người này là ai.

"Này, biểu muội quên ta rồi sao, ta là vương biểu ca họ Vương của muội đây."

Vương biểu ca? Từ Ấu Gia không có chút ấn tượng nào về hắn, hình như là người của nhà anh trai của bác. Nàng không thích người anh họ Vương này, lần nào gặp cũng thấy hắn ta yi phục không chỉnh tề, ánh mắt thì soi mói như muốn ước lượng giá trị có thể bán nàng được bao nhiêu. Nàng chỉ gặp hắn một hai lần khi đến bái kiến lão gia gia. Từ lúc rời khỏi Từ gia nàng đã không còn gặp lại hắn, sau nhiều năm như vậy, chẳng trách không thể nào nhớ nổi hắn là ai.

"Thì ra là Vương ... thiếu gia."

Ánh mắt Vương Kế Nghiệp đảo vài lần trên khuôn mặt Từ Ấu Gia, Cái kẹp tóc trên đầu nàng hẳn là đáng giá rất nhiều tiền. Tuy nhiên, khuôn mặt của nàng ấy còn hấp dẫn hơn cái kẹp tóc kia rất nhiều. Trước kia thật không hề để ý tới. Dung mạo của nàng thật làm rung động lòng người. Đôi mắt ngân ngấn lệ của nàng thật đẹp, thật giống mẹ của nàng. Chỉ có điều đôi mắt của Cố Thị lại thể hiện sự dịu dàng của một thiếu phụ trưởng thành, còn đôi mắt nàng lại là sự trong sáng và ngây thơ của một cô nương mới trưởng thành.

Vương Kế Nghiệp phẩy phẩy quạt một vài cái, "Haha, Vương thiếu gia ta nghe thật xa lạ, gọi biểu ca."

“Ngươi là biểu ca của Từ Anh, không phải biểu ca của ta, biểu ca của ta đây cơ”. Từ Ấu Gia chỉ vào Chu Túc Chi bên cạnh, "Vương thiếu gia à, đây mới là biểu ca của ta, họ Chu. Biểu ca, đây là cháu trai của bác gái, họ Vương."

Chiếc quạt gấp trên tay Vương Kế Nghiệp dừng lại, hắn nói: "Hóa ra là Chu thiếu gia, là người Tô Châu tới?"

Chu Túc Chi chắp tay: "Vương thiếu gia, ta và biểu muội đây còn có việc, hẹn gặp lại ngài sau." Nàng ta thật có nhiều anh họ. Khi còn ở Tô Châu, nhà ta có 3 người, nhà cậu có 3 người, tổng cộng là sáu anh em họ. Khi đến Kinh thành , nhiều người chạy đến trước mặt hắn ta để nhận biểu ca. Ấy vậy mà cô em họ này lại nhìn hắn ta với ánh mắt không một chút gì là thân thiện.

Chu Túc Chi bước đi, Từ Ấu Gia cũng không muốn để ý tới Vương Kế Nghiệp, nàng cùng nhanh chóng cùng Chu Túc Chi rời khỏi đó.

Vương Kế Nghiệp thấy hai người này nói xong liền rời đi, không nhin được mà hét lên: "Này, biểu muội, đừng đi—"

Chu Túc Chi quay đầu lại, dùng ánh mắt quét qua người Vương Kế Nghiệp, vị trí hắn đang ngồi là của lão nhân kiếp trước, lúc này tâm trạng không được vui, thêm phần tức giận, ánh mắt của nàng bỗng nhiên cũng trở nên sắc bén. Vương Kế Nghiệp chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên đầu mình, toàn thân lạnh ngắt, gần như muốn khuỵu xuống, nhanh chóng lấy lại thần thái, chỉ có thể đứng trân trân tại chỗ nhìn cho đến khi hai người đi khuất. .

Vương Kế Nghiệp lắc nhẹ chiếc quạt gấp, thầm nói:“Thật là nhẫn tâm.”, cô nương nhỏ này không chỉ giàu có, mà gia thế cũng không vừa, xem ra hai ngày này phải sắp xếp thời gian đến Từ phủ để bái kiến bác gái mới phải đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro