Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Từ Ấu Gia mới bắt đầu tìm hiểu về sổ sách thu chi, tương  đối khó học, may là Cố Thị có kinh nghiệm và chỉ dạy từ nông đến sâu, bản thân cũng chịu khó, tiến độ cũng không tệ.

“ Đại thái thái đến rồi.” Cố Thị nghe thấy nha hoàn ở trong viện thông báo, vội vàng đứng dậy ra ngoài đón tiếp, Từ Ấu Gia cũng đi ra theo.

Sau khi chào hỏi và bước vào phòng, bà cả Vương Thị cười nói: “ Gia, ngươi đi chơi đi, ta muốn nói chuyện với nương ngươi.”

Từ Ấu Gia đáp lại một câu rồi đi đến phòng phía tây nàng vừa đọc sổ sách thu chi hồi nãy.

Càng nghe thì mặt nàng trở nên đỏ lên, không phải xấu hổ mà là tức giận. Đại thái thái tính toán thật giỏi, đây là đem toàn bộ tài sản của hai phòng về nhà riêng.

Cố Thị cũng tức lắm, cháu trai của Vương Thị là người như thế nào, trong lòng mọi người đều biết, bà không thấy ngần ngại khi nói về đứa con gái yêu quý của bà? Bà cũng không đợi Vương Thị nói cặn kẽ, liền vội vàng ngăn lại. “Gia vẫn còn nhỏ, muội cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối như vậy, chỉ cần được ở lại 2 năm nữa thôi. Thêm vào đó, trước mặt còn có Từ Tú và Từ Anh nữa, thế nào cũng phải để cho hai tỷ của nó quyết định, rồi mới đến lượt nó.”

Vương Thị cũng biết chuyện này không dễ dàng gì, lần này tới cũng chỉ để thăm hỏi giọng điệu của Cố Thị, không ngờ tới thái độ của bà lại kiên quyết như vậy, dù biết cháu mình không có khả năng, cũng khó trách có chút không vui, kiên nhẫn nói thêm hai câu rồi cáo từ.

Từ Ấu Gia đã bỏ đi. Cố Thị tiễn bà cả, rồi tới phòng ở phía tây. Nhìn thấy con gái mình đang giả vờ đọc sổ sách, vốn dĩ là có chút bực bội rồi bà lại bật cười. “Đừng giả vờ, hồi nãy ta biết là con nghe lén ở ngoài, từ dưới rèm đã nhìn thấy chân con rồi”

“A”. Từ Ấu Gia có chút khó chịu, xem ra lần sau nghe lén nhất định phải giấu diếm bộ dáng. “Nương, con không thích Vương Kế Nghiệp đó.”

“Yên tâm, nương bất luận thế nào cũng sẽ không gả Kiều Kiều cho loại người đó.”

“Nương, con không muốn gả đi, con chỉ muốn bảo vệ nương, chúng ta sẽ sống chung cả đời, được không?” Từ Ấu Gia nắm lấy cánh tay mẹ lắc lắc, nói nhẹ, nếu không phải gả đi thì tốt biết mấy.

Cố Thị giơ ngón trỏ trắng nõn của bà ra rồi gõ nhẹ lên trán nàng và mỉm cười: “ Nha đầu ngốc.”


Từ Ấu Gia mặc một chiếc váy hoa gấm lụa màu đỏ đào, và một chiếc kẹp tóc màu đỏ mận, vì đây là lễ đoàn tụ, nàng hiếm khi mới ăn mặc lộng lấy như vậy. Cố Thị gật đầu: “Kiều Kiều cần phải mặc nhiều đồ màu đỏ như vậy, nhìn kìa, đẹp làm sao.”

Từ Ấu Gia nhìn vào gương thấy không có gì không ổn, “Nương, Người đi trước đi, con đi gọi Túc biểu ca tới Viện Thanh Trúc.” Lão thái thái mặc dù có mời Túc biểu ca nhưng bà sợ biểu ca ở nơi đó sẽ bị những người không có mắt làm ngơ.

Cố Thị đem Lan Hương, Vân Hương đi vào Đại Hoa Ninh, Từ Ấu Gia đem theo Xuân Diệp Xuân Hạnh đi vào Viện Thanh Trúc.

Trong Đại Hoa Ninh đặt hai cái bàn, phân nam nữ ngồi riêng biệt, bởi vì là đại tiệc gia tộc cho nên ko có vách ngăn giữa bọn họ. Đại thiếu gia Từ Cảnh cũng từ học viện trở về, cùng ngồi một bàn với đại lão gia với nhị thiếu gia thứ hai Từ Chương. Lão thái thái, bà cả cùng với Từ Anh, Từ Tú ngồi cùng một bàn khác. Cố Thị ngồi đối diện với bà cả, mặc dù lần trước hai người chia tay nhưng lúc này vẫn thản nhiên cười.

Không hiểu sao, Đại Hoa Ninh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn ra hướng bên ngoài. Dưới ánh trăng tròn, Chu Túc Chi cùng Từ Ấu Gia sánh bước đi tới, nam nhân mặc áo choàng bằng gấm trắng, dáng người cao thẳng, thuần khiết và tao nhã, còn nữ nhi mặc váy đỏ đào, nhỏ nhắn xinh xắn, tươi sáng và quyến rũ. Hai người chậm rãi đi bộ dưới trăng, như một đôi trời sinh, tình cờ tới mức nhân gian trêu đùa. Mọi người đều nín thở cho tới khi hai người tiến vào trong Hoa Ninh. Từ Ấu Gia giới thiệu Chu Túc Chi với mọi người để làm quen, âm thanh mới bắt đầu trở lại trong Hoa Ninh này.

“Tứ muội, biểu ca của muội có phải là đến từ Tô Châu không? Nghe nói là thủ khoa Tô Châu?” Từ Tú trầm giọng hỏi.

Từ Ấu Gia gật đầu, nhìn người ngồi ở bàn đối diện với vẻ lo lắng, biểu ca cạn chén với đại bá phụ, đợi một lúc sẽ không uống say chứ? Từ Chương rất hiền lành, không gây rắc rối, có lẽ là bởi vì có đại bá phụ ở đây chăng? Dáng vẻ của anh cả Từ Cảnh trông có vẻ như vừa ngưỡng mộ vừa tôn kính với biểu ca, cũng là, anh cả tới giờ vẫn chưa thi đỗ khoa cử, biểu ca lại đứng đầu khoa cử của Tô Châu.

“Tứ muội, biểu ca của muội có phải con của thê thiếp trong nhà không?” Từ Tú lại hỏi.

Từ Ấu Gia lại gật đầu, trong lòng có chút không vui.Túc biểu ca mặc dù là con thê thiếp nhưng lại có tài về học thức, kiếp trước chàng ta được sắp xếp ở vị trí của lão gia chủ, xuất thân con thê thiếp thì đã làm sao?

Từ Tú chậm rãi nhấp một ngụm trà, yên lặng nhìn trộm Chu Túc Chi qua nắp tách trà. Chàng sinh ra tao nhã, mang khí chất của Giang Nam và rất điềm đạm, ngồi cùng phụ thân, một cao thủ hạng ba, một chút cũng không sợ hãi. Đã là thủ khoa Tô Châu thì tài năng học thức nhất định rất giỏi, lễ hội mùa xuân năm sau nhất định có tên trên bảng danh. Điều quan trọng là chàng ta là phận thê thiếp, thiên hạ chú ý đến sự khác biệt của thê thiếp, giống như Từ Anh và Từ Ấu Gia cũng như vậy, thường thì ở những cuộc gặp măt sẽ không thân được, trái lại là bản thân…

Từ Ấu Gia không để ý tới Từ Tú, nàng luôn có chút lo lắng cho Chu Túc Chi, thường xuyên nhìn hướng về bàn đó, không ngờ lại thấy anh cả Từ Cảnh hướng mắt về phía nàng, trong ánh mắt đó có chút kì quái. Từ Ấu Gia trong lòng dần dần kinh hãi, không thể nào, Từ Cảnh nhìn trong mắt nàng là cái gì?

Từ Cảnh luôn học trong thư phòng, tối nay sau khi Từ Ấu Gia tỉnh dậy thì đây là lần đầu tiên  nhìn thấy chàng ta, trong trí nhớ của nàng, anh cả Từ Cảnh là một người rất dịu dàng và đối xử rất tốt với những tiểu nha hoàn trong viện. Bác cả luôn lo lắng cho chàng ta.

Từ Ấu Gia cúi đầu xuống, giả vờ gắp đồ ăn nhưng lại ngấm ngầm để ý Từ Cảnh. Qủa nhiên, qua một lúc, Từ Cảnh lại nhìn về hướng nàng, lần này nàng có thể thấy rõ ràng, Từ Cảnh nhìn về Xuân Phủ phía sau của nàng.
Xuân Phủ! Từ Ấu Gia siết chặt tay trong vô thức.

Kiếp trước, Xuân Phủ đã lẻn lên giường của Trình Duyệt, nhị đệ của Trình Dực, nàng ta còn lén lấy đồ dùng cá nhân của chính nàng ta và bức thư tình bị kết luận là tình yêu của nàng ta với Trình Duyệt. Bức thư đó không biết là ai đã bắt chước chữ của nàng ta để viết, nhưng nó giống đến nỗi bản thân nàng ta thậm chí còn không phân biệt được thật – giả. Có điều, nàng ta luôn thích ngăn nắp, và viết cũng vậy, nhưng thấy có một dấu chấm khó thấy trên mép chữ…

Hầu phu nhân cảm thấy chỉ một chấm mực không thể chứng minh rằng bức thư không phải do nàng ta viết, Trình Dực tức giận và gần như không nghe lời giải thích của nàng ta, đá nàng ta ra rồi bỏ đi, nàng ta kéo chàng lại, bị chàng đẩy ra và bị ngã xuống đất, đã xảy thai. Nàng ta chỉ nằm trên giường có vài ngày sau đó bị đưa đến một viện nhỏ hoang sơ, cho tới khi chết đều không được ra ngoài…

Chu Túc Chi mặc dù đang nói chuyện với đaị lão gia, nhưng luôn chú ý tới động tác tĩnh lặng của Từ Ấu Gia, nhìn nàng và các tỷ thì thầm, vốn dĩ thần sắc vẫn bình thường, không hiểu tại sao ánh mắt đột nhiên thay đổi, đột nhiên cảm thấy buồn bực lẫn lộn. Chàng đang từ từ suy nghĩ, không biết nàng làm sao lại như vậy, nàng bỗng vui mừng trở lại, cảm giác hân hoan sau một thảm họa nào đó.

Từ Ấu Gia nhìn mẫu thân, cũng may là ông trời cho nàng một cơ hội, lần này nhất định phải chăm sóc mẫu thân và bản thân nàng thật tốt. Nàng từ từ bĩnh tĩnh lại và lại chú ý đến động tĩnh của Từ Cảnh và Xuân Phủ, hóa ra Xuân Phủ ở yên trong Từ phủ, có điều nàng ấy đã bị mù và không nhận thấy điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro