Chương 13: Mùi hương của nguyệt quế bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Dực đứng dưới cây nguyệt quế cao lớn màu bạc, làn gió nhẹ thổi qua vạt áo xanh biếc, vài cánh hoa nguyệt quế màu bạc nhỏ bé rơi trên vai.

Đôi mắt ngôi sao của hắn khẽ cụp xuống, như thể đang suy nghĩ miên man về điều gì đó.

Một cô nương trẻ trong chiếc váy lá liễu ẩn hiện sau những bông hoa và nhìn hắn một cách bí mật.

Trình Dực là một võ sĩ với năm giác quan nhạy bén, hắn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của người khác và tự nhiên hắn đã chú ý đến tiểu cô nương kia.

Hắn biết cô nương này, nàng là tiểu nữ của Thừa tướng, tên là Quan Linh.

Nhắc mới nhớ, ở kinh thành này, có vô số cô nương đã tỏ lòng tốt với hắn, nhất là sau khi hắn trở thành Hội Ninh. Không phải hắn tự ái, mà là một thiếu gia không có phụ mẫu hay huynh đệ trong gia đình. Hắn thực sự là một nam nhân hoàn hảo để kết hôn.

Có rất nhiều cô nương, với rất nhiều loại thủ đoạn, nhưng hắn chỉ nhớ đến nàng, chỉ vì nàng đặc biệt ... ngốc.

Hắn  vẫn nhớ lần đầu tiên để ý đến nàng. Cũng là trong một bữa tiệc, hắn đi phía trước, nàng đi theo phía sau, ánh mắt rơi vào lưng hắn, Trình Dực quay lại đột ngột, nàng giật mình, chân quay ngoắt, bước sang phải, hoảng sợ đập trán vào cột.

Sau đó, hắn thấy trán nàng sưng lên nhanh chóng. Có lẽ, nàng đã đập trán vào cột rất mạnh?

Kể từ đó, hắn dần chú ý đến nàng, một thời gian sau, hắn cũng biết tên nàng.
Nàng thường xuyên nhìn trộm hắn, nghĩ rằng hắn không phát hiện. Tất nhiên, Trình Dực từ trước đến nay giả vờ rằng không phát hiện, chỉ là, hôm nay bằng cách nào đó, hắn đột nhiên không muốn giả vờ.

“Ra đây đi, ta đã nhìn thấy nàng rồi.”

Bụi hoa run rẩy rơi xuống, nhưng không một ai bước ra.

“Là nàng đó, Quan tiểu thư.”

Phía sau bụ hoa dần dần hiện ra mái tóc đen mượt, rồi đến vầng trán trắng, và cuối cùng là đôi mắt trong veo. Đôi mắt đó chớp mắt hai lần và thấy Trình Dực đang nhìn mình chằm chằm, và đột nhiên biến mất.

Quan Linh ngồi núp sau bụi hoa, rất khó chịu, nàng đã cẩn thận đủ rồi, sao có thể bị phát hiện, như vậyTrình Dực chắc chắn ghét mình. Nàng nghe nói rằng tất cả những cô nương ở kinh thành thể hiện ý tốt với hắn, nhưng những gì họ nhận được là sự thờ ơ của hắn, chắc hắn rất chán ghét hành vi của mình?
Làm như thế nào? Làm như thế nào? Quan Linh cúi đầu, lo lắng túm lấy đám cỏ dại bên bụi hoa.

Một đôi ủng đen chặn tay nàng lại, với những góc áo choàng màu xanh lam trên đó.

“A!” Quan Linh đột nhiên nhảy dựng lên, đỉnh đầu va vào cằm Trình Dực.


“Hí” Trình Dực từ lâu đã quen bị thương, nhưng vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Xin, xin, xin lỗi! “Quan Linh gần như khóc, lần này thật sự tiêu rồi, hắn nhất định muốn nàng thắt cổ tự vẫn?


“Đầu của nàng có đau không? ”Trình Dực xoa cằm hỏi, hắn từ nhỏ luyện võ công, hắn biết cuộc va chạm vừa rồi đau như thế nào, hắn biết rất rõ, giống như vừa rồi, đầu của nàng hẳn là phồng lên.

Nghe câu hỏi này của hắn, Quan Linh mới cảm thấy đầu thật sự rất đau, nàng chần chừ sờ vào thì chạm phải một khối phồng lớn, Quan Linh dùng lực  ấn ngón tay vào hơi mạnh, cơn đau suýt nữa khiến nàng rơi nước mắt, vì sợ rằng sẽ khiến hắn càng thêm chán nản, nàng nhanh chóng nín thở, nặn ra một nụ cười, “Không, không đau.”

Trình Dực đôi mắt sao lạnh lùng liếc nhìn đầu nàng: “Không đau là tốt.”
Hắn hét vào bụi nàng đang trốn và mặt đối mặt với nàng, mới nhận ra rằng hắn không có gì để nói về loại con gái này. Trình Dực im lặng một lúc, quay lưng bỏ đi.

Quan Linh biết những gì nàng làm hôm nay đã đủ khiến hắn tức giận, nàng không nên làm gì nữa, tuy nhiên nghĩ đến những gì nàng đang ôm trong lòng, Quan Linh vẫn đuổi theo vài bước và bước đến bên Trình Dực “Những lời nói kia đều không phải sự thật, họ không biết bất cứ điều gì, họ chỉ bắt chước những gì người khác nói. Chàng đừng để tâm đến những lời đó.”

Nói xong nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đã muốn nói với hắn những lời này từ rất lâu rồi. Kể từ khi Trình Dực phản bội Thái Chính Liêm, đã có một số lời bàn tán như thế này, nói rằng hắn từ bóng tối đi ra ánh sáng, và ngấm ngầm nói rằng Trình Dực là một kẻ hai mặt, ngay cả đại thúc đã chăm sóc hắn cũng phản bội người, cả gia đình đã chết trừ hắn. Vì quyền lực, không còn tính người.

Mỗi lần nghe được những lời như vậy, nàng đều lao vào tranh luận, Thái Chính Liêm rõ ràng đã giết phụ thân hắn, sau khi hắn biết sự thật thì báo thù cho phụ thân, có gì sai sao? Còn về cái chết của mẫu thân và đại ca hắn, không liên quan gì đến hắn.

Trình Dục tiếp tục bước đi, đôi môi mỏng gợi lên một chút châm chọc, “Lời bàn tán nào? Lời nào?”
“Chính là---”  Quan Linh bế tắc. Những lời nói tổn thương người khác, nàng nghe mà tức giận muốn chết, làm sao có thể nói trước mặt hắn," Chỉ là, có người nói chàng, chàng là thiếu gia mặt lạnh, trở thành người thờ ơ, như vậy là không đúng! “Nàng lo lắng, và cuối cùng nghĩ đến điều khác.

“A”Trình Dục cười tủm tỉm: “Ta thấy họ nó không sai, ta vốn dĩ là một người lạnh lùng.”

“Không!” Đôi mắt trong veo của Quan Linh mở to vì lo lắng, nắm chặt tay Trình Dục, “Chàng không phải người lạnh lùng, Chàng đã cứu mạng ta!”

“Ta cứu nàng?” Trình Dục cau mày, hắn không nhớ bất cứ chuyện gì như thế này.


“Chàng đã cứu ta!”


Năm sáu tuổi, nàng theo mẫu thân đi chọn đồ trang sức ở gian bảo vật, phụ thân thấy nàng không kiên nhẫn, liền nhờ Ma Ma dắt ra cửa chơi một lúc.
Có một người bán đường ở bên kia đường, người bán đường trở nên thu hút nàng, và nàng dường như ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào ở đó.


Trong lúc Ma Ma không chú ý, nàng đã giẫm đôi chân ngắn của mình và chạy băng qua đường, nhưng nàng gặp phải chuyện bất ngờ, nàng mở to mắt nhìn vành móng ngựa của hắn đang lao tới.


Thế giới như dừng ở thời điểm đó, nàng thậm chí đã quên khóc.

Một đôi tay cường tráng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, lăn ra chỗ khác, tránh khỏi vành móng ngựa, đem nàng tránh qua một bên, sau đó thiếu niên áo gấm xanh từ trên mặt đất nhảy xuống, quay lưng ngựa, khó khăn điều khiển con ngựa đã mất kiểm soát.

Những người xung quanh sửng sốt trong giây lát, sau đó ồ lên tiếng hoan hô: “Trình thế tử thật giỏi!”


“Trình thế tử thật sự là một thanh niên, mới mười lăm tuổi đã có tài nghệ tốt như vậy!”

Ma Ma thấy nàng suýt gặp nạn, sợ bị mẫu thân trừng phạt nên bà đã bế nàng và trốn ở đại sảnh của nhà kho.


Tuy nhiên, thiếu  niên với đôi lông mày kiếm, đôi mắt ngôi sao và thần thái ngời ngời từ nay đã nằm trong trái tim nàng.

”Có chuyện như vậy sao? Ta không nhớ.” Còn cứu người sao? Hắn giết còn nhiều người hơn.



Hắn không quan tâm, tâm trạng Quan Linh cũng trầm xuống, nàng nói nhỏ: “Chàng không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được.”

Hai người sánh bước bên nhau, Quan Linh thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm hắn, nàng cảm thấy đây có lẽ là khoảnh khắc gần hắn nhất trong đời, nàng mong rằng con đường này không bao giờ kết thúc, nhưng cách đó không xa có một ngã ba.

Nàng biết rằng mình nên tách ra khỏi hắn ở ngã ba đường, nếu không, nhất định sẽ khiến bản thân hắn sẽ càng gặp thêm phiền phức.


Đôi mắt trong veo của nàng lại rơi trên lông mày hắn, đây là lần cuối cùng, có thể nhìn hắn gần như vậy ...

“Ai ya!” Nàng chỉ nhìn Trình Dục mà không để ý đến chân mình, nàng dẫm phải một viên đá tròn nhỏ, mắt cá chân truyền đến một cơn đau nhói, điều khiến nàng kinh hãi là nàng phát hiện mình đang nghiêng người hướng về Trình Dục.


Vốn tưởng rằng Trình Dục sẽ đẩy mình ra, sau đó khinh thường nhìn mình, hoặc có lẽ hắn sẽ nói: “Ta đã thấy thủ đoạn này nhiều rồi, bây giờ không có chút để tâm .” Quan Linh lo lắng, cái eo gầy guộc khó nhọc vặn vẹo, đột ngột xoay người, ngã về phía hàng hoa ven đường.
Đó là ... hoa hồng!

Vậy là tiêu đời! Quan Linh chỉ kịp lấy tay che mặt, còn những chỗ khác thì không thể quan tâm được nữa, chắc là bị cái gai nhọn sắc nhọn kia làm trầy xước bầm dập rồi phải không? Nhưng ngay cả như vậy, vẫn tốt hơn là ngã vào hắn và khơi dậy sự ghê tởm của hắn. Nàng không rơi vào bụi hồng gai, một cánh tay mạnh mẽ ôm eo nàng kéo nàng lại.

Các ngón tay của Quan Linh trên mặt nàng mở ra một khe hở, đối diện với đôi mắt đen như sao của Trình Dục.


Nhìn thoáng qua, các ngón tay lại di chuyển vào nhau, nàng lắp bắp: “Xin, thực xin lỗi, ta thật sự không có kế hoạch với chàng...”

Một lòng bàn tay ấm áp gõ vào đầu nàng và giọng nói trầm thấp của hắn ở bên tai nàng.

“Nha đầu ngốc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro