Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Sau khi ăn sáng, từ Thọ An Đường vấn an trở về, Từ Ấu Gia nghĩ đến Chu Túc Chi, không biết chàng ở trong buổi tiệc rượu tối qua, chàng có uống nhiều hay không, liền đi đến Viện Thanh Trúc. Chu Túc Chi mặc bộ quần áo trắng mỏng như trăng đang ngồi trong phòng sách của Tây Thứ Gian viết chữ, nhìn thấy Từ Ấu Gia đi vào liền định đặt bút xuống, Từ Ấu Gia nói: “Biểu ca cứ tiếp tục viết đi dù sao muội cũng không có việc gì, muội sẽ ngồi ở đây xem.”

Nàng đứng bên cạnh tủ sách lớn cũng không tránh được ánh nắng lại không muốn cản trở động tác viết chữ của Chu Túc Chi, nhìn nét chữ tròn đầy mượt mà viết ở trên giấy thực sự tròn trịa, nhã nhặn đúng như thể đài các tiêu chuẩn, nàng thầm thở dài. Chẳng trách kiếp trước Chu biểu ca có thể thi đâu đậu đó, văn chương làm như thế nào thì nàng không biết, chỉ là bàn tay này viết chữ thật đẹp, không phải người nào cũng có thể so sánh được.

Chu Túc Chi quan sát nàng, mấy ngày trước gặp nàng, có thể là vì hôn mê do bị rơi xuống nước vừa mới tỉnh nên sắc mặt có phần nhợt nhạt, những ngày này nghỉ dưỡng tốt nên đã hồi phục, làn da trắng nõn, mềm mãi có chút hồng hào, ánh mặt trời chiếu vào một bên khuôn mặt nàng, hàng lông mi thanh mảnh như được nhuộm vàng phấn, đôi môi nhỏ hồng hào hé mở lộ ra một chút răng trắng tinh dường như đang kinh ngạc nhìn chữ chàng viết. Chu Túc Chi nhìn nhìn, quả nhiên là không có việc gì vội vàng,nàng nhàn nhã đứng ở bên cạnh bàn sách đợi nhìn chàng viết chữ vì vậy chàng liền cầm bút lên, tiếp tục viết lên nửa tờ giấy Tuyên Thành.

Cô gái nhỏ trầm ngâm đứng ở bên cạnh mặc dù không có thêm hương thơm ở tay áo màu đỏ nhưng tâm lý viết chữ của Chu Túc Chi cũng có sự thay đổi. Thể đài các nghiêm cẩn vuông vắn ban đầu quả thực được chàng viết ra phóng khoáng tự nhiên.

Chàng viết hết một trang liền đặt bút xuống, nhìn Từ Ấu Gia rối rít trên môi, vẻ mặt không biết nói câu gì không biết nói câu gì là thích hợp, câu gì là không thích hợp, chàng cười nhẹ một tiếng: “Kiều Kiều, muội thấy chữ ta viết như thế nào?”

Từ Ấu Gia làm sao dám nhận xét chữ của chàng? Chữ nào ở trên tờ giấy được viết ra đều xuất sắc, nhưng từ khi nàng đứng bên cạnh bàn sách, phong cách viết trước sau có sự thay đổi, vừa nhìn là có thể nhận ra, nghĩ đến sự xuất hiện của bản thân khiến chàng bận tâm, Từ Ấu Gia càng lo lắng, do dự hồi lâu nàng mới mở lời nói: “Chữ của Chu Biểu ca là chữ đẹp nhất trong tất cả các chữ muội nhìn thấy, chỉ là cách viết mặt sau này và mặt trước có chút không giống.”

“Vậy Kiều Kiều thích chữ mặt trước hay chữ mặt sau?”

Từ Ấu Gia vừa nghe thấy biệt danh chàng gọi mình còn cố ý nói với chàng tên này chỉ có mẹ gọi nàng, người ngoài đều không thể gọi, nàng lại lo lắng bản thân nói chàng là người ngoài sẽ khiến chàng tức giận, mười ngón tay vô tình xoắn vào nhau:

“Trước hay sau muội đều thích. Chu biểu ca, sao lại gọi biệt danh của muội? Biệt danh này là do mẹ muội gọi, nếu như người ngoài nghe thấy thì sẽ không hay.” Nói xong, nàng cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của Chu Túc Chi, nàng nghĩ nếu như chàng thực sự tức giật thì nói với chàng gọi biệt danh của mình cũng được, chẳng qua cũng chỉ là một cái tên, nhất định không thể để chàng vì nó mà tức giận được.

Chu Túc Chi khẽ liếc nhìn đôi tay đang xoắn vào nhau vô cùng căng thẳng của nàng, đem bút lông trên bàn đi rửa sạch, trên mặt không có biểu cảm gì: “Muội yên tâm, chỉ khi nào không có người ta mới gọi muội như vậy, Kiều Kiều không cần lo lắng sẽ bị người ngoài nghe thấy.”

Từ Ấu Gia tuyệt nhiên không có dũng khí trực tiếp nói “Người ngoài cũng bao gồm cả biểu ca”, trong lòng nàng xoắn xít rất lâu, cuối cùng cũng cúi đầu ngầm đồng ý.

Khóe môi của Chu Túc Chi khẽ giật một cái.

“Kiều Kiều, muội hãy đến nếm thử trà của ta.” Chu Túc Chi rời bàn sách đi đến bàn nhỏ ở bên cạnh đưa cho nàng.

Từ Ấu Gia lúc này mới nhớ ra tại sao bản thân lại đến đây, hỏi: “Chu biểu ca, bữa tiệc tối ngày hôm qua, biểu ca có uống nhiều rượu không?”

“Ta không.” Chu Túc Chi đưa tách trà cho nàng, “Nhưng canh giải rượu ngon lắm, ta đã uống rồi. Kiều Kiều mỗi tối đều cử người đưa bữa ăn khuya đến đều rất ngon, ta rất thích, ta rất muốn cảm ơn sự quan tâm của Kiều Kiều.”

Từ Ấu Gia nhấp một ngụm trà đang bốc khói hôi hổi, mặt nàng đỏ bừng: “Chu biểu ca không cần để ý, muội cũng không làm gì, tất cả đều cho căn bếp nhỏ làm. Chu biểu ca nếu như muốn ăn hoặc ăn không quen đồ ăn kinh thành thì cứ nói với muộn, muội sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị cho Chu biểu ca.”

Chu Túc Chi khi còn nhỏ đã cùng sư phụ đi rất nhiều nơi cũng đã có thời gian ở lại kinh thành, năm mười ba tuổi mới quay lại Tô Châu, chàng không kén cũng không nhớ khẩu vị Tô Châu, thêm vào đó kiếp trước chàng thực ra đã có một thời gian dài ở Kinh thành. “Đồ ăn ở trong phủ rất ngon, ta đã rất quen rồi, Kiều Kiều không cần lo lắng.”

“Chu biểu ca, đại bá phụ không làm khó chàng chứ, nếu như ông ấy có nói gì khó nghe, biểu ca cũng không cần để ý.” Từ Anh, Từ Tú đều nhắc đến thân phận con vợ lẽ của chàng, khó tránh đại bá phụ cũng sẽ để ý chuyện này, trong lời nói vô ý có chút khinh thường khiến cho chàng khó chịu. Lúc đầu khi chàng vừa đến Từ phủ, lão thái thái còn không muốn chàng đến bái kiến, nghĩ đến người nhà Từ phủ vô tình xúc phạm chàng, tương lai khi chàng nắm quyền vua và dân không biết có thù hận Từ phủ không, ngón tay của Từ Ấu Gia đan xen vào nhau một cách lo lắng.

“Kiều Kiều yên tâm, Từ đại lão gia không nói gì cả.” Chu Túc Chi biết nàng đang lo lắng điều gì, cũng biết mọi người ở Từ phủ tại sao lại nhìn mình như vậy, nhưng chàng sinh ra không thể lựa chọn thân phận của bản thân, cũng là vì xuất thân này không thể thay đổi mới gây ra mối di hận đau đớn ở kiếp trước. Nàng năm nay đã cùng mẹ đi đến Tô Châu, sau khi rời khỏi đây, trong lòng chàng vẫn luôn mong ngóng bóng hình của biểu muội, ngay lập tức đề cập với mẹ mình muốn cưới biểu muội làm vợ, mẹ chàng rất cảm động, bà chỉ có ba người con trai không có con gái nên vô cùng thích biểu muội Kiều Kiều nhẹ nhàng này. Nhưng mẹ chàng lại nói di mẫu thể nào cũng không bằng lòng, nếu như muốn có sức mạnh để đề nghị kết thông gia, chàng phải làm sao để được phong tiến sĩ, nếu như vậy di mẫu sẽ can tâm tình nguyện gả biểu muội cho chàng. Tốt nhất chàng phải dành được Trạng nguyên. Mẹ chàng đồng ý với chàng, nếu như trong kỳ thi Đình chàng giành được vị trí đầu tiên thì sẽ đề nghị kết thông gia với biểu muội cho chàng mà không do dự.

Chàng vừa nghe điều này là hiểu ý của mẹ, chàng là con của vợ lẽ còn biểu muội là đích nữ của di mẫu, vẫn là con gái duy nhất, là bảo bối không chịu được đau xót nên tuyệt đối sẽ không bằng lòng gả cho con vợ lẽ. Trong lòng chàng buồn phiền, buổi tối khi tắm gội chàng đã nghĩ rất nhiều, không chú ý nước lạnh nên đã ngâm mình rất lâu, kết quả vì như vậy chàng đã bị bệnh.

Kiếp trước, vào năm sau chàng đến Kinh thành để chuẩn bị tham gia thi hội tháng hai, kết quả đến Kinh thành mới biết, biểu muội đã đính hôn. Chàng không biết bản thân đã hoàn thành thi hội và thi đình như thế nào, chỉ nhớ lúc đầu khi chàng ngồi trên lưng ngựa mặc hồng bào cài châm đi qua đường, chàng đã đau lòng như thế nào, bản thân đã giành được trạng nguyên và đủ tư cách để cầu hôn biểu muội của mình nhưng biểu muội đã đính hôn với người khác.

Cũng may ông trời thương xót đã cho chàng một cơ hội nữa, chàng mở mắt ra, vốn tưởng rằng không biết làm sao nhưng không ngờ chàng đang ở trong nhà mình, biểu muội cũng vừa mới rời đi. Chàng bởi vì ngâm nước lạnh quá lâu nên mới đổ bệnh…

Chàng không đợi được đến khi khỏi bệnh, ngay lập tức khởi hành lên đường đến Kinh thành. Lần này, tuyệt đối chàng không thể bỏ lỡ lần nữa, cả đường đi chàng ngồi thuyền nhanh chóng, cuối cùng chàng cũng đến được Kinh thành trước sinh thần của Thái Các lão, chàng vẫn nhớ rất rõ kết quả chàng đã điều tra của kiếp trước, biểu muội chính là ở bữa tiệc sinh thần này lần đầu tiên gặp được con trai Ninh Hầu là Trình Dực.

Chàng ngăn không cho Trình Dực đi dự tiệc sinh thần, vốn dĩ cũng là gì muốn ngăn cản biểu mình mình nhưng không hiểu tại sao biểu muội lại tự mình nói không tham gia bữa tiệc này…

“Chu biểu ca, trà này là Vân Vũ, búp nhìn rất đầy đặn, hương nồng vị ngọt, vị rất ngon.” Giọng nói vừa ngọt nào vừa mềm mại.

Chu Túc Chi tỉnh táo lại đưa cho nàng ly trà: “Đây là Vân Vũ, ở chỗ của ta còn có rất nhiều, nếu như Kiều Kiều thích lát nữa về hãy cầm theo một túi.”

Giọng nói tươi tắn của biểu muội vẫn còn ở trước mắt mình, lần  này chàng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
“Không cần đâu, Chu biểu ca cứ giữ lại uống đi.” Trà rất ngon, Từ Ấu Gia lại không dám ham muốn đồ của chàng.
“Kiều Kiều.” Chu Túc Chi nâng mắt lên nhìn nàng, giống như gương mặt của ngọc, đôi mắt đen và sâu trong chốc lát, “Kiều Kiều chẳng lẽ không muốn gặp ta ở ngoài, nếu như Kiều Kiều đối xử với ta giống như người ngoài cũng cần khách khí, vậy thì Viện Thanh Trúc ta thật xấu hổ rồi, canh mà mỗi tối Kiều Kiều đều cử người đưa đến ta cũng không dám dùng.”

“Không phải, Chu biểu ca, muội không coi huynh như người ngoài. Muội, muội chỉ cảm thấy Chu biểu ca ở bên ngoài cái gì cũng không tiện, muội ngại cầm đồ của Chu biểu ca.” Từ Ấu Gia đỏ bừng mặt lo lắng.

Chu Túc Chi nhìn xuống, nhìn vào bàn tay của Từ Ấu Gia. Từ Ấu Gia thuận theo ánh mắt của chàng mới phát hiệt bản thân trong lúc nóng lòng đã nắm chặt tay áo của chàng, nàng sửng sốt giống như bị bỏng ngay lập tức buông tay ra. Tay áo phẳng phiu của Chu Túc Chi xuất hiện những nếp nhăn rõ ràng. Hai tay của Từ Ấu Gia hoảng loạn vỗ vỗ nhẹ tay áo, nàng hi vọng làm như vậy có thể làm phẳng nếp gấp, nhưng lúc đầu nàng nắm quá chặt nên bây giờ nếp gấp làm thế nào cũng không thể bằng phẳng.

Một nụ cười thoáng qua đôi mắt đen láy của Chu Túc Chi rồi ngay lập tức biến mất: “Dù ta ở bên ngoài nhưng bạc mẹ ta cho ta vẫn đủ dùng, Kiều Kiều không cần cẩn thận như vậy. Ở chỗ của Biểu ca, Kiều Kiều muốn làm gì cũng được.”

Chàng lặng lẽ đi kiểm tra phủ đệ rộng lớn mua lần trước, dưới gầm giường của phòng chính, chàng phát hiện một đường hầm, có rất nhiều tiền bạc châu báu được chôn dưới đấy, còn nhiều hơn rất nhiều so với lờn đồn đại của kiếp trước. Có thể nói đây là một nước đối địch giàu có, vì vậy đừng nói là trà, mà ngay cả vườn trà, núi trà, chàng cũng đều có thể mua cho nàng. Đương nhiên, số của cải này thực sự khiến người ta quá kinh ngạc, chàng không có ý định giữ tất cả vào túi tiền riêng của mình.

“Vâng, vậy muội sẽ lấy một gói là được rồi. Chu biểu ca, ở chỗ của muội còn có trà xanh Lục An là loại ta thường uống, ta sẽ cho Chu biểu ca một gói.”

Nhìn thấy chàng không quan tâm đến nếp gấp trên tay áo, Từ Ấu Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến ở chỗ của mình cũng có trà ngon, đúng lúc đáp lễ.

“Được, vậy ta cũng sẽ thử trà Kiều Kiều thường dùng.” Chu Túc Chi không thích uống trà xanh Lục An nhưng là trà của biểu muội nên đương nhiên là chuyện khác, hơn nữa, có qua có lại như vậy lại càng tốt.

Từ Ấu Gia cầm một gói trà Vân Vũ, đi qua sân nhỏ quay về hoa viên của mình. Bầu trời ngày Thu trong xanh như được gột rửa, ánh nắng chiếu vào người rất ấm áp. Nàng ngửi thấy hương hoa thơm thoang thoảng ngọt ngào, ngầm suy nghĩ, nếu như có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Chu biểu ca vậy thì không sợ những âm mưu của Đại Phương, suy cho cùng, Chu biểu ca vào mùa xuân năm sau là có thể bộc lộ tài năng, sau đó nhanh chóng vươn lên một vị trí cao, vài năm nữa là có thể ngồi đến vị trí của Các Lão…

“Biểu muội!” Một người ở trong vòm đất chéo đột nhiên nhảy ra, Từ Ấu Gia giật mình, trà trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro