Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Từ Ấu Gia nắm chắc tách trà trong tay, khi đó mới nhìn thấy rõ ràng, người đã nhảy ra khỏi cái gai xiên để gọi biểu muội của mình, đó là Vương Kế Nghiệp cháu trai của vợ cả Vương thị.

Vương Kế Nghiệp mặc cẩm bào màu vàng nhạt, vẫn đang phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, mắt hắn ta đảo qua đầu và mặt Từ Ấu Gia một lúc, cười nói: “Mấy không gặp ta rất nhớ biểu muội, buổi muội đây là từ đâu đến vậy?”

Từ Ấu Gua không có cầm theo tóc, nàng nhìn trái nhìn phái, cách đó không xa có một bà tử đang chăm sóc hoa viên, chỉ cần nàng chào là có thể nghe thấy, chỉ khi đó nàng mới thấy yên tâm đi gặp Vương Kế Nghiệp. Đã là mùa thu rồi, hắn ta như cũ vẫn cầm chiếc quạt xếp trên tay giả vờ phóng khoáng, mụn đỏ trên mặt dường như không còn rõ nữa, Từ Ấu Gia quan sát kỹ hơn, mới phát hiện hắn ta đang cố gắng che đi những vết sẹo, thực tế đã thoa một lớp phấn, trên y phục cũng không biết là mùi hương gì, khi phe phẩy chiếc quạt xếp sẽ tỏa ra một hương thơm nghẹt thở.

Từ Ấu Gia không chút dấu vết lùi lại hai bước: “Vương thiếu gia là đến đây thăm Đại bá mẫu đi, đây là sân trong, Vương thiếu gia không cần đi loạn thì tốt hơn.”

“Ta là nhìn hoa viên này không tồi, quanh đi quẩn lại không ngờ lại gặp biểu muội, nếu  biểu muội không bận, chi bằng ở lại đi dạo với ta trong hoa viên này, nói mới nhớ ta đã đến Từ phủ nhiều lần như vậy, nhưng vẫn chưa đi dạo hết.” Vương Kế Nghiệp lại tiến thêm một bước nữa.

Lông mày của Từ Ấu Gia cau lại một chút: “Vương thiếu gia là ngoại nam, nếu muốn đi dạo hoa viên thì nên ra sân ngoài, sân trong này toàn là nữ tử, Vương thiếu gia đã gặp Đại bá mẫu thì nên rời khỏi càng sớm càng tốt.” Nàng muốn bước đi, Vương Kế Nghiệp bèn duỗi tay ngăn cản: “Biểu muội hà cớ phải vội vàng rời đi như vậy, chúng ta không dễ dàng dì mới gặp mặt, biểu muội ở lại đồng hành với ta đi.”

Từ Ấu Gia bị hắn ta chặn lại, chỉ có thể hét lên với bà tử cách đó không xa: “Này, ngươi qua đây.”

Mặc dù bà tử đang chăm sóc hoa viên, nhưng cũng đã nhìn ra tình hình ở đây lâu rồi, nghe thấy Từ Ấu Gia gọi bà, lập tức chạy đến ngay: “Tứ cô nương, người gọi nô tì có việc gì?”

Từ Ấu Gia ra lệnh: “Ngươi mau dẫn Vương thiếu gia đến chỗ Đại thái thái (bà vợ cả), đừng đi sai đường.” Nói xong, không chờ Vương Kế Nghiệp ngăn cản, nàng liền bước đi.

Vương Kế Nghiệp thấy bà tử đi qua, chỉ có thể từ bỏ. ánh mắt hắn ta nhìn theo bóng lưng của Từ Ấu Gia một lúc, cô mấu hắn ta đã căn dặn bất cứ việc gì đều phài có sự bao dung, không thể chọc tức tứ cô nương, vạn nhất một ngày nào đó nàng ấy thực sự bay lên cành cao, nếu gả vào gia đình huân quý hoặc vào phủ thái tử, ngoảng lại tính nợ cũ thì không tốt lắm. Vì vậy, hắn ta chỉ có thể để cho tứ cô nương tự nguyện gả cho hắn ta, tuy nhiên, tiểu nha đầu mười ba tuổi,  lại chưa gặp bất kỳ người ngoài nào, chỉ có thể đối xử tốt với nàng, thỉnh thoảng lại dỗ dành nàng một chút, còn sợ không bắt được nàng trong tay sao? Nếu nầng thực sự là tâm tư sắt đá, hắn ta đến gặp Phách vương gây khó dễ, nàng không thể gả cho người khác, còn không phải ngoan ngoãn gả cho hắn ta sao? Đến lúc đó, hắn ta có thể xử lý dễ ràng, yêu cầu Cố thị đưa thêm của hồi môn, nếu không hắn ta sẽ không cưới nàng.

Khi đi xa Từ Ấu Gia vẫn có thể cảm nhận rằng Vương Kế Nghiệp vẫn đang đuổi theo nàng, trong lòng nàng không vui, vì bị Đại bá mẫu nắm trong lòng bàn tay, bà ta ở nhị môn quả nhiên là đã mở cửa sau cho cháu trai của mình như thế này đây, vỗn dĩ nếu có nam nhân ở ngoài vào nhị môn thì ít nhất cũng có một người nào đó dẫn vào,  Vương Kế Nghiệp vẫn ổn, hắn ta đi loạn trong hoa viên, không ai nhìn thấy hắn ta, hắn ta muốn đi đâu thì đi sao?

Nàng quay trở lại trong viện của mình, đầu tiên nàng tỉ mỉ dặn dò bà tử trông coi viện, trông coi tốt viện, không thể để nam nhân ngoài bước vào, đặc biệt là cháu của Đại thái thái.

“Cô nương đã gặp thiếu gia nhà họ Vương rồi?”

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước ra từ trong sương phòng,  bà đầu tóc búi tròn gọn gàng, trên đầu chỉ cài một chiếc châm vàng, mặt tròn, lông mày đẹp.

“Tiền ma ma đã quay lại rồi?” Từ Ấu Gia chào hỏi. Tiền ma ma là ma ma quản lý trong viện này, bà đã bên cạnh chăm sóc Từ Ấu Gia từ khi nàng sinh ra, vài ngày trước, con dâu của Tiền ma ma sinh con,  bà đã trở về để chăm sóc, trùng hợp lại là tết trung thu, Từ Ấu Gia đã bảo bà qua tết trung thu rồi quay lại.

Tiền ma ma bước tới nắm lấy tay Từ Ấu Gia, tỉ mỉ quan sát một lúc, đau lòng nói: “Cô nương đáng thương, người đã gầy đi rất nhiều rồi, Xuân Diệp và Xuân Hạnh nên bị chỉnh đốn một trận, chăm sóc cô nương như thế nào mà để cho cô nương bất ngờ rơi xuống nước vậy. Nếu như ma ma ở đó, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Nghe nói cô nương hôn mê hai ngày rồi mới tỉnh lại, trong lòng ma ma khó chịu như bị rán lên vậy.”

Tiền ma ma luôn chăm sóc cô cẩn thân, chỉ là trong kiếp trước, Tiền ma ma theo cô đến Ninh Hầu phủ, sau khi nàng bị đưa đến tiểu viện, Tiền ma ma khóc lóc thảm thiết một trận, nói bản thân bà đã chăm sóc nàng từ bé đến lớn nàng làm ra việc như vậy, bà không có mặt mũi tiếp tục ở lại Hầu phủ, liền xin nghỉ việc rồi rời đi. Từ Ấu Gia im lặng đưa tay ra: “Nghe tin tẩu tử sinh được một bé trai mập mạp, xin chúc mừng Tiền ma ma lên chức bà ngoại.”

“Tiểu tử mập sinh ra được ba cân rưỡi.” Tiền ma ma mỉm cười, không biết rằng thái độ của Từ Ấu Gia có chút lạnh lùng, theo sau vào phòng chính: “Cô nương, Vương thiếu gia kia không phải là người tốt, khi gặp cô nương hãy tránh xa một chút, lần sau khi đi ra ngoài người lên mang theo Xuân Diệp hoặc Xuân Hạnh đi cùng, có nha đầu nên cạnh, gặp việc gì cũng tốt hơn.”

“Ma ma nói phải.” Từ Ấu Gia hỏi Xuân Diệp về thu hái lá trà, bảo cô gói một phần Lục An Qua mà nàng đã uống qua, đặt vào Đa Bảo Các.

Tiền ma ma nhìn với vẻ nghi ngờ, đã hỏi: “Cô nương người đây là đổi trà với Nhị cô nương?” Ở chỗ Tam cô nương chắc chắn không có trà ngon như thế,nó chắc là của Nhị cô nương Từ Anh.

Từ Ấu Gia lắc đầu: “Không phải, đó là của Túc biểu ca.”Nàng sự định lần sau đến Thanh Trúc Viện, sẽ đem Lục An Qua đến đó.

Tiền ma ma cũng đã nghe nói về việc Chu Túc Chi chuyển đến ở Từ phủ rồi, nghe vậy sắc mặt bà hơi tối sầm lại: “Cô nương, dù sao Chu thiếu gia cũng là một ngoại nam, đều đã mười chín tuổi rồi, người hiện tại cũng lớn rồi, để tránh dị nghị cũng phải chú ý, ma ma không nói rằng không thể đi sân ngoài, cô nương lần sau vẫn là không nên đi ra ngoài một mình.”

Mặc dù Tiền ma ma dài dòng, nhưng những gì bà nói đều có đạo lý, ngoài ra Vương Kế Ngiệp đã có thể ra vào sân trong một cách tùy ý, thực sự rất nguy hiểm, Từ Ấu Gia nói: “Biết rồi, lần này là ta đã sơ xuất, lần sau ta sẽ mang theo Xuân Diệp.” Còn về Xuân Hạnh, có lẽ Xuân Hạnh đã không ở trong tiểu viện này từ lâu rồi.

Từ Ấu Gia đã dùng bữa trưa và nghỉ ngơi, đang muốn đến viện của mẫu thân thân tiếp tục học đọc sổ sách kế toán và định kho, liền nghe thấy tiếng cô hầu nhỏ trong sân hết lên: “Tam cô nương đến rồi.”

Xuân Diệp kéo rèm lên, Từ Tú bước vào phòng, nàng ta mặc một bộ màu hồng đào có thêu tinh tử của hoa mẫu đơn, đường cong duyên dáng của thiếu nữ lộ ra, nàng ta bước một bước vào phòng, đầu tiên là nhìn vào cách bài trí của căn phòng, nàng ta thường xuyên đến đây, nhưng mỗi lần nàng ta đến đây, không khỏi cảm thấy gia cảnh của Nhị thẩm thực sự rất vững chắc, nhị phòng nhà không phù hợp không thể nắm trong tay, ngoài bạc hàng tháng của công trung không có gì béo bở để vơ vét, nhưng đồ đặc của Từ Ấu Gia ở đây tốt hơn của Từ Anh nhiều, không có gì lạ khi mẫu thân muốn nàng ta gả cho nhà họ Vương.

Từ Tú mềm mại thanh thoát đi đến trước mặt Từ Ấu Gia: “Tứ muội muội đang bận gì vậy, mấy ngày hôm nay làm sao không thấy muội ra ngoài chơi.”

Từ Ấu Gia bảo nàng ta ngồi: “Muội quá lười để di chuyển. Tam tỷ sao tỷ lại tới đây, mau ngồi đi.”

“Tỷ cũng là một một người lười biếng, nên cứ tùy ý xoay người.” Từ Tú ngồi đối diện với Từ Ấu Gia: “Ta lại không giống như nhị tỷ, mẫu thân gần đây đã đưa tỷ ấy đến nhiều bữa tiệc. Haizz , tỷ là thứ nữ, một số yến tịch (bữa tiệc) không phù hợp với tỷ, nhưng mà, tứ muội muội cũng nên ra ngoài gặp gỡ mọi người đi, mẫu thân thật là, lẽ ra người phải đưa tứ muội và nhị tỷ đi cùng nhau chứ.”

Từ Ấu sắn sàng đón nhận những lời kiêu kích của nàng ta, cười nói: “Nhị tỷ nên ra ngoài gặp gỡ mọi người, muội không vội, muội vẫn còn nhỏ, chờ đến khi nhị tỷ và tam tỷ có tin vui lại nói sau đi.” Từ Anh đã đến tuổi tính chuyện cưới gả, đại bá mẫu mang theo đi tham gia yến tịch, là chuyện bình thường.

Từ Tú nhấp một ngụm trà: “Nghe nói, có một số người có điều kiện như nhị tỷ, mẫu thân có vẻ thích nhất một gia đình họ Hoàng, giống như phụ thân, cũng là một thị lang (quan), là đích tử trong nhà cùng với nhị tỷ rất xứng đôi. Chao ôi, hai tỷ muội chúng ta làm sao có thể so sánh với nhị tỷ được, tỷ là thứ nữ, điều tốt nhất là gả cho kẻ có nhiều the thiếp, còn với tứ muội, tỷ nói thật, tứ muội đừng tức giận, muội không có cha, mặc dù bá phụ là một Lễ bộ thị lang, rốt cuộc vẫn là cách nhau một tầng, không thể tính là một cô nương nhà quan tam phẩm được.”

Tỷ muội cũng tường rỉ tai nhau một số vấn đề bí mật, nhưng thẳng thắn trao đổi về những vấn đề quan trọng của hôn nhân, đây vẫn là lần đầu tiên. Từ Ấu Gia không thể hiểu được ý định của Từ Tú, bèn im lặng không nói gì.
Từ Tú nhìn biểu hiện của Từ Ấu Gia, thực tế theo nàng ta thấy, điều kiện của Tứ muội muội là tốt nhất trong tất cả các tỷ muội, tứ muội được sinh ra với một dung mạo khuynh thành, lại có một khoản hồi môn lớn, ngay cả khi không có phụ thân thì làm sao, không phải ai cũng muốn có một nhạc phụ tam phẩm, nghĩ đến những lời dặn dò và đe dọa của đích mẫu, nàng ta tiếp tục nói: “Các quan viên thường chú ý đến thông gia, tứ muội, với điều kiện của muội, không thể gả vào nhà của một quan viên lớn được, gả cho thương nhân là tốt nhất, nếu người thân lại có quan hệ  với nhà chồng, như vậy càng tốt, sẽ không lo bị trù dập khi về nhà chồng.”

Người thân có quan hệ? Từ Ấu Gia bí mật cảnh giác, chẳng lẽ nàng ta đên đây để làm thuyết khách cho Vương Kế Nghiệp? Đại bá mẫu đã đánh một cái đinh(ví với sự việc khó giải quyết) vào mẫu thân , còn muốn dạy dỗ chính mình?

“Tứ muội, vừa rồi tỷ đã gặp biểu ca nhà họ Vương ở trong hoa viên, Vương biểu ca thực sự là một công tủ anh tuấn kiệt xuất, nghe nói trong nhà cũng rất giàu có, nếu có thể làm thông gia, thì tốt biết bao. Đáng tiếc, tỷ là một thứ nữ,Vương biểu ca lại là đích tử, thân phận không phù hợp. Ơ kìa, tứ muội, muội lại rất phù hợp nha.” Nghĩ đến dáng vẻ tự xưng là anh tuấn kiệt xuất của Vương Thừa Nghiệp, Từ Tú cảm thấy đến việc xách giày cho tứ muội cũng không xứng, nhưng, ai bảo việc hôn nhân của mình lại ở trong tay của đích mẫu, nàng ta chỉ có thể nghe theo sự căn dặn của đích mẫu.

Thực sự là lừa dối chính mình, Từ Ấu Gia vừa buồn cười vừa tức giận trong lòng, trong mắt họ, bản thân nàng là một người nông cạn, một vài lời động viên là có thể với Vương Kế Nghiệp động tâm sao? “Tam tỷ, tỷ có thấy ngại không, một cô nương , nói về chuyện hôn nhân đại sự, bình luận về nó, một lúc thì thiếu gia của nhà  Hoàng thị lang, một lúc lại biểu ca nhà họ Vương,  để người khác nghe thấy, tỷ không còn cần mặt mũi nữa?”

Mặt Từ Tú đỏ bừng một hồi, nàng ta giận dữ đứng lên: “Tỷ là có lòng tốt, đến nói cho muội những điều này, muội không thích nghe thì quên nó đi, coi như lúc đó tỷ không nói gì!” Dù sao thì nàng ta đã làm theo sự căn dặn của đích mẫu rồi, những gì nên nói cũng nói cả rồi, nó có hiệu quả hay không còn phụ thuộc vào suy nghĩ của Từ Ấu Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro