Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Cố thị lấy cháo yến sào trên khay trong tay Xuân Hạnh, dùng thìa nhỏ múc lên, nếm thử rồi khẽ cau mày: "Ngọt quá. Từ nay đừng cho cô nương của các ngươi ăn đồ ngọt như vậy nữa.”

Xuân Hạnh không phát ra tiếng động, lúc này cô nương phía sau nói: "Con thích ngọt.” Nàng ta nhìn về hướng Từ Ấu Gia, thấy cô nương đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, tim nàng ta nhảy loạn, nhìn kỹ lại nhưng đã thấy Từ Ấu Gia chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời, không còn sắc bén như vừa rồi. Nàng ta thầm nghĩ nhất định là mình hoa mắt, cô nương thanh tú mềm mại lại luôn hiền lành, sao có thể có đôi mắt kinh khủng như vậy.

Từ Ấu Gia nhìn cháo yến sào trong tay Cố thị, nhẹ giọng nói: "Nương, con sợ đau răng, không ăn đâu."

Cố thị lập tức để bát sang một bên, "Được rồi, kiều kiều muốn ăn gì, nương sẽ bảo người làm cho con".

Kiếp trước, Từ Ấu Gia bị nhốt ở trong tiểu viện vắng vẻ của hầu phủ Hội Ninh, nàng ăn hết bắp cải luộc, sau khi ăn bắp cải có dầu, nàng đã tự đầu độc mình chết. Bây giờ nghe Cố thị hỏi, nàng nhớ tới mình đang ở trong khuê phòng trong. Trong căn bếp nhỏ, nương của nàng luôn nấu cho nàng đủ loại món ngon. Đột nhiên cảm thấy rất đói. Bụng nàng dường như cảm nhận được điều nàng đang nghĩ và kêu lên một tiếng vang dội "Ọt ~", Từ Ấu Gia nhất thời ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng xoay người thả mình xuống giường, vùi mặt vào gối.

Xuân Diệp, Xuân Hạnh đều che miệng cười trộm, Cố thị cười xoa đầu nàng: "Kiều Kiều đã hôn mê hai ngày không ăn gì. Tỉnh lại cảm thấy đói là chuyện tốt, có nghĩa là cơ thể đã hồi phục và muốn ăn." Cố thị quay lại bảo Xuân Diệp vào phòng bếp sai người chuẩn bị một ít điểm tâm, phải là đồ dễ tiêu hóa.

Xuân Diệp vội vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng quay lại với một hộp thức ăn: "Nhà bếp nhỏ nói luôn chuẩn bị sẵn một ít điểm tâm, đã nghĩ rằng cô nương khi tỉnh lại sẽ đói”. Nàng ta đem hộp thức ăn vào để trên chiếc bàn tròn bằng gỗ, tất cả các món ăn được bày ra.

Từ Ấu Gia ngửi thấy mùi thức ăn càng đói bụng, vì vậy nàng vội vàng ngồi dậy, Cố thị đích thân cài cho nàng một bông hoa hải đường đỏ và con bướm được xỏ bằng hoa, hai búi tóc được chải thành hình ốc sên. Sau đó, Cố thị nắm lấy tay nàng ngồi vào bàn: "Kiều Kiều dùng tạm chút điểm tâm này, nương sẽ bảo nhà bếp nhỏ nấu thêm những món Kiều Kiều yêu thích vào bữa tối."

Các chủ nhân của Từ phủ dùng thức ăn do người hầu lấy từ nhà bếp lớn, việc lấy thức ăn đều có quy định, nếu muốn ăn món mình thích thì phải đưa tiền nhà bếp lớn. Tuy nhiên, Lão thái thái, đại phu nhân Vương thị và nhị phu nhân Cố thị đều có bếp nhỏ trong viện. Cố thị rất quý con gái mình. Bà luôn lo lắng rằng các bữa ăn trong bếp lớn không được chuẩn bị kỹ lưỡng và không hợp khẩu vị của nữ nhi bà. Mỗi bữa cơm bà đều yêu cầu phòng bếp nhỏ làm thêm đồ ăn cho Từ Ấu Gia, bản thân nàng cũng không kén ăn uống, phòng bếp nhỏ căn bản là dành riêng cho Từ Ấu Gia.

Măng khô cắt miếng, đậu phụ nhồi, hành lá cuộn, bánh táo tàu, hoành thánh nhồi rau củ hấp. Tuy rằng đều là món chay, nhưng Từ Ấu Gia cũng ăn rất ngon miệng, cho hoành thánh nhỏ vào miệng, nóng hổi nên nuốt xuống hơi khó khăn, "Nương, thật ngon, con đã lâu rồi không ăn."

“Con mèo nhỏ tham ăn, chẳng qua mới hai ngày không ăn, không làm sao là tốt rồi.” Cố thị sủng nịch nhìn nàng, rót một tách trà ấm, đặt ở bên cạnh nàng.

Từ Ấu Gia mĩm miệng cười, không lên tiếng, nàng tập trung ăn. Mặc dù rất đói nhưng chỉ ăn bảy tám phút là nàng đã ăn no.

Xuân Diệp nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa, Xuân Hạnh hầu hạ nàng súc miệng. Sau đó, Cố thị nắm tay nàng đến bên giường: "kiều Kiều vừa mới tỉnh dậy, tinh thần không được tốt. Hãy nằm một lát đi."

Từ Ấu Già sau khi ăn thật sự có chút mệt mỏi, nhưng nàng cứ mở mắt không chịu ngủ, nàng lo lắng rằng tất cả những điều này trước mắt nàng chỉ là một giấc mộng đẹp, một chấp niệm trước khi chết của nàng. Sau khi tỉnh lại, nàng lại xuống địa phủ u ám, nương hiền lành xinh đẹp đã không còn nữa.

Nhìn thấy nàng rõ ràng đã buồn ngủ, Cố thị chỉ nhìn chằm chằm vào nàng và mỉm cười: “Nương không đi đâu cả, nương ở đây trông kiều kiều ngủ.” Vương thị ở Từ phủ là vợ cả của Vương gia, bà là một người rất nhàn nhã. Chỉ quan tâm chăm sóc đứa con gái bảo bối của mình.

Từ Ấu Gia nghe xong nắm lấy tay Cố thị vừa định nói chuyện, liền nghe thấy tiểu nha hoàn ở trong viện nói: "Đại phu nhân đến rồi."

Xuân Hạnh vội đi tới để giúp kéo rèm lên, đại phu nhân Vương thị bước vào. Bà ấy mặc một chiếc áo có họa tiết hình vỏ cua và cây nho, chải một búi tóc ngay ngắn, trên tóc có cài một chiếc kẹp màu đỏ dát vàng, khuôn mặt nở một nụ cười ấm áp: "Gia nhi tỉnh rồi, thật tốt quá”. Bà ấy bước tới và ngăn Từ Ấu Gia đang muốn xuống giường: “ Gia nhi, đừng cử động, chúng ta là người một nhà, không cần để ý đến những nghi thức đó.”

Từ Ấu Gia mỉm cười dựa lưng vào đầu giường: "Phiền đại bá mẫu nhớ đến con, bận rộn như vậy còn đích thân đến thăm."

Vương thị xua tay, “Có bận gì đâu, dù sao trong phủ cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi. Vừa hay đến chổ Gia nhi ở ẩn lúc thanh nhàn”. Xuân Hạnh hầu trà, Vương thị nhận trà trong tay nhấp một ngụm. Bà thoáng nhìn bát nước trà trong veo, thầm nghĩ, thảo nào đám người hầu trong nhà đều bảo đồ ăn trong nhị phòng ngon như thế. Nhị phòng chỉ có tứ cô nương là bảo bối, vì vậy Cố thị đương nhiên dành mọi thứ tốt đẹp nhất trong phòng của nàng.

Vương thị đặt bát trà xuống, ho nhẹ một tiếng, "Lại nói tiếp, Gia nhi đã hôn mê hai ngày rồi, chúng ta không biết lúc ấy bên hồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Gia nhi, con có nhớ mình đã bị rơi xuống hồ như thế nào không? "

Cố thị nghe vậy cũng nhìn Từ Ấu Gia, khi con gái tỉnh dậy, bà đang rất vui mừng nên cũng chưa hỏi về chuyện đó.

Nàng đã rơi xuống hồ như thế nào? Khóe môi Từ Ấu Gia hơi mím lại, nàng là bị nhị thiếu gia Từ Chương của đại phòng đẩy xuống hồ. Lúc ấy, nàng đang bên hồ để cho cá ăn. Xuân Hạnh, người đi cùng nàng lúc ấy không biết chạy đi đâu. Ai đó đã đẩy nàng thật mạnh sau lưng. Trong lúc dãy dụa, nàng nhìn thấy Từ Chương hoang mang rối loạn bỏ chạy khỏi chỗ nàng vừa đứng.

Ở kiếp trước, nàng đã khóc kể với nương khi tỉnh lại. Nương nàng mặc dù ôn nhu nhân hậu, hay giúp người nhưng nàng lại chính là cái vảy ngược của bà, nghe tin nàng bị Từ Chương đẩy xuống hồ suýt chết đuối, nương vô cùng tức giận, đang bắt gặp Vương phu nhân lớn tiếng đến thăm nàng, hai người đã đại sảo ầm ĩ. Vương thị không chịu thừa nhận, mình lại không có chứng cứ, kết quả Từ Chương chẳng có chuyện gì, ngược lại còn khiến Vương thị tức giận, khó chịu mà đổ bệnh.

Nàng ngước mắt lên và cười với Vương thị, "Con đang cho cá ăn bên hồ. Dẫm lên tảng đá kia có lẽ dính nước, có chút trượt, không cẩn thận liền rơi xuống."

Vương thị thầm thở phào nhẹ nhõm, Từ Ấu Gia nhìn vào mắt bà, chắc chắn, Vương phu nhân biết chính con trai mình là Từ Chương đã làm, lần này nghe nói nàng tỉnh lại liền vội vàng đi thăm, cũng là đến để nghe chính miệng nàng nói.

Vương phu nhân vừa mới trầm tĩnh lại, nhìn ánh mắt trầm tư của Từ Ấu Gia, trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ tứ cô nương này biết chuyện nhưng cố ý không nói? Bà vừa định dò xét vài câu, Từ Ấu Gia đã quay đầu hướng Cố thị làm nũng, "Nương, đôi giày đó hơi trượt, con sẽ không mang nữa."

“Được rồi, được rồi, vứt đi, nó khiến con gái ta rơi xuống hồ, không cần tiếp tục mang nữa!” Cố thị tự nhiên là nữ nhân nói cái gì chính là cái đó.

Khóe miệng Vương thị giật giật, mỗi đôi giày của tứ cô nương đều được trang trí bằng ngọc trai. Đôi khi là một hạt lớn, đôi khi là một vòng hạt nhỏ. Bà không biết Cố thị nói đôi giày bị vứt đi có hay không gắn ngọc trai.

"Gia nhi, hai ngày nữa, Thái Cát Lão làm tiệc mừng thọ. Đại bá mẫu đưa con đi tham gia tiệc, Anh tỷ cũng đi."

Vương thị sinh được hai nam nhi và một nữ nhi, đại thiếu gia Từ Cảnh, nhị thiếu gia Từ Chương và Nhị cô nương Từ Anh. Trong phủ Từ Ấu Gia là tứ cô nương. Ngoài ra, đại phòng còn có hai cô nương, ngoại trừ đại cô nương đã xuất giá còn có tam cô nương Từ Tú.

Đại lão gia là lễ bộ thị lang, Thái Cát Lão tổ chức tiệc mừng thọ, ông cũng đủ tư cách đi chúc thọ. Năm nay nhị cô nương Từ Anh mười bốn tuổi, chỉ hơn Từ Ấu Gia một tuổi, chính là thời điểm định thân, nên bất cứ bữa tiệc nào, Vương thị đều đưa nàng ta đến.

Từ Ấu Gia thầm nghĩ, đại bá mẫu hiếm khi mang nàng theo dự tiệc. Mặc dù kiếp trước nương và bà ta ầm ĩ một trận. Nhưng bây giờ bà ta chột dạ nên mang theo nàng đi dự tiệc mừng thọ Thái Cát Lão để dỗ nàng và nương khỏi lo lắng về chuyện rơi xuống hồ. Tuy nhiên, lần này nàng sẽ tuyệt đối không đi theo đại bá mẫu. Bởi vì, ở kiếp trước, nàng đã gặp thế tử Trình Dực của phủ Hội Ninh Hầu, trong bữa tiệc mừng thọ của Lão Cát Thái.

Kiếp này, nàng tuyệt đối không muốn gặp lại hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro