Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Sau khi nghe vợ cả Vương Thị nói sẽ đến nhà Thái Cát Lão đi dự tiệc, Cố Thị quay qua nhìn Từ Ấu Gia với ánh mắt đầy mong đợi, con gái bà sinh ra đã rất xinh đẹp, thân hình mềm mại lại dễ thương, cũng đến tuổi dậy thì rồi, nên đi ra ngoài giao lưu gặp gỡ, tham gia tiệc cùng mọi người. Gặp gỡ nhiều người thì sẽ có nhiều người để ý và nàng sẽ nhanh tìm được ý trung nhân.

Nhưng Từ Ấu Gia nhẹ nhàng từ chối ý định của mẫu thân: "Hôm nay trong người con không khỏe, đầu vẫn còn choáng váng, thật sự không có tinh thần ra ngoài, con phụ ý tốt của nương rồi."

Cố Thị có chút tiếc nuối, nhưng sức khỏe của con gái mới là thứ quan trọng nhất, còn có thể đi ra ngoài dự yến tiệc hay không chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi. Vương Thị mừng thầm trong lòng, bốn cô nương và em gái Từ Anh đang đứng cùng nhau, mọi người sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào bốn cô nương kia, ai còn để ý đến em gái Từ Anh, nên nàng không đi thật tốt, nhưng Thái Cát Lão là một quyền thần đương triều, bà không muốn bốn cô gái xuất hiện trong buổi yến tiệc của các quan thần.

Vương Thị là một người rất bận rộn, nghe ngóng được tin tức mà mình muốn nghe liền rời đi...

Cố Thị đứng ở bên giường, Từ Ấu Gia nãy giờ ngủ mơ màng một giấc, nghe thấy có người hầu đi vào, báo cáo chuyện gì đó với mẫu thân, hốt hoảng khi nghe thấy: "Tô Châu... Chu thiếu gia..."

Tô Châu là quê tổ phụ của nàng, năm nàng 7 tuổi có cùng với mẫu thân về chơi một lần, năm nay cũng mới về thăm, ở lại đó hai tháng rồi mới quay trở về kinh đô. Tô Châu cách kinh đô khá xa, từ nhỏ tới giờ nàng đã đến đó tổng cộng có hai lần. Tổ phụ và tổ mẫu sức khỏe đều đang tốt, trong nhà còn có một cữu cữu, nhà cữu cữu có ba biểu ca, và một dì thì cũng được gả ở Tô Châu, nhà dì cũng có ba người biểu ca. Nàng đến Tô Châu lần đầu tiên khi bảy tuổi, việc gọi tên và nhớ mặt biểu ca thứ nhất, biểu ca thứ hai, biểu ca thứ ba nhà cữu cữu, cùng biểu ca thứ nhất, biểu ca thứ hai, biểu ca thứ ba nhà dì luôn làm nàng cảm thấy choáng vàng khó nhớ. Sau đó nàng quyết định gọi tên mỗi người cùng chữ biểu ca phía sau cho dễ gọi.

Từ Ấu Gia dụi dụi mắt, gọi mẫu thân: “Nương”. Vì vừa mới tỉnh lại nên giọng nói có phần khàn khàn.

Cố Thị quay đầu lại nhìn thấy con gái đã dậy, rót một tách trà đem lại. Từ Ấu Gia ngồi dậy, cầm lấy cốc trà từ tay Cố Thị uống một ngụm, cổ họng đỡ khô hơn, nàng hỏi tiếp: "Nương, Tô Châu xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Cố Thị cầm lấy khăn ân cần thấm nhẹ giọt nước đang đọng ở khóe miệng nàng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là Chu biểu ca của con từ Tô Châu tới kinh đô, nói là tới để chuẩn bị cho kỳ thi năm sau."

Túc biểu ca? Chu Túc Chi?!

Từ Ấu Gia đột ngột ngồi bật dậy, suýt chút nữa làm đổ tách trà trong tay Cố Thị. "Nương, Túc biểu ca đang ở đâu? Đã thu xếp ổn định chỗ ở chưa ạ? Nhà dì không có căn nhà nào ở kinh đô cả, nên Túc biểu ca sẽ ở nhà chúng ta phải không nương?"

Cố Thị đặt tách trà sang một bên, nhìn nàng với anh mắt có chút khiển trách, không hiểu con gái Kiều Kiều sao mà kích động như vậy, Chu Tô Chi cũng không phải biểu ca ruột của nàng. "Sẽ ở trong nhà chúng ta. Đại Bá mẫu của con đã sắp xếp chỗ ở cho nó ở căn nhà tre ở ngoại viện rồi. Lão thái thái đang bận lễ phật, cũng không cần nó tới bái kiến.”

Kể từ khi đại bá phụ được thăng chức cao, cũng chính là một chức quan tam phẩm, thì tính kiêu ngạo của tổ mẫu cũng mỗi ngày một cao hơn. Đối với tổ mẫu mà nói, việc Chu Túc Chi từ Tô Châu tới kinh đô chỉ là ở tạm một thời gian, nên dĩ nhiên là lười không muốn gặp. Nhưng lão thái thái không biết rằng sau này chàng sẽ trở thành một đại nhân vật có tiếng tăm.

Từ Ấu Gia kéo kéo góc áo Cố Thị nói: “Nương, con đã lâu không gặp Túc biểu ca rồi ."

"Cái gì mà đã lâu rồi, chúng ta mới từ Tô Châu trở về được hai tháng. Cái thằng Chu Túc Chi này thật là, biết trước là sẽ tới đây mà sao hai tháng trước không nói một tiếng, cùng chúng ta tới kinh đô có phải là tốt hơn không. Nó cũng thực kỳ lạ, bây giờ mới là tháng tám, còn nửa năm nữa mới đến kỳ thi năm sau, tại sao lại đến sớm như vậy? Không phải bình thường các sĩ tử đều phải đợi hết năm rồi mới tới kinh đô hay sao?"

Từ Ấu Gia lại kéo kéo góc áo Cố Thị, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen trong veo ngước lên nhìn mẫu thân với ánh mắt trông đợi.

Con gái Kiểu Kiều dùng ánh mắt kiểu năn nỉ nhìn mình, Cố Thị sao có thể từ chối được đành nói: "Được rồi, Kiều Kiều đã muốn đi gặp như vậy thì, Lan Hương, ngươi nói với biểu thiếu gia một tiếng, sau đó kêu thiếu gia tới chỗ khu sân nhỏ của ta. Lão thái thái đã không gặp rồi, ta vốn dĩ là dì của nó, cũng muốn gặp nó một chút.”

Từ Ấu Gia vội vàng đứng dậy, Xuân Diệp Xuân Hạnh cùng nhau bước tới, chải tóc cài trâm, mặc một chiếc áo thêu màu hoa anh thảo và một chiếc váy xếp ly tinh xảo màu xanh nhạt, hai ruy băng dài phía sau mềm mại rủ xuống góc váy.

Đối với Từ Ấu Gia mà nói, đã rất lâu nàng không mặc váy hoa, nên ngượng ngùng nhìn mình trong gương với một dáng vẻ khác mọi ngày, hỏi mẫu thân: "Nương, con mặc cái này có thích hợp không?"

"Thích hợp, đẹp lắm. Con gái Kiều Kiều của ta thật giống một đóa hoa nhài mùa đông, dịu dàng đáng yêu vô cùng." Cố Thị tiến lên, nắm tay cô bước ra ngoài, Từ Ấu Gia lại quay đầu lại nhìn mình trong gương một lần nữa. Chiếc váy xanh vàng dịu dàng, nhìn cô thật giống một đóa hoa nhài mùa đông.

Sân của Cố Thị và sân của Từ Ấu Gia ở cạnh nhau, vừa ra khỏi nhà hai bước, Cố Thị lo lắng thân thể con gái vừa tỉnh lại sau hôn mê sẽ không được khỏe, nên nắm tay cô bước đi rất chậm.

Vừa mới ngồi xuống ghế, cô hầu gái nhỏ ở bên ngoài đã nói: "Biểu thiếu gia đến rồi."

Từ Ấu Gia ngước mắt lên, một bóng người mặc áo choàng gấm xanh bước tới, ánh chiều tà chiếu trên người chàng, thân thể như ánh lên một viền vàng nhạt, gió thu nhẹ nhàng thổi qua, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh tiến lên chào hỏi Cố thị: "Từ cửa cháu đã thấy dì rồi, sức khỏe của dì thế nào? Mẹ cháu ở nhà rất nhớ dì. Lần này cháu đến biếu tặng dì một số đặc sản Tô Châu. Ngay mai cháu thu xếp rồi sẽ đem tới chỗ dì và mọi người trong phủ.”

Từ Ấu Gia cẩn thận nhìn chằm chằm đánh giá chàng, đối với Cố Thị mà nói, bọn họ mới gặp mặt hai tháng trước, còn với Từ Ấu Gia thì là mấy năm rồi không gặp qua chàng, thật khó có thể tin được, trước mặt nàng là người biểu ca có khuôn mặt vừa đẹp trai nhẹ nhàng vừa có khí chất mạnh mẽ, như một bức tranh thủy mặc vẽ người đàn ông anh tuấn đứng phía nam sông Dương Tử, Cố Thị thật không biết trước sau này chàng lại có thể trở thành một đại nhân vật...

Chu Tùy Chi đã chào hỏi xong Cố Thị, nàng vẫn đang nhìn và đánh giá Chu Tùy Chi, Cố Thị ho nhẹ một tiếng, nàng mới phát hiện Chu Tùy Chi đang nhìn nàng với nụ cười dịu dàng giữa đôi mày và đôi mắt trong sáng, nàng vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: "biểu ca."

Chu Tùy Chi đáp trả lại chào hỏi: "biểu muội. Nghe nói hai ngày trước muội bị rơi xuống nước, sức khỏe của muội giờ đã ổn hơn chưa?"

“Cảm ơn huynh đã quan tâm, muội ổn rồi. Chu biểu ca đã ngồi xe cả một đoạn đường dài, rất vất vả phải không ạ?” Hỏi xong Từ Ấu Gia nhìn lại vẻ mặt của Chu Tùy Chi nhưng không thấy có vẻ mệt mỏi, dường như sức khỏe của chàng rất tốt.

"Không mệt chút nào, ta hầu hết thời gian đều ngồi trên thuyền."

Cố Thị không thể hiểu được con gái quý giá của mình lại để ý đến biểu ca như vậy, "Tùy Chi à, tuy cháu là học giỏi ở Tô Châu, nhưng ở đây là kinh đô, có rất nhiều nhân tài. Nên nếu có thời gian, cháu có thể ra ngoài kết bạn với những học sinh khác."

“Nương!” Từ Ấu Gia vừa nghe mẹ dạy đại nhân tương lai như vậy liền sửng sốt, vội ngắt lời Cố Thị: “biểu ca là thủ khoa ở Tô Châu. Lần này đến kinh đô, huynh ấy nhất định sẽ thi đậu, mà còn là đứng đầu bảng vàng nữa.”

Khóe môi Chu Túc Chi hơi cong lên, nở một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của muội, Tô Chi nhất định sẽ học hành chăm chỉ để đáp ứng kỳ vọng của biểu muội.” Mặc dù biểu muội chúc những lời tốt đẹp, nhưng đối với chàng đó còn là áp lực thi cử, mong đậu để có thể giúp dân chúng loại trừ kẻ tham, kẻ xấu.

Cho dù là con gái Kiều Kiều xinh đẹp, Cố Thị cũng không khỏi nhìn Từ Ấu Gia như một kẻ ngốc. "Có nhiều sĩ tử như vậy. Con có biết có bao nhiêu thủ khoa dự thi không? Lẽ nào ai cũng đạt được bảng vàng.”

Bị mẫu thân dội gáo nước lạnh, Từ Ấu Gia lo lắng đến mức đầu đổ mồ hôi, lén nhìn vẻ mặt của Chu Tức Chi, thấy sắc mặt chàng vẫn nhẹ nhàng, tuấn lãng, không tỏ ra chút tức giận nào, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ mẫu thân sẽ nói lời phản bác thêm làm cho Chu Tùy Chi tức giận, nàng đánh bạo nói: "biểu ca mệt rồi. Huynh về nghỉ ngơi đi. Ăn tối xong nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ một đêm sáng mai dậy sẽ thấy khỏe hơn."

“Được.” Chu Tô Chi đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy Chu Tô Chi sắp ra khỏi cổng, Từ Ấu Gia lại hét lên, “Túc biểu ca, đợi muội.” Cố Thị không cản kịp, Từ Ấu Gia đã từng bước nhỏ chạy ra khỏi sân.

Chu Tùy Chi nghe tiếng, quay đầu lại liền thấy Từ Ấu Gia ánh mắt sáng rực chạy về phía mình, tà váy khẽ đung đưa, hai dây nơ dài bay bay theo gió, đôi giày thêu nhỏ dưới váy thỉnh thoảng lộ ra, ngón chân mĩ miều, khối ngọc trai tròn lắc lư theo từng bước chân.

Từ Ấu Gia từ lúc bị rơi xuống nước hôn mê, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới chạy được hai bước đã có chút hụt hơi, Chu Tùy Chi sải bước trở lại gặp nàng, "Đừng chạy nữa, huynh chờ muội."

Từ Ấu Gia sắc mặt có chút đỏ lên, không biết là bởi vì đi hai bước. "biểu ca, muội tặng huynh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro