Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yên Yên

Khi trời còn chưa kịp sáng, thì Từ Ấu Gia đã tỉnh rồi, nàng ngủ không ngon giấc, trong một đêm đã thức dậy vô số lần, mỗi lần tỉnh dậy nàng đều phải vuốt ve trái tim đang đập thình thịch của mình và nhìn chằm chằm vào ngọn đèn cầy sừng sững ở góc tường một lúc.

Xuân Diệp, Xuân Hạnh nghe thấy động tĩnh của nàng liền vội vàng vào hậu hạ. Cả hai người họ đều đã được nàng giáo huấn trong bữa tối ngày hôm qua, nên bây giờ có chút thận trọng và quy cũ.

Sau bữa sáng, Từ Ấu Gia đưa Xuân Diệp đến Thọ An Viện để thỉnh an Lão Phu Nhân. Từ khi đại lão gia được thăng chức làm Lễ Bộ Thị Lang, lão phu nhân đã tự mình có ý thức về một gia tộc lớn, đối với các hậu bối sớm chiều định tỉnh rất nghiêm khắc, sau khi dùng xong bữa sáng và bữa tối, tất cả các chủ tử lớn nhỏ trong phủ đều phải đến Thọ An Đường vấn an. Đương nhiên, Đại Lão Gia cần phải thượng triều buổi sáng nên đã rời đi từ sớm, buổi tối cũng có thể không trở về phủ, cho nên không có trong danh sách này, Đại Thiếu Gia Từ Cảnh thì học ở thư viện nên cũng thường không có ở nhà. Cho nên quy định sớm chiều định tỉnh này chính là của các nữ chủ tử và Nhị Thiếu Gia Từ Chương trong phủ thực hiện.

Đi đến phía ngoài Thọ An Viện, thì gặp Nhị Cô Nương Từ Anh và Tam Cô Nương Từ Tú từ lối rẽ đi ngang qua. Từ Ấu Gia dừng lại, “Nhị Tỷ Tỷ, Tam Tỷ Tỷ.”

Từ Anh mười bốn tuổi, lớn hơn Từ Ấu Gia một tuổi, là con gái duy nhất của Đại Phòng. Nàng được sinh ra có nét hơi giống Đại Phu Nhân Vương Thị, với chiếc cằm hơi vuông. Từ Anh liếc nhìn Từ Ấu Gia một cái, “ Muội xem sắc mặt của muội đi, mặt mũi nhìn như ma vậy, nếu không khoẻ thì cứ ở lại trong phòng đi, ra đây phô trương thanh thế làm cái gì.” Nói xong, nàng ta mang theo Nha hoàn Hồng Ngọc ở phía sau, đi thẳng mà lướt qua Từ Ấu Gia.

Từ Ấu Gia nhìn bóng lưng của nàng ta, có chút xuất thần. Từ Anh luôn có một chút thù địch với nàng, nàng không hiểu sự thù địch này đến từ đâu, nàng không có Phụ Thân và Đại Bá Phụ để tranh giành tài sản trong nhà, Mẫu thân cũng không bao giờ trộn lẫn với việc bếp núp, tất cả mọi chuyện không kể lớn nhỏ, trong ngoài của Từ phủ đều là của Đại Phòng cai quản. Theo lý mà nói, giữa nàng và Từ Anh không hề có xung đột hay tranh giành lợi ích, nhưng Từ Anh luôn không hòa hợp với nàng.

“Tứ muội muội xem ra sắc mặt không được tốt lắm, sao không để qua mấy ngày nữa rồi ra ngoài?” Tam cô nương Từ Tú nói nhỏ.

Từ Tú nhỏ hơn Từ Anh hai tháng tuổi và là Thứ nữ của Đại Phòng. Sinh Mẫu của nàng, Đỗ Di Nương, sinh ra rất thanh tú và xinh đẹp, Từ Tú cũng được thừa hưởng khí chất như vậy, nàng ta có nước da trắng trẻo, mày liễu và mắt mơ, hoa đào đỏ thêu vòng cành, tinh khí của hoa sen, bóp eo hẹp lại, để lộ ra những đường cong thanh mảnh.

“Tuy rằng không quá lớn, đứng dậy đi lại cũng không có trở ngại, nằm mấy ngày, thì xương cốt đều đau nhức.” Từ Ấu Gia cười nói: “Tam Tỷ Tỷ, Chúng ta cũng đi vào thôi.” Từ Tú cũng cười, khoát tay Từ Ấu Gia. Hai người cùng nhau tiến vào Thọ An Viện.

Về khoảng thời gian của Từ Ấu Gia, nàng đã rất lâu rồi không đến Thọ An viện, cách bài trí ở đây vẫn giống hệt như trong trí nhớ của nàng, không có thay đổi gì. Dáng vẻ của lão phu nhân cơ bản giống nhau, thân hình có chút phúc hậu, trên khuôn mặt tròn đã bớt đi vài nếp nhăn, nhìn thấy Từ Ấu Gia và Từ Tú cùng đi vào, khóe miệng khẽ cong lên.

Từ Ấu Gia trong lòng tự nghĩ rằng tổ mẫu vẫn không muốn nhìn thấy mình. Trước đây nàng không hiểu chuyện, còn cho rằng bản thân làm không tốt nên không lấy lòng được Lão Phu Nhân, lần nào nàng cẩn thận lau chiếc tất trán đưa cho Tổ Mẫu, Tổ Mẫu cũng gạt đi. Mẫu thân thấy thương cho nàng, bảo nàng không cần phải vất vả để lấy lòng Tổ Mẫu, bởi vì Tổ Mẫu không thích nương nàng, thậm chí là không thích cả nàng. Theo quan điểm của Tổ Mẫu mà nói, người luôn cho rằng con trai út của người đã bị hai mẹ con nhị phòng nàng khắc chết.

Hai người chỉnh tề vấn an Lão Phu Nhân, Từ Tú ngồi bên cạnh Từ Anh, và Từ Ấu Gia ngồi cạnh Cố Thị. Cố Thị nhìn vào mặt Từ Ấu Gia, trầm giọng hỏi: "Kiều Kiều bị làm sao vậy, con ngủ không ngon giấc à? Hay là có chuyện gì đó không thoải mái?"

"Nương, không sao đâu. Là do con nằm ban ngày quá lâu nên ban đêm không ngủ được. Hôm nay hoạt động tích cực, buổi tối có thể ngủ ngon được. ” Từ Ấu Gia tỉnh giấc quá nhiều lần trong một đêm, căn bản là không ngủ được chút nào.

“Còn nữa, Kiều Kiều đã nằm hai ba ngày rồi.”

“hắc hắc hắc hắc” một nam tử từ bên ngoài chạy vào, chính là Nhị thiếu gia 8 Tuổi của Từ Phủ, Từ Chương, cậu ta sinh ra đã mày rậm mắt to, vừa vào phòng liền vội vàng chạy đến ngồi ở phía trên của Lão Phu Nhân, mới chạy được nửa đường thì thấy Từ Ấu Gia đang ngồi ở một bên, cậu ta đột nhiên co rụt lại, ánh mắt né tránh, bước chân cũng từ từ dừng lại.

Từ Ấu Gia liếc mắt nhìn cậu, nàng luôn biết là bởi vì Nhị thiếu gia nhỏ tuổi nhất nhà, nên rất được lòng lão phu nhân, tính cách kiêu ngạo độc đoán, nhưng hôm nay xem ra, cậu ta thật sự cũng không phải là vô pháp vô thiên. Ít nhất, sau khi đẩy mình xuống hồ, cậu ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Chương Ca Nhi, lại đây, đến chỗ của tổ mẫu, nhìn mồ hôi chảy ròng ròng đầy trán này, lần sau đừng chạy nữa, cẩn thận té ngã thì đau lắm.” Lão Phu Nhân vẫy tay ra hiệu cho Từ Chương ở bên cạnh, cầm khăn tay lau mồ hôi cho cậu ta. Từ Chương ánh mắt đảo quanh, chỉ là không dám nhìn về phía Từ Ấu Gia.

Bởi vì Từ Chương phải đi học ở ngoài viện, thỉnh an rất nhanh đã kết thúc , Từ Chương liền chạy đi ngay.

Cố Thị nắm tay Từ Ấu Gia và bước ra khỏi Thọ An Đường, "Kiều Kiều, sắc mặt của con rất xấu, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi. Buổi tối nếu thấy không khoẻ thì đừng đến thỉnh an nữa.

“Này, Từ Ấu Gia!” Từ Anh đuổi theo sau. “Ngày mai nương ta sẽ đưa ta về quê nhà Thái Các, xe ngựa của muội muội cho ta mượn đi.”

Trong Từ Phủ có một cỗ xe ngựa, cả ba cô nương đều có thể ngồi, nhưng mà Cố Thị vì thương Kiều Nữ Nhi, đã đặc biệt chuẩn bị một cỗ xe ngựa khác, bày biện rất thoải mái, và ngay cả người đánh xe cũng là một tay đánh ngựa vững vàng và chuyên dụng. Khi Từ Anh ra ngoài, nàng ta thường mượn cỗ xe ngựa này.

Từ Ấu Gia trước đây cũng giống như Cố Thị, là một người rộng lượng, không bao giờ quan tâm đến những thứ ngoài thân như thế này, nhưng Từ Anh lại tỏ ra tự phụ như vậy, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, chưa kể có nương nàng ở ngay bên cạnh, Từ Anh còn không thèm gọi 2 tiếng "Thím hai".

"Muội sẽ đi ra ngoài vào ngày hôm sau. Xe gần đây không được thoải mái cho lắm. Muội đã nhờ người đánh xe sửa nó trong hai ngày này.”

"Ý của muội là gì?" Từ Anh nhìn nàng chằm chằm khó hiểu.

Từ Ấu Gia cười nói: "Ý của muội chính là, muội thực xin lỗi, không thể cho tỷ mượn xe ngựa được."

"Muội! Hừ!" Từ Anh phất tay áo sải bước đi, Hồng Ngọc đuổi theo thì thào nói. “Cô nương, tứ cô nương chỉ là ghen tị với việc người có thể đến Thái Các dự tiệc. Người hà tất phải tức giận.”

Cố Thị nhẹ chạm vào cánh tay của Từ Ấu Gia. “Chỉ là một chiếc xe ngựa. Nếu Nàng ta muốn mượn thì cứ để nàng ta dùng đi. Kiều Kiều bị làm sao vậy, không vui sao? "

" Mẹ, "Từ Ấu Gia mím chặt miệng

" Con không thích cách tỷ ấy nói chuyện. "

Cố Thị nhìn ra vẻ bất bình của con gái, nhẹ nhàng nói: “Được, được. Không thích thì không cho mượn. Không sao cả.”

Chu Túc Chi từ sớm và đi thẳng về phía Thành Nam. Thành Nam từng là nơi tập trung của các thương gia giàu có. Giá nhà rất cao. Một số quan chức không đủ giàu đã mua nhà ở phía Tây Thành, theo thời gian, phía Tây Thành dần trở thành nơi tụ tập của các quan chức, đường phố thì gọn gàng sạch sẽ, an ninh trật tự đều rất tốt, ít khi xảy ra trộm cướp, vì vậy những gia đình giàu có lại bắt đầu chuyển về phía Tây Thành. Thành Nam dần dần trở nên ảm đạm.

Chu Túc Chi cưỡi ngựa dạo qua các con phố, Trường Bình thầm thắc mắc, vị thiếu gia này lần đầu tiên đến kinh thành, sao dường như đã thông thuộc địa hình như vậy. Khi Chu Túc Chi dừng lại bên ngoài một ngôi nhà vô chủ và ra lệnh cho hắn mua lại ngôi nhà đã đổ nát, dường như đã hư hỏng từ lâu này, Trường Bình càng khó hiểu hơn, ngôi nhà đã dột nát như thế này. Tu sửa, quét vôi, sang phẳng viện, đào giếng cũng tốn không ít ngân lượng, khoảng đất hiện tại ở Thành Nam lại không tốt, Thiếu gia mua nó làm gì?

Chu Túc Chi nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Trường Bình và nói, "Ta muốn căn nhà này, đừng mua nhầm đó. Ta ở quán trà trước mặt đợi ngươi".

Trường Bình sờ vào tờ ngân phiếu mà Chu Túc Chi trước khi ra ngoài đã bảo hắn đem theo, gật gật đầu, nhìn Chu Túc Chi bước vào quán trà, vội vàng bàn bạc với người môi giới.

Chu Túc Chi gọi một đĩa hoa quả sấy khô, bóp mở quả trường sinh một cái "bốp", ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo quần áo đỏ. Vị trí nhà này không tốt, nhà cũng dột nát, có người định mua ở cũng nản lòng ngay khi tính toán chi phí sửa chữa, vì vậy truyền tay nhiều chủ nhưng không có mấy ai thực sự chuyển vào sống. Thời đó là như vậy, mãi đến ba bốn năm sau mới có người hạ quyết tâm phá nhà, đắp đất, khi đào đất lên thì phát hiện có của cải đáng kinh ngạc cất giấu dưới ngôi nhà đổ nát, gia đình liền dựng lại nhà và thuê nhiều thợ. Chuyện này lan nhanh, muốn áp chế cũng không thể.

Nhà này đã trải qua gần trăm năm, chủ lúc đầu cũng không thể xác thực, sau khi đổi chủ, cũng không thể biết là ai chôn của cải như vậy xuống dưới. Chu Túc Chi ném hạt trường sinh màu đỏ vào đĩa trái cây, do trời cho chàng cơ hội tái sinh, chàng ấy đương nhiên phải tận dụng tốt những ưu thế này, kiếp trước chàng đã trở thành một Các Lão trẻ tuổi nhất, còn nắm trong tay một đoàn nhỏ cẩm y vệ có chuyên môn thu thập các loại tình báo bí mật, biết được không ít chuyện như vậy, không chỉ những tài sản to lớn này, mà một số người bây giờ đang tuyệt vọng không có đường đi, chàng ấy cũng sẽ cứu họ và thu nhận họ về dưới trướng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro