chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc mừng thọ của nhà Thái Các Lão ,Từ Ấu Gia mặc dù không đi, nhưng nàng vẫn biết không ít chuyện trong tiệc mừng thọ này, bời vì kiếp trước nàng đã trải qua , vả lại Từ Anh đang nói liên tục sự rầm rộ của ngày đó, Từ Ấu Gia muốn dùng diều đầy để kích động nhưng không thành, báo thù nàng vì hành động hẹp hòi không cho mượn xe ngựa.

" Thái Các Lão thật là không hổ danh là đương triều quyên thần, tổ chức tiệc mừng thọ rất náo nhiệt, các quan lớn cao quý đều tụ tập, xe ngựa tới muộn đến ngay cả trong ngõ hẻm cũng vào không được, chỉ có thể dừng ở phía bên ngoài đường, người đến xuống xe đi vào mới được. Thật đáng tiếc, Tứ muội , muội là không có thấy được."

Từ Ấu Gia thầm nghĩ, đó là vì bá phụ là quan chức trong triều, nếu như chức quan cao hơn chút nữa thì xe ngựa có thể vào trong ngõ rồi.

Thái Các Lão ấy vậy mà không có vợ chính, nghe nói vợ ông ta đã qua đời mười mấy năm trước rồi, ông ta cùng vợ kết tóc tình sâu nghĩa nặng, đã nhiều năm rồi đều không cưới vợ, nữ chủ quyền là vợ nhỏ của ông ta, mặc dù có chút không đúng đắn, nhưng người vợ nhỏ đó cũng rất là thoái mái tự nhiên, quy tắc làm việc một chút cũng không sai.

Từ Ấu Gia thầm nghĩ, người vợ nhỏ kia cũng nói là vợ nhỏ, chẳng thà nói là nữ quản gia trong nhà, tiếp nhận nữ quyền .

" Nhà Thái Các Lão mặc dù không có con trai, chỉ có một đứa con gái, tên là Thái Văn Huệ, Thái tỷ tỷ vừa nhìn đúng là tiểu thư khuê các đoan trang thùy mị, là người thân thiết hiền lành, không giống với những loại người hẹp hòi kia." Từ Anh có ý liếc mắt một cái nhìn Ấu Từ Gia.

Từ Ấu Gia nghĩ, Thái Văn Huệ rất xinh đẹp dịu dàng, tiếc là kiếp trước của nàng ấy, vị hôn phu của nàng không biết mắc bệnh cấp tính gì, vậy mà trước lúc thành hôn thì qua đời, đến bản thân bị nhốt trong tiểu viện, Thái Văn Huệ cũng không muốn kết hôn nữa.

" Muội có biết biểu ca của Thái tỷ tỷ là ai không? đó là tài giỏi công tử nổi danh ở kinh thành, thiếu gia của nhà Hội Ninh Hầu Phủ, Trình Dực."

Từ Ấu Gia dĩ nhiên biết, mẹ của Trình Dực và mẹ của Thái Văn Huệ là hai chị em ruột, nghe nói năm đó ở trong phòng, quan hệ của 2 chị em vô cùng thân mật.

" Thái tỷ tỷ vốn dĩ nói muốn giới thiệu Trình thiếu gia cho chúng ta làm quen, tiếc thay, Trình công tử không biết vì lí do gì, lại không đến tham gia tiệc mừng thọ."

Trình Dực mà lại không đi dự tiệc? Từ Ấu Gia ngẩn đầu lên hết sức kinh ngạc, bản thân không đi chính là vì tránh né Trình Dực, nhưng tại sao Trình Dực cũng không đi, tại sao so với kiếp trước lại xuất hiện sự sai lệch lớn như này ?

Từ Anh chỉ vì muốn kích động Từ Ấu Gia, nhưng cuối cùng nói một hồi lâu nàng vẫn cứ cuối đầu không phản ứng gì, ngay lúc đó thấy nàng kinh ngạc ngẩn đầu lên, liền đắc ý mà nói:" chỉ cần phụ thân ta là quan chức trong triều, những tiệc như thế này về sau vẫn còn cơ hội, huynh cũng không cần buồn làm gì, cũng lắm, lần sau tỷ bảo mẫu thân dẫn muội theo là được chứ gì." Của hồi môn của nhị thẩm dù có nhiều thì đã làm sao, chỉ là có tiền mà thôi, tình nghĩa qua lại vẫn còn dựa vào chính phòng? Từ Ấu Gia xinh đẹp thì có thế nào, mẹ nàng ấy không cho nàng ấy gặp ai, vậy làm thế nào có thể có ai đến gặp nàng ta cầu hôn?

Từ Ấu Gia không để ý gì đến Từ Anh, trong lòng nàng có chút bất an, không hiểu rốt cuộc xảy ra sai sót ở đâu, chẳng lẽ nào Trình Dực cũng sống lại giống mình, cho nên cố ý tránh trường hợp gặp mặt mình? Nhưng đây cũng chỉ nói không thông thôi, Trình Dực lại không chết, hơn nữa, hắn ta đường đường là thiếu gia, hà tất gì phải trốn tránh bản thân?

Cái sai nho nhỏ này làm tinh thần nàng bất ổn đa nghi, vốn dĩ buổi tối nàng ngủ không ngon giấc, lại tăng thêm nghĩ ngợi vớ vẩn cả nữa ngày, lúc ăn tối thì lại không muốn ăn, chỉ ăn vài đũa thì bỏ đũa xuống rồi.

Xuân Hạnh tay chân lanh lẹ thu dọn chẽn đĩa rồi mang đi, cô ăn không hết thức ăn, cũng không đổ đi, nhưng nha đầu có thể ăn thức ăn đó, đầu bếp lớn chuẩn bị thức ăn cho cô đều rất kỹ càng, còn có đầu bếp nhỏ thêm một món ăn điểm tâm, nhưng so với các người giúp việc khác thì tốt hơn nhiều rồi.

Xuân Diệp lo lắng nhìn tiểu thư, thầm nghĩ Tiền cô cô sao vẫn chưa về, nếu mà có bà ấy ở đây, nhất định biết làm sao để khuyên tiểu thư, Tiền cô cô. chăm sóc tiểu thư từ nhỏ, vài ngày trước con dâu sinh nên xin phép để về nhà rồi, kết quả là tiểu thư như xa xuốt, hai ngày nay rõ ràng càng lúc càng gầy đi, một chút mập mạp trẻ con trên mặt cũng khống thấy rồi. Cô chậm rãi mở miệng nói:" tiểu thư, cô đừng quan tâm nhiều làm gì, phủ Các Lão đó đi không được cũng không có gì, tiểu thư vẫn con nhỏ, lại xinh đẹp như này, cũng không vội gì lúc này..."

Từ Ấu Gia thắc mắc nhìn Xuân Diệp, qua được một lúc mới phản ứng lại cô nha đầu này đang nói gì, ban đầu cho rằng bản thân không đi được phủ Các Lão mà buồn, xem ra kiếp trước chỉ có nha đầy này vẫn cứ cùng mình, cô trong long bất an đột nhiên bình tính lại, cười tít mắt hỏi:" Ta rất đẹp?"

Xuân Diệp gật đầu rất mạnh, " đẹp, vô cùng đẹp!"

" Đẹp cỡ nào?"

Xuân Diệp nhíu mày, vắt hết óc chăm chú suy nghĩ, " ừm, giống như, giống như hằng nga vẽ trên tập vở kia đẹp như nhau."

Từ Ấu Gia nhớ lại một chút Xuân Diệp nhìn hằng nga trên tập vở đó là bức tranh vô cùng thô sơ, nhịn không được liền cười lên " khì khì"

Xuân Diệp mặt mày đỏ lên, cũng cảm thấy bức tranh trên tạp vở kía như không sánh bằng với tiểu thư nhà nàng, ấp úng một hồi gải thích:" không phải nói tiểu thư giống như hằng nga vẽ trên cuốn tập kia, ý nói, tiểu thư giống hằng nga mà trong lòng tôi nghĩ."

" Ha ha ha." Từ Ấu Gia ôm lấy cái gối nghiêng, cười ngả nghiêng. Xuân Diệp mặt mày tái đỏ nhìn tiểu thư, được rồi, chỉ cần tiểu thư của nàng vui là được.

Từ Ấu Gia dùng đầu ngón tay gạt đi giọt nước mắt ở khóe mắt lúc cười, Xuân Diệp, cho dù kiếp này có xảy ra sự thay đổi như thế nào, cô cũng không thể để Xuân Diệp cùng cô đi đến con dường chết.

Xuân Hạnh đang ăn cơm nghe thấy tiếng cười của Từ Ấu Gia, mặt bình tĩnh bỏ đữa xuống, tiểu thư tình dậy 2 ngày, tâm trạng trong lòng không tốt, Xuân Diệp làm như nào mà tiểu thư lại vui lên ? Vẫn cho rằng Xuân Diệp miệng lưỡi vụng về, bản thân mình mới thông minh lanh lơi về chuyện đó, không ngờ rằng 2 ngày nay tiểu thư đổi với bản thân thì lạnh nhạt, đối với Xuân Diệp thì rất thân thiết, chẳng lẽ là Xuân Diệp nói xấu mình trước mặt tiểu thư, làm tiểu thư ghét bỏ mình?

Xuân Hạnh không còn tâm trạng ăn cơm nữa, đứng dậy đi vào phòng, nhìn thấy Từ Âu Gia đang ôm chiếc gối nghiêng tựa nhẹ trên chiếc giường La Hán, Xuân Diệp mặt đỏ ngay đứng trước mặt cô, mắt của cô nhìn trên người Xuân Diệp vài vòng , cười nói:" tiểu thư , phải đi đến phòng thọ an rồi."

Từ Ấu Gia ngồi dậy," Xuân Diệp, ngươi đi ăn cơm đi, Xuân Hạnh đi với ta."

Từ Ấu Gia cùng với Xuân Hạnh đi qua khu vườn nhỏ, nàng vừa đi vừa tập trung suy nghĩ lắng nghe, ngoài trừ Xuân Hạnh, dường như có người đi theo sau mình, nàng bổng nhiên quay người lại, nhìn thấy một bóng người nhanh chóng úp ở phía sau cây.

" Là ai ở đó, lén lén lút lút làm gì, ra đây cho ta!"

Xuân Hạnh bị Từ Âu Gia dọa hết hồn, vội vàng quay người đi xem, quả nhiên phía sau cây một bóng người dần dần nhô đầu ra, cô xem kỹ càng: "thì ra là nhị thiếu gia, nhị thiếu gia sao chỉ có một mình, cũng không có ai đi theo? cùng đi với chúng tôi nào."

Từ Chương chậm chạp từ phía sau cây đi ra, " Người, người không phải rơi xuống hồ chết rồi sao?" Anh ta sáng hôm qua ở chỗ bà vợ lớn gặp phải Từ Ấu Gia sợ hết hồn, đến nỗi 2 lần đều không giám đến đường thọ an nữa.

Từ Ấu Gia mặt không biểu cảm, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên," đúng rồi, ta chết rồi. bây giờ ta là ma quỷ đây."

Ngay lúc này trời xâm xẩm tối, cây cối mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt của Từ Ấu Gia lại vô cùng trắng, Xuân Diệu đều cảm thấy tiểu thư mình có một chút ma quỷ u mịch, Từ Chương bị dọa đến phát sợ, đôi mắt của anh ta trừng lên rất tròn, miệng há hốc, trong cổ họng phát ra tiếng " khụ khụ", cuối cùng hét lên một tiếng, hô to:" Tôi không sợ cô, tôi không sợ, tôi là con trai của đại phòng, cô cùng nhị thẩm đừng mơ mà cướp ta đi." Anh ta bị hù dọa đến nỗi rơi cả nước mắt, chân phát chạy như bay, như một làn khói không thấy rồi.

Từ Chương hét xong chạy mất rồi, Từ Ấu Gia lại đứng ngẩn người ra tại chỗ, nói cái gì:" Cô cùng nhị thẩm đừng mơ mà cướp ta đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro