Rời Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đã suất viện và hiện tại vẫn trở về căn chung cư quen thuộc của mình, nàng vào nhà và nhìn sơ nó, đã hơn một tuần không ai dọn dẹp nó có đôi chút bám bụi, chứng tỏ là cô chưa một lần nào về đây.....hazzzi nàng thở dài.

- đừng suy nghĩ đến chị ta nữa, Shuhua, mình phải sống cho mình, cuộc đời mình còn dài lắm, mình phải trở về làm Shuhua của trước kia thôi, làm công việc mình yêu thích, làm những gì mình muốn, mình chỉ mới 24t, còn quá trẻ để có thể bắt đầu lại mọi thứ.

Nàng đang tự cố an ủi chính mình, nàng vào trong tắm rửa thay cho mình một bộ đồ thoải mái, xuống bếp mở tủ thì không còn gì có thể nấu vì Yuqi nói chiều lại ghé đây dùng cơm cùng nàng nên nàng phải đi đến siêu thị gần đó mua chút gì về. Khi mua xong thực phẩm nàng trở về thì đã thấy Soojin ngồi ở sofa đợi mình.

- Shuhua em xuất viện khi nào? đã khỏe chưa?

Nàng im lặng rồi mang những thứ mình mới vừa mua vào bếp.

- Shuhua nói chuyện với chị một lát đi được không?

- còn gì để nói?

- em nói vậy là sao? chị muốn nói chuyện với em.

- tôi không có gì để nói với chị nữa.

- chị xin lỗi, chị muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại đuổi chị đi và không muốn gặp chị nữa.

- chị tự hỏi bản thân mình thì hơn, giờ thì chị đi đi, đừng quay trở về đây nữa.

- nhưng tại sao? đây là nhà của chúng ta mà, tại sao chị không thể về được nữa?

- chị không đi thì tôi đi.

- thôi .. thôi được rồi, để chị đi.

Cô nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt nên cũng không muốn làm nàng giận tránh hại sức khỏe, cô nhìn nàng thêm một chút thì rời đi. Nhưng thật sự cô chưa về, cô vẫn ngồi trong xe nhìn lên căn hộ của mình vẫn còn sáng đèn, lúc nảy cô thật sự rất rất có nhiều chuyện muốn nói với nàng nhưng sau khi đối diện với nàng cô không thể nào thốt ra một lời nào nữa hết. Nhưng cô khi nảy nhìn thấy thái độ của nàng như vậy, ánh mắt đó vẫn đối với cô như vậy... cô tin nhất thời nàng chỉ là còn giận cô thôi, một thời gian sau, một thời gian sau nữa nàng sẽ tha thứ cho cô và mọi thứ sẽ trở lại thôi, cô tin là như vậy.... định khởi động xe rời đi chiếc xe của chị dừng lại gần đó, Yuqi bước xuống xe tay cầm một giỏ trái cây cùng bó hoa hồng xanh nàng yêu thích đi thẳng vào phía trong. Soojin cũng bước vào một thang máy khác rồi lên nhà mình. Do cô đi sau nên vừa lúc chứng kiến nàng mở cửa cho Yuqi.

- Shuhua tặng em.

- tại sao lại tặng hoa?

- chỉ là đi ngang cửa hàng, thấy hoa hồng xanh hôm nay rất đẹp, muốn tặng cho em, nhận nha?

- ừ... cảm ơn chị.

Nàng nở nụ cười nhạt cầm lấy bó hoa từ tay của chị rồi cả hai bước vào trong, cô chỉ đứng xa xa ở đó quan sát.

- Yuqi chị ngồi sofa uống nước, em còn nấu một món xào nữa là xong rồi.

Yuqi ngồi ở sofa uống ngụm nước nhìn xung quanh một chút rồi đi đến bếp gần chỗ nàng đứng.

- để tôi nấu món xào cho, em ra ngoài cho hoa vào bình đi.

- chị nấu sao, có ăn được không?

- nghi ngờ tôi sao? 💌 quả thật Ugi nấu ăn rất hmm k giỏi lắm😞 vô sợ bếp cháy mất, lúc đấy sẽ kiểu, cháy hết mình cùng em

- thôi để hôm khác đi, còn một chút nữa là xong rồi.

- em lúc sáng đến giờ có thấy mệt ở đâu không?

- không có.

Sau hơn 15p thì thức ăn được bày hết ra bàn, chị ngồi đối diện nàng nhìn sơ thức ăn trên bàn, nàng nấu 3 món đơn gian, một món canh một món mặn và một món xào, khung cảnh hiện giờ của họ như đôi vợ chồng trẻ rất ấm áp.

- em ăn nhiều một chút, em rất ốm.

- chị cũng ăn đi, thử xem canh như vậy có vừa không.

Nàng múc cho chị một chút canh, đẩy chén về phía chị, Yuqi trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp, cùng ăn với nàng như vậy đã rất nhiều lần, nhưng món ăn do chính tay nàng nấu thì là lần đầu được thưởng thức, chị cầm lấy bỏ vào miệng một ít rồi cau mày nhìn nàng.

- ừm hứm..

- sao vậy, khó ăn lắm sao?

Nàng nhìn vẻ mặt của chị có chút khó hiểu nên lấy muỗng múc lên nếm thử.

- em thấy bình thường mà, đâu khó ăn lắm.

- canh của em nấu á....nó...

- nó sao...

- ây da nó ngon tuyệt vời luôn á haha

- lắm trò..

Nàng bật cười với độ thái quá của chị, Yuqi nhìn nàng... ngay bây giờ nàng đẹp quá... nụ cười của nàng thật sự rất đẹp... đã bao lâu rồi chị không thấy được nụ cười này của nàng kia chứ.

- ngon thì ăn nhiều vào, nếu dư thì cũng bỏ thôi.

- này này, ý em là tôi không ăn bỏ cũng vậy thôi đúng không?

- cho là như vậy.

- xì.. em thật là.

- ăn đi.

Nàng gắp vào chén cho cô một ít rau.

- à mà Shuhua, Soojin cô ta vừa mới đến đây sao?

- chị thấy Soojin ở dưới à?

- không, chị thấy áo của cô ấy ở ghế Sofa.

- vậy sao, chắc là để quên.

- cô ta tìm em có việc gì à?

- không có gì, chỉ là nói chút chuyện thôi, không quan trọng lắm.

- nếu như cô ta có ý thì...

- sẽ không có gì đâu, đừng lo lắng, đây cũng là nhà của chị ấy, chị ấy về em cũng không cản được.

- hay là tôi mua cho em một căn nhà, để phải đụng mặt cô ta.

- không cần thiết đâu Yuqi, em nghĩ chị ta sẽ không phiền em nữa, tạm thời em không muốn chuyển đi.

- ừ... tùy ý em.

Ăn xong Yuqi dùng trái cây rồi nói chuyện với nàng một chút thì về, tránh ở khuya quá nàng sẽ không nghỉ ngơi sớm được. Vừa mở cửa ra về thì thấy thân ảnh say sỉn của Soojin đứng chờ sẳn ở cửa làm có chút giật mình.

- Soojin?

Cô không nói gì chỉ đẩy Yuqi một cái vì mất đà nên chị bật ngã ra phía sau. Nàng nghe tiếng động thì xoay lại thấy Soojin đang tiến về phía chị ngã dưới sàn nên chạy nhanh đến đỡ chị.

- Yuqi có sao không? đứng lên đi.

Nàng đỡ chị đứng lên rồi xoay lại phía cô quát lớn.

- Soojin chị bị điên hả? sao còn chưa về, quay lại đây làm gì?

- em bênh cô ta sao? từ khi nào mà em lớn tiếng với tôi như vậy? vì cô ta sao? em chọn cô ta thay vì chồng mình.

- ừ... tôi chọn Yuqi đấy thì sao? chị nghĩ mình còn là Soojin trước đây của tôi sao?

- Shuhua em...

- về đi Soojin, trước khi tôi không còn giữ được lời nói của mình.

Nàng nói xong xoay lưng kéo Yuqi trở vào đóng sầm cửa lại, Soojin chỉ biết nhìn theo cánh cửa kia khép lại và lặng lẽ rời đi, có lẽ khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cũng sẽ đồng nghĩa với việc tim nàng dành cho cô cũng đã đóng lại rồi.

- Yuqi chị không sao chứ?

- ừ tôi không sao, chỉ là bất ngờ không kịp trụ lại nên mới ngã.

- à... lúc nảy chỉ là ...

Nàng ngồi đối diện nhìn chị ánh mắt chứa nhiều sự buồn bã cộng thêm vẻ có lỗi đối với chị.

- tôi hiểu mà.

- xin lỗi, xin lỗi vì luôn đem chị ra làm bia chắn cho mình.

- tôi không sao, em đừng nghĩ như vậy, tôi hiểu em mà.

- cảm ơn Yuqi, cảm ơn vì luôn đối tốt với em

Chị mĩm cười xoa mặt em.

- tôi về, em ngủ sớm nha.

- ừ, về cẩn thận.

__________

Nàng hôm nay muốn một mình ra ngoài dạo phố, hôm nay trời bắt đầu trở lạnh quá, nàng quên mang theo khăn choàng và vớ tay để giữ ấm rồi.... một mình nàng bước trên con đường quen thuộc của cô cùng nàng đi khi trước.

"vợ à em lạnh lắm không?"

"em không lạnh lắm"

"tai em đỏ lên hết kìa vậy mà bảo không lạnh, chui vào đây"

Nàng vẫn còn nhớ lúc đó cô mở áo khoát to của mình rồi dang tay để ôm lấy nàng, khoảnh khắc đó ấm áp lắm, chẳng những người nàng ấm mà cả trái tim của nàng cũng được sưởi ấm bởi cô nữa.

"em uống socola nóng nha, chị đi mua cho em"

"cũng được, hay em đi cùng chị"

"chỗ đó cách đây không xa lắm, này ngồi đây khoát thêm áo của chị nha, rât nhanh chóng chị sẽ trở lại"

Cô cởi hẳn áo của mình khoác cho nàng.

"như vậy chị sẽ bị lạnh, em chịu được mà"

"chị di chuyển sẽ không bị lạnh, ngoan đợi một chút nha"

Nói xong cô nhanh chóng đi khỏi, nàng ngồi ở ghế đá đợi cô, sau hơn 10p cô cũng trở lại từ phía sau áp hai ly socola ấm vào má nàng làm nàng giật mình.

"ưm, chị lại bày trò nữa rồi, bỏng cả mặt người ta"

"ây chết chị xin lỗi, cứ tưởng nó nguội bớt rồi, em có sao không? đau lắm sao?"

Nàng chỉ là trêu cô một chút nhưng nhìn thấy trạng thái cuốn cuồng làm lố của cô mà đặt 2 ly nước xuống đất xoa xoa má nàng mà khiến Shuhua thương cô vô cùng.

"hic... người ta đau.... bắt đền chị"

"đau lắm hả? đền gì đây..?"

"còn không biết nữa hả?"

Nàng mè nheo với cô, nàng nhích người lại một chút đưa má mình gần lại cô như kiểu muốn cô hôn vào.

"*chụt... được chưa, đã hết đau chưa?"

"còn đau bên này"

Soojin hôn vào má còn lại của nàng rồi xoa xoa đầu nàng mĩm cườim

"tha cho chị đó"

"em đúng là lắm trò"

"socola nóng của em đâu?"

"à à đây này, chết rồi, ngã mất một ly rồi"

"chị đúng là chúa hậu đậu, vậy còn một ly thôi ....chị nhịn đi"

Nàng cầm lấy ly của mình xoay qua kia.

"ây là Soo mua mà, cho uống một miếng với"

"hông, của người ta"

"hứ.... vợ keo kiệt"

" người ta là định cho uống rồi, nói keo kiệt, vậy uống hết luôn cho biết"

"vậy hả.... thôi chị xin lỗi, cho uống chút nha"

Nàng xoay lại nhìn cô mỉm cười một chút, vẻ mặt cô lúc này thực làm nàng tức cười.

"thấy tội nghiệp nên em cho chị uống một chút chỉ một chút thôi đó"

"thật sao?"

Nàng chỉ cười cười rồi gật đầu........rột rột... Cô trợn tròn mắt nhìn nàng, trời đất nàng uống gần hết rồi, bây giờ cô chỉ mới hút một miếng thôi đã phát ra cả tiếng như vậy thế nào cũng đổ lỗi cho cô cho mà xem.

"hư.... ngta đã nói là uống một chút thôi, sao chồng uống hết của người ta vậy?"

Đấy biết ngay mà, sói con khó chiều này lại muốn gây chuyện với Soojin nữa rồi.

"ahhhhh chị xin lỗi"

"Seo Soojin đứng lại cho em"

_____________

Cũng con đường này, chiếc ghế đá này, nàng vẫn đang ngồi đây nhưng bên cạnh không còn Soojin của nàng nữa rồi... một chút gió thổi ngang qua làm nàng lạnh thêm một chút, đưa tay xoa xoa vào nhau rồi áp lên mặt mình tìm chút hơi ấm...ánh mắt nàng đang nhìn dòng người qua lại... những cặp đôi bên nhau tìm sự ấm áp của họ... có lẽ họ đang đang đón chờ những bông tuyết đầu mùa rơi xuống. Ánh mắt nàng dừng lại khi thấy Soojin đang cầm tay một bà cụ để dẫn giúp bà ấy sang đường, phía xa xa nàng nhìn thấy cô, một người phụ nữ chững chạc lịch lãm trong áo thun quần jean quen thuộc của mình, cô lúc nào cũng trông năng động khỏe khoắn như vậy, cô vẫn luôn tốt bụng luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người như vậy, khóe môi nàng chợt nhếch lên một chút và ánh mắt có ý cười.
Cô khi đưa cụ ấy sang đường thì cũng trở lại đi từ từ về phía đường còn lại, cô cuối xuống giữa đường định nhặt gì đó thì chiếc xe phía xa bon bon chạy đến làm Shuhua hoảng hết cả người định đứng lên định chạy về phía cô thì không kịp...đã có một cô gái khác la toáng lên tên cô làm cô biết mà lùi lại kịp lúc. Là Miyeon, em ấy đã chạy đến phía cô ôm lấy cô rồi, nàng chỉ biết đứng phía xa xa đó nhìn theo thôi... nàng nhìn họ ôm nhau, Soojin hôn lên trán của em ấy có lẽ ý bảo là cô không sao, nàng nhìn thấy hết, từng cử chỉ nhẹ nhàng mà cô đối với Miyeon, cô xoa bụng em, hôn đứa bé đó, từng chút từng chút một đưa em vào xe... có lẽ cô đã yêu em lắm, thương em nhiều lắm rồi.... đối với chuyện của cô và nàng bây giờ chắc phải cho nó vào quá khứ thôi... nàng phải thật sự quên cô đi, phải tìm cho mình một cuộc sống mới, một cuộc sống không có Soojin bên cạnh.

💌 t tiếc cho cuộc tình này quá à, 6 năm bên nhau, có nhiều kỉ niệm đẹp thế mà giờ...vẫn là con đường đó mà...t buồn quá à, giờ cho 2ng iu nhau lại được k tr, mặc dù otp t là Shuqi. k biết Soojin đi con đường có có nhớ lại kỉ niệm như Shu không...

Nàng lại ngồi xuống ở ghế, ngước mặt lên để ngăn nước mặt mình rơi xuống, nàng không còn muốn khóc vì cô nữa rồi, đã khóc vì cô đủ rồi, nàng dặn lòng phải quên cô ngay thôi, phải quên đi chuyện tình đẹp đẽ đầy bi thương này... những bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống rồi, những cơn gió xào xạc thổi vào người nàng càng lúc càng lạnh, nhưng chắc cái thứ nằm sâu trong lòng ngực bên trái của nàng nó còn lạnh hơn thế nữa... nàng hít sâu một chút rồi thở ra, đưa tay ôm lấy bã vai của mình để nó bớt cô đơn lạnh lẽo đi...hơi ấm từ phía sau bao lấy nàng, cái áo choàng to đó bao lấy nàng.

- Shuhua về thôi em.

Nàng không quay lại nhưng giọng nói này đủ biết là của ai rồi... nàng như tìm được điểm tựa của mình nên ngã ra một chút rồi thút thít.

- Yuqi... Soojin chị ấy thật sự bỏ em rồi, chị ấy không còn cần em nữa, có phải em nên buông tay hay không?

- Shuhua, có thể họ không cần em, không thương yêu em nữa, nhưng tôi...à không nhưng chị, suốt đời này sẽ không bỏ rơi em, không bao giờ hết thương yêu em...tin chị nha, cho chị được chăm sóc em... được không?

- Yuqi... em... hức hức...cho em khóc vì Soojin thêm một lần nữa thôi... chỉ cho em xin khóc hết hôm nay nữa thôi... sau này em sẽ thật mạnh mẽ để quên chị ấy....hức hức.

- được..em cứ khóc đi, vai chị này, em tựa vào khóc đi.

Chị ngồi xuống cạnh nàng vỗ về nàng, chị tự hứa với lòng mình sau này đến hết cuộc đời này sẽ chở che cho người con gái nhỏ bé này, không để nàng phải khóc vì người khác thêm một lần nào nữa.

- về nha Shuhua, người em bắt đầu lạnh rồi.

Nàng rời khỏi vòng tay chị ngước lên nói với chị.

- Yuqi... cùng em rời khỏi đây đi, được không? đưa em đến đâu cũng được...miễn là rời khỏi đây...

- được được, ngày mai chị sẽ đưa em đi.

💌 là Soojin k biết Shu cũng ở đó luôn=))) t đau lòng quá mấy kưng ơi, vỗ về t đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro