bức thư tình số năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


dimanche 04 février, londres 1908

ta đương say giữa tuần xuân chín mọng. dáng xuân âu yếm trao ta thêm mấy chiếc hôn tình nồng thắm.

xuân đi ngang triền đồi, mân nhẹ nhàng vách núi, xuân ban phát từng vạt nắng ấm áp, nom tỏa sáng lấp lánh như những dải lụa đào mềm mại. nhẹ nhàng, rơi xuống, ôm gọn mọi nẻo đường...

đi quá phân nửa một mùa xuân luân đôn vồn vã, ta trông theo đầy những ngẩn ngơ và tiếc nuối bi thương. em thân quý, rằng mộc lan đã hé mở những nụ hồng đầu tiên. mộc lan e ấp như dáng em yểu điệu, hoà quyện cùng nhau đem lại cho ta một thứ cảm giác thanh thoát dễ chịu, như em thương trở về trong dáng vẻ âu yếm nhất, nồng nàn nhất. nhìn mộc lan vẫy tay trao ta từng nụ hồng tươi tắn, ta lại tưởng tượng đến viễn cảnh mộc lan cài tóc em, mái tóc đen láy mượt mà ta vẫn thường khen không ngớt khi lén nhìn em ngồi chải tóc bên đầu thềm.

sáu năm kể từ lần gặp cuối cùng, chẳng biết tự bao giờ mà ta không thiết cầu chạy đi tìm hạnh phúc nữa. dẫu mơ về em là ảo mộng, ta cũng nguyện. đấy em xem, đánh đổi một đời cho em ta còn không làm được, để em ra đi âu trách thân ta là gã khờ hèn mọn, vậy thì ta lấy tư cách gì để mà đòi hỏi thêm một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi nào đó khác? em yêu dấu, có phải ta ngu xuẩn mà làm chi, mà đánh mất em trong một đêm hè lầm lỡ, để giờ đây ta phải sống cùng những ăn năn và tái tê đến tột cùng, đêm ngày dằn xé tâm khảm như từng chiếc lô-ca-xông nối đuôi nhau cán qua linh hồn ta đầy mỏi mệt.

giống cái cách lão charles kể về một đời lầm than hay thằng neat đớn đau nuốt cực nhục, ta đây cũng có nỗi đau xót của riêng mình. tuy không nếm trải được thực tế trần trụi họ phải trải, nhưng nỗi đau của ta lại là một không gian chất chứa thật nhiều những thổn thức không tên, những nỗi thống khổ vô hình và chúng len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể để cấu xé tâm hồn ta, thiêu đốt ta, vắt kiệt ta, hành hạ ta...

em ơi, rằng em hãy cứu rỗi ta với. trong men say và những hư ảo của đời người, ta bỗng thấy mình trở nên nhỏ bé và khốn quẫn biết bao nhiêu. ta không còn đủ lí trí để trao em thơ thêm ngàn lời hay ý đẹp được nữa, mà chỉ biết hận mình không thể chết thay cho em. em yêu dấu muôn phần, trưa nay ta say, ta say giữa ban ngày, nhưng vẫn ngồi khua bút kể chuyện em nghe. và em có thấy không, dẫu là mơ hồ hay tỉnh táo thì bóng dáng em thương vẫn không ngừng hiện hữu trong tâm trí cằn cỗi này của ta. và ta cũng chỉ biết thầm trách than thói đời này bạc nhược, trách than những kẻ đã khinh khi ghét bỏ ta, dồn ép ta trở thành bộ dạng ma mãnh gầy guộc như hiện tại. âu cũng do đời, ta trách đời chứ không nỡ trách tình yêu em.

ngay bây giờ đây, quả thật là nhớ em, nhưng ta không tài nào gặp được, càng không tài nào mà chợp mắt.

gởi em, yêu dấu.

__________________________

⇢ ig; xxbiroses
— Tiếu Ngoạ/Dương Kim Ngân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro