Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm xưa nếu anh đã dứt khoát  muốn vứt bỏ cô lẫn tất cả tình yêu của cả hai thì bây giờ cô không việc gì mà níu kép lại cả. Bây giờ cô đứng đây là Andrea ai nghe cũng kính nể ngưỡng mộ không còn là Phong Nhược Hy năm nào nữa, cô có tiền bạc và quyền lực riêng của bản thân không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Dùng đôi mắt xanh lam đầy quyền lực và bí ẩn nhìn thẳng vào Cung Hạo Hân khiến cô ta bị cái nhìn thấu tận tâm cang của cô mà khó chịu trong lòng vẫn bất ngờ khi nhìn thái độ của cô bây giờ. 

   - Phong Nhược Hy cô là đang sỉ nhục anh hai tôi?

   - Ô, tôi không dám đâu. Vì...anh ta không xứng. - giọng đầy sự khinh miệt nhìn Hạo Hân mà nói. Đến tư cách để cô sỉ nhục anh ta còn không có nố gì đến là sẽ quay lại với anh.

   - Cô...

Hạo Hân thật sự bị cô chọc tức điên lên mà. Cô ta bị thái độ của cô chọc đến không nói thành lời. Không ngờ Nhược Hy bây giờ với Nhược Hy trước kia thật sự khác nhau. Lời nói và hành động đều dứt khoát lạnh lùng cứ như cô đang muốn vờn với con mồi từng chút từng chút hút sạch sự bình tĩnh của con mồi. Hạo Hân lườm cô bản thân không chịu khuất phục trước cô

   - Phong Nhược Hy cô cũng chỉ là cái thứ bỏ đi của anh hai tôi mà thôi cả Phong gia cũng không hề nhìn nhận cô. Phong Nhược Hy cô chỉ là một đứa con hoang, thứ bỏ đi là thứ vô dụng.

Những lời này đâm thẳng vào màn tai Andrea xọc thẳng vào tim cô một nhát nhói lên. Thứ bỏ đi...thứ vô dụng...con hoang...từng chữ xem chừng nhẹ nhàng nhưng lại mang lực tấn công lớn vào nội tâm cô. Cô là thứ bị bỏ đi sao? Cô là thứ vô dụng sao? Cô là một đứa con hoang sao? Cô xém nữa là quên mất nguồn gốc bản thân. Cô không hề muốn nhớ gì tới cái nơi đó cái nơi đầy sự lạnh khốc ghẻ lạnh đầy những lời mắng nhiếc sỉ vả vào cô và mẹ cô. Thật sự cô không muốn nhớ tới nó quá khứ khi cô còn nhỏ khi cô chỉ là đứ trẻ lanh lợi lạc quan...Ánh mắt màu lam hiện lên ý hận lạnh lẽo đến muốn giết người những lời nói cũng không kềm chế mà bọc phát ra

   - Cung Hạo Hân tôi không cho phép cô nhắc đến cái nơi đó. Cô cho rằng cô là ai là em gái Cung Hạo Thần thì tôi sẽ sợ sao? Xin lỗi... nếu là 7 năm trước thì tôi sẽ sợ nhưng bây giờ trước mặt cô là Andrea. Cô cũng chỉ là một tiểu thư nhỏ nhắn ở Cung gia tốt nhất nên an phận làm nhị tiểu thư của cô đừng làm những thứ cô không nên làm nếu không...đến việc hiện diện trên cõi đời này cô cũng không có cơ hội.

Từng câu chữ sắc lạnh thốt ra mỗi chữ đều muốn hù dọa đối phương nên biết thân biết phận. Điều đó cho thấy thời gian 7 năm đã thay đổi Andrea như thế nào từ một Nhược Hy đơn thuần dịu dàng yếu đuối trở thành một Andrea đầy sức quyến rũ và mạnh mẽ. Coi như khoảng thời gian trước kia là một giấc mơ sau khi tỉnh dậy cô sẽ sống cho bản thân sẽ tự đứng lên bằng thực lực của bản thân chứng minh cho tất cả những kẻ dẫm đạp lên cô trước kia phải ngẩng đầu lên mà nhìn cô. Hạo Hân bị những lời nói của cô lẫn ánh mắt ẩn hiện tia lửa cẵm phẫn muốn dồn ép đối phương mà hơi lo sợ, cái khí thế này của cô cũng thật bức người. Tuy trong lòng hơi hoảng sợ nhưng cô ta vẫn cố mạnh miệng lòng tự tôn của một nhị tiểu Cung gia không cho phép cô bị khuất phục bởi một người từng bị cô chà đập đến thừa sống thiếu chết.

   - Phong Nhược Hy cô nghĩ bản thân là ai? Cho dù bây giờ cô là ai đi nữa thì cô vẫn phải cúi đầu trước tôi trước uy thế của Cung gia mà thôi. Đất cô đứng chính là của Cung gia. - Cô ta trân mắt mở to nhìn cô đầy uy quyền lớn tiếng nói.

   - Cô nghĩ tất cả đất ở cái đất nước này đều là của Cung gia cô à? Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung. - Andrea nhếch môi cười đầy ẩn ý. 

   - Khốn kiếp hôm nay tôi sẽ xử lý cô.

Không khí càng lúc càng căng thẳng hơn mọi người xung quanh đều chỉ biết đứng nhìn mà không dám lên tiếng. Cung Hạo Hân định đưa tay lên tát cô liền bị một lực lớn cản lại giữa không trung. Andrea bắt lấy tay cô ta giữ chặt đến nỗi tay cô ta xanh lại.

   - Cung Hạo Hân đừng hiếp người quá đáng dùng ngôn từ không được liền dùng bạo lực à. Cô là nhị tiểu thư Cung gia đó sao? Thật mất mặt. Tôi còn chưa nhắc cô một chuyện...đôi mắt trên gương mặt cô đẹp đó. Nhưng thật không xứng, có thời gian tôi sẽ lấy lại nó.

Andrea buông tay cô ta ra nở một nụ cười ẩn ý đầy ma mãnh xoay người nhìn cô nhân viên lúc nãy.

    - Nếu Cung nhị tiểu thư thích đôi giày này thì cứ cho cô ấy đi coi như một món quà đáp lễ.

Nói xong cô liền bỏ đi bỏ lại Cung Hạo Hân đứng ngây người ở đó. Trong lòng cảm giác run sợ bắt đầu tăng lên. Cô ta cắn chặt môi kềm nén nỗi sợ trong lòng. " Không được Cung Hạo Hân không thể thua trong tay thứ bần hèn đó được phải tìm cách giải quyết cô ta ". Suy nghĩ xong liền lấy lại chút bình tĩnh rồi bỏ đi. Những người xung quanh đó từ nãy giờ đứng xem mà thõa dạ cười thầm.
__

Andrea ăn mặc phóng khoáng vô cùng xinh đẹp gương mặt hôm nay dậm thêm tí phận son lại càng sắc sảo thu hút, thần thái khí thế bước vào công ty. Mọi người có mặt đều phải đưa mắt nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ ganh tị. Hôm nay cô đến công ty sau thời gian vùi mặt ở nhà với mấy bộ thiết kế. Nhân viên trong công ty để rất kính nể cô gặp cô đều cúi đầu chào.

   - Andrea tiểu thư

   - Andrea tiểu thư

Mọi người đều gọi cô là Andrea tiểu thư chứ không phải chức vụ của cô. Cô cho phép như vậy cô không thích dùng uy quyền của bản thân mà khiến người khác sợ hãi. Cô chỉ gật đầu lịch sử chào mọi người. Cô thẳng lên phòng ngồi lên chiếc ghế mềm mại mà ai cũng tôn kính bắt đầu công việc.

Thư ký gõ cửa bước vào

   - Andrea tiểu thư tôi báo cáo lịch trình hôm nay

Andrea mắt vẫn hướng vào máy tính gật đầu. Thấy được tín hiệu đồng ý thư ký mở miệng báo cáo

   - Dạ thưa hôm nay 10 giờ có cuộc họp báo cáo kết quả doanh thu. 13 giờ có hẹn với Ngô thị bàn bạc điều lệ hợp đồng. 15 giờ tham gia buổi tiệc của tập đoàn Lôi thị.

   - Được rồi. Cô ra ngoài chuẩn bị tài liệu 10 giờ họp đi.

   - Vâng

Cô thư ký xoay người bước đi Andrea chợt nghĩ ra gì đó lên tiếng gọi lại

   - À khoan đã

Thư ký nghe gọi liền quay lại

   - Vâng?

Cô ngẩng đầu nhìn thư ký

   - Thu mua tất cả cổ phần của Phong thị tìm cách đánh sập nó đi.

   - Phong thị? Tại sao ạ?

   - Cô cứ làm đi. Tôi tin cô làm được.

   - Vâng.

Thư ký gật đầu ra ngoài tuy hơi không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lời sếp thì phải nghe. Andrea tay nhấc ky cacao bên cạnh xoay ghế để mặt hướng nhìn ra sau là toàn cảnh thành phố. Khí thế đầy quyền lực uống ly cacao khiến trong lòng thật thoải mái

   - Đánh nhanh rút nhanh thôi. Các người cứ từ từ thưởng thức sự quay lại của Phong Nhược Hy tôi.
__

   - Chị Tư Đình cô ta quay lại rồi phải làm sao đây?

   - Em cứ bình tĩnh cô ta dám làm gì sao?

Mộ Tư Đình và Cung Hạo Hân ngồi trong đại sảnh Cung gia. Thái độ Hạo Hân hết sức lo lắng thật bất an. Mộ Tư Đình thì bình tĩnh hơn một chút ra giọng an ủi. Tư Đình như đang suy nghĩ gì đó. Hạo Hân lo lắng trong lòng sợ cô ta sẽ quay lại đòi lại đôi mắt của cô ta.

   - Chị Tư Đình cô ta nói sẽ quay lại lấy mắt của em phải làm sao đây?

   - Em bình tĩnh đi cô ta không dám đâu. Năm xưa đã thành công tống cổ cô ta đi thì bây giờ chúng ta không gì phải sợ. Cứ ổn định để từ từ chị tính kế.

7 năm trước muốn hại chết Andrea nhưng không thành rồi quay sang  vu oan mọi tội lỗi cho cô. Cả hai người cũng gián tiếp chia rẻ Andrea và Cung Hạo Thần để anh hiểu lầm cô sâu sắc. Tất cả sự rạn nức trong hôn nhân tình cảm của Hạo Thần và Andrea đều do Mộ Tư Đình và Cung Hạo Hân âm thầm làm ra. Cung Hạo Hân từ khi Andrea bước chân vào Cung gia đã không ưa cô luôn ganh ghét đố kị cô. Mộ Tư Đình luôn cho rằng cô không xứng với Hạo Thần cho rằng tình cảm của anh phải dành cho cô ta chỉ cần Andrea biến mất anh sẽ quay lại yêu cô. Tất cả chỉ là sự đố kị, ganh ghét, toan tính, thủ đoạn. Hạo Hân nghe Tư Đình bảo sẽ có kế sách đối phó cô  nên bình tĩnh một chút

    - Chị, chị có kế sách gì?

    - Cứ bình tĩnh. Trước mắt phải nắm được điểm yếu của cô ta. Cho người điều tra thông tin cô ta trước. Biết địch biết ta mới tìm kế sách hay đối phó được. Phong Nhược Hy cô ta sẽ không bước chân vào Cung gia một lần nữa đâu.

Giọng nói chắc nịch tỏ ý quyết tâm gương mặt hiện lên sự mưu mô toan tính nở một nụ cười ganh ma.

   - Được, em biết làm gì rồi.

  

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro