Câu chuyện thứ 4: Hiện đại nỏng nảy thụ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Lúc cậu tỉnh lại trên trán còn đắp khăn lông hơi ướt, cậu chỉ tiện tay cầm quần áo đã để sẵn, nó liền theo động tác trượt xuống, rơi trên mặt đất; Nhà rất lớn, nhưng cũng rất trống.

Lại là một thời tiết tốt!

Cậu không nghĩ nhặt khăn lông, chỉ chống người lên kéo rèm cửa sổ ra, bóng tối chớp mắt xâm chiếm toàn bộ, cậu đứng ở trong màn đen này, yên lặng hồi lâu.

Cho dù thân thể này không tình nguyện nữa, cậu vẫn là ngồi ở trước đèn, trên bàn gỗ rộng lớn bày đầy tất cả văn kiện lớn nhỏ, chỉ một ngày, những người này, làm sao cứ như vậy không chịu được?

“Thiếu gia!”

Lão quản gia không biết đứng bao lâu, ở cửa nhẹ giọng kêu, “Ngài thức dậy làm gì vậy?”

Cậu khoát khoát tay không muốn để ý hắn, ông lại lặng yên không một tiếng động đi.

Cho đến đêm, phòng trống trải này lại không người quấy rầy, chỉ còn lại một phần cuối cùng, nhức đầu sắp nứt cậu không nhịn được ấn một cái eo đã tê dại, đốt ngón tay vạch qua bụng đã không còn như trước, trong lòng cậu hoảng hốt, chợt siết chặc quả đấm.

Cậu lấy một nửa ly nước uống hết một nắm thuốc bằng bàn tay, lại để lại một viên lớn, cho vào miệng nhai mạnh.

“Hừ!” Đầu lưỡi tan hết thuốc bột rậm rạp chằng chịt đầy miệng, càng khổ sở càng để cho người thanh tỉnh, những người này quá mức, quá hùng hổ dọa người, cậu sao có thể buông lỏng chút nào.

“Hỗn đản!” Đúng như dự đoán, người này vẫn là bắt đầu khiêu khích, cổ phiếu công ty xuống giá nghiêm trọng, anh ta nhưng muốn bốn mươi phần trăm cổ phần mới chịu bỏ qua.

Bốn mươi? Cộng thêm trong tay anh ta, há chẳng phải là đem một phần tài sản của cậu cũng chắp tay nhường cho người? Trực giác nói cho cậu, anh ta đây là muốn hạ ngoan thủ, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, mà cậu lại sao có thể tình nguyện.

Tay cậu run run bấm dãy số, mỗi một lần tiếng tút vàng lên, trong lòng liền tức giận một phần.

“A lô?” Giọng nam bên kia truyền tới.

“A! Là Cốc tổng a? Làm sao, người bận rộn có hứng thú quấy rầy anh?”

Nghe giọng khinh miệt này, cậu chợt nhớ tới khuất nhục ngày đó, dưới cơn tức giận, trong lồng ngực phát ra tiếng ực ực, cứng rắn là không thở thành hơi.

“A lô?”

Bên kia tựa hồ nghe được chút gì, cũng có chút gấp rút.

“Nghê _ Chương _ Hoa! Anh. . Cuối cùng muốn như thế nào. . . ?”

“Ừ?”

“Mới chịu” cậu hít sâu một hơi, hết sức giữ ngữ khí vững vàng, “Bỏ qua cho tôi?”

“Em làm sao?”

“Được rồi” cậu cũng biết anh ta không chịu, “Tôi không nên tới hỏi anh!”

“A lô? A lô ?”

Cậu hít mạnh mấy hơi, nghiêng người nhặt lên điện thoại di động rơi xuống, thở hổn hển tắt máy.

Đêm đã khuya, trong phòng lớn như vậy rất an tĩnh, liền tiếng hít thở của cậu cũng đáng sợ dị thường, cậu khó khăn móc bình thuốc ra, cũng không cần nước, chỉ ngậm ở trong miệng để nó từ từ tan ra.

“. . .”

Bụng nhờ như vậy càng thêm loạn, lúc này nhọn đau, đau đến cậu có chút sợ hãi.

“Hỗn. . . Hỗn đản!”

Cậu cố gắng chống người lên, vịn tường dựa vào mép giường.

Đèn đáng chết này làm sao không bật được, chỉ độ sáng của một ngọn đèn, cậu luôn cảm thấy tầm mắt mơ hồ.

Bất kể làm sao, cậu nên đối với mình khá hơn chút. Lúc mò tới giường nửa choáng váng nửa ngủ mất, cậu âm thầm nghĩ.

“Đau. . . Ừm ___ “

“Ai. . .”

“Đau a!”

Không biết qua bao lâu, trời còn chưa sáng, cậu từ trong mộng bừa bộn tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy mình đau ra tiếng, hoặc là chẳng qua là cổ họng phát ra chút khí lưu, trong bóng tối trầm thấp đến giống như là mê sảng.

Làm sao đau như vậy! Hơn nửa đêm, giống tên hỗn đản đó để cho người không sống yên!

Từ lúc bụng lớn một cách bất thường, cậu liền lại cũng không cẩn thận chạm qua, bây giờ nhưng tùy với đau đớn hai tay ôm chặt, cảm giác được đau đờ từ dưới tràn ra, vượt qua toàn bộ bụng, lại dần dần đi xuống…

Một đêm này, sợ là không ngủ ngon rồi.

Nằm hồi lâu, cậu mới chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, hai chân mềm nhũn, bụng dường như giảm bớt chút, trên điện thoại di động có một chuỗi cuộc gọi nhỡ, con số quen thuộc.

Cậu cố gắng coi thường, lại vang lên.

Nghê Chương Hoa! Cái tên hỗn đản này, anh ta lại muốn làm gì!

Cậu cắt đứt, anh ta lại gọi lại, vì chút cổ phần kia, vội vàng đến như vậy sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro