Câu chuyện thứ 4: Hiện đại nỏng nảy thụ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Sakura Trang

Cậu hung tợn tắt máy, bụng lại đau, so với mơ hồ đau tối hôm qua càng khó chịu hơn, càng làm cho người phiền não, cậu không muốn thừa nhận, sợ là, thật muốn sinh.

Chỉ là một chữ, cũng đủ để cho người phiền não.

Cậu thở hổn hển vung lên, ly nước rơi xuống vỡ, tiếng vang to lớn dọa sợ người bên ngoài, lão quản gia cùng bác sĩ gia đình vội vã chạy vào, mặt đầy kinh ngạc nhìn cậu.

“Cốc Tiên Tri!”

Cậu không biết Nghê Chương Hoa là vào bằng cách nào, lúc anh ta nhìn thấy cậu, thuốc an thần mới vừa phát huy tác dụng, nhìn anh ta dùng ánh mắt lo lắng kỳ quái nhìn kỹ cậu, cậu biết, anh ta khẳng định cái gì cũng biết.

“Đi! Anh mang em đi bệnh viện.”

Anh ta muốn đỡ cậu.

“Đi. . . Đi ra”, cậu cảm giác không còn chút sức lực, mềm nhũn giãy giụa mấy cái, liền mệt mỏi không động được.

Anh ta thử đỡ dậy, nhưng lúc chạm vào eo, liền dừng một chút, đem cậu ôm ngang lên chạy ra bên ngoài.

“Anh!” Cậu gấp đến độ cặp mắt đỏ bừng.

“Anh… Đừng cầm loại thủ đoạn này làm nhục tôi!”

“Hôm nay chính là dù anh làm nhục em, em cũng phải cùng anh đi bệnh viện.”

Anh cũng hung tợn.

“Tôi không đi! Anh… Hỗn đản… Tê ____ “

Cậu vô cùng đau đớn, chỉ có thể mặc cho anh ta ôm vào xe.

“Không phải là muốn cổ phần của tôi sao…”

** ở xe trong, hô hấp cực khó lại bị anh ta cứng rắn đỡ không cho trượt xuống. Cậu cho tới bây giờ không từng chật vật như vậy.

“Đừng nói chuyện.”

“Cái… Cái bộ dạng này của tôi, anh hài lòng chưa?”

Cậu uốn éo người cựa ra anh, bụng lại là một trận đau.

“Em dựa cẩn thận vào cho anh!”

“Ụa _______” xe hơi không ngừng lay động, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt đột nhiên xông lên cổ họng, cậu theo bản năng quay đầu nằm ở trên cửa sổ xe, nôn liên tục, nước mắt không ngừng chảy ra, cổ họng khó chịu như muốn nhảy ra.

Bụng vốn là vô cùng đau đớn, hô hấp cũng không thuận, cảm giác buồn nôn càng làm cho cậu khó chịu, cậu thẫn thờ nằm, nửa ngày mới bình phục lại.

“Tiên Tri? Tiên Tri em làm sao!”

Nghê Chương Hoa do từng chưa thấy qua cậu như vậy, hù dọa liền giọng đều thay đổi.

“Thiếu gia mấy tháng này vẫn nôn như vậy, cơm cũng không ăn được, liên tục ho suyễn. Năm nay thật đúng là lắm tai nạn a. . .”

Hàng ghế trước lão quản gia lải nhải, Nghê Chương Hoa không đợi ông nói xong, liền ôm cậu dựa vào trên người anh ta, ôm chặt cậu.

Cậu không sức lực, mơ mơ màng màng cũng lười giãy giụa.

Ở xe trong lắc lư thật lâu, cuối cùng đã tới.

Cậu bị kéo lên giường bệnh, đẩy vào bên trong, nghe một đống người ồn ào, chỉ cảm thấy muốn ngất đi.

Trong hoảng hốt có người bắt đầu kéo quần cậu, trong lòng cậu tháo ra, cũng cố gắng lấy tay kéo, cuối cùng quần bị cởi ra, dưới người lạnh lẽo, đột nhiên, một vật cứng rắn đút vào bên trong.

“Ụa ____ cút. . . Cút ngay! Cút ngay! ! Đau ___"

Quằn quại, người chớp mắt thanh tỉnh một nửa, đau nhức cũng chớp mắt tấn công tới, cậu không ngăn được, cứng rắn ưỡn cao người.

“Tiên sinh, tiên sinh cậu đừng động. . . Chúng tôi giúp cậu… Tình trạng hiện tại của cậu…”

“Cút. . . Cút a ___"

Cậu kêu đến khàn cả giọng, loại cảm giác này quá quen thuộc chẳng qua, mặc dù đi qua rất lâu, cậu vẫn không cách nào chịu được.

Một dòng nước ấm từ giữa chân chảy ra, cậu cả kinh trợn mắt hốc mồm, ngay cả lời cũng quên.

Nghê Chương Hoa cũng xông vào, mấy người lo lắng thương lượng một hồi, mấy cái áo khoác dài màu trắng lại thật lui ra ngoài.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Em vỡ ối, bọn họ muốn giúp em.” anh ta đi tới, cậu không để ý tới anh ta, bởi vì quả thực không có sức lực, “Anh bảo với bọn họ, để cho anh làm là được.”

“Anh!” Cậu ý thức được ý của anh, nhưng chỉ có thể trừng mắt to nhìn anh.

“Đừng cậy mạnh.” anh ta đi tới, đỡ cậu nằm nghiêng, cũng dựa vào, đưa tay ra ôm lấy cậu.

“Anh sẽ không làm bậy.” Anh ta ghé vào bên tai cậu.

Cậu chịu đựng một trận lại một trận đau nhức mãnh liệt hơn, cho dù anh ta dính vào bên cạnh cậu, cậu cũng chỉ có thể cắn chặt răng, quả thực không thể phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro