Câu chuyện thứ 5 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Mặt hồ gợn sóng, một thân hắc sam, tĩnh tọa trong dung nhan đào hồng hoa, càng làm nổi bật làn da của y trắng như tuyết, dung nhan nhuận trạch, người này trời sanh một đôi mi cong như lá liễu, bờ môi đào hồng hơi cong lên, dường như thêm chút nhu hòa của nữ nhi.

Dĩ nhiên, để cho người tiếc hận là, nam tử ngồi dựa ở trong xe lăn đặc chế, chân của y dù có tri giác lại không thể hành động, bụng của y nhô lên thật cao, dưới lớp áo lông vẫn có thể hiện ra một độ cong tròn trịa.

“Hạ Tử, hôm nay Hoàng thượng cho gọi ta vào cung nghị sự, tướng quân trở lại liền kêu hắn dùng cơm trước, không cần chờ ta.”

Thái Sinh tự chuyển động xe lăn, thoáng giao phó một câu, liền đi vào cung.

Cho đến bên cửa điện, Thái Sinh cũng như cũ ung dung, chậm rãi chuyển động bánh xe.

Hoàng đế ngồi thẳng người ở trong điện, mắt chăm chú nhìn người đến, đột nhiên nhíu chặt mày một cái. Tiểu thái giám bên người hắn giỏi quan sát sắc mặt, trong lòng sợ hết hồn, vội vàng tự giác chạy tới đẩy xe lăn.

“Thái Sinh đã dùng bữa tối chưa?”

Hoàng đế đưa ánh mắt nhìn, “Trẫm nghĩ ngươi tới lúc này, nhất định là còn chưa kịp dùng.”

“Làm phiền Hoàng thượng nhớ mong, ” Thái Sinh cũng không thỉnh an, chỉ khẽ gật đầu để bày tỏ kính ý.

“Vi thần. . . Đã dùng qua.”

Hoàng đế dùng đôi mắt có lực xuyên thấu cực mạnh nhìn người trước mắt một cái, rõ ràng đã nhìn thấu, nhưng cũng không vạch trần.

“Nếu là như vậy, vậy thì nói chuyện chính sự trước đi!”

“Phụ huynh của ngươi và Thượng tướng quân của ta đã giằng co hơn hai tháng ở biên giới tây bắc, Thái Sinh có biết?”

Thái Sinh gật đầu, trong bụng hiểu rõ. Tây bắc lương thảo thiếu hụt, mà người Cát Nhĩ lương thảo sung túc, thắng bại đã phân.

“Thái Sinh luôn luôn lo xa nghĩ rộng, chuyện này nhưng có kế hay?”

“Vi thần, cũng không.” Thái Sinh không hề nghĩ nhớ lại quá khứ nữa, thống khổ nhắm hai mắt.

“Nếu là như vậy, trẫm định phái Mạnh Triêu Ca đi. Ý ngươi như thế nào?”

Hoàng đế rõ ràng thấy, tay Thái Sinh vuốt xe lăn run một cái.

“Hoàng thượng anh minh, phái lương tướng nhất định là có thể lắng xuống chiến loạn, Thái Sinh ở lâu thiên triều, không dám có tư tâm. Nhưng Thái Sinh nguyện tẫn sức mình, gửi cho nhà một phong thư, mong Hoàng thượng phê chuẩn!”

Thái Sinh lại cúi đầu, sợi tóc đen nhánh trên vai hoàn toàn trượt đến trước ngực, y rũ mắt, lông mi run run.

“Ừ” hoàng đế dường như có chút hài lòng thái độ của Thái Sinh, hắn đứng dậy đến gần Thái Sinh, từ trên cao nhìn xuống người ngồi trên xe lăn, rồi sau đó cúi người ôn nhu vén tóc dài của y ra sau lưng.

“Thái Sinh đừng trách trẫm. . . ở lại bên cạnh trẫm đi.”

“Tích thủy chi ân “

Thái Sinh chỉ viết bốn chữ, liền để cho người gấp đưa tin đi, hoàng đế có chút không hiểu, nhưng hắn tin người trước mắt này, nếu để phụ huynh cùng cha của hài tử mình liều chết tranh đấu, người này tuyệt sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Thấy tay Thái Sinh như cũ rũ xuống, mồ hôi mỏng thấm đầy trên trán bóng loáng, hoàng đế rất thân thiết phái người truyền bữa tối, Thái Sinh cũng không từ chối, hơi tạ ơn liền nâng đũa.

Ăn không nói, ngủ không nói.

Thái Sinh không lên tiếng nữa, chỉ chuyên chú dùng từng miếng từng miếng, đồ hoàng đế dùng là đệ nhất thiên hạ, tự nhiên ăn ngon.

Y trời sinh hết sức tuấn mỹ, hỗn hợp sự đặc biệt của người Cát Nhĩ, sống mũi đao khắc, môi như chu sa. Hoàng đế thú vị thưởng thức, hắn không phải không có nghĩ thử chiếm lấy y, chẳng qua là người này quá mức bướng bỉnh thanh cao.

Năm đó chỉ vì Cát Nhĩ tuyệt lộ bị đưa tới làm con tin liền tự hủy hai chân, thề không bao giờ về Cát Nhĩ, không bao giờ thấy phụ huynh. Người Như vậy, thích hợp dùng biện pháp nhẹ, không thể cưỡng ép.

Ngồi lâu, ngực từng trận chán ghét muốn ói, Thái Sinh miễn cưỡng ăn một ít, liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy hoàng đế dang nồng nhiệt nhìn y.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya, vi thần cáo lui.” Thái Sinh cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, y đột nhiên cảm thấy trong bụng cũng mơ hồ có chút đâm đâm đau, tình huống không ổn.

“Ừ. . .” Hoàng đế híp mắt không thèm che giấu nhìn y, trả lời mơ hồ.

Thái Sinh vẫn là chuyển động xe lăn đi ra ngoài, một bên thái giám thấy vậy vội vàng đi qua đẩy, bị hoàng đế một cái mắt đao, vội quay lại.

Ừ, mài mài lệ khí của người này, để cho y biết tình cảnh của mình, nói không chừng liền có thể để lại.

Sau nửa giờ, Thái Sinh mới từ cung trong trở lại phủ tướng quân, Hạ Tử thấy sắc mặt y không tốt, vội hỏi có cần đại phu không, Thái Sinh lắc đầu một cái, không muốn nửa đêm còn quấy rầy giấc ngủ của người khác, chỉ nói rõ để đến ban ngày.

Chiều nay Thái Sinh ngủ cực kỳ không yên ổn, ở trong mộng, mặt Mạnh Triêu Ca say ửng đỏ một cách chân thật, giống như con mãnh thú vậy hung hăng đè thân thể mình, một lần lại một lần nhớ tới tên của người yêu trong lòng: “Vân Tiêu. . . Vân Tiêu. . .”

Đó là phó tướng của hắn, ở trong một lần chiến dịch chết ở dưới đao người Cát Nhĩ có Thái Sinh dẫn đầu.

Thái Sinh mồ hôi lạnh nhễ nhại tỉnh lại, thai nhi trong bụng dùng sức đạp y, đạp đến bụng đều thay đổi hình dáng, nhưng y không lên tiếng, chỉ gượng người dậy hỏi Hạ Tử đang đưa nước.

“Tướng quân đâu?”

“Sáng sớm Tướng quân được mời vào trong cung.”

Nhìn sắc mặt công tử, Hạ Tử đang định phải nói chuyện đại phu, nghe vậy lại kìm lại.

Thái Sinh phát hiện không ổn, vẻ mặt càng cảnh giác, chẳng lẽ là. . .

“Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng vì sao muốn nghị hòa! Ta Mạnh Triêu Ca giết địch vô số, còn sợ người Cát Nhĩ nho nhỏ các ngươi sao?”

Thái Sinh bị đánh quay đầu đi, một trận quáng mắt, khóe miệng thấm máu. Từ y mang thai hài tử của Mạnh Triêu Ca, thái độ của Mạnh Triêu Ca liền hơi chuyển biến tốt, mặc dù lời nói lạnh lùng, nhưng nhiều mấy tiếng thăm hỏi sức khỏe, nhiều mấy câu quan tâm, mắt thấy sắp qua mười tháng, nhưng lại bị chuyện này gợi lên mâu thuẫn.

Thái Sinh biết, hắn hận người Cát Nhĩ.

“Tướng quân nói là ta sai lầm, thì đó là ta sai.”

Thái Sinh bình tĩnh lau khô vết máu khóe miệng, trong lòng Mạnh Triêu Ca hiểu, y chẳng qua là không muốn tin tưởng, mình là con cờ bị phụ huynh vứt bỏ, cuối cùng rồi sẽ được trở về, một cái chớp mắt, hắn không thừa nhận, mình lại có chút không bỏ được.

“Nếu ngươi đã lấy được gật đầu đồng ý, vậy thì đi thôi!”

Thái Sinh có một cái chớp mắt kinh hoàng cùng không hiểu, ngay sau đó y biết, ban đầu lúc y rời đi, còn để lại một đám dũng sĩ trung với mình, vì lung lạc lòng người, là tiền đặt cuộc người Cát Nhĩ cùng hoàng đế giao dịch, cộng thêm y.

Đội ngựa tới vội vàng, chẳng qua cho tới trưa liền thu thập xông xuôi, Hạ Tử thấy Thái Sinh sắp sinh hôm qua thân thể khó chịu, sao chịu được ngựa xe vất vả. Huống chi đoạn đường này, cũng không biết tốt hay xấu.

Không thể làm gì khác hơn là khổ cầu tướng quân, để cho tướng quân cầu tình vị kia cho ở lại mấy ngày, tiếc rằng trong lòng Mạnh Triêu Ca cũng là ngũ vị tạp trần, căn bản không quan tâm. Hạ Tử ngoan tâm, cũng chỉ cầu xin theo Thái Sinh cùng lên đường.

“Công tử, xe ngựa đã thỏa đáng, ta phục vụ người thức dậy đi.” Hạ Tử nhẹ nhàng gõ cửa, Thái Sinh liền chống người. Trên người hắn quả thực vô cùng đau đớn, bất quá là không đường lui, chỉ đành phải cứng rắn gánh thôi.

Hạ Tử đẩy cửa ra, thấy người trước mắt dung nhan tiều tụy tái nhợt, mồ hôi lạnh nhễ nhại, không khỏi kêu thành tiếng, “Công tử, ngài đây là làm sao?”

“Không sao. . . Nhanh thay ta mặc y phục.”

Hạ Tử suy nghĩ một chút tỉnh cảnh hôm nay của Thái Sinh, do dự một chút cũng liền không dám nói nữa, chỉ lấy y phục cẩn thận mặc chỉnh tề cho y, bộ dáng Thái Sinh cực mỹ, tiều tụy cũng không ngăn được nhuệ khí, để cho người không dám nhiều lời.

Xe ngựa lắc lư, cho dù ở trên quan đạo tốt nhất cũng không đẽ chịu, thân thể sắp sinh, lại là nửa người dưới tàn phế, ở trên mềm dầy cũng giống như chịu hình.

Trong bụng thỉnh thoảng hoặc là đau như lăng trì, hoặc như dùng dao cùn cắt thịt trong bụng, Thái Sinh nghiêng dựa vào bên trong xe, lại đau đến không nhịn được tuột xuống ngã ở trên tháp. Hạ Tử không ngừng lau mồ hôi cho y, y nhưng vẫn là mỗ hôi ướt sũng vạt áo.

“Công tử, ngài sợ là muốn sinh!” Hạ Tử càng nghĩ càng sợ, “Ta để cho đội ngựa dừng lại.”

Hạ Tử mới vừa muốn vén rèm lên, liền bị Thái Sinh bắt lại cánh tay,

“Không cần. . . Ở nơi nào. . . Ở nơi nào đều là giống nhau…”

Hạ Tử cảm giác lực đạo trên cánh tay biến mất, liền thấy Thái Sinh hôn mê bất tỉnh.

“Nhanh dừng xe, dừng xe a! Công tử té xỉu, chúng ta cần đại phu! Công tử xảy ra chuyện, các ngươi ai cũng không kham nổi.”

“Bọn ta phụng mệnh Hoàng thượng, chỉ phụ trách trong vòng hai ngày đem người đưa đến, bất kể sinh tử.” Cầm đầu chấp một cây trường đao, hung tợn nói.

“Các ngươi! Các ngươi quá đáng!” Hạ Tử tức muốn chết, lại tự biết không phải là đối thủ, chỉ đành phải thở hổn hển hạ rèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro