24. Giữ khoảng cách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra khỏi phòng họp cổ đông, Ánh Lam đã thấy Y Tình đứng ngay cửa, nở một nụ cười tươi tắn chờ mình. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó dường như mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ biết nghe theo con người đó.

Y Tình nũng nịu bên cạnh Ánh Lam như một cô tiểu thư nhỏ muốn được cưng chiều.

  - Dạo này sao thấy chị nhiều việc, lại ít về nhà.

Ánh Lam chỉ nhẹ nhàng trả lời:

  - Ừm. Mọi thứ tự nhiên dồn dập. À mà...

Thấy Ánh Lam đang nói lại im lặng, Y Tình thắc mắc liền hỏi:

  - Mà sao?

Ánh Lam ngập ngừng một lúc rồi nói:

  - Hợp đồng hết lâu rồi. Chị muốn dọn ra ngoài ở.

Không giấu được sự giận dữ, Y Tình lớn tiếng:

  - Tại sao? Bây giờ giữa chị và em cũng cần hợp đồng đó nữa sao?

Ánh Lam nhìn vào đôi mắt nâu hổ phách đó có ngàn lời muốn nói nhưng đều ngưng lại. Cô đã suy nghĩ rất lâu rồi. Không muốn Y Tình lâu lâu lại bị quẹt xe té ngã, đi đường thì cứ lo sợ có vật rơi trúng đầu, xung quanh lúc nào cũng có người muốn lấy mạng... đủ thứ chuyện xảy ra. Nếu không có vệ sĩ kế bên thì chắc đã lớn chuyện rồi. Ánh Lam cố giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể để nói với Y Tình.

  - Mẹ chị kêu về nhà ở.

Gương mặt Y Tình đầy sửng sốt:

  - Em không biết chị còn có mẹ.

  - Là mẹ kế. Dì ấy nói ba chị mấy nay không khỏe muốn chị về phụ, lo đỡ đần này kia.

Y Tình liền nói:

  - Mướn người chăm sóc là được rồi. Chị đừng về.

Ánh Lam xoa đầu Y Tình, nở nụ cười dịu dàng.

  - Phận làm con cái, không thể không về.

  - Em đi cùng chị được không?

  - Ngoan, ở nhà em đi cho thoải mái. Bên đó chật chội, không phù hợp với em.

Y Tình nài nỉ, vẫn muốn đi theo Ánh Lam.

  - Có chị là đủ rồi, chật cũng không sao!

Ánh Lam dùng hết lý lẽ, từ ngữ để dỗ dành Y Tình. Nhưng có vẻ cô ấy đã giận rồi, đứng lên bỏ đi mà không thèm ngó lại Ánh Lam lấy một lần.

Thanh Trúc bước đến, ngồi vào chỗ của Y Tình khi nãy, nhỏ giọng với Ánh Lam:

  - Chị. Buổi trao giải diễn viên được yêu thích nhất sắp tới chị nhớ tham gia.

Ánh Lam nói như không nói.

  - Không tham gia.

  - Không được. Giải đó là fan bình chọn cho chị không phải của hội đồng. Chị không tham gia sẽ gây những tai tiếng không mong muốn.

Ánh Lam đã biết lễ trao giải lần này sẽ không có Y Tình. Sau lễ trao giải sẽ đi ăn liên hoan, thì lại có dịp cho Thanh Trúc gần gũi nên cô muốn tránh hoàn toàn. Và cũng sợ mình lại bị chuốc rượu.

Ánh Lam vẫn cương quyết không đi, đứng lên định bước đi thì bị Thanh Trúc nắm lại. Cái nắm tay đầy ẩn ý, bị Y Tình nhìn thấy. Ánh mắt Y Tình liền tối sầm, cô bước đến bên bàn cầm bìa hồ sơ khi nãy để quên, lấy xong thì bỏ đi mà không nói gì.

Khi nhìn thấy Y Tình rời đi, đôi mắt của Ánh Lam không thể che giấu sự tổn thương và thất vọng. Cô cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đang găm vào tâm hồn mình. Cô cố gắng hít thở sâu để kìm nén sự đau đớn đang dâng lên. Nhưng mỗi lần hít thở, sự nghẹt thở đó lại xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể.

Ánh Lam đứng yên bất động không phản ứng. Đưa ánh mắt mèo nâu vàng sắc bén nhìn Thanh Trúc, giọng đanh lại:

  - Em hài lòng rồi chứ ?

Ánh Lam gạt tay Thanh Trúc rồi bước đi.

Thanh Trúc thấy cảnh vừa rồi thì vô cùng hài lòng vì cuối cùng Ánh Lam cũng đã chịu buông tay. "Chỉ cần chị vẫn là chị, thì mọi việc em làm đều xứng đáng."

Thanh Trúc bước theo sau lưng Ánh Lam đi về phòng tập. Ánh Lam thấy Thanh Trúc đi theo nhưng cũng không bận lòng.

Nhìn Ánh Lam say mê với công việc. Thanh Trúc cười mãn nguyện, nụ cười chưa tắt đã nghe tiếng Y Tình bên tai:

  - Chị rất thích chị ấy sao? Nhưng chị ấy đâu để ý đến chị.

Thanh Trúc rất điềm tĩnh không vì một câu nói của Y Tình mà nổi cáu, cười khẩy bỏ lại một câu.

  - Ba mươi chưa phải là tết.

Y Tình đứng yên mà nóng mặt cho câu nói đó. Y Tình nhìn vào phòng tập thấy Ánh Lam đang nhìn mình. Trong đôi mắt mèo nâu vàng đó có vương chút buồn phiền, ưu tư.

Ánh Lam mang nỗi buồn đó đến với club Thiên Đường để giải tỏa.

Club Thiên Đường đúng là thiên đường đến đây chơi không sợ hình ảnh bị rò rỉ ra ngoài. Một trong những qui định đầu tiên vào đây là không được quay phim, chụp ảnh. Khách đến chơi thì điện thoại sẽ gửi lại quầy lễ tân, không có ngoại lệ. Ai vi phạm sẽ bị tước quyền thành viên vĩnh viễn.

Ánh Lam ngồi một mình ở bàn gần sân khấu, ánh sáng màu sắc không thể che giấu vẻ u ám trên gương mặt. Cô thả từng làn khói trắng ra khỏi khuôn miệng xinh đẹp, mắt không rời khỏi cô gái nhảy trên bục. Mặc dù cô cố gắng duy trì vẻ bình thản. Nhưng sự đau đớn trong ánh mắt không thể che giấu.

Một cánh tay mảnh mai, trắng trẻo choàng qua vai Ánh Lam, giọng nói cực kì ngọt ngào:

  - Nay chị đi một mình sao? Em uống cùng chị được không?

Ánh Lam nghiêng đầu sang cô gái, chỉ cách một xíu nữa thôi là chạm vào bờ môi đỏ mọng đó. Ánh Lam mỉm cười nắm tay kéo cô gái ra dối diện mình mà ngồi. Lời lẽ như đa tình.

  - Em cũng muốn chuốc say tôi sao?

Cô gái cũng cười ngã ngớn, nụ cười thật tươi tắn.

  - Em đâu dám.

Khi cô gái mời rượu, Ánh Lam nhấp ly bia của mình. Động tác của cô gái, cái vuốt ve nhẹ nhàng trên cánh tay, khiến cho Ánh Lam cảm thấy nhột nhạt và không thoải mái.

  - Sao tay chị lại mềm hơn tay em vậy? Chị xài sữa tắm hay dưỡng da gì thế?

Ánh Lam chỉ cười nhạt rồi nói:

  - Lần sau tôi sẽ đem cho em.

Cô gái đánh yêu lên vai Ánh Lam.

  - Không nghĩ chị lại biết thả thính như vậy hay là để em theo chị về rồi tắm thử cũng được.

Ánh Lam mồi một điếu thuốc vừa nhả làn khói ra đã thấy Y Tình đang đứng ở cửa. Ánh mắt như những viên đá lạnh lùng, nhưng đôi môi mím chặt ngăn những giọt nước mắt đang chực chờ lăn dài trên gương mặt kiều diễm đó.

Một thoáng ngập ngừng do dự, Ánh Lam quyết định: "Chi bằng để em ấy đau rồi sẽ quên mình đi."

Ánh Lam giả vờ lướt ánh mắt qua Y Tình xem như không thấy, vịn cánh tay của cô gái đang mơn trớn trên cánh tay mình, nhỏ giọng nói:

  - Muốn tắm thử không phải là không được nhưng phải xem em có xứng không đã.

Nhìn vào đôi mắt mèo nâu vàng đó cô gái như bị thôi miên. Cô gái nhoài người sang hôn lên má Ánh Lam mà trong lòng vô cùng phấn khích. Ánh Lam bình thản nói:

  - Xem như qua được một vòng.

Ánh Lam chưa nói thêm được câu nào. Thanh Trúc đã xuất hiện như một bóng ma giữa ánh sáng nhấp nháy. Cô bước đến gần, đôi mắt to tròn đen láy sắc bén nhìn chằm chằm vào cô gái. Thanh Trúc nắm lấy tay cô gái. Một cơn gió lạnh lẽo như thổi qua bầu không khí, cô điềm tĩnh nói:

  - Vui đến đây thôi cô bé. Em ra kia kiếm bạn khác đi. Chị ấy là người của chị.

Giọng nói của Thanh Trúc nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự ra lệnh. Cô đứng gần Ánh Lam, hơi thở của họ như giao thoa, tạo nên một bầu không khí căng thẳng.

Cô gái không cam tâm nhưng nhìn sâu vào đôi mắt to tròn đen láy đó không có vẻ gì là sẽ nhân nhượng. Cô gái gượng cười, hôn gió với Ánh Lam rồi rời đi.

  - Chị muốn chơi, sao không cùng tôi chơi.

Thanh Trúc thì thầm bên tai Ánh Lam, làm sóng lưng Ánh Lam như có một luồng điện chạy qua. Toàn thân bỗng trở nên căng thẳng, Ánh Lam mở to mắt nhìn Thanh Trúc, xong lại xoay đi chỗ khác, không muốn nói thêm gì. Hành động đó càng làm Thanh Trúc điên tiết, mất bình tĩnh, giọng lạc đi mấy phần.

  - Là em không xứng với chị sao?

Ánh Lam nghe giọng điệu đó mà xót xa trong lòng, lại thấy đôi mắt ngấn nước của Thanh Trúc. Nhưng Ánh Lam đã đưa ánh mắt của mình đi kiếm Y Tình, nhìn khắp nơi cũng không thấy Y Tình đâu. Cảm giác một chút mất mát, một chút hụt hẫng.

Ánh Lam vừa uống cạn ly bia đã bị Thanh Trúc cưỡng hôn. Môi Thanh Trúc đụng vào đôi môi đang đầy nước mắt, làm cho mọi cảm xúc càng trở nên dữ dội hơn. Bờ môi mềm mại đó áp đảo tâm trí Ánh Lam làm cô nhất thời bất động.

Ánh Lam định thần lại muốn đẩy Thanh Trúc ra lại thấy Y Tình ngay tầm mắt đang nhìn mình. Hình như nước mắt Y Tình đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp đó.

Ánh Lam không đáp trả, mặc cho Thanh Trúc cưỡng hôn mình. Đến khi Thanh Trúc rời ra, tưởng sẽ bị Ánh Lam la mắng thậm chí là đánh mình. Nhưng không, Ánh Lam đang khóc, nước mắt ướt đẫm gương mặt trái xoan hoàn mỹ đó. Thanh Trúc hoàn toàn không hiểu được biểu cảm trên gương mặt đó. Đôi mắt mèo nâu vàng như nhòe đi.

  - Vừa lòng em rồi phải không? Là em muốn em ấy thấy phải không?

Thanh Trúc cảm thấy như mỗi lời nói, mỗi hành động của Ánh Lam, đều trở thành một nhát dao đâm sâu vào trái tim mình. Cô không thể không so sánh chính mình với Y Tình, cảm giác như mọi nỗ lực và hi sinh của mình đang trở nên vô nghĩa. Cơn ghen tuông bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt, khiến Thanh Trúc cảm thấy như đang bị mắc kẹt giữa cảm giác yêu thương mãnh liệt và sự ghen tị tột độ.

Còn Y Tình đứng giữa ánh sáng mờ ảo của club, cô cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi trong một thế giới xa lạ và lạnh lẽo. Ánh Lam, người mà cô tin tưởng và yêu thương, giờ đây đang chơi đùa với một người khác.

Đến nước này rồi thì không còn đường để quay lại. Ánh Lam cảm nhận được nỗi đau đang thắt chặt trái tim mình, từng nhịp đập đều như đang phản đối sự lựa chọn này.

Ánh Lam nghiêng đầu, lại kéo Thanh Trúc đến gần mình mà hôn lại. Nụ hôn dây dưa, triền miên không rõ cảm giác gì. Mãi đến khi Y Tình rời đi thì Ánh Lam mới rời Thanh Trúc ra.

Thanh Trúc ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc, khoái cảm chưa kịp tan thì nghe giọng lạnh lùng của Ánh Lam bên tai.

  - Đây là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng dành cho em. Nếu em mà cưỡng hôn tôi thêm lần nào nữa, thì em mãi mãi sẽ không thấy lại được tôi.

Ánh Lam cảm thấy như đó là sự xâm phạm vào nỗi đau sâu thẳm của mình. Nỗi đau và tội lỗi không thể che giấu trong những nụ hôn giả tạo. Ánh Lam cố gắng duy trì một vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong cô chỉ còn lại một mớ hỗn độn của nỗi đau và những tổn thương không thể gọi tên.

Ánh Lam lạnh lùng đứng lên nhưng Thanh Trúc đã kịp nói:

  - Y Tình vẫn chưa rời đi. Nếu chị không muốn Y Tình phát hiện ra thì hãy diễn cho thật tốt vào.

Ánh Lam dừng bước chân. Đưa ánh mắt quan sát ra xa, lại thấy cô gái khi nãy đang nhảy nhót bên kia. Ánh Lam bước sang đó cùng cô gái nhúng nhảy thật nhịp nhàng.

Cô gái vừa thấy Ánh Lam đã vô cùng phấn khích, cùng nhảy với Ánh Lam những điệu vô cùng gợi cảm. Cô gái chỉ thấy gương mặt trái xoan hoàn mỹ đó cười nhạt, tươi tắn nhưng không cảm xúc.

Thanh Trúc đang mải mê nhìn theo Ánh Lam mà không để ý Y Tình đã ngồi ngay bên cạnh. Âm giọng vừa đủ nghe của Y Tình vang bên tai Thanh Trúc:

  - Là chị muốn khiêu khích tôi sao? Biết chị ấy là người của tôi nhưng chị vẫn muốn tranh giành.

Thanh Trúc cười khẩy một tiếng, nhìn sâu vào đôi mắt nâu nhạt hổ phách đó mà nói:

  - Người của cô sao? Hừm... Cô mang chị ấy về nhà cất đi. Sao lại để đi lung tung thế kia hả?

Y Tình ngó theo ánh mắt của Thanh Trúc thì thấy Ánh Lam đang uốn éo cùng cô gái. Những động tác vô cùng gợi tình và khiêu khích các giác quan. Mỗi động tác của Ánh Lam, từ cái cười nhẹ nhàng đến những cử chỉ thân mật với cô gái lạ, như một nhát dao đâm vào trái tim Y Tình. Cô không thể hiểu tại sao người mà cô đã đặt tất cả niềm tin và tình cảm lại có thể hành động như vậy.

Y Tình máu nóng chạy toàn thân, không kìm được bước chân, lại đi đến bên cạnh Ánh Lam. Y Tình kéo Ánh Lam ra khỏi cô gái, động tác của cô mạnh mẽ và quyết đoán, như thể đang cố gắng kéo Ánh Lam ra khỏi một vực thẳm vô tận.

Giọng nói của Y Tình đầy sự tức giận làm cho mọi người xung quanh cũng cảm nhận được sự căng thẳng.

  - Chị muốn chơi thật sao?

Ánh Lam cố giữ cho nhịp đập trái tim ổn định nhất, giữ cho gương mặt bình tĩnh nhất, rồi cười nhạt một cái. Giọng điềm tĩnh đến lạ:

  - Tôi chơi, em cũng không cho sao?

Y Tình không kiềm được tức giận chỉ tay vào mặt Ánh Lam mà lớn tiếng.

  - Không được. Chị là người của em.

Câu nói của Y Tình như sức nặng ngàn cân, lực công phá cực kì mạnh mẽ, chỉ chút nữa đã hạ gục được con tim của Ánh Lam. Cô giữ tâm không gợn sóng, cúi thấp người, thì thầm vào tai của Y Tình.

  - Trên người tôi, chỗ nào đóng dấu là người của đại tiểu thư?

Câu nói của Ánh Lam đã mạnh mẽ triệt hạ cảm xúc của Y Tình. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, không phải chỉ vì sự ghen tuông hay tức giận, mà vì một nỗi đau sâu sắc không thể gọi tên. Y Tình cảm thấy như mọi thứ cô đã tin tưởng và yêu quý đã tan vỡ từng mảnh. Nỗi đau này như một vết thương không thể nào lành lại.

Y Tình cảm nhận được một sự tê tái sâu sắc, như trái tim mình đang bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình. Cái lạnh của sự đơn độc và tổn thương xuyên qua từng lớp bảo vệ mà cô đã dựng lên. Y Tình không thể nào tìm thấy lý do hợp lý cho hành động của Ánh Lam. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự lạc lõng và đau đớn không thể giải thích.

Ánh Lam cũng không khá hơn là mấy. Nội tâm kêu gào trong vô vọng. "Xin em đó, hãy về đi đừng ở đây nữa mà. Tôi sắp không thể chịu nổi rồi! Tôi sắp gục ngã rồi! Con tim tôi đau lắm! Em biết không?"

Ánh Lam mặc dù quyết định rời xa Y Tình là cần thiết để bảo vệ cô, nhưng cảm giác để lại không chỉ là sự từ bỏ mà là một vết thương sâu hoắm. Mỗi giây phút cô thấy Y Tình đau khổ là những cú đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé đến tan nát.

Thanh Trúc đứng lặng lẽ ở góc tối của club. Cô không thể không nhận thấy sự buồn bã tỏa ra từ Ánh Lam. Người mà cô luôn khao khát chiếm hữu, giờ đây đang phải đè nén một nỗi đau không thể che giấu. Mỗi lần Ánh Lam lén nhìn về Y Tình, nỗi buồn trong ánh mắt cô như ngàn mũi tên bắn, làm trái tim Thanh Trúc nhói đau.

Thanh Trúc thấy mình đứng giữa những mảnh vỡ của niềm tin và khao khát, không biết phải làm gì để thay đổi tình thế. Ghen tuông không chỉ khiến Thanh Trúc đau đớn mà còn khiến cô phải đối mặt với sự thật rằng tình cảm của mình đối với Ánh Lam có thể mãi mãi chỉ là mơ mộng không bao giờ thành hiện thực.

Thanh Trúc bước đến giải vây cho Ánh Lam. Nhưng lần này không dám lỗ mãng mà chạm tới Ánh Lam nữa. Thanh Trúc chỉ nhẹ nhàng nói với Ánh Lam:

  - Chị có muốn sang kia, uống cùng em chút gì không?

Ánh Lam muốn thoát khỏi cục diện này, không dám đối mặt thêm với Y Tình nữa, sợ sẽ gục ngã. Ánh Lam liền cười nhạt, khoát tay lên vai Thanh Trúc mà đi về bàn, bỏ lại Y Tình với bao cảm xúc ngổn ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro