36. Mối quan hệ ràng buộc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà xưởng D4 là một kho hàng rộng 1.000m2 được công ty thuê dài hạn, để dựng cảnh làm phim trường, thực hiện những buổi quay quảng cáo ngắn, những buổi trò chuyện giao lưu cùng nghệ sĩ. Ngoài ra còn là nơi để những đạo cụ, dụng cụ chưa dùng tới.

Trong nhà xưởng D4, không khí luôn đặc quánh mùi hôi của dầu máy, mồ hôi và khói thuốc lá. Những mùi hương hỗn tạp này làm Thanh Trúc cảm thấy ngột ngạt, nhưng cô đã quen với nó sau bao nhiêu năm làm việc ở đây. Ánh đèn neon trên trần hắt ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo, làm nổi bật sự u ám của không gian xung quanh.

Bên trong nhà xưởng D4 có một phòng nghỉ ngơi lớn cho nghệ sĩ khi đến tham gia ghi hình. Phòng nghỉ ngơi rộng rãi, thoải mái đầy đủ tiện nghi. Bên trong có những bức mành kéo chia làm ba phòng nhỏ và một phòng sinh hoạt chung.

Thanh Trúc bước vào phòng nghỉ ngơi thì thấy giám đốc Kiên đang ngồi rất ung dung trên ghế sofa. Thanh Trúc bước tới nhẹ nhàng ngồi đối diện, nhỏ nhẹ lên tiếng.

  - Xin anh hãy dừng lại.

Giám đốc Kiên cười khẩy:

  - Dừng lại là dừng lại làm sao? Em xem nhẹ tôi quá rồi

Đôi mắt to tròn đen láy đó, u trầm nhiều nỗi niềm nhưng gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, lại nói:

- Ánh Lam sẽ không sống được nếu Y Tình lại gặp chuyện.

Giám đốc Kiên bước sang ngồi cạnh Thanh Trúc. Bàn tay thô ráp vuốt ve dọc gương mặt trắng xinh đó, lại nói:

  - Là em lo cho Ánh Lam hay Y Tình?

Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

  - Ánh Lam.

Giám đốc Kiên cúi sát người Thanh Trúc, hít hà hương thơm quyến rũ đó như một con nghiện lên cơn thèm thuốc. Gương mặt vô cùng thỏa mãn.

  - Tôi giết Y Tình không phải Ánh Lam. Sao em lại lo lắng?

  - Nhưng tôi đã hứa với chị ấy sẽ không động tới Y Tình.

Bàn tay giám đốc Kiên vuốt ve lên làn da mỏng manh nơi cánh tay của Thanh Trúc, phà từng hơi thở lên cần cổ thon dài đó.

  - Vậy còn lời hứa với tôi.

Thanh Trúc ngồi yên bất động, không có dáng vẻ gì muốn phản bác anh ta. Khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp, cô càng cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh ta. Hơi thở đó mang theo một mùi hương quen thuộc của thuốc lá. Nhưng lần này, nó trở nên ám ảnh và đe dọa hơn bao giờ hết. Mùi khói thuốc hòa lẫn với mùi cơ thể anh ta, tạo nên một mùi hương đặc trưng mà cô không thể quên được, một mùi hương đã từng khiến cô ám ảnh cả trong giấc mơ.

  - Chỉ cần anh dừng lại. Tôi sẽ đáp ứng anh.

Giám đốc Kiên cười sảng khoái.

  - Vậy em hãy làm vợ tôi.

Thanh Trúc mở to hai mắt nhìn giám đốc Kiên.

  - Ngoài chuyện đó ra, điều gì tôi cũng đáp ứng anh.

Thanh Trúc không muốn mình bị trói buộc và lệ thuộc một ai. Nhất là với anh ta. Cô biết anh ta rất yêu và chiều chuộng cô nhưng bên cạnh đó anh ta cũng rất tàn nhẫn. Ở bên anh ta như sống chung với cọp, không biết khi nào mình chết không nhắm mắt.

Thanh Trúc lại nhớ tới những lần cùng anh ta ân ái. Quá hưng phấn nên anh ta cũng mang đến cho cô vô vàn thương tích. Anh ta rất giỏi trong việc hành hạ cô mà không chảy máu. Bởi anh ta biết một khi cô chảy máu thì rất khó đông sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thanh Trúc có một cơ thể mảnh mai, trắng trẻo nhưng chưa một ai thấy cô mặt đồ mát mẻ, phơi bày cơ thể bao giờ. Bởi cơ thể cô luôn có những dấu hằn từ những trò chơi của anh ta, từ roi quất hay bàn tay thô bạo. Mỗi cú quất của chiếc roi da, mỗi vết bầm tím không chỉ là sự hành hạ về thể xác, mà còn là từng nhát dao cắt vào lòng tự trọng của cô.

Thanh Trúc cảm nhận rõ từng vết thương, từng cú thúc mạnh đến đâu, nhưng nỗi đau ấy lại bị lấn át bởi sự căm phẫn đối với chính mình. Cô căm ghét mình vì không thể phản kháng, vì phải nhắm mắt cam chịu. Nhưng cô không thể từ bỏ vì mỗi vết thương đó lại là giá phải trả cho sự an toàn của Ánh Lam. Ký ức về những đêm dài bị ép buộc, phải giữ lấy hơi thở để không phát ra tiếng kêu, chỉ để bảo vệ người mình yêu, khiến trái tim cô đau nhói. Có lúc cô muốn hét lên, muốn xé nát tất cả, nhưng cô lại biết rằng mình không thể. Để bảo vệ Ánh Lam, cô buộc phải hy sinh mọi thứ, kể cả bản thân.

Giám đốc Kiên đưa bàn tay bóp cằm của Thanh Trúc một cái thô bạo, kéo gương mặt cô về phía mình, áp đôi môi khô ráp lên bờ môi mềm mại của Thanh Trúc mà tham lam chiếm lấy.

Thanh Trúc ngồi đó, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trước những lời nói và hành động của anh ta. Trong khi anh ta vuốt ve gương mặt cô một cách dịu dàng, như thể đang đối xử với một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, cô lại cảm nhận được sức mạnh áp đảo và sự thống trị của anh ta. Lúc này, cô chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, để che giấu nỗi sợ hãi và sự ghê tởm đang dâng trào trong lòng.

Thanh Trúc cứ bất động, còn giám đốc Kiên cứ thô bạo chiếm lấy cơ thể Thanh Trúc. Từng hơi thở dồn dập, từng cú thúc mạnh. Cơ thể Thanh Trúc đau rát, chỉ biết cắn chặt lên cổ tay trái nơi chi chít những vết sẹo mà cam chịu để không thốt lên bất kì âm thanh nào. Chỉ có âm thanh của cơ thể vang dội khắp phòng.

Trong khi đó, Y Tình, bị trói chặt trong phòng tối, nghe thấy mọi thứ một cách rõ ràng. Mỗi lời nói của giám đốc Kiên như từng nhát dao đâm sâu vào tim cô. Cô không thể ngờ rằng Thanh Trúc đã phải chịu đựng những điều này vì Ánh Lam. Càng nghe, Y Tình càng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, nỗi đau của cô chính là sự yếu đuối và bất lực của bản thân. Mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn trong tâm trí cô. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế tuôn rơi trên khuôn mặt đó, chưa bao giờ cô khóc trong đau khổ, trong câm lặng như thế này. Khóc đến tâm can cũng đau nhói không còn chút sức nào để thở.

Y Tình bị giám đốc Kiên nhốt trong gian phòng nhỏ bên trong, bị trói chặt trên ghế, miệng bị cột khăn không thể lên tiếng. Gian phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào. Nhưng hai tai rõ ràng nghe rất rõ. Rõ từng chữ mà hai người họ nói chuyện.

Y Tình nhớ lại, khi nãy giả vờ chưa tỉnh vì nghe tiếng giám đốc Kiên nói chuyện chắc anh ta tưởng Y Tình còn hôn mê do chưa tan thuốc.

  " - Ái nữ nhà họ Lý chẳng những có giá trị với họ Lý mà cũng rất có giá trị cho tôi trao đổi.

  Tại sao mấy người các cô đều chỉ yêu Ánh Lam? Ánh Lam tốt đó nhưng vẫn còn nhiều người tốt hơn cô ta mà.

Giọng giám đốc Kiên cứ đều đều vang bên tai Y Tình.

  - Cô nhìn xem, tôi không tốt sao? Từ lúc lên giám đốc, không phải công ty lên như diều gặp gió sao? Lợi nhuận quý nào cũng tăng trưởng rất tốt, không phải bác của cô sẽ được hưởng lợi nhất sao?

Y Tình nghe tiếng cười nhạt của giám đốc Kiên. Nhưng sao tiếng cười đó nghe nó chua chát như vậy?

  - Cô nói xem, tôi và Thanh Trúc không đẹp đôi sao? Ánh Lam là một cô gái tốt bụng nhưng vô dụng, yếu đuối và nhu nhược. Không phải chính mắt mình nhìn người mình yêu rơi xuống vực mà không biết phải làm sao? Suy sụp, chán nản, đau khổ, muốn từ bỏ. Là Thanh Trúc. Thanh Trúc đã đến và cầu xin tôi. Cầu xin sự giúp đỡ từ tôi đó.

Y Tình càng nghe càng cảm nhận được giọng của giám đốc Kiên thay đổi không ngừng. Từ ôn nhu dịu dàng đến căm phẫn, tức giận.

  - Khi đó Thanh Trúc không phải chỉ mới 24 tuổi thôi sao? Cô sinh viên bé nhỏ mới ra trường, khóc lóc quỳ xin tôi cho người tìm kiếm chị hai của mình, cầu xin tôi giúp đỡ Ánh Lam.

  Cô nghĩ xem? Một cô gái xinh xắn, bé bỏng như vậy, khóc lóc dưới chân mình. Tôi sao đành lòng? Với lại, tôi cũng muốn giúp đỡ vì dù gì cũng là danh tiếng công ty. Tôi không muốn những gì tôi đang gầy dựng phải mang tai tiếng này nọ.

Không gian bỗng nhiên im bặt. Y Tình nghe đến toàn thân phát run, nếu không bị trói chắc cô đã run rẩy mà ngã quỵ. Thì giọng giám đốc Kiên lại vang lên, như có chút gì đó tự hào xen lẫn chút căm phẫn.

  - Nhưng Thanh Trúc rất kiên cường. Kiên cường nhất trong số các cô gái mà tôi đã từng gặp. Chính cô ta là người đề nghị hợp tác, trao đổi. Cô ta nói không muốn nợ ân tình với tôi. Cô ta là tự nguyện dâng mình cho tôi.

  Cái cảm giác đó. Cảm giác chiếm hữu một cô gái mới lớn. Một cơ thể mềm mại, nhạy cảm. Đó là một cảm giác rất thiêng liêng. Cảm giác mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không thể nào quên được. Thân hình mảnh mai, mềm yếu đó. Cái biểu cảm cam chịu đó nó làm tôi vô cùng phấn khích, làm tôi không thể ngừng yêu Thanh Trúc được.

Từng câu từng chữ mà giám đốc Kiên đang nói. Nó như trăm ngàn mũi kim đâm sâu vào da thịt của Y Tình, cứ đâm sâu vào rồi lại rút ra, trăm ngàn lần như vậy. Nó khiến con tim Y Tình đẫm máu, cảm giác như không còn thở nổi nữa rồi. Y Tình càng nghe càng đau xót cho Thanh Trúc. Tại sao cô ấy lại lựa chọn như vậy? Tại sao chứ?

Y Tình giả vờ còn hôn mê nên đã không thấy được những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt ưu tú đó. Giám đốc Kiên, chậm rãi nói tiếp:

  - Hai cô gặp nạn ở Lâm Đồng là ai đã cứu? Là tôi đó. Tôi lấy cả mạng của mình đổi lại sự an toàn cho hai cô. Hai cô nghĩ đám người bịt mặt đó dễ dàng buông tha vậy sao? Là tôi. Là tôi đã hạ từng tên một.
Khắp cơ thể tôi thương tích không ít, khi đấu trực diện với chúng. Bọn chúng đều là cao thủ. Cô nghĩ cô là đối thủ của bọn chúng được sao? Lần ở club Thiên Đường nếu công an không đến kịp, bảo vệ không giải vây. Lần đó chắc tôi đã không còn mạng trở về.

  Cô nói xem. Tôi làm bao nhiêu chuyện từ đánh người cảnh cáo đến giết người...chỉ cần Thanh Trúc muốn là tôi sẽ làm. Tôi lấy mạng mình ra để bảo vệ Ánh Lam vậy mà Thanh Trúc nói vứt bỏ là liền vứt bỏ như vậy sao?

Y Tình vẫn cứ bất động như vậy. Càng nghe tâm trạng Y Tình càng hỗn loạn, rối bời. Là yêu sao? Đó là tình yêu mà giám đốc Kiên dành cho Thanh Trúc sao? Còn Thanh Trúc? Thanh Trúc là yêu Ánh Lam mà hi sinh như vậy sao? Tình yêu của giám đốc Kiên? Tình yêu của Thanh Trúc? Tất cả đều là yêu sao? Vậy tình yêu của mình với Ánh Lam là gì, có được gọi là yêu không?

Lúc này Y Tình nghe tiếng giám đốc Kiên nức nở, đang khóc như một đứa trẻ như ấm ức trong lòng mà không thể bày tỏ, chỉ biết bản thân một mình đối diện, một mình nói chuyện như tự an ủi bản thân.

Mãi đến khi âm thanh đó chấm dứt. Tiếng đóng cửa phòng vang lên thì Y Tình mới từ từ mở mắt ra. Một màn đêm bao phủ như che chở, ôm ấp lấy Y Tình.

Cô tưởng rằng mình đã hiểu rõ về tình yêu, nhưng sự thật phũ phàng ấy lại đẩy cô vào mê cung của nỗi đau và sự giằng xé. Mỗi câu mà giám đốc Kiên nói ra như một mũi kim đâm vào tâm hồn Y Tình, vết thương ngày càng sâu, khiến cô như không còn sức lực để đối diện với hiện thực tàn nhẫn này.

Cô nhớ lại những khoảnh khắc bên Thanh Trúc, sự bình yên và tình yêu mà cô đã cảm nhận được. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cô biết về Thanh Trúc, về tình yêu của cô, dường như đều bị giám đốc Kiên bóp méo. Nước mắt tràn ngập đôi mắt của Y Tình, không phải vì nỗi sợ hãi, mà là vì sự đau lòng và bất lực khi biết rằng Thanh Trúc đã phải chịu đựng quá nhiều vì Ánh Lam."

Giọng Thanh Trúc bên ngoài vang lên làm Y Tình như tỉnh giấc trong màn đêm.

  - Tôi có thể dùng cả đời này để đáp ứng anh. Chỉ cần anh dừng lại.

Giám đốc Kiên ngồi lại ngay ngắn, hít một hơi thật sâu nhìn thân thể mảnh mai, không mảnh vải che thân đầy khiêu gợi đó của Thanh Trúc .

  - Không có gì đảm bảo cho câu nói đó.

Thanh Trúc lấy chiếc đồng hồ da bản to đeo vào cổ tay trái để che đi những vết sẹo, mặc quần áo vào chỉnh tề, điềm tĩnh nói:

  - Anh có thể làm hợp đồng. Tất cả đều nghe theo anh.

Giám đốc Kiên kéo mạnh tay Thanh Trúc ngồi xuống sofa.

  - Tôi chỉ muốn em làm vợ tôi.

Khi Thanh Trúc ngồi đối diện giám đốc Kiên, từng cử chỉ nhỏ như châm điếu thuốc và nhả làn khói ra không trung cũng mang theo sự căm phẫn và nỗi đau sâu kín. Cô không muốn ở đây, không muốn cảm nhận hơi thở của anh ta. Nhưng cô biết mình không còn lựa chọn. Nỗi căm phẫn này giống như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng cô, muốn bùng phát nhưng bị đè nén bởi trách nhiệm và tình yêu đối với Ánh Lam.

Thanh Trúc tự nhủ rằng mình không thể gục ngã, không thể để những giọt nước mắt trào ra, vì nếu để lộ sự yếu đuối, cô sẽ mất đi tất cả. Nỗi đau thể xác mà giám đốc Kiên gây ra chỉ là phần nổi của tảng băng, phía dưới là nỗi đau tâm hồn mà chỉ mỗi cô mới hiểu. Nhưng dù đau đớn đến đâu, cô cũng không cho phép mình từ bỏ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, ngồi đối diện với anh ta, cô cảm thấy mình nhỏ bé và cô độc hơn bao giờ hết. Giọng cô thật nhỏ nhẹ nhưng chua chát.

  - Vợ hay không chỉ là một danh xưng. Tôi đã là người của anh từ lâu rồi. Hà tất, phải câu nệ chuyện đó.

Giám đốc Kiên đứng lên, quần áo chỉnh tề, bước tới góc bàn cầm khăn tay tẩm ít thuốc mê đến sau lưng Thanh Trúc rồi chụp mê cô. Nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ, giám đốc Kiên nhẹ nhàng nói:

  - Là em ép tôi phải ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro