38. Giải thoát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng khóc than chưa kịp lắng xuống.

Thanh Trúc đã vung dao tự đâm vào ngực mình. Động tác bất ngờ ai cũng không kịp phản ứng.

Khi lưỡi dao xuyên qua làn da, một cơn đau nhói xé toạc cơ thể cô, nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng được bao phủ bởi một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Cô cảm thấy như mình đang từ từ giải thoát khỏi những đau khổ dồn nén bấy lâu, như một cơn bão đã qua đi để lại bình yên. Cảm giác này không phải là sự tĩnh lặng tuyệt đối, mà là sự thanh thản, là sự chấm dứt của một gánh nặng quá lớn mà cô đã phải mang theo suốt thời gian dài.

Mỗi giọt máu rơi xuống như một lời từ biệt đau đớn gửi đến những người cô yêu thương. Cô nghĩ đến Ánh Lam và chị của mình, những người mà cô đã từng cố gắng bảo vệ và yêu thương. Trái tim cô như vỡ vụn khi nghĩ rằng họ sẽ phải sống trong nỗi đau và mất mát vì quyết định của cô. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, không phải vì sự đau đớn thể xác, mà vì sự tiếc nuối và tình yêu mà cô không thể tiếp tục trao gửi.

Khi mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, sự sống của cô từ từ tắt lịm, Thanh Trúc cảm nhận được một sự bình yên bao trùm, nhưng đồng thời cũng là một nỗi buồn sâu sắc khi biết rằng cô sẽ không còn có cơ hội để nhìn thấy những người mình yêu thêm một lần nữa.

Thanh Trúc gục trên vũng máu, đôi mắt to tròn đen láy đầy nước mắt đó nhìn giám đốc Kiên lần cuối, giọng yếu ớt vang lên:

  - Tôi dùng mạng mình đổi mạng cho Y Tình, mong anh dừng lại.

Sự đau đớn và nỗi tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt của giám đốc Kiên, khi chứng kiến Thanh Trúc ra đi. Những cảm xúc tội lỗi và đau đớn trong lòng anh ta giờ đây bộc lộ ra, và tất cả sự tự mãn, kiêu ngạo đều biến mất, để lại một người đàn ông đau khổ, không biết phải làm gì với những vết thương trong tâm hồn mình.

Giám đốc Kiên hét lên như một con thú hoang bị dính bẫy thợ săn, gào thét đến thê lương.

Ánh Lam như bị đông cứng bởi một cú sốc lớn. Mắt cô mở to, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Nước mắt lăn dài trên má, trái tim cô như bị xé nát bởi sự đau đớn không thể tả. Cô cảm thấy như cả thế giới sụp đổ quanh mình, và sự bất lực khi không thể ngăn cản hành động của Thanh Trúc làm cô thêm phần đau khổ.

Lúc này Ánh Lam vừa cắt được dây trói.

Sau hai lần bị bắt cóc thì bà nội của Y Tình muốn Ánh Lam có thể tự bảo vệ được mình. Nên đã nói quản gia làm dụng cụ gì đó mà Ánh Lam luôn có thể mang theo. Quản gia đã đặt cho Ánh Lam một chiếc nhẫn. Chỉ cần xoay mặt bên trong sẽ xuất hiện ra lưỡi dao tầm ba cm. Tuy nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén. Sau bao nhiêu ngày cùng thầy dạy võ luyện tập, trầy xước không ít thì Ánh Lam sử dụng thuần thục hơn. Chỉ là không phải bị xích thì tất cả dây trói đều có thể cắt được.

Ánh Lam vung tay đấm giám đốc Kiên văng khẩu súng, lại đấm mấy cái vào bẹ sườn làm anh ta loạng choạng ngã ra sau. Vừa kịp đó, vệ sĩ nhà họ Lý lao vào cùng chiến đấu với giám đốc Kiên.

Vệ sĩ sau khi để lạc mất Y Tình, thì giữ lại một người theo sát Ánh Lam. Có một thân một mình không dám manh động nên chỉ đành núp trong bóng tối chờ thêm chi viện. Nhưng chi viện chưa tới, lại thấy thời cơ đến cũng nhờ vậy mà xuất hiện kịp thời.

Ánh Lam cởi trói cho Y tình vừa xoay qua đang định bước tới xem Thanh Trúc. Thì giám đốc Kiên quay sang túm cổ áo Ánh Lam. Cô vùng dậy tránh đòn lại phản công làm đứt sợi dây chuyền đang đeo ở cổ.

Y Tình cởi trói ở chân xong, cùng với Ánh Lam và vệ sĩ đối phó với giám đốc Kiên. Người trái người phải phối hợp nhịp nhàng. Nhưng vẫn không đối phó được với anh ta. Anh ta thân thủ nhanh nhẹn lại là tay cao thủ nên hai cô căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta gằng từng tiếng qua cổ họng.

  - Hôm nay, không ai có thể ra khỏi đây. Tao sẽ chôn tụi bây cùng với Thanh Trúc.

Không khí trở nên căng thẳng và hỗn loạn. Ánh Lam, Y Tình, vệ sĩ và giám đốc Kiên đối mặt nhau ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn hắt lên như những bóng đen nhảy múa trên tường.

Ánh Lam vừa né được một đòn lại ăn ngay một cước và bả vai. Nhưng cô rất nhanh nhẹn mỗi cú đấm, mỗi cú đá của cô đều tràn đầy sức mạnh và sự kiên định. Cô di chuyển nhanh như gió, những đòn tấn công chính xác và mạnh mẽ khiến giám đốc Kiên cũng phải lùi bước.

Y Tình cơ thể mệt nhoài sau một ngày dài bị trói tung được vài chiêu thì cũng không khá hơn, khi liên tiếp bị ăn mấy đấm vào bụng. Vệ sĩ nhảy vào đỡ đòn cho Y Tình cũng thê thảm không kém.

Ngay lúc giám đốc Kiên tung nắm đấm tới Ánh Lam. Thì bỗng cô bị một luồng khói đen bao bọc kéo mạnh lên không trung, làm anh ta há hốc miệng mà đứng nhìn. Ngay lúc đó Y Tình và vệ sĩ liền phản đòn cũng đánh được mấy cú chí mạng, làm anh ta loạng choạng lùi lại sát vào tường.

Luồng khói đen bao bọc cơ thể Ánh Lam kéo cô bay trên không trung rồi kéo về phía cửa. Toàn thân cô bị làn khói đen trói buộc, vùng vẫy cũng không được, đau đớn đến tận cùng. Từng khớp xương trên người như sắp bị siết đến vỡ vụn ra.

Xuân Diễm ôm em gái mình trong tay, cơ thể cô run rẩy dưới sức nặng của nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Em gái cô nằm đó, vẻ mặt không còn sức sống, và hơi thở cuối cùng cũng dần biến mất trong vòng tay của cô. Xuân Diễm cảm thấy như trái tim mình bị xé toạc, từng mảnh vỡ của sự tội lỗi và bất lực tràn ngập trong lòng.

Mỗi giọt máu, mỗi dấu vết của sự ra đi của em gái đều như nhấn chìm cô vào vực thẳm của sự hối hận. Cô cảm thấy như mọi nỗ lực của mình đã trở nên vô nghĩa. Cảm giác tội lỗi nặng nề bao phủ tâm trí cô.

Trong giây phút cuối cùng, tâm trạng của Thanh Trúc là sự hòa quyện giữa sự giải thoát và nỗi buồn sâu thẳm. Cô cảm nhận sự nhẹ nhõm khi không còn phải chịu đựng nỗi đau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự xót xa khi phải rời xa những người mà cô yêu thương. Nỗi đau tột cùng khi phải từ bỏ cuộc sống, khi hơi thở cuối cùng đến gần, Thanh Trúc cảm thấy một sự yên bình lạ thường.

Thanh Trúc nắm chặt bàn tay chị mình, khó nhọc nói từng tiếng:

  - Chị hai nhớ chăm sóc tốt cho mẹ.

Xuân Diễm ôm em gái mình trong lòng mà gào thét không ngừng, như điên như dại. Cảm giác hối hận và xót xa lấn át mọi suy nghĩ. Cô đau thắt từng đoạn ruột, khi thấy em gái mình trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình.

Làn khói đen kéo Ánh Lam ngang qua mặt Xuân Diễm, làm cô như tỉnh giấc. Nhìn thấy Ánh Lam như vậy, cô vô cùng hoảng sợ, gương mặt xám đi, đôi mắt hoảng sợ tột cùng. Cô nhìn quanh căn phòng tìm kiếm sợi dây chuyền. Xuân Diễm hét lớn với Y Tình:

  - Dây chuyền. Dây chuyền của Ánh Lam.

Y Tình nghe thấy liền tìm kiếm khắp sàn nhà. Phút bất cẩn Y Tình ăn liền hai đấm ngang thái dương. Đầu cô ong ong như bầy ong vỡ tổ, hoa đầu choáng váng lại thấy quản gia xuất hiện.

Trong đầu Y Tình chỉ văng vẳng tiếng nói của Xuân Diễm.

  - Dây chuyền Ánh Lam...

Y Tình loạng choạng chạy tới chỗ sợi dây chuyền, rồi lao về phía Ánh Lam. Cô mặc cho cơ thể đau đớn và mệt mỏi. Nhưng nó không thể làm nhạt đi sự mãnh liệt trong tâm trí cô. Từng giây phút đều như là một cuộc chiến không chỉ với thời gian mà còn với nỗi sợ hãi về những gì có thể xảy ra. Mặc dù biết rõ rằng hành động của mình có thể đưa đến cái chết, Y Tình vẫn không chần chừ mà tiến đến, bên tai cô chỉ nghe tiếng Ánh Lam hét lớn:

  - Đừng qua đây.

Y Tình cố lờ đi như không nghe vẫn cố chạy tới, lao nhanh vào Ánh Lam. Xung quanh Y Tình như có luồng khí mạnh mẽ hỗ trợ. Những câu chú niệm của anh Tam như đang bao bọc lấy cơ thể Y Tình, đưa cô đến gần Ánh Lam.

Y Tình choàng sợ dây chuyền qua cổ cho Ánh Lam. Cô cảm thấy bàn tay mình đang run lên. Mỗi lần cô cảm thấy tay mình run rẩy, đó không phải là sự sợ hãi, mà là sự căng thẳng của tình yêu, một thứ tình yêu mạnh mẽ đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ Ánh Lam. Cô gắng sức mình cột lại thật nhanh cho Ánh Lam.

Khi Ánh Lam cuối cùng được giải thoát, Y Tình cảm thấy một sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng, dù cơ thể cô đã kiệt sức. Mắt cô ướt lệ, không phải chỉ vì sự đau đớn về thể xác mà còn vì sự mãn nguyện khi thấy người mình yêu được cứu.

Ánh Lam lập tức ôm chặt lấy Y Tình không buông, vì sợ buông ra cô lại mất đi Y Tình.

Một khung cảnh hỗn loạn.

Quản gia cùng bốn vệ sĩ nhà họ Lý đang vây quanh giám đốc Kiên. Mỗi người một đấm, một cước loạn xạ cả lên. Chỉ thấy giám đốc Kiên không còn nhanh nhẹn tránh đòn mà bị đánh thâm tím mặt mày, máu tuôn ra theo từng cú đấm của quản gia.

Những âm thanh của cuộc chiến vang vọng trong không gian, tiếng đấm đá, và tiếng va chạm của cơ thể tạo nên một bản nhạc hỗn loạn. Khói bụi và những mảnh vỡ bay lả tả khắp nơi, làm cho cảnh tượng càng thêm dữ dội.

Còn Xuân Diễm vẫn ôm em gái mình mà gào thét không thôi.

Bên đây, anh Tam miệng không ngừng niệm chú. Tay bắt ấn, tay cầm một hình nhân gỗ có khắc chữ mực đỏ được làm từ chu sa. Anh Tam đang đứng ngay cạnh Xuân Diễm, chờ linh hồn đỏ đó qua về để bắt lại.

Anh Tam làm y lời Thầy dạy, không sai một chi tiết nào. Tất cả thầy đã sắp xếp cho anh Tam và Xuân Diễm về Sài Gòn.

Anh Tam vừa thấy linh hồn đó quay lại cơ thể của Xuân Diễm. Tay bắt ấn, niệm chú nhập linh hồn đó vào hình nhân gỗ, cắn máu ở ngón tay của mình dùng nó để phong ấn lại.

Quản gia cùng vệ sĩ cũng đánh giám đốc Kiên lê lết, thân tàn ma dại không ngốc đầu lên được. Nhìn giám đốc Kiên be bét máu, lê lết trên sàn nhà mà đến gần Thanh Trúc. Trong ánh mắt đó vẫn có một nỗi đau sâu sắc và một tình yêu mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát.

Giám đốc Kiên cố vươn bàn tay bê bết máu của mình, nắm lấy bàn tay của Thanh Trúc đã lạnh đi mà hai hàng nước mắt không ngừng rơi. Khi tay anh ta chạm vào Thanh Trúc, sự đau đớn trong mắt anh ta càng rõ ràng hơn. Đó là sự kết hợp giữa tội lỗi khôn cùng và một tình yêu không thể đạt được. Cảm giác bất lực và đau đớn, cùng với sự yêu thương mãnh liệt dành cho Thanh Trúc.

Anh ta lấy chút hơi tàn, rút con dao trên người Thanh Trúc ra, rồi tự đâm vào ngực của mình mà nói:

  - Tôi sẽ cùng em bầu bạn.

Cuối cùng, khi ánh mắt anh ta dần tắt đi, sự kiên định và sức mạnh mà anh từng thể hiện đã nhường chỗ cho sự hối tiếc và nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Hình ảnh cuối cùng của giám đốc Kiên là một cái nhìn sâu thẳm, chứa đựng toàn bộ sự tàn phá của một tâm hồn đã không thể cứu vãn, nhưng vẫn luôn yêu thương chân thành. Đến hơi thở cuối cùng, tay giám đốc Kiên vẫn nắm chặt bàn tay của Thanh Trúc mãi không buông. Cảnh tượng thực khiến con người ta đau lòng. Yêu là phải cố chấp như vậy sao? Biết rõ không có kết quả mà vẫn muốn có được.

Ánh Lam thấy Y Tình vẫn an yên kế bên mình thì vui mừng đến phát khóc. Hai người nhìn mọi người mà rơi nước mắt, không nghĩ đến kết cục này.

Chỉ thấy quản gia gọi điện thoại cho ai đó.

  - Cho người đến dọn dẹp hiện trường. Địa chỉ tôi đã gửi rồi.

Quản gia bình thản nhìn Y Tình.

  - Cô chủ nên quay về. Nơi này không tiện ở lâu.

Y Tình gật đầu, nắm tay Ánh Lam cùng đi đến chỗ Xuân Diễm. Y Tình nói với Xuân Diễm.

  - Hãy để chị ấy lại cho quản gia. Chị theo tụi em về nha.

Xuân Diễm lắc đầu, nhất định ôm chặt lấy em mình không rời.

  - Tôi muốn ở bên cạnh em mình thêm một chút.

Y Tình mắt ngấn lệ, buông tay Ánh Lam, lặng lẽ bước ra cửa. Anh Tam cũng lặng lẽ đi sau Y Tình.

Ánh Lam nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm Xuân Diễm và cả Thanh Trúc vào lòng. Trái tim cô như bị nghiền nát bởi nỗi đau tột cùng. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hòa quyện với những tiếng nấc nghẹn ngào không thể kiềm chế. Cô cảm thấy như mọi sức lực đã rút cạn, mỗi giọt nước mắt đều là sự đau đớn dồn nén của một trái tim đã bị xé toạc.

  - Chị còn sống. Tại sao không tìm em? Em đã chờ chị. Chờ chị suốt bao nhiêu năm qua.

Gương mặt Xuân Diễm đẫm nước mắt, nhìn Ánh Lam.

  - Chị xin lỗi. Nhưng giờ mọi thứ đã không thay đổi được rồi.

  - Em xin lỗi chị.

Mùi hương của máu và sự tan vỡ bao phủ không gian, khiến không khí trở nên nặng nề và nghẹt thở. Ánh Lam cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể của hai người, như nhắc nhở đau đớn về những gì đã mất. Cô càng ôm chặt lấy Xuân Diễm và Thanh Trúc, như thể làm vậy có thể giữ lại được chút ít những gì còn sót lại của họ, nhưng chỉ càng khiến nỗi đau trở nên sâu sắc hơn.

Khi Y Tình nhìn thấy Ánh Lam ôm Xuân Diễm và Thanh Trúc, trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau không thể diễn tả. Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều đang sụp đổ. Ánh Lam, với nỗi tuyệt vọng không thể kìm nén, khóc đến nức nở, và Y Tình cảm nhận được sự tê tái từ từng giọt nước mắt của cô.

Mỗi tiếng nấc của Ánh Lam như một nhát dao đâm vào trái tim Y Tình, khiến cô cảm thấy mình không còn đủ sức để cứu vớt tình yêu và những gì đã mất.

Y Tình nhìn Ánh Lam với ánh mắt đầy thương cảm, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi và sự bất lực khi thấy nỗi đau khôn cùng của người mình yêu. Y Tình cảm thấy mình như đang đứng bên bờ vực của sự tan vỡ, không biết làm sao để vực dậy cả chính mình lẫn Ánh Lam trong giờ phút thảm khốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro