Chương 3 Lưu Ly Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xíu mang chất trẻ con, vàng vọt, thiếu sức sống 12 tuổi dáng vẻ nhìn không đến 10 tuổi, nổi bật nhất là vết bớt mạng đà la trên má phải. Nhìn qua ngó lại cảm giác có gì đó không đúng chỗ lắm. Nhưng cái bụng đã phát ra tiếng 'ọt.. ọt..' Thôi ăn bữa sáng xong rồi tính tiếp.

Gọi Thanh Ngư mang bữa sáng vào. Bữa sáng chỉ có vài cái màng thầu, đĩa rau xanh xào dầu, chén sữa đậu nành, dọn lên xong Thanh Ngư nhắc chân đi ra, Hạ Tuyết Quân gọi lại cùng dùng, nàng không có thói quen phân chia giai cấp. Sau khi ăn xong rất nhanh trở lại trong phòng của mình, hiện tại nàng có thể nhìn xem mặt mình cùng đan điền đến tột cùng có vấn đề gì. Dù sao gương mặt lúc ở hiện đại khuynh thành dáng chuẩn của nàng bây giờ lại thành trẻ con và dạ xoa thế này. (Tg:Tội nghiệp cho Quân tỷ.. Dạ xoa thì chịu thôi. Tuyết Quân : tại ai mà ta thành thế này.. *sát khí *.. Tg: e xin lỗi tỷ *xách dép chạy*)

Ngồi ở trước gương, Tuyết Quân đánh giá ám văn trên mặt của mình "Đây không phải là bớt." Người khác nhìn đến có lẽ đều cho rằng đó là bớt, nhưng làm chuyên viên y học như nàng đối với điểm này vẫn là có thể phân biệt được nó tuyệt đối không phải là bớt, lúc sáng không nhìn kỹ giờ xem rõ cho nên hiện tại vừa thấy liền phát hiện ra có vấn đề.

" Ôi vấn đề luôn ấy chứ!" Tuyết Quân lẩm bẩm lầu bầu một hồi. Lục lọi trong trí nhớ hình như trong của hồi môn của mẫu thân có ngân châm. Nàng xoay người tìm dưới chân giường có tấm gạch hơi khác với những tấm khác, cại lên thì thấy bên trong có  ngân châm, sách thuốc, đàn dược,... rất nhiều kim tệ, thậm chi tử tệ..đặc biệt là một ngọc bội màu xanh lưu ly điêu khác hình phi long nổi bật. Thấy hứng thú nàng đeo vào trên cổ, rồi lấy bao ngân châm ra.

Từ trong bao châm lấy ra một cây ngân châm, đâm xuống ám văn mạng đà la trên mặt của mình, nhưng mà ngay sau đó Tuyết Quân cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì giờ phút này cây ngân châm dài 5 phân kia đã hoàn toàn biến thành màu đen.

"Đây trúng độc sao? Lúc nào thì trúng độc?" Tuyết Quân chỉ cảm thấy trên khối thân thể này cất giấu nhiều bí mật, một người nhỏ, ngu, xấu như vậy còn bị người ta hạ độc, đây hết thảy hết thảy là vì sao, nàng tựa hồ cảm giác bản thân lạc vào mê cốc.

Trong lúc ngây người, ngón tay Tuyết Quân vô tình trúng phần mặt không bị trúng độc, một giọt máu đỏ theo ngân châm rơi xuống mảnh ngọc lưu ly trên cổ nàng , mảnh ngọc im lìm đột nhiên phát ra ánh sáng chói, nhìn ánh hào quang từ cổ, trong mắt lóe ra ánh mắt khó hiểu.

Quả nhiên không mảnh ngọc này cũng không phải vật phàm, nhưng mà vì sao lại đột nhiên sáng lên?

Đột nhiên trước mắt nàng một trận choáng váng , ngay sau đó , nàng đi đến một nơi xa lạ .

Này , này ……..

Hạ Tuyết Quân sợ đến ngây người , phải mất một lúc , nàng mới định thần trở lại , cười , cười rất vui vẻ , thì ra mảnh ngọc lưu ly của mẫu thân đó là một không gian a , không gian tùy thân a ….

Đây chính là nhà của những người lữ hành , là pháp bảo thật tốt a .

Ngay lúc Tuyết Quân đang ngây người, một câu nói dễ nghe êm tai nhưng phi thường bất nhã truyền vào trong tai nàng: "Nhiều năm như vậy, cũng có người mở được Lưu Ly ngọc ta đây ở trong này đã buồn bực gần nghìn năm rồi."

" Lưu Ly ngọc ? Gần nghìn năm?" Tuyết Quân đầu tiên bắt được những từ ngữ trọng yếu nhất này.

"Tiểu nha đầu, vận khí của cũng ngươi thật may mắn, thế nhưng có thể mở ra được Lưu Ly ngọc, nhưng mà…" giọng liền thay đổi, mang theo đánh giá nói: "Chậc chậc, bộ dạng đúng là quá xấu."

Nghe vậy, lông mày, khoé miệng của Tuyết Quân giật giật, trước mặt nàng là cô bé nhỏ hơn mà kêu mình tiểu nha đầu, nói lên: "Nói uyển chuyển chút không được sao? Ngươi là người nào? Lưu Ly ngọc là cái gì ? Nhìn nhỏ hơn ta mà kêu ta tiểu nha đầu! "

"Ha ha " giọng cô bé phá lên cười, hơi trêu đùa nói: "Ta không phải người."

"Chẳng lẽ ngươi là quỷ?" nhìn qua ngó lại Tuyết Quân kết luận, xong rồi chỉ cảm thấy sau lưng mình ứa ra gió lạnh, lá gan nàng rất lớn, nhưng mà quỷ thật đúng là không thể chống được.

"Ai nói ta là quỷ, ta là thiên sinh lệ chất, thiên sinh trác lệ, hoa nhường nguyệt thẹn, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương,... (sao lượt van từ )... Ta là thượng cổ thần thú Kim Long, nha ta tên gì quên rồi ." Trong lời nói tràn đầy đắc ý, sau đó hơi nhỏ đi.

Nghe gần một chung trà lời nói như vậy, Tuyết Quân cũng không sợ nữa, nhưng lại có một xú mỹ long thật đúng là kỳ lạ uyên thuyên không nghỉ không mệt. Nàng từ trong trí nhớ của thân thể này biết được ở Thanh Lang Đại Lục này, cũng có rất nhiều yêu thú, mà phía trên yêu thú là thần thú, thần thú có thể nói ra tiếng người, tu luyện đến một trình độ nhất định lại có thể biến hóa hình người, mà xú mỹ long này hiển nhiên là loại thần thú này.

Bất quá nàng cũng biết ở trên đời này thần thú rất thưa thớt, bản thân mình có vận khí tốt như vậy, vừa tới liền vớ  được một con thần thú. "Vậy ngươi vì sao lại ở này trong Lưu Ly ngọc?"

Nghe vậy, xú mỹ long từ từ thở dài: "Hơn một ngàn năm trước, ta và ngươi giống nhau, trong một lần kỳ ngộ gặp người mở được Lưu Ly ngọc này, Lưu Ly ngọc là một vật linh bảo, về phần nó đạt tới dạng cấp bậc gì ta cũng không biết, nhưng mà tất nhiên là rất cao. Bởi vì háo thắng, chủ quan trong một trận quyết đấu bị thương lâm vào hôn mê, được chủ nhân của Lưu Ly ngọc cứu giúp đưa vào trong này. Nhưng khi ta tỉnh lại chủ nhân của nó đã không còn nữa.

Trải qua nhiều năm tu dưỡng, sức mạnh của ta cũng khôi phục không ít, nhưng mà nghìn năm đến nay không có người mở ra được Lưu Ly ngọc, nên ta cũng bị nhốt ở trong này nghìn năm."

Hạ Tuyết Quân mặt ngoài bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng lại rung động đến cực điểm. Bị nhốt nghìn năm, tu luyện năm trăm năm, không ngờ mỹ xú long nói nhiều này là thần thú như thế nào mà đã sống hơn một ngàn năm trăm năm a?

"Vậy Lưu Ly ngọc này rốt cuộc có chỗ lợi gì?"

Thiên nhi lắc đầu: "Ta cũng không biết là dùng việc gì ta cũng không rõ, cái này còn cần ngươi tự đi tìm hiểu."

"Vậy ngươi hiện tại phải rời khỏi sao?"

Xú mỹ long lại lắc đầu, bĩu môi, một đôi mắt to quay tròn lưu chuyển, hiển nhiên đang tính toán điều gì đó: "Tình huống của ta hiện tại không thể làm gì được, sức mạnh quay lại thời ấu thần thú rồi, không bằng chúng ta giúp đỡ cho nhau như thế nào?"

Hạ Tuyết Quân không có trực tiếp trả lời, mà lại hỏi: "Như thế nào gọi là giúp đỡ cho nhau?"

Nghe thấy Hạ Tuyết Quân nói như vậy, xú mỹ long cười cười kia rất có hương vị lấy lòng: "Như vậy đi,ta giúp ngươi tu luyện thế nào?"

"Ngươi có thể giúp ta tu luyện như thế nào?" Hạ Tuyết Quân tò mò hỏi.

"Ta tốt xấu gì cũng tu luyện nhiều năm như vậy, chuyện tình phát sinh ở trên người ngươi ta rất rõ ràng, ngươi tới từ thế kỷ hai mươi mốt, cũng không phải là người của Thanh Lang Đại Lục này, đối với đủ loại chuyện trên Thanh Lang Đại Lục ngươi không biết bằng ta, có ta ở đây, ngươi cũng rõ ràng một chút không phải sao? Tu luyện công pháp linh tinh tuy rằng ở trong Lưu Ly ngọc cũng có, nhưng mà chính ngươi tự mò mẫm mà nói cần thời gian tuyệt đối không phải ít, có ta giúp ngươi cũng bớt rất nhiều không phải sao?"

Tuyết Quân suy nghĩ gật gật đầu, xú mỹ long này nói thực có đạo lý, nàng hiện tại đối với đại lục này có rất nhiều nghi hoặc. Tuy rằng trí nhớ của ban thân cơ thể này căn bản đều tồn tại trong đầu của mình, nhưng mà sự hữu dụng của trí nhớ kia lại quá ít. “Ngươi có thể nói cho ta biết là cái gì để ngươi có thể khôi phục không? Ta giúp đỡ được ta đi tìm. "

" Hiện tại ngươi chưa được, tương lai đến lúc ta sẽ nhờ! À ngươi có thể suy nghĩ cho ta cái tên không?"

Hạ Tuyết Quân nhìn trước mắt mình một cô bé xinh đẹp, mỹ lệ, mắt vàng kim, chừng 5 tuổi, trầm ngâm nói :" Vậy gọi là Uyên Nhi được không? "

Nghe có tên kim long cười :" Hảo "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro